Chương 298: Thất vọng
“Đại ca, đại ca!”
Một tên đàn em tới gần, lay động vai Mạnh, kéo hắn từ trong đần độn tỉnh táo lại.
“Mẹ nó, ta bị chơi khăm. Cái đéo gì bùa chú? Mấy thứ này hoàn toàn là tấm giấy lộn không có chút giá trị. Mẹ nó, ông mất tận tiền triệu đầu tư đồ ăn thức uống cho tên đó, cuối cùng đổi lại một đống giấy vụn.
Mẹ nó cay éo tả nổi!’
Mạnh Điên tức giận, quẳng đống phù văn xuống đất, lấy chân dẫm đạp lên.
“Đại ca, có cần cho người đi bắt hai tên đó về không?” Một tên đàn em trông có vẻ sáng sủa, nhanh chóng đến bên đại ca mình chưng cầu ý kiến.
“Mày điên! Hai kẻ đó đều là cao thủ võ học, đến thằng Hải Xẹo vừa gặp đã chạy mất dép. Mày nghĩ mày có thể bắt được hai tên đó lại?”
Mạnh Điên tức giận, gõ vào đầu tên đàn em một cú thật đau.
Hắn điên nhưng hắn không ngu, vẫn biết tên nào động vào được, tên nào không động vào được.
“Vậy chúng ta cứ vậy ăn phải thiệt thòi sao?” Tên đàn em ủy khuất.
“Đành chịu thôi...” Mạnh Điên tuy không cam lòng, nhưng đành phải ngoan ngoãn, ai bảo đối phương là cao thủ võ học đây.
“Đưa thằng Hùng đi sơ cứu đi, để nó chảy máu nhiều như vậy, sợ là sẽ c·hết vì mất máu...”
“Vâng!”
Đám đàn em nhao nhao, giúp thằng nhóc 12 tuổi hỗn láo vừa rồi xử lý thương thế.
Vừa rồi bị Thắng cho một tát vào mặt, không biết kiểu gì mà gãy con mẹ nó mũi, giờ máu cứ chảy ròng ròng.
“Hùng, mày lấy cái này nhét vào mũi đi, tránh chảy máu quá nhiều!” Một tên nhóc khác tiện tay lấy lên một tấm giấy vụn mà đại ca vừa vo lát vất dưới mặt đất đưa về phía thằng Hùng.
Mạnh Điên dẫn đám đàn em vào trong công xưởng bỏ hoang, bắt đầu tiến hành bàn bạc. Hiện tại lá bài tẩy của bọn hắn, vị cao thủ võ học đã rời đi, không thể cứ ngồi không như vậy được, cần phải suy nghĩ kế sách mới.
Dù bọn họ đông người, nhưng không thể chống lại được tên Hải Xẹo kia được, bởi thực lực của đối phương, thường nhân không thể đấu lại.
Đang mải mê bàn luận, bỗng phía bên ngoài vang lên vài trận oanh minh, kèm theo đó là một tiếng sét đánh vang trời, những tia lôi điện khủng bố cũng theo đó phóng xuống cổng trạm, nơi mấy tên nhóc canh cửa đang đứng.
Mạnh Điên hãi hùng kh·iếp vía, vội vàng cùng các anh em thò đầu qua khung cửa nhìn, đây là lần đầu tiên trong đời, hắn thấy một tia sét to lớn, khủng bố tới vậy.
“Đang yên đang lành, trời rõ nắng chang chang, sao lại có sét được!” Một tên đàn em nghi hoặc, lẩm bẩm một câu.
“Chẳng bị, đợi lát hết sét, chúng ta ra đó xem sao...”
Đám người đồng loạt nhất chí, chờ lôi điện vơi đi, mới ra ngoài xem xét.
“Có chuyện gì thế này?” Mạnh Điên bắt lấy một tên canh cổng đang chui rúc trong căn phòng bảo vệ chất vấn.
“Đại... đại ca, thằng Hùng c·hết rồi! Nó bị sét đ·ánh c·hết rồi!” Tên nhóc canh cổng cùng thằng Hùng sợ hãi than khóc.
Vừa rồi, tên nhóc này vì quá thèm thuốc, nên trốn vào đây chơi vài ke, ai ngờ thoát được một mạng, nếu không hiện tại nó đã đi trầu diêm Vương rồi.
“Vô lý thực sự... trời quang mây tạnh, sao lại có sấm sét!?” Mạnh Điên nghi hoặc, miệng vô thức lẩm bẩm.
“Là... là do lá bùa! Vừa rồi em tưởng lá bùa ngũ lôi đó chỉ là đồ giả, nên cho thằng Hùng dùng làm giấy lót mũi. Ai ngờ một phút sau, thực sự có ngũ lôi từ trên trời giáng xuống!”
Tên nhóc canh cửa kia vội khoa tay múa chân diễn tả.
Lá bùa?
“Thiện, ra lấy cho tao một lá bùa tới đây xem nào!” Mạnh Điên hướng một tên đàn em sai bảo.
Chỉ lát sau, đã có một tên choai choai tóc xanh răng vàng đi tới, đưa cho Mạnh một tấm phù.
Mạnh nhớ lại lời dặn của Thắng, thử cắt tay, nhỏ một giọt máu lên trên, rồi quẳng về phía rừng cây đối diện, sau đó cùng các anh em chui vào trong căn phòng bảo vệ, chờ đợi kết quả.
Mạnh Điên tuy không tin, nhưng vẫn tò mò thử xem thế nào.
Một phút trôi qua, tấm phù kia quả nhiên đã được kích hoạt.
Phạm vi trăm mét xung quanh tấm phù bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa hùng dũng, cứ vậy hừng hực phất lên cao, nhuộm đỏ một cánh rừng. Ngọn lửa này không hề có dấu hiệu lụi tàn ý tứ, chúng còn đang nhanh chóng hướng công xưởng bỏ hoang đốt đi qua, khói bụi đầy trời.
“Con mẹ nó mau chạy!!!”
Đám đàn em Mạnh Điên hoảng sợ, vội vàng co dò, bỏ chạy tứ tán.
Lúc này, Mạnh Điên mới từ trong kinh hãi tỉnh hồn lại, vội vàng chạy về phía đống phù văn đang nhàu lát nằm tại bên dưới mặt đất, nhanh chóng thu chúng vào trong túi quần.
“Con mẹ nó, thực là bảo vật a!!!”
...
“Sư phụ, đống phù văn đó... thực có thể sử dụng?”
Với đi bên cạnh Thắng, có chút tò mò dò hỏi.
Đi theo sư phụ được vài ngày, hắn chưa thấy sư phụ mình dùng tới phù văn để đối phó với người thường bao giờ, nên cũng không biết thứ đó uy lực ra sao khi đánh lên phàm nhân.
“Phù văn chi đạo rất đa dạng. Không những có thể áp chế những áp oán linh, mà còn có thể dùng tới áp chế nhân loại. Nếu ngươi chịu khó học hỏi, đến thần cũng có thể bị ngươi hạ sát!”
Thắng chầm chậm đi trước, hơi quay đầu giải thích.
“Bá đạo như vậy? Sư phụ, con cũng muốn học!”
Với trừng lớn hai mắt, bên trong hai con ngươi toả ra lượng lớn tinh quang.
“Được rồi, đợi khi nào ngươi hoàn thành việc nhập môn Hạo Thiên Khí pháp, tiến vào tầng một, đề thăng linh hồn đến thần hồn đẳng cấp, ta sẽ dạy ngươi cách hoạ phù.”
Thắng mỉm cười nhìn tên đồ đệ này, tiện tay cởi chiếc vòng cổ trữ vật phù đưa cho đối phương.
“Đây là trữ vật phù, một loại phù văn có thể thu hồi đồ vật. Nhưng vì không gian bên trong không được lớn, nên chỉ có thể chứa một chút vật tư.
Số lần dùng tầm khoảng 10 ngàn lần gì đấy, cả đưa vật ra lẫn đưa vật vào.
Hiện tại ta không cần tới nó, ngươi cầm tạm để cất v·ũ k·hí và thức ăn phòng thân. Đợi sau khi kiếm được loại nguyên liệu tốt hơn, ta sẽ chế tác cho ngươi một chiếc vòng tốt hơn.”
Với không hề cả nể, nhanh chóng tiếp nhận chiếc vòng được làm từ dây cước này đeo vào cổ.
“Ngươi đã luyện Hạo Thiên Khí pháp, tuy chưa hoàn toàn nhập môn nhưng linh hồn đã khai sinh ra thiên khí. Hãy dùng thiên khí này kích hoạt pháp tắc trên chiếc vòng, nó sẽ giúp ngươi mở ra không gian kết nối.”
Thắng bình tĩnh giảng giải, hướng dẫn Với cách sử dụng chiếc vòng phù văn.
Dựa theo lời sư phụ mình, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Với đã thành công làm chủ được trữ vật phù, có thể dễ dàng cất đồ và lấy đồ ra từ trong tiểu không gian.
“Phù văn chi đạo thực sự thần kỳ!” Với vui vẻ lẩm bẩm.
Chạm vào lá bùa được gói gọn gàng phía trước mặt dây chuyền, tâm tình với bắt đầu nhộn nhịp đi lên, hắn như nhìn thấy được tương lai của mình, hắn muốn trở thành một tên phù văn đại sư.
Men theo con đường đồi, hai thầy trò nhà Thắng ngồi trên một con wave tàu băng băng qua những con đường đất, nhanh chóng rời đi thành phố Tam Điệp.
Hiện tại đang trốn tránh việc phải tham gia nghĩa vụ quân sự, hắn thực không dám xuống trung tâm thành phố, sợ lại bị công an bắt được, tống hắn ra biên giới cũng chỉ có nước khóc thét.
Từ giờ cho tới lúc Hoa Kỳ chiêu mộ lính đánh thuê còn 3 tháng nữa, hắn cần tận dụng thời gian này đi gặt hái linh hồn.
Cũng may sau khi thôn phệ xong tên tông chủ tiên vực, tiến vào thần hồn tầng thứ, hắn đã có thể hoạ ra phù văn thay hình đổi dạng.
Nhờ tấm phù này, hắn đã thành công tiến vào ngân hàng, rút toàn bộ số tiền tại trong thẻ ATM, mua hai con smartphone đời mới, cùng một con wave tàu giá rẻ đã được độ lại để phục vụ việc băng rừng lội suối.
Việc được phú bà cho tiền tiêu xài thực sự sung sướng, hỏi sao kiếp trước hắn thấy nhiều tiểu bạch kiểm đến vậy. (tình nhân của một phú bà)
“Sư phụ, chúng ta sắp tới Nam Sơn rồi, khoảng 2 km nữa là tới nơi!”
Ngồi phía sau xe, Với chăm chú nhìn vào google máp, nhanh nhảu báo cáo với sư phụ mình.
“Vậy sao? Thế thì tốt rồi!”
Thắng gật đầu, không tiếp tục cùng Với nói chuyện, bởi lúc này bọn họ đang băng qua con đường rừng có chút treo leo, nếu không tập trung lái xe, rất dễ lao đầu xuống vách vực.
Lần này hắn muốn tới đây, chủ yếu là tiến vào nghĩa trang Tam Điệp, tìm kiếm những linh hồn còn ai oán hoặc đã hoá ác linh để tiến hành thôn phệ.
Người ta phải rèn luyện mới mạnh lên được, còn hắn thì phải ăn mới mạnh được lên.
Cứ lông bông khắp nơi cũng không phải cách, nhân tiện nghĩa trang lớn nhất nhì của thành phố lại ngay gần, hắn tội gì mà bỏ qua đây.
Với lại, hắn tính sau khi đi qua Nam Sơn, sẽ tới Đèo Tam Điệp nơi từng có khá nhiều cuộc c·hiến t·ranh diễn ra xuyên suốt qua các thời kỳ, từ khởI nghĩa hai bà trưng cho tới kháng chiến chống nguyên mông xâm lược, đến thời Lê Trang Tông vẫn còn diễn ra nhiều cuộc chiến đấu tại đây, sinh mệnh gieo xuống mảnh đất này cũng không gọi là ít. Oan hồn không được siêu thoát hẳn là cũng rất nhiều, hắn muốn tận dụng điểm này, vét sạch đám oan hồn đang vất vưởng tại đây.
Đi được khoảng chục phút, hai người cũng tới nghĩa trang Tam Điệp.
Không như mọi lần, lần này hắn đã có thể sử dụng được thiên nhãn thông để nhìn các linh hồn vất vưởng tại nơi này.
Khiến hắn thất vọng là, nơi này thế mà không có lấy một bóng oan hồn, nói đúng hơn là trống không. Chỉ có lác đác vài đầu linh hồn tinh khiết, hẳn là đang chờ đợi được siêu thoát đây.
“Con mẹ nó, thằng nào nói nghĩa địa là nơi lắm ma? Rõ là bố láo. Nhìn xem, tất cả bọn họ đều là linh hồn chờ đợi siêu thoát, rảnh háng đâu đi ra doạ người!? Mẹ nó, mình thực ngu khi tin đám người kia nói nghĩa địa có ma!”
Thắng tức giận, không tiếp tục ở lại nơi này, nhanh chóng nhảy lên con wave tàu cùng đệ tử mình rời đi.
Một chặng đường lọ mọ qua những cung đường gập ghềnh sỏi đá, cuối cùng lại phải rời đi tay không, khiến Thắng thực sự tức giận.
Nếu biết trước nơi này không có rau hẹ, hắn cũng chẳng thèm mất công mất sức đi tới tận đây, cứ một mạch ra đèo Tam Điệp là xong rồi, nơi đó khả năng cao còn có oán linh tồn tại.