Chương 290: Thực muốn đánh người!
“Hừ!” Nhìn đám choai choai đang nhanh chóng lao về đây, Thắng chỉ hừ lạnh một tiếng, thu hồi cái bản mặt vô tội, cũng thả mình vọt vào trong vòng vây.
Đám người này thấy hắn nhảy vào giữa, liền chắc ngẩm ăn được đối phương, nhưng không, bọn chúng đã nhầm.
Chỉ trong sát na, Thắng đã hạ gục toàn bộ đám người với đôi bàn tay trần của mình.
Hải Xẹo cùng tên đầu gấu tóc chào mào thấy được cảnh này liền kinh hãi không thôi.
Hải Xẹo biết, muốn đối phó với đám nhóc con này cũng không khó, nhưng cái khó là toàn bộ bọn chúng đều được trang bị v·ũ k·hí lạnh, tất cả đều có dao phay trên tay, nếu dùng tay không đối chiến, hắn cũng không dám lao vào thử vận, nhỡ đâu đen đủi, b·ị c·hém một nhát vào người, cũng thực con mẹ nó đau.
Nhưng cái tên trước mặt này lại không hề sợ hãi, trái lại kẻ đó còn dùng tay không tới quật ngã đám đàn em, khiến hắn bắt đầu cảm thấy nguy hiểm.
Còn tên đầu gấu tóc chào mào lúc này mới gọi là phấn khích, hắn thực không ngờ kẻ vừa rồi bọn họ gặp lại là một cao thủ, may mà vừa rồi không sảy ra xung đột gì, nếu không bọn họ thực thảm. Hiện tại thấy đối phương ra tay, lại đứng bên phe mình, khiến hắn không khỏi cảm thấy may mắn, thầm nghĩ.
‘Sau này ra ngoài đường, không được dùng mắt chó nhìn người!’
“Không được, tiểu Hải, mau trốn! Ta cảm giác được... tên đó rất nguy hiểm!”
Trong thức hải, một âm thanh hùng hồn lại có chút gấp gáp vang lên, khiến Hải Xẹo còn đang ngơ ngác bỗng tỉnh táo lại.
“Nhanh chạy!!!”
Từ khi bái tia tàn hồn trong chiếc vòng làm sư phụ, hắn luôn cảm giác được mọi chuyện trên đời thực suôn sẻ, giống như bản thân là nhân vật chính vậy, có khí vận chi tử quấn thân, nên làm việc gì cũng bá đạo, không nể nang cái gì.
Dù là đứng trước mặt súng ống, hắn cũng không hề sợ hãi, bởi sư phụ hắn có thể một tay che trời...
Chỉ là, lúc này sư phụ hắn thế mà kinh sợ một tên tay không tấc sắt, tuy đối phương thân thủ cũng khá nhanh nhẹn, nhưng sao có thể mạnh bằng hắn, nhất là lúc này bản thân hắn còn đang cầm v·ũ k·hí, đối phương lại tay không. Nhưng sư phụ vẫn bắt hắn phải trốn tránh, khiến hắn nghi hoặc không thôi.
Nhìn con mồi ngay trước mắt, Thắng vô thức nở một nụ cười, một nụ cười khoái chí mỗi khi hắn thấy được thú rừng đang chạy lông nhông trước mặt.
Hôm nay, hắn phải săn bằng được con thú này...
Cảm nhận được đôi mắt khác thường của đối phương, Hải Xẹo bất giác rùng mình một cái, vô thức lùi lại một bước. “Tên này...”
“Mau.... chạy!!!” Sư phụ hắn vẫn điên cuồng gào thét, ra lệnh cho hắn mau chóng rời khỏi nơi này.
Chạy!
Ngay khi Thắng tiến vào phạm vi 1 mét, Hải Xẹo cũng nhanh chóng động thân.
Chỉ thấy hắn phất tay, ném mạnh con dao thái về phía Thắng.
Tuyệt kỹ, nhất thủ đoạt mạng! Một chiêu kích sát địch nhân với cường độ phát lực lớn, ném ám khí t·ấn c·ông.
Ngay khi Hải Xẹo dùng tới tuyệt kỹ, gã đã nhanh chóng quay người, dùng tốc độ cực nhanh lao vọt về chiếc xe gắn máy gần nhất.
Thấy vậy, Thắng chỉ hừ lạnh một tiếng, không làm ra động tác né tránh, trái lại còn như một chiếc xe tăng, mặc kệ con dao cắm vào thân thể, hắn vẫn một đường lao lên trước.
Con dao va vào thân thể của hắn, vang lên một tiếng đinh đương, rồi cứ vậy rơi xuống đất, không chút nguy hại.
Vừa nhảy lên chiếc xe gắn máy, Hải Xẹo vừa quay lại xem tình hình đối phương. Khi thấy Thắng không thèm né tránh chiêu thức của mình, hắn liền âm thầm phấn khích, nghĩ rằng đối phương c·hết chắc. Nhưng cảnh tượng con dao đánh lên thân đối phương lại không gây chút sát thương gì, khiến hắn nghệt mặt ra kinh hãi.
“Sao có thể, không lẽ đối phương có mình đồng da sắt?”
Nhưng không sao, đối phương dù mạnh, tốc độ cũng không thể theo kịp xe gắn máy. Bởi lúc này Hải Xẹo đã ngồi ngay ngắn trên một con xe tay côn. Đoạn, hắn liền vít ga phóng đi.
Thấy đối phương đã ngồi trên xe máy, chiếc xe cũng đã lăn bánh phóng đi, biết bản thân dù có cố thế nào, cũng không thể đuổi kịp, Thắng đành dừng lại.
Bởi hắn biết, tốc độ hiện tại của hắn không thể so với xe gắn máy được... nhưng bảo hắn từ bỏ? Còn lâu đi! Đó là yếu tố để hắn có thể nhanh chóng mạnh lên, sao hắn có thể bỏ qua được!
Từ trong không gian, hắn lấy ra một tấm phù chú, ghim lên trên một chiếc kim khâu, dùng sức thật mạnh phi về phía trước.
Chiếc kim khâu nhỏ bé giống như một con chim cắt, mang theo lá bùa cắt gió bay nhanh. Chỉ trong sát na, cả lá bùa lẫn kim khâu đã ghim vào lưng tên Hải Xẹo.
Lúc này, ngồi trên con xe gắn máy Hải Xẹo đang âm thầm may mắn vì bản thân vừa thoát một kiếp thì bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một trận đau nhói từ phía sau lưng truyền lên đại não, nhưng vì hiện tại đang cầu sinh giữ mạng, hắn cũng không quản nhiều, dù sao cái nhói này nó cũng chỉ vụt qua một cái rồi biến mất, giống như bị kiến đốt mà thôi, không có gì đáng ngại...
Nhìn bóng lưng dần khuất sau những dạng cây, Thắng mới yên tâm thở phào.
Vừa rồi trong lúc cấp bách, hắn đã kịp ghim lên lưng Hải Xẹo một tấm ‘ỉ·a c·hảy phù’ tuy không phải loại hắn muốn dùng, nhưng bù lại nó rất có tác dụng đánh dấu vị trí, hắn có thể thông qua cảm ứng thần hồn, tìm tới nơi tên Hải Xẹo đó dừng chân, không sợ mất dấu.
“Người anh em...” Thắng quay đầu, mỉm cười nhìn về phía tên chào mào chích chòe đang đứng một bên.
“Ây, người anh em, a không, Đại Ca! Vừa rồi nếu không phải có đại ca ra tay, khả năng cao thằng em này đã tèo rồi! Đại ca, anh như cha mẹ thứ hai của em vậy! Hãy để thằng em này lạy ba cái, coi như cảm ơn tân sinh mệnh!”
Tên chào mào chích chòe nước mắt nước mũi tèm nhem, ôm chân Thắng như chủ nợ nhìn thấy con nợ, sợ đối phương mang theo nợ nần đi biệt xứ.
Thắng ngây người, nhìn thằng nhóc con này.
Lúc đầu gặp tên nhóc này, hắn còn thấy đối phương kênh lên cái mặt kiểu bố đời, giờ lại khúm núm như con nhìn thấy bố, liền có chút không theo kịp tốc độ trở mặt của đối phương.
Thật sự... thụ sủng nhược kinh! Chỉ muốn đưa chân đạp cho tên nhóc này một phát.
Nhìn đối phương nước mắt dàn dụa, Thắng thực không đành lòng đá đối phương một cước, bởi hiện tại hắn còn cần đối phương giúp đỡ đây.
Tên Hải Xẹo kia dùng xe gắn máy bỏ chạy, hắn không thể cứ vậy cuốc bộ đuổi theo, bởi như vậy rất khó bắt được đối phương, hắn đang tính nhờ mấy tên này, cho mượn một con gắn máy để đuổi theo.
Hắn có thể c·ướp xe, nhưng như vậy thực quá mất nhân tính, trái với đạo lý làm người của hắn. Tuy hắn không kém súc vật là bao...
Thắng: Thằng chó tác!!!
“Người anh em, tôi muốn nhờ cậu một việc.” Thắng nở một nụ cười hiền hậu, lại tràn đầy ấm áp, giống như tình mẫu tử thiêng liêng nhìn về phía tên nhóc chào mào.
Thấy biểu cảm hoà ái của Thắng, tên nhóc chào mào liền mừng rỡ trong lòng, âm thầm vui vẻ. ‘Ngon, nếu đồng ý giúp đỡ đối phương, hẳn là ôm được bắp đùi lớn!’
Tên nhóc này danh hiệu Mạnh Điên, là một kẻ điên thực sự, nắm quyền trong khu vực trung tâm thành phố. Là người từng tiếp xúc qua mặt tối của xã hội, nên hắn biết rõ trong t·hế g·iới n·gầm, có một loại người đặc biệt sở hữu những công năng đặc dị tồn tại xen kẽ với người thường.
Đám người này được gọi là kỳ nhân, hay còn có tên khác là võ sư. Những kẻ này thường sống ẩn dật trên núi rừng, tu luyện khắc khổ ngày đêm để rèn cơ thể đến cực hạn, siêu việt nhân loại bình thường.
Vừa rồi nhìn thấy Hải Xẹo hiển lộ thần uy, hắn đã sợ đến vãi cả ra quần. Bởi hắn biết, kẻ mang ranh võ sư không dùng để chưng, đám người này có thể lấy 1 địch 5, địch trăm là chuyện bình thường. Nên ngay khi hắn thấy Hải Xẹo nhảy vào trận địa của hắn như chốn không người, hắn liền biết hôm nay lành ít dữ nhiều.
Nhưng làm hắn không ngờ là, hai người mà mình mới vừa bố đời lúc trước vậy mà không tầm thường, cũng là một tên võ sư ẩn danh.
Lúc đầu còn đang lo sợ, sợ đối phương ra tay khử mình, nhưng khi thấy đối phương tỏ ra hoà ái, muốn hướng mình nhờ vả, Mạnh Điên không kìm được lòng mà phấn khích.
Một cao thủ võ sư trong t·hế g·iới n·gầm không phải là hạng xoàng xĩnh, chỉ cần có một tên cao nhân như vậy bên cạnh, hắn dám tuyên bố toàn bộ thành phố Tam Điệp này sẽ nằm trong bàn tay hắn hahaha!
Thắng khó hiểu, nhìn tên nhóc chào mào này. Vừa mới nước mắt nước mũi tèm lem, giờ lại hô hố khằng khặc. Cái kiểu vừa khóc vừa cười này thực khiến Thắng hoài nghi nhân sinh.
Mẹ nó, chẳng nhẽ lại đấm cho thằng này một cái?