Chương 299: Lệ quỷ
Hai người nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang Tam Điệp, tiến vào quốc lộ 1a, cứ vậy men theo đường lớn phóng thẳng tới Đèo Tam Điệp.
Tới nơi, Thắng kiếm tạm một quán nước gần đó để gửi xe. Lần này đi chủ yếu là kiếm oan hồn, nên hắn cũng không dẫn Với theo, để tên nhóc này ở lại trông xe tại quán nước.
Đi xuyên qua các bụi cây rậm rạp, Thắng bắt đầu dựa theo sự chỉ dẫn của người dân, tìm kiếm đường l·ên đ·ỉnh đèo.
Một nơi có địa thế hiểm trở như Tam Điệp, việc lần mò từng chỗ để kiếm oán linh thực sự rất khổ cực. Thay vì mờ mịt mò tìm, hắn tính đến một nơi có địa thế cao chút, tại nơi đó lập một trận pháp tụ hồn, như vậy, các oán linh tại chung quanh đây sẽ bị hấp dẫn tới đỉnh núi, như vậy việc thôn phệ linh hồn cũng thuận tiện hơn.
Men theo con đường đá gồ ghề, dựng đứng treo leo, Thắng thoăn thoắt leo trèo như khỉ, chỉ chưa đầy 30 phút, hắn đã có mặt tại trên đỉnh đèo.
Tại trên đỉnh đèo, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Tam Điệp phía xa, cùng với đó là những ngọn núi chập chùng hùng vĩ của vùng đất thiêng liêng này.
Nhìn địa thế nơi đây, hắn lập tức liên tưởng tới một bức tường thành vĩ ngạn, chỉ khác là nơi này không phải do nhân loại dựng lên, mà là do mẹ thiên nhiên sáng tạo.
Thảo nào qua các thời kỳ kháng chiến, ông cha ta luôn chọn nơi này làm phòng tuyến quan trọng, bởi với thế núi như này, rất phù hợp để làm một phòng tuyến dễ thủ khó công.
Thả ra thiên nhãn thông, Thắng đưa mắt đảo qua xung quanh.
“Ồ, tàn hồn thế mà rất nhiều nha.”
Thông qua thiên nhãn, hắn thấy khắp nơi đều là tàn hồn, phiêu miểu tại các nền đất bên dưới.
Hẳn là c·hết quá lâu, oán niệm vẫn còn, lại cộng với việc không được cúng siêu độ nên đám tàn hồn này vẫn còn vất vưởng tại nhân gian.
Vì quanh năm suốt tháng bào mòn, đám tàn hồn này đã hoàn toàn bị địa chất, đất đá phủ lên, không thể thoát ra ngoài doạ người, chỉ có thể im lặng tại dưới mặt đất, chờ đến khi có người cúng siêu độ cho thì may ra thoát một kiếp hồn ma.
Nhưng người dương thế sao biết được điều này mà giúp!? Nên cứ vậy trải qua muôn vàn tuế nguyệt, đám n·gười c·hết tại nơi đây cũng dần bị quên lãng theo thời gian.
“Các ngươi vì nước nhà mà c·hết trận, hiện tại lại bị phó mặc tại đây, không được cúng dường siêu thoát. Thôi thì ta thay thiên đạo giúp đời, đưa các ngươi một mảnh mới tân sinh mệnh vậy!”
Thắng vừa đi vừa hoạ phù, vừa lẩm bẩm khấn vái.
Chúng sinh đều là năng lượng, c·hết rồi vẫn là năng lượng. Hắn cũng vậy, hắn cũng chỉ là một dạng năng lượng đang hiện hữu tại nhân gian mà thôi.
Hiện tại thôn phệ những tàn hồn này, cũng như đang quy tất cả năng lượng tại đây về một mối, sau đó hắn lại tách năng lượng bản thân ra sáng tạo tân sinh mệnh tại trong vũ trụ, việc nói cho đám tàn hồn này tiếp nhận tân sinh mệnh cũng không sai.
Sau một hồi loay hoay đi lại, trận pháp tụ hồn đã được hắn dựng xong.
Dựa vào bố trí của tên thầy mo lúc trước, Thắng biến tấu lại thành một loại trận pháp có thể thu hút các oan hồn. Tuy hắn không biết gì về trận pháp, Thanh Vân cũng không nghiên cứu sâu về lĩnh vực này, nhưng phù văn cùng trận pháp cũng không khác biệt nhau là bao, một cái dựa thế thiên địa gọi ra pháp tắc, một cái hoạ thế để hướng pháp tắc điều động.
Cả hai chỉ cần đúng “thế” đúng “hình tướng” là có thể vận dụng sức mạnh thiên địa.
Tụ ma trận của thầy Mo Lang là dựa thế thu hút tất cả linh hồn. Tụ hồn trận của Thắng lại khác, hắn lấy tụ ma trận làm xương, lấy phù văn làm da thịt. Hoạ bên ngoài một tầng hắc ám quang mang, chuyên bài xích thiện niệm, hễ có linh hồn thiện chí tới gần, sẽ bị đẩy bay đi, chỉ có ác niệm mới tiến được vào trận pháp.
Hắn tuy lấy linh hồn làm nguyên liệu nhưng về bản chất, hắn không phải kẻ mất đi nhân tính. Thiện ác hắn vẫn phân ra đàng hoàng.
Chỉ có ác niệm hắn mới thôn phệ, còn thiện niệm thì hắn bỏ qua.
Trận thành, khởi trận!
Một đoàn năng lượng huyết sắc kèm theo chút hắc ám quang mang quấn nhau thành một đoàn, rồi bắn thẳng lên trên không trung.
Những sợi tàn hồn bên dưới mảnh đất Tam Điệp đang đờ đẫn bỗng nhao nhao mở trừng con ngươi, khuôn mặt hiện lên vẻ mặt dữ tợn, gào rú phóng l·ên đ·ỉnh đèo Tam Điệp.
Cảnh tượng hùng vĩ do các tàn hồn đ·ã c·hết lâu năm tạo thành, cả thành phố Tam Điệp lúc này đang chìm trong sương mù mờ ảo.
Dị tượng xuất hiện, khiến người dân nơi đây lấy làm kỳ lạ, bàn tán xôn xao.
Trong một căn biệt thự bề thế nằm tại phía bắc thành phố Tam Điệp, đang có một thân ảnh già lua lo lắng nhìn lên bầu trời.
“Ông nội, hiện tại trời đang nắng to, mưa không hề có, vậy mà xuất hiện sương mù, thật là kỳ lạ.”
Phía sau lão già, xuất hiện một thân ảnh cao ráo, nồi lõm đủ cả, vừa nhìn là đoán được đối phương chính là một nữ nhân.
Cô gái này da dẻ mịn màng, tóc ngắn ngang vai, tuy không tính là tuyệt phẩm nhưng xét theo mức thang xinh đẹp cũng phải 7/10.
“Cháu mau chuẩn bị một chiếc xe, ông phải đến đèo Tam Điệp một chuyến!”
Ông lão lo lắng, quay người hướng cháu mình phân phó.
“Sao vậy ông nội?” Cô cháu gái có chút khó hiểu nhìn ông nội mình, không biết vì sao ông nội lại vội vàng như vậy.
“Không thể chậm trễ, ba đời nhà họ Trần chúng ta chịu trách nhiệm bảo vệ nơi này khỏi thế lực tâm linh. Từ thời cụ kỵ tới đây sinh sống, đã phát hiện Tam Điệp có lượng lớn âm khí dày đặc, nhiều oán linh tồn tại bên dưới mảnh đất này.
Hơn nữa, bên dưới đèo Tam Điệp có một tên lệ quỷ tồn tại. Nhìn cảnh tượng này, cùng âm khí trùng thiên, hẳn là tên lệ quỷ kia đang kêu gọi các tàn hồn quy tụ, muốn xuất thế hại người... chúng ta phải mau tới đó ngăn cản, nếu không tai ương ngập đầu!”
Ông cụ lo lắng lắc đầu, vội giải thích qua cho cháu gái mình hiểu.
“Nhưng bác cả cũng sắp đến đây rồi, nếu ông đi luôn lúc này, sợ là bác cả sẽ rất lo lắng...”
“Việc lúc này thực sự rất cấp bách, nếu không tới nhanh, để tên lệ quỷ đó thoát ra ngoài, sợ là người dân sẽ rơi vào tình thế nguy cấp! Còn thằng cả... cháu chỉ cần gọi, thay ta nói một tiếng là được!”
Thấy ông nội kiên quyết như vậy, cô gái đành phải làm theo lời ông cụ, đi chuẩn bị xe.
Ngay khi cô cháu gái rời đi không lâu, ông cụ mới đi vào phòng thờ tổ tiên của gia đình, từ bên dưới điện thờ lấy ra một hộp gỗ lim.
Tra chìa khóa vào ổ, ông cụ cẩn thận mở ra kiểm tra đồ đạc bên trong.
Trong hộp là hai quyển sách hán-nôm, cùng với đó là một quả chuông đồng nhỏ bé bằng một bàn tay, bên trên có khắc đủ loại hoa văn kỳ lạ.
“Trấn gia chi bảo, cuối cùng vẫn phải dùng tới nó...”
Ông cụ thở dài, đóng lại chiếc hộp gỗ.
“Ông nội, xe đã chuẩn bị xong, đang tại dưới sân!” Cô cháu gái đứng ngoài gian phòng báo cáo.
“Được rồi, giúp ông chuyển đống đồ này xuống xe.” Ông cụ khệnh khạng ôm theo hộp gỗ đi ra, đưa vào tay đứa cháu gái.
“Vâng.” Cô cháu gái đưa tay tiếp nhận hộp gỗ, rồi cùng ông nội mình xuống lầu, vác theo hộp gỗ này ra tới chiếc xe con đang đậu ngoài sân.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, hai người nhanh chóng ngồi lên trên xe, khởi hành, tiến về đèo Tam Điệp đi tới.
...
Trên đỉnh đèo Tam Điệp lúc này, Thắng đang hả hê cắn nuốt lượng lớn oán linh.
Tất cả bọn chúng đều là của giặc ngoại xâm, tuy có lác đác vài tia tàn hồn của người Việt nhưng đa phần đều là kẻ sống ở đời chuyên làm việc ác, c·hết rồi vẫn mang theo oán than nên không thể tiến vào luân hồi, siêu thoát làm kiếp mới, nên lúc này mới trở thành thuốc bổ cho Thắng.
“Hửm!?”
Đang trầm mê trong cắn nuốt, bỗng Thắng cảm thấy có gì đó là lạ. Toàn bộ những oán linh bị thu hút về đây lại hao đi một nửa, giống như nơi này có một tên nào khác cùng hắn c·ướp đoạt linh hồn vậy.
Dừng lại việc thôn phệ, hắn bắt đầu dùng thiên nhãn thông liếc nhìn xung quanh.
Hắn thấy toàn bộ oán linh bị thu hút về đây đang điên cuồng vọt vào đại địa. Nghi hoặc, hắn lập tức nhìn xuống bên dưới bằng thiên nhãn thông, xem là thứ gì đang làm trò quỷ.
“Á đù! Là một con lệ quỷ! Con mẹ nhà nó, hôm nay phát con mẹ nó tài rồi!”
Thắng vui vẻ phấn khích, đôi mắt tràn đầy tham lam nhìn xuống dưới chân. Dưới chân hắn, đi xuyên vào lòng đất khoảng 230 mét, đang có một đoàn huyết sắc lơ lửng bên trong.
Nó tuy không có hình thù rõ rệt, nhưng thi thoảng lại biến ảo ra vài đầu khuôn mặt vặn vẹo, khủng bố, đang điên cuồng cắn nuốt những linh hồn xung quanh, khí thế cũng vì thế mà nhanh chóng dâng trào.
Chỉ là, quanh thân tên lệ quỷ này thế mà xuất hiện một đại trận pháp, trận pháp này lúc ẩn lúc hiện, có hình thù như một mai rùa kim quy, phát ra vài tia hào quang sáng chói.
Hẳn là người xưa đã đem đầu lệ quỷ này phong ấn, hiện tại nhờ có tụ hồn trận, mới khiến đầu lệ quỷ này tỉnh giấc.
“Trận pháp sợ là không trụ được bao lâu nữa...” Thắng nhìn lên tấm mai rùa đang dần dần rạn nứt, liền xoa cằm lẩm bẩm.
“Có nên giúp tên lệ quỷ kia thoát ra hay không đây...? nhưng nếu để trận pháp kia tồn tại, sẽ ảnh hưởng tới việc thôn phệ của mình... thôi vậy, cho tên này ra ngoài vui vẻ một chút, rồi cắn nuốt sau cũng được!”
Thắng nhếch mép mỉm cười, đưa tay huy động pháp tắc không gian.
Hiện tại linh hồn hắn đã tiến vào thần hồn cảnh, đã có thể điều động pháp tắc một cách tự nhiên, không cần phải khổ cực như lúc mới xuyên việt.
Pháp tắc không gian vừa ra, lập tức chấn cho trận đồ sinh ra vết nứt lớn, lệ quỷ bên trong như cảm nhận được điều gì, liền ngay lập tức bùng lên khí thế, cùng đối phương nội ngoại đồng công, phá tan chiếc mai rùa đang phát kim quang.
“Hahaha bản tôn cuối cùng cũng xuất thế!!! Sau hàng trăm năm bị trấn áp tại nơi đây, cuối cùng ta cũng được quay trở lại! Trần gia các ngươi chuẩn bị c·hết đi!!!”
Tên lệ quỷ huyết khí trùng thiên, bay vọt lên bầu trời, hắc khí bao trùm toàn bộ thương khung, hắn ha hả cười lớn đắc ý.
Trên quốc lộ 1a, ông cụ họ trần đang ngồi trong con xe bốn bánh, hơi ló đầu ra ngoài, nhìn sắc trời thay đổi liền kinh biến không thôi.
“Không xong, tên lệ quỷ đó... đã thành công phá phong ấn ra rồi!!!”