Chương 291: Vãi cả shit!
Hải Xẹo ngồi trên con xe gắn máy, chạy một mạch ra tận vùng ngoại ô. Thấy phía sau không có người truy đuổi, hắn mới an tâm vài phần.
Nghĩ lại lúc vừa rồi mà sợ, nếu không phải hắn lựa chọn tin tưởng sư phụ mình. Khả năng cao giờ này hắn đã nằm gọn trong tay đối phương, mặc cho đám người đó hành xác đây.
Hắn tuy tự đại, dám nhận bản thân hơn đám người thường tại nơi này. Nhưng để cường đại được giống như Thắng, lấy thân chống lại một kích phi đao toàn lực vừa rồi, hắn thực không làm được, bảo hắn né thì OK, nhưng lấy thân chống lại thì thực sự là không dám.
Nếu ra tay với đối phương, hắn biết bản thân chỉ có 1% thắng. Với một kẻ không dám chơi đỏ đen như Hải, dù cho thêm một cái mạng cũng không dám đánh liều.
“Nguyệt lão! Hôm nay nếu không phải có người, sợ là con đã hoá hồn ma!”
Hải Xẹo âm thầm truyền âm cho Nguyệt lão để cảm tạ.
Lúc đầu bái Nguyệt lão làm sư phụ, hắn còn nghĩ đối phương lừa mình, muốn c·ướp đoạt thể xác mình để trọng sinh.
Nhưng sau nhiều lần trải qua muôn vàn biến cố, Nguyệt lão thiêu đốt thần hồn giúp hắn xoay chuyển thế cục, tính mạng hắn mới mạnh khỏe đến ngày hôm nay. Nên hắn hiện tại hoàn toàn tin tưởng Nguyệt lão.
“Ta làm tất cả những việc này, đơn giản là vì muốn con mau chóng trưởng thành, giúp ta phục thù. Như vậy, ta mới mãn nguyện...”
Nguyện lão khàn giọng, mệt mỏi truyền âm.
Nghe vậy, Hải Xẹo xúc động không thôi, đang định làm thêm vài biểu cảm hiếu đạo thì bỗng nhiên, một trận quặn đau tại dưới vùng bụng ồ ạt truyền tới, Tào Tháo đã đuổi theo Lưu Bị tới nơi, khiến hắn nhăn nhó mặt mày.
“Sao vậy?” Nguyệt lão sống qua nhiều đời, đã là lão cáo già triệu năm, chỉ cần hơi liếc mắt, liền thấy được sự bất thường từ phía đệ tử mình.
“Không... không xong. Sư phụ, con... con buồn ỉa!”
“Buồn ỉa? Ta còn tưởng con bị đối phương động tay chân đây... thôi, cố gắng nhẫn nhịn, chạy thật xa nơi đây trước đã.”
Nghe được đệ tử lời nói, Nguyệt lão liền thả lỏng một hơi... gì chứ, đi ỉa là nhu cầu sinh lý của toàn bộ sinh vật tại các hành tinh, nên hắn cũng không lấy làm lạ.
“Nhưng...”
Hải Xẹo nhăn nhó mặt mày, hắn thực không biết giải thích sao với sư phụ mình, bởi hiện tại hắn rất con mẹ nó buồn ỉa nha, chỉ hơi chạm vào hậu môn thôi, chắc chắn hắn sẽ phòi hết tất cả ra.
Nhạy cảm là thế, ấy vậy mà con đường đất của vùng ngoại ô lại rõ lắm ổ gà. Làm nhiều lần chiếc xe gắn máy xóc nảy, yên xe thân mật, v·a c·hạm với hậu môn hắn, khiến hắn tí thì vãi chu bin.
Người ta vãi là cứt khô, hắn sợ là vãi toàn cứt nhão...
Để tránh tình trạng vãi cả chu bin, hắn đã nhiều lần cắn chặt bờ môi, thắt lại lỗ đít, quắp chặt ngón chân, bấm bụng chịu đựng... chịu đựng cho tới khi tìm tới được nhà vệ sinh...
Nhưng ông trời thực biết đùa người, ngay khi hắn lao băng băng trên đường, sắp tới một vùng rừng rậm phù hợp cho hắn xả thì hỡi ôi, từ đâu nhảy bổ ra một con chó hoang, khiến hắn theo bản năng, phanh gấp thắng lại.
Chiếc xe bị phanh gấp, theo quán tính, nó suýt thì bay về phía trước, nhưng may thay, Hải Xẹo đã kịp thời ghìm lại đầu xe, để nó chuyển sang thế bốc đít.
Nhưng cũng chính động thái này, đã vô tình tác động một lực mạnh vào hạ bộ hắn, khiến đống chu bin trong dạ dày hắn liên tục tranh nhau đi ra.
“Đéo ổn rồi!”
Hải Xẹo nghệt mặt, vô thức đưa tay vào đũng quần sờ qua, hắn cảm nhận được một trận ấm nóng xúc cảm. Hoảng sợ, hắn rụt tay về xem xét, thì thấy nơi đầu tay có vài vật chất vàng khè. Không tin tà, Hải Xẹo liền dí sát vào mũi ngửi.
“Eo... thực con mẹ nó mình vãi cả cứt rồi!”
Hải Xẹo xám ngoét mặt mày, đéo dám tin nhìn lên đống bầy nhầy thum thủm trên tay.
Nguyệt lão thấy cảnh này, cũng không có nửa lời an ủi, chỉ âm thầm trốn trong tiểu không gian của chiếc vòng, che mặt, như không thấy tên đệ tử này một dạng.
Đường đường là một đệ tử chân truyền của Tiên Vực phái, kẻ chống lại Thần Ma tộc trong tương lai lại đi ỉ·a c·hảy, lại còn ỉa ra quần, thực khiến hắn mất mặt, cái mặt già này thực không muốn nhìn đời thêm nữa.
“Đéo được! Phải nhanh chóng vệ sinh, nếu không... để đám nhóc con kia thấy, sợ là bọn chúng sẽ không coi mình ra gì!”
Moá nó, là đại ca của một băng đảng, ông trùm t·hế g·iới n·gầm tương lai, sau màn hắc thủ lại đi ỉ·a c·hảy, hỏi xem, có thế hệ xuyên không nào lại khốn khổ như hắn?
Không nói nhiều, ngay khi xác định được có một con suối nhỏ gần kề, hắn đã ngay lập tức vất lại xe máy, lao nhanh về phía con suối để chuẩn bị vệ sinh.
...
Lúc này, tại vùng ngoại ô, đi về phía đông nam của thành phố, đang có một người một xe lao băng băng trên đoạn đường đất sậm màu.
Chiếc xe tay côn này tuy là đời cũ, nhưng tiếng bô vẫn vang dội oanh oanh, kết hợp với đó là các lớp vỏ góc cạnh đầy đủ màu sắc đã được tân trang hoàn toàn mới, đủ thấy chủ nhân nó chịu chơi thế nào.
Người ngồi xe thì tư thế hiên ngang, đầu tóc buông xõa, phấp phới theo làn gió tung bay.
Chỉ cần hơi liếc qua, liền có thể thấy...
Khuôn mặt hắn góc cạnh lại nghiêm túc, đôi mày ngài sắc lẹm như đao, đôi môi hồng nét nhỏ chúm chím, mắt sáng rực như cú bọ trong đêm.
Kẻ mang khuôn mặt tiểu soái này không phải ai khác xa lạ, mà chính là Thắng, nhân vật chính của chúng ta.
Sau khi cùng tên chào mào kia trao đổi, Thắng đã thành công mượn được đối phương một chiếc xe gắn máy, dùng để đuổi theo tên Hải Xẹo.
Dựa vào giác quan nhạy bén của mình, cùng khả năng cảm ứng tần số rung động phù văn đang gắn trên lưng Hải Xẹo, Thắng đã nhanh chóng có mặt tại vị trí mà Hải Xẹo bỏ lại xe.
“Chậc chậc... tên này thế mà ỉa ra quần!”
Thắng hơi nhíu mày, đưa tay che mũi, nhìn đống xú uế đang nằm rải rác, trải dài từ đường lớn tới bụi cây, trông chúng bên bết bên bết, vàng đục vàng đục... mẹ, tởm vãi cả chu bin.
Hoả phù!
Hắn tiện tay vất ra một tấm ấn hoả phù, quẳng vào đống cây cỏ đang dính cứt đái kia.
Tuy hắn không sạch sẽ gì, nhưng khi không dính phải cứt đái kẻ khác, thật sự có chút ác tâm.
Nhìn bụi cây cháy tàn, mở ra một lối nhỏ, Thắng mới hài lòng tiến vào bên trong.
Được cái sau bụi cỏ này cây cối không rậm rạp, cứt đái tên kia dính cũng không quá cao, nên hắn cũng không cần khoa trương đốt rừng.
Men theo đường đất dính cứt, Thắng nhanh chóng tới gần con suối nhỏ, nơi Hải Xẹo rửa ráy vệ sinh.
“Moá nó... thế éo nào lại cứ buồn ỉa? Từ nãy tới giờ ngồi đã 20 phút, ỉa đến mức lòi cả dom, thức ăn trong dạ dày cũng bị vắt cạn sạch, thế mà vẫn buồn ỉa... Thế là thế quái nào!???”
Hải Xẹo ngồi xổm trên một tảng đá, phần trên vận áo, phần dưới thả rông, đang cố gắng mở cổng cho Tào Tháo xông ra ngoài.
“Ta nghi ngờ ngươi đã bị trúng độc! Hoặc trúng một loại tà thuật gì đó!”
Nguyệt lão tại trong sợi dây chuyền, hướng đệ tử mình truyền âm.
“Độc? Từ sáng tới giờ, con chỉ ăn mỗi bát rượu mận giả cày, thêm chút ba kích, sao có thể ỉ·a c·hảy được!?”
Hải Xẹo lắc đầu, phủ định lời của sư phụ mình.
“Vậy để ta kiểm tra qua cơ thể ngươi!” Nguyệt lão truyền âm.
Hải Xẹo bán tín bán nghi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Nguyệt lão thấy vậy, liền thả ra thần thức, quấn thân đệ tử mình, bắt đầu tiến hành kiểm tra, xem điều bất thường này nằm ở đâu.
“Hử?” Nguyệt lão rên lên một tiếng, đôi mắt lạnh lẽo chăm chú vào vùng lưng của Hải Xẹo, nơi ỉ·a c·hảy phù đang gắn trên lưng.
“Tiểu Hải! Mau cởi áo ngươi ra!”
“Sư phụ, đang yên đang lành, sao lại bắt con cởi áo?” Hải nghi hoặc.
“Ta nói ngươi mau cởi áo, thì mau cởi a!”
Thấy sư phụ mình gắt gỏng như vậy, biết tình hình không đơn giản, Hải Xẹo đã ngay lập tức xé rách chiếc áo phông đang che thân, vất lên tảng đá bên cạnh.
Lúc này, hắn mới thấy rõ phía sau áo có một tấm phù văn, không biết từ khi nào đã được gắn trên lưng áo hắn.
“Đây là...” Hải Xẹo kinh nghi, nhíu mày lẩm bẩm.
“Đó là phù văn! Loại này tuy đơn giản, nhưng lại mang theo ý vận kì dị. Tiên vực phái chúng ta cũng có phù văn chi đạo, nhưng chưa từng thấy loại phù văn kì lạ như này...
Phù văn chi đạo của tiên vực chủ yếu liên kết với thiên đạo chi ý. Còn loại phù văn này... vậy mà có thể đánh động tới thiên nhân chi đạo, một loại đạo cảnh tuy thấp hơn thiên đạo, nhưng lại cực kỳ rắc rối... rất tốn thời gian để có thể nghiên cứu chuyên sâu.
Bởi lẽ đó, các vị cao nhân của tiên vực chỉ nghiên cứu thiên đạo pháp tắc, rồi từ đó tạo ra phù văn chi đạo, không ai rảnh hơi đâu mà đi nghiên cứu mấy loại pháp tắc cấp thấp như thiên nhân chi đạo...”
Nguyệt lão tại trong chiếc vòng, hướng Hải Xẹo truyền âm giải thích.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy có một kẻ điên, dám bỏ qua thiên đạo chi pháp, để tìm tòi, nghiên cứu thiên nhân chi đạo...”
“Vậy ra thứ này là phù văn? Vậy sư phụ có thể giúp con xoá bỏ nó không?”
Nghe được sư phụ mình thấu hiểu phù văn chi đạo như vậy, Hải yên tâm phần nào.
Hắn chỉ sợ sư phụ không biết. Còn biết được nguyên nhân và lý do rồi, hắn sợ gì không loại bỏ được tấm bùa này ra khỏi thân thể.
“Yên tâm, loại phù văn này chỉ có tác dụng khi dính lên thân người. Bởi cơ thể con người vốn là thiên nhân chi đạo, chỉ khi tấm phù văn này đính lên thân, pháp tắc trong thân mới hoạt động.
Khi rời xa cơ thể, nó chỉ như tấm giấy vụn mà thôi. Không có gì đáng sợ như thiên đạo phù văn, dù ngươi có vất tấm phù ra xa người, nhưng miễn là ngươi nằm trong sự quản hạt của thiên đạo, vẫn b·ị đ·ánh trên đầu!”
Nguyệt lão truyền âm, trấn an Hải Xẹo.
“Vậy sao? Vậy thì con yên tâm rồi!”
Hải Xẹo thở ra một hơi. Như vậy thì tốt, hắn thực sợ cái cảnh ỉ·a c·hảy lắm rồi, từ nãy đến giờ, đít hắn đã nở hoa, sắp sửa trĩ nặng tới nơi, nếu không phải kịp thời vất ra cái áo có chứa phù văn, hắn sợ là không còn đít để đi đại tiện...