Chương 30: Bạo Vương
“Bụp, bụp!”
Chẳng biết qua bao lâu, cái bọc đen xì đỏ thỏm đang dần vỡ ra, lộ ra một hình thể to lớn đen xì.
Nhìn về phía cơ thể to lớn mà kì dị, Thắng vui sướng không thôi.
Sau khi trải qua quá trình cải tạo cơ thể, cái xác à không quỷ trùng với cơ thể khủng long bạo chúa đã thay đổi hoàn toàn.
Trùng tử với cái xác đã thành công hoà làm một thể, cái đống bầy nhầy của quỷ trùng khi nãy cũng trở thành khí huyết trong thân bạo long, dũng mãnh tuần hoàn.
Thắng hài lòng mà đánh giá con cự thú trước mặt, hắn rất thoả mãn về sự biến đổi này.
Cả cơ thể bạo long giờ đây không còn lớp da thô ráp đơn sơ ban đầu nữa, mà thay vào đó là những phiến lân giác bóng đen, cùng với đó là những chiếc sừng gai sắc nhọn mọc tua tủa trên lưng, trải dài từ đầu cho xuống phía cuối của cái đuôi.
Đôi song thủ phía trước cũng không kém cạnh là bao, chúng như được trải qua phẫu thuật thẩm mỹ vậy trông vừa dài vừa hung tợn.
Đôi dò thì khỏi phải nói, nó hiện tại không còn thon gọn nhẹ nhàng như trước, giờ đây chúng đã bị thay đổi hoàn toàn bởi các lớp sừng bọc quanh chân, trông như một bộ giáp gai sương đang dính liền lên thân.
Nhìn vào đôi mắt nó, Thắng thấy được sự điên cuồng và khát máu đang hừng hực bên trong, cặp mắt đen đục đỏ ngàu đó khiến hắn cũng phải có chút rùng mình.
Điều đó càng làm hắn vui sướng, bởi như vậy tác phẩm của chính mình cuối cùng cũng đã hoàn thành mỹ mãn.
Tiến lại gần cái cơ thể to lớn mà hung mãnh này, Thắng đưa tay lên nhẹ nhàng sờ vào lớp da đen bóng đó. Một cảm giác lạnh buốt truyền vào tay, hắn cũng vì thế mà gật gù khen ngợi.
“Khà khà, quả là một đầu hung thú uy mãnh!”
Như cảm nhận được sự yêu thích từ Thắng, Quỷ Trùng điều khiển thân xác của bạo long hưng phấn mà hú lên một cái “Gào”.
Thắng sờ mó đến thích chí không buông, hắn có thể cảm nhận được con vật trước mặt này còn mạnh hơn cả bạo long khi trước, không... phải nói là mạnh ngang với cự xà khi gần c·hết.
Cơ thể của bạo long trước khi c·hết đã là cấp sư đỉnh phong, bởi nó là một đầu dã thú, không có khả năng tu luyện lên toàn bộ sức mạnh là dựa vào nhục thân.
Còn quỷ trùng thì khác, vì có được riêng cho mình linh hồn, nó có thể thông qua sự nuôi dưỡng của chủ nhân mà tấn thăng cả về nhục thân lẫn thần hồn.
Nhờ việc Thắng lấy thần hồn mình làm linh hồn cho nó, lấy mật rắn khủng bố kia làm tài nguyên nên mới có hiệu quả bá đạo như vậy. Nếu mật chỉ là của một đầu độc xà tầm thường thì hiệu quả nó sẽ không tốt được như bây giờ.
Cũng vì thế mà sau khi cải tạo, cái xác của bạo long mới có sự thay đổi lớn đến vậy.
Hiên tại, theo như cảm nhận của bản thân, tên tiểu đệ trước mặt này đã có nhục thân đạt đến cấp tông rồi, còn chưa nói đến khí huyết là mật rắn cùng mình gia trì.
Giờ hắn chẳng còn cái gì gọi là hoảng sợ nữa rồi, cự ngạc sao? Đến đây đánh ba trăm hiệp? Không, không... phải là mời tới đây gọi ta ba ba mới đúng.
Càng nghĩ Thắng lại càng cảm thấy sung sướng mà bắt đầu tự thẩm du tinh thần.
Quỷ trùng bên cạnh điều khiển thân xác bạo long cúi đầu, hướng về Thắng đụng chạm.
“Gọi mày là quỷ trùng cũng không được, bạo long thì lại không tốt nghe. Thôi thì gọi là Bạo Vương vậy, có vẻ bá khí hơn một chút!”
Thắng lấy tay vỗ nhẹ vào đầu Bạo Vương vài cái, bản thân khá hài lòng với cái tên mình đã đặt.
Như nghe hiểu, nó há mồm lại rú lên một cái như để thể hiện sự hài lòng của bản thân.
...
Sáng ngày hôm sau, mặt trời lại mọc lên đằng đít.
Nhìn xuống dưới gốc cây, thấy hình thể to lớn đang nằm chình ình tại đó, Thắng khá hài lòng mà cười lớn một cái, cảm giác như bản thân đang mơ vậy.
Hôm qua vì để ăn mừng sự thành công mỹ mãn, Thắng đã cho phép bản thân nghỉ ngơi một hôm.
Đến hôm nay mới có cảm giác thư thái mà tỉnh dậy.
Làm cho bản thân chút thịt rừng từ hôm qua để lại, Thắng nhẹ nhàng mà đánh chén hết chúng, cảm giác năng lượng từ những miếng thịt đang từ từ thẩm thấu vào trong nhưng không còn mạnh mẽ như trước.
Ngồi chờ đống thịt tiêu hoá, Thắng ngồi đó mà nghĩ ngợi miên man.
Sau khi hoàn thành ngôi nhà nhỏ, Thắng đã tiến hành sửa chữa lại cây thương độc, thay thế cán gỗ cũ thành thiết trúc. Cũng may độ dài của thiết trúc không hề ngắn nên vừa hay đủ cho Thắng chế tạo một thanh trường cung.
Khi có hai thanh bảo vật này, Thắng như là hổ mọc thêm cánh, đi lại giữa rừng núi mà không sợ các hung vật bên trong. Đó là nói về mấy con cấp linh đổ xuống, chứ cấp sư trở lên thì Thắng không dám động vào, vừa thấy là đã xách dò chạy mất dép.
Cũng từ đấy, Thắng chăm chỉ đi săn thịt hung vật hơn, để làm tài nguyên tu luyện Nhất Nam công.
Nhờ đó mà bây giờ nhục thân hắn mới mạnh, nhưng cũng vì thế mà thịt hung thú bình thường không còn tác dụng nhiều nữa. Như vừa rồi sau khi phục dụng, chỗ thịt đó không còn mang lại cho hắn chút cảm giác tăng cường nào.
Vì thế mà hắn muốn nâng cấp chuỗi thức ăn, dự tính hôm nay sẽ dẫn theo Bạo vương đi săn. Mục tiêu sao? Chính là con cự ngạc đã làm hắn lo lắng mấy hôm nay.
...
“Uỳnh ùynh!”
Tiếng động to lớn truyền ra bốn phía, các hung thú cỡ nhỏ sợ hãi chạy đi, không dám quay đầu nhìn lại.
Một thân hình to lớn đen bóng, gai góc đang nhanh chóng di chuyển về một phương, trên phần đầu có một chàng trai da rám nắng, tóc dài qua tai, tay cầm cây trường thương, lưng đeo cung lớn đang chễm chệ mà ngồi trên đó.
Người này không ai khác chính là Thắng cùng Bạo Vương đang di chuyển.
Đã nắm rõ vị trí của cự ngạc, Thắng muốn cùng Bạo Vương đi bắt nó. Nếu được thì thu tên này làm bộ hạ, không được thì g·iết làm thịt cho Bạo Vương.
Hiện tại quỷ trùng mới ở ấu kì, chưa trưởng thành hoàn toàn lên chưa có khả năng phân hoá bản thân, nhân bản ra một quỷ trùng khác. Nên Thắng muốn dùng b·ạo l·ực, đè ép đầu cự ngạc cho nó ăn chút sợ hãi mà hàng phục.
Còn ngoan cường chứ gì? Hắn thịt luôn làm dinh dưỡng cho mình cùng Bạo Vương.
Gì chứ nói về thủ đoạn bắt người làm nô lệ thì quỷ tộc là nhất. Tộc này chuyên đi săn các tộc khác, nuôi nhốt nô lệ cùng với đó là chuyên sáng tạo các công pháp điều khiển xác c·hết nên thủ pháp cứ phải gọi là nhiều vô số kể. Và Thắng cũng không ngại phải dùng đến một trong số chúng lên các hung thú nơi đây.
Hai người nhanh chóng di chuyển, xuyên qua đầm nước mà tới khu vực khi trước Thắng đã bất ngờ gặp được cự ngạc.
Trước kia bản thân phải mất hơn tiếng đồng hồ mới tới, bây giờ nhờ có sự hiện diện của Bạo Vương mà thoắt cái đã tới nơi.
Ngồi trên đầu Bạo Vương, Thắng có thể nhìn thấy toàn khung cảnh bên dưới, tuy vẫn bị che phủ bởi những tán cây cỡ lớn nhưng thật sự lúc này ánh mắt đã có tầm nhìn xa hơn. Nhân sinh quan cũng theo đó mà dần biến chuyển từng chút một, chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
Thắng ra lệnh cho Bạo Vương tiến vào đồng cỏ lớn, thân hình nó đen bóng hùng dũng đến mức nổi trội khiến các hung thú nhỏ gần đó đều hoảng sợ mà bỏ chạy. Những con khủng long cỡ lớn khi nhìn thấy cũng thất kinh, dáo dác chạy theo sau tạo lên một cơn thú triều bản thu nhỏ.
Bạo Vương dừng lại thân hình, ngửa cổ lên trời mà gào rú to lớn, như khiêu khích lãnh chúa nơi đây.
Đâu đó khoảng chục mét trong khu rừng, có một đầm lầy khá nhỏ, nơi đó có một đầu cự ngạc đang nằm thư giãn. Sau khi nghe thấy tiếng rống, nó mới trở mình lồm cồm bò dậy.
Ánh mắt nó đằm đằm sát khí mà hướng bìa rừng bò đi, nơi có tiếng rống lớn phát ra.