Chương 287: Ý kiến hay!
Vườn quốc gia Cúc Phương là một khu bảo tồn thiên nhiên, nằm trên địa phận ranh giới 3 tỉnhư Ninh Bình, Hoà Bình và Thanh Hóa.
Khu rừng này có hệ động thực vật phong phú đa dạng mang đặc trưng rừng mưa nhiệt đới.
Vì được nhà nước quan tâm từ sớm, nên nhiều động vật có nguy cơ tuyệt chủng đã được bảo tồn.
Lúc này, tại sâu trong rừng rậm, bên dưới các tán cây to lớn, trong màn đêm vô tận, đang có hai thân ảnh ngồi nghỉ ngơi, bên cạnh hai người là một cái xác hươu sao to lớn.
“Sư phụ, bộ công pháp Hạo Thiên Khí này thực sự kỳ diệu. Con chỉ cần tu luyện một lần, tinh thần đã ngay lập tức sung mãn!”
Với kinh ngạc đến mừng rỡ, vui vẻ nhìn sư phụ mình.
“Tất nhiên, đây là bộ công pháp cao cấp của tiên vực, hiệu quả như vậy còn bình thường chán.”
Thắng không mấy ngạc nhiên trả lời.
Bởi hắn biết, loại công pháp này không chỉ giúp cho người luyện phục hồi tinh thần, mà còn giúp cho người luyện luôn ở trạng thái tỉnh táo, tăng cường độ cô đặc của thần hồn.
Lúc đầu hắn định dạy thằng nhóc Phệ Hồn Pháp, nhưng vì đối phương sát tính quá nặng, trong đôi mắt kia chỉ toàn hận thù, sợ tu luyện phệ hồn pháp sẽ không kiềm chế được bản thân, sẽ dấn thân vào con đường ma đạo, nên hắn mới dạy thằng nhóc này Hạo Thiên Khí pháp
Hạo Thiên Khí pháp là một bộ công pháp chủ tu thần hồn, giúp người luyện đề thăng phẩm chất linh hồn, từ đó tấn thăng cấp bậc, tiến vào con đường tu luyện hồn lực.
Không giống phệ hồn pháp, thôn phệ linh hồn để đề thăng phẩm chất. Môn này dùng tới ý chí trời đất tẩy rửa linh hồn, thanh lọc tạp niệm, không đột phá nhục thân mà chỉ đột phá linh hồn.
Vì thằng nhóc này đã được Thắng dạy cho Huyết Mệnh công cùng Nhất Nam võ học, hai bộ luyện thể rất tốt song hành với nhau, chỉ thiếu mỗi luyện hồn, mà phệ hồn pháp lại quá tà, dễ khiến người luyện rơi vào ma đạo, nên hắn đành dạy Với bộ công pháp này, vừa có thể đề thăng linh hồn, lại có thể loại bỏ các tạp niệm hưng khởi trong tâm, rất phù hợp cho một thằng nhóc có nhiều hận thù như Với.
“Sư phụ, vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Tiếp tục săn thú hay ra ngoài?” Với nhìn về phía sư phụ mình.
Bọn họ tiến vào khu rừng này đã được bảy ngày, thú rừng bên trong đã bị bọn họ săn một lượng lớn, nhiều lần còn bị kiểm lâm đuổi bắt phía sau, may mà chạy kịp, nếu không đã ăn cơm nhà nước.
Hiện tại người ta đang điều động nhân lực tiến vào giăng bẫy, bắt hai người bọn họ đây, nếu ở lại thêm, sợ là sẽ b·ị b·ắt.
“Chỗ thịt này hẳn là đủ rồi, chúng ta tạm chế biến qua, rồi chuồn khỏi đây.”
Thắng dơ lên cao một con hươu lớn, với chỗ thịt này, hắn có thể chế tác được hơn chục cân thịt hun khói, làm nguyên liệu cho Với luyện thân.
Hai người mon men qua những bụi cỏ rậm rạp, dựa theo tiếng nước chảy mà tìm tới một con suối.
Da thì hắn cắt nhỏ từng mảnh, lấy dây cước xâu lại với nhau, để vậy treo trên người, chỉ cần chúng khô, hắn sẽ dùng tới luyện phù.
Còn đống thịt thì hắn treo lên hun khói, nhân lúc trời tối, kiểm lâm không ở gần, hắn cần phải hoàn thành sớm, để sáng mai còn lên đường rời đi.
Nhìn đống máu loang lổ, Thắng không dám phí phạm, bắt Với đang đứng một bên uống hết.
Từ khi tiến vào vườn quốc gia Cúc Phương, có lượng tài nguyên hỗ trợ, Thắng đã cho đệ tử mình tiến vào huấn luyện địa ngục trạng thái.
Sáng hít đất hơn ngàn cái, đến trưa chiều thì chạy lòng vòng với mấy anh kiểm lâm, tối lại luyện Nhất Nam võ học, cứ như vậy liên tục 7 ngày, cơ thể Với đã to lên không ít, sức mạnh cũng gấp hơn xưa mấy lần.
Tuy không thể sánh ngang vận động viên chuyên nghiệp, nhưng so với các vận động viên bình thường thì không kém là bao, đánh ra một thân cự lực 200 cân vẫn là làm được.
Nhìn thằng nhóc điên cuồng chạy bộ, rồi lại liều mình hít đất, Thắng thực sự rất hài lòng.
Với cường độ như vậy, chỉ trong vòng một tháng, tên nhóc này chắc chắn sẽ tiến vào bán linh tầng thứ, nhưng đáng tiếc, nơi này đã bị kiểm lâm phát hiện, không thể ở lâu, nên bọn họ chỉ có thể rời đi nơi đây, kế hoạch đào tạo thằng nhóc này lên cao thủ bán linh cũng rơi vào bế tắc.
Sau ba tiếng đồng hồ liên tục vật lộn với chiếc balo 70 cân trên lưng, Với cũng đã tiêu thụ toàn bộ máu tươi của đầu hươu sao vừa rồi.
“Sư phụ, chiếc balo lại nhẹ đi vài phần.” Với vuốt trán, loại bỏ đi vài giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt.
“Được rồi.” Thắng gật đầu, để lại bếp củi đang hừng hực cháy, đi qua chiếc balo, hoạ lên tấm da hươu vừa mới phơi khô trên bếp lửa, được một hồi, mới gắn vào chiếc balo của Với.
“Thử xem nào.” Thắng ra hiệu cho tên nhóc này thử cầm balo lên.
Với đưa tay nhấc cao chiếc balo, một cảm giác nặng trĩu kéo trầm cánh tay hắn xuống.
“Ta vừa tăng thêm độ nặng, khoảng 100 cân, hẳn là đủ để ngươi tu luyện một đoạn thời gian dài.” Thắng chẹp miệng, vất lại cho Với một câu, rồi quay trở lại bếp lửa. “Giờ cũng muộn rồi, luyện Hạo Thiên Khí pháp đi. Luyện thể phải song hành với luyện thần, thì bản thân mới mạnh lên được!”
“Vâng, thưa sư phụ!”
Với không suy nghĩ nhiều, liền ngay lập tức dạ vâng, để chiếc balo trăm cân xuống đất, bắt đầu tiến hành tu luyện Hạo Thiên Khí pháp.
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Thắng âm thầm gật đầu.
Hắn không biết người khác thế nào, nhưng với hắn, một tên nhóc có mục tiêu sống, lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hắn thực sự quý và coi trọng.
Nếu không phải mẹ Với già và xấu, hắn thực lảy sinh biến thái tâm tư, nhận thằng nhóc là con trai, hớ hớ~
Cứ như vậy, một đêm tại trong rừng Cúc Phương cứ thế trôi qua.
Ngay khi mặt trời vừa ló dạng, Thắng đã lập tức dập tắt bếp lửa, thúc giục Với chuẩn bị đồ đạc, nhè nhẹ chuồn ra khỏi nơi này.
Khoảng 30 phút sau, thông qua con mắt tinh như cú bọ của mình, Thắng đã dễ dàng luồn lách ra khỏi khu rừng nổi tiếng.
Bọn họ lại tiếp tục trèo đèo lội suối, đi một mạch về hướng đông nam, băng qua các cánh rừng bạt ngàn, vượt qua những đỉnh đồi trọc, xuyên qua nương rẫy của người dân, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy những ngôi nhà hai tầng khang trang đang thấp thoáng nơi xa dưới chân núi.
“Sư phụ, là bản làng!” Với đưa mắt nhìn về phía thành thị xa xa, thích thú hô hào.
Với tuy đã mười chín đôi mươi, nhưng quanh năm suốt tháng sống tại trên bản, chưa được nhìn thấy thành thị phồn hoa tấp nập dưới xuôi.
Tuy lúc xuống bản có đi qua quốc lộ cùng sư phụ, chứng kiến nhiều xe cộ giao thông, nhưng vì đó là quốc lộ, nên dân cư thưa thớt, xung quanh chỉ toàn núi đồi lởm chởm, thi thoảng có vài hộ dân sinh sống, còn chưa tới được nơi phồn hoa, Với đã bị sư phụ mình kéo vào vườn quốc gia Cúc Phương sống với đám khỉ, huấn luyện khắc khổ tầm một tuần, thi thoảng rượt nhau với mấy anh kiểm lâm mà thôi, chưa một lần thấy cảnh phồn hoa trốn thành thị.
Nên lúc này đây, khi thấy nơi xa có lượng lớn nhà cao tầng đang xen kẽ với nhau, bên dưới là lít nha lít nhít người đi lại, số lượng người dân tại đây phải gấp mấy lần bản làng của mình, khiến Với không khỏi kinh ngạc cùng phấn khích.
“Đó là thành phố. Không phải bản làng. Đi, chúng ta đi xuống...”
Thắng phất tay, ra hiệu cho Với nhanh chóng bám theo.
Với nhìn về phía thành thị nơi xa, miệng lẩm bẩm. “Thì ra thành phố là cái dạng này...”
Cả hai cứ vậy men theo con đường mòn, chầm chậm đi xuống đỉnh đồi.
Cũng chẳng mất bao lâu, khoảng hơn tiếng đồng hồ gì đấy, cả hai đã có mặt tại Trung Tâm thành phố.
Với trang phục rách rưới, lại có chút bẩn thỉu của hai người, đã khiến người đi đường xung quanh chú ý, liếc mắt nhìn qua, đánh giá hai tên người rừng này.
Thắng không hề để ý tới ánh mắt của bọn họ, vẫn một mực chú tâm đi kiếm cây ATM hoặc ngân hàng để rút tiền, hiện tại trên người không có lấy một đồng, đi lại trên đường phố mà không có tiền thì thực sự là bất tiện, vậy nên việc cần làm lúc này là rút tiền tiêu xài.
Đi một đoạn, đến ngã ba quốc lộ, Thắng nhìn thấy có một nhóm choai choai, đầu xanh đầu đỏ đang tụ tập với nhau, tay cầm mã tấu các thứ. Hẳn là sắp có một trận võ lâm tranh hùng đây, chém nhau chiếm địa bàn, thứ này tại thế giới cũ của hắn cũng có đầy, hắn cũng không mấy làm lạ.
Tuy hiện tại đao thương với hắn không có tác dụng, nhưng thời gian là vàng là bạc, thay vì cùng bọn choai choai này đọ sức thì hắn đi kiếm nơi nào đó cắn nuốt linh hồn vẫn tốt hơn.
Nhưng khổ nỗi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Với từ nhà quê mới lên, khi thấy thành phố lạ lẫm, không khỏi đưa mắt nhìn một hai, nhất là khi thấy đám choai choai trước mặt, thằng bé không khỏi tò mò, nhìn chằm chằm về phía đối phương đánh giá.
Đôi mắt tò mò này chính thức chọc giận đám trẻ trâu mới lớn kia.
“Mẹ thằng chó! Mày nhìn con mẹ gì?” Một tên tóc xanh dựng đứng như chào mào, cầm một con mã tấu chỉ về phía Với.
“Tôi...” Với định nói gì đó, nhưng Thắng đã nhanh chóng lên trước, hướng đám trẻ trâu này giải thích.
“Các anh em đừng hiểu lầm, thằng nhóc này là từ nhà quê mới lên. Thấy các anh em uy phong bất phàm, tay cầm mã tấu, cưỡi trên chiến kỵ, rất giống với các viên tướng ngày xưa, nên nó mới ngưỡng mộ mà nhìn thôi...”
“Phải vậy không?” Tên nhóc choai choai kia nghi hoặc, nhìn về phía Với.
“Phải, phải...” Với tuy không biết tại sao sư phụ phải ngậm bộ hòn làm ngọt với đám nhóc con này, nhưng vì là ý của sư phụ, hắn chẳng thể làm gì khác ngoài gật đầu phụ hoạ.
“Ta khuyến nghị các anh em, nếu cưỡi xe máy, thì nên chế thêm một loại v·ũ k·hí dài tay. Ví dụ như con dao chọc tiết lợn của người anh em kia, chế thêm một cái típ dài phía sau, đảm bảo uy phong bá khí, giống hệt Quan Vũ, quan vân trường!”
Thắng khoa tay múa chân, miệng thao thao bất tuyệt, không quên làm ra vài cái động tác diễn tả.
Đám nhóc kia khi nghe được Thắng gợi ý, liền bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh tay cầm uyển nguyệt đao, ngồi trên xe gắn máy c·hém n·gười, có vẻ ngầu, liền mắt sáng lên nhìn nhau, vội vàng hướng Thắng khen ngợi.
“Ông anh này có ý kiến thực hay. Bọn mày đâu, mau cầm theo chục con dao bầu, cùng chục cái típ thép dài, đem đi hàn lại. Nhanh, lát cho bọn Hải Xẹo biết mùi lợi hại.”
Tên choai choai tóc chào mào phấn khích, vội quay lại hướng đám đàn em sai bảo. Sau một hồi, liền nhìn về phía Thắng.
“Ông anh mau chóng dẫn thằng em kia rời đi, nơi đây sắp có đánh nhau, không đi nhanh, lát lại b·ị c·hém nhầm!”
“Vậy sao? Nếu vậy thì bọn tôi xin phép đi trước!” Thắng gật gù, vội vàng kéo Với rời đi.
“Chém nhau sao? Tốt nhất là chém loạn xạ đi, c·hết càng nhiều càng tốt, với cái bọn đầu trộm đuôi c·ướp này tốt nhất là tiễn đi càng nhiều thì càng tốt...”
Thắng âm thầm vui mừng, kéo Với vào một quán trà đá gần đó không xa, ngồi xem kịch vui.