Chương 368: Mua đào.
2 giờ chiều ngày 30/12/2013, trên phố Trần Duy Hưng, Hà Nội. Thắng đương loanh quanh đi dạo, đôi mắt lúng liếng đảo khắp con phố thì bỗng trong túi, chiếc smartphone vang lên vài tiếng rinh reng.
“Alo vợ yêu?”
“Anh đang ở đâu rồi?” Bên kia máy, vang lên một giọng nói nhẹ nhàng lại trìu mến.
“A, anh đang ở phố Trần Duy Hưng!” Thắng trả lời, đôi mắt không quên đảo qua mấy em chân dài trong mấy quán massage.
Ánh: “???”
“Anh tới đó làm gì? Tới tìm phở sao?” Ánh lạnh nhạt chất vấn, khiến đôi mắt đang đăm đăm nhìn gái của hắn bỗng dưng co rúm lại.
“A! Em hiểu nhầm rồi!” Hắn toát mồ hôi hột, vội vàng giải thích: “Vừa rồi...”
Chuyện là sau khi hắn tới Hà Nội, cũng định bụng nhờ bác tài đánh xe tới địa chỉ mà Ánh cho. Nhưng nhìn đi nhìn lại, thấy bản thân tay không đến chơi thì đúng là không có lễ nghĩa.
Vậy là hắn bèn hỏi Ánh, xem bác trai thích cái gì, để hắn chuẩn bị chút quà.
Nghe phong phanh được bác trai là thích đào quất, nhất là mấy loại cổ cổ, đối phương càng mê. Nhưng biết mấy thứ này khó mà kiếm được, nên Ánh đã khuyên hắn chỉ lên mua rượu và chút hoa quả là được.
Cái gì chứ, việc kiếm đào quất, mà lại loại cổ thụ đối với hắn là cực kỳ dễ dàng, chỉ cần lấy một cây đào trong tiên giới của hắn là được rồi.
Nhưng đáng tiếc, khi tiến vào thức hải thế giới. Hắn phát hiện mấy thế giới này không có cái gọi là cây đào, hay cây mai, cây quất. Toàn là mấy loại cây có thể nói chuyện, đi lại như người.
Sợ đem tặng bố vợ, nửa đêm nó mở mồm buôn dưa lê, ông già tưởng ma lại sợ đến đột quỵ thì đúng là... dở! Thế là hắn quyết định, đi mua một chậu cây đào, sau đó vất vào tiểu không gian, nhờ Thần Thụ thay mình chăm bẵm.
Dù sao tên này cũng là từ cây mà tu luyện thành. Hỏi ai có tố chất nghệ nhân cây cảnh trong tiểu thế giới của hắn thì chỉ có Thần Thụ tên đó mà thôi.
Nghĩ liền làm, ngay khi thuê được một chiếc taxi. Hắn liền nhờ bác tài chở đến nơi có bán đào, đặc biệt là mấy loại đào phải đẹp, hoa phải tươi.
Khi đó, bác tài xế đã nhìn hắn với ánh mắt đầy ý vị mà mỉm cười. “Chàng trai trẻ, cậu muốn mua mấy cây?”
Thắng thản nhiên đáp: “Tôi muốn mua nhiều, nhất là loại mới lớn, mới thoả mãn được tôi.”
Để lấy lòng bố vợ tương lai, hắn muốn mua hẳn chục cây, làm cho bố vợ một vườn đào nho nhỏ. Còn tại sao phải là đào mới lớn, đơn giản là hắn muốn làm mấy quả bonsai.
Với người biết chơi cây cảnh, khoản bonsai là không thể thiếu. Nếu ông bố vợ đã thích chơi đào, vậy thì làm hẳn mấy chậu bonsai cho nó hoành tá tràng đi!
Đại ý của hắn là như vậy, nhưng khi vào tai bác tài thì lại là một thâm ý khác.
Bác tài nhìn hắn, than thở: “Trẻ tuổi thật sung sức, cậu thật không khác gì tôi ngày xưa!”
“Đó là lẽ dĩ nhiên...” Hắn tự hào thừa nhận. Với kẻ khác chắc chắn sẽ không dám chơi lớn một mình cân hẳn chục cây đào, nhưng với hắn, dù là trăm cây thì cũng đơn giản như đan rổ.
Vậy là bác tài xế đó đã trở hắn đến phố Trần Duy Hưng, vất hắn tại đây tự đi kiếm đào.
Mà con mẹ nó, hắn đi suốt hai tiếng đồng hồ rồi, mòn con mẹ hết dép rồi, thiên nhãn thông cũng dùng rồi mà có thấy đào đâu! Chỉ thấy xuân xanh ngập trời.
Thực con mẹ nó, hoa hết mắt mũi.
Nếu không phải Ánh gọi cho hắn đúng lúc, thì có khi giờ này hắn vẫn mải dùng thiên nhãn thông để nhìn “đào” chứ không phải tìm đào.
Buôn thêm vài ba câu, hắn mới vuốt trên trán vài giọt mồ hôi lạnh.
“Thực con mẹ nó, nơi này đâu phải phố bán đào? Rõ ràng là bán phở nha! Tí nữa thì rơi vào ma đạo.
Nam mô a Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai...!”
Hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng tắt đi thiên nhãn thông. Dù là vậy, nhưng đôi mắt hắn vẫn theo bản năng đá về quán massage bên cạnh, có một em gái đang dạng háng bấm huyệt cho khách.
“Nhưng mà... mấy em đằng kia thật hồng, lại không lô... con mẹ nó, thật là tà niệm mà!” Lẩm bẩm một nửa, hắn liền lấy tay tát vào mặt mình vài cái.
“Mẹ, phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!”
Đoạn, hắn liền vẫy một chiếc taxi bên đường. Nhờ bác tài chở đến nơi thực bán đào quất.
Được cái vừa rồi tâm sự với Ánh, hắn có tiện mồm hỏi luôn địa chỉ bán đào, cây cảnh. Dù sao cô nàng cũng là dân gốc Hà thành, nên mấy địa điểm này vẫn là rõ hơn hắn.
Chẳng mất bao lâu, hắn đã có mặt tại một vườn đào.
Phải còn hơn tháng nữa mới đến tết nguyên đán, thời gian nở hoa còn chưa tới nên cây nào cây nấy trông cũng trụi lủi, không đẹp.
Vì là chưa giáp tết, hoa cũng chưa có nở. Nên hắn dễ dàng mua được một lô lớn cây đào mà không mất quá nhiều phí.
Sau đó hắn nhờ người chở hết toàn bộ chỗ đào này ra vùng ngoại ô. Vì tiểu thế giới của hắn là bí mật, không thể cứ vậy rêu rao ra ngoài. Việc chục cây đào bất ngờ biến mất sẽ gây lên nhân tâm sinh nghi, ảnh hưởng không tốt đến hắn.
Vậy nên hắn tính toán nhờ người chở hết ra ngoại ô thành phố, sau đó tại nơi đó tiến hành thu hết vào tiểu không gian.
Đúng như trình tự. Sau khi thuê được một chiếc xe tải, hắn liền quảng hết đống cây này vào trong xe, sau đó để tài xế chở cả mình lẫn đào ra vùng ngoại ô.
Trả tiền xong xuôi, đuổi được tên tài xế đi về. Hắn mới yên chí thu hết cây đào vào tiểu không gian.
Người đầu tiên mà hắn tìm gặp đó là Thần Thụ. Dựa vào kiến thức của ngoại giới, hắn truyền thụ cho đối phương cách chăm sóc cây cảnh, cùng cách uốn, tạo dáng cho cây.
Quả không hổ là Thần Thụ, kẻ sinh ra thụ giới. Chỉ trong vài ngày, đối phương đã nắm được hoàn toàn yếu quyết cải tạo cây cảnh. Từ đó ngộ ra pháp tắc “mộc tạo hình”.
Có thể biến hoá các loại cây cối thành các hình thù khác nhau mà không cần tới uốn nắn hay bẻ cành. Chỉ cần với một suy nghĩ, toàn bộ đồ vật có hệ mộc sẽ biến hoá theo sự tưởng tượng của người sử dụng.
Cũng nhờ vậy mà Mộc giới của Thần Thụ thành công đột phá thành đại thế giới.
(ngụy đại thế giới. Lần trước liệt kê nhầm, khi trái đất mới hình thành, chỉ có tiên, thiên đàng, phật và ma là đại thế giới. Còn mộc giới là trung giới. Hiện tại mộc giới mới đột phá, tiến vào đại thế giới hàng ngũ. Trở thành đại thế giới thứ năm của Thắng.
Không, nếu tính ra thì mặt trời sẽ là đại thế giới thứ 6. Nhưng vì mặt trời hiện mới là bán đại thế giới, chỉ kém một bước là tiến vào đại cấp bậc, nên không được xét vào hàng ngũ đại thế giới.)
Tại bên ngoài trôi qua vài phút, thì bên trong thức hải hắn đã trôi qua trăm năm.
Những chậu cây đào mà hắn nhờ Thần Thụ bồi dưỡng đều đã phát triển đến mức kinh khủng tởm.
Trong đó, điển hình nhất là bốn cây hắn đặc biệt nhắc nhở Thần Thụ bồi dưỡng theo suy nghĩ của mình. Đó là bốn cây được dựng theo hình tứ linh thú Việt Nam.
Long, lân, quy, phụng.
Với tuổi đời trăm năm, gốc và thân của chúng đều to đến doạ người.
Tuy to lớn là vậy, nhưng với khả năng của Thần Thụ. Những gốc cây này không hề thô cứng như mấy loại đào cổ thụ được bán bên ngoài. Tất cả bọn chúng đều uyển chuyển, uốn lượn như có linh tính.
Ví dụ như cây đào được tạo hình loài long.
Với thân hình đồ sộ, Thần Thụ đã biến hoá nó theo kiểu uốn lượn. Các lớp vỏ đào sần sùi, bện thành các lớp, trông như một bộ vảy thô kệch tự nhiên, không hề mất tính thẩm mỹ. Trái lại còn thêm phần huyền bí, thuận mắt nhìn.
Phía quanh cổ, hay phần dọc sống lưng. Những cành đào nhỏ mọc lên chi chít, nơi đó, có những nụ hoa nhỏ đang chen chúc nhau thành hàng, xanh lục.
Trông cứ như bờm rồng, mềm mại đến thuận mắt. Nếu tết đến, hoa đào nở rộ, chắc chắn sẽ rực hồng cả một mảnh sân.
Đấy mới chỉ là long. Còn có lân, quy và phụng. Đẹp không kém gì long đào.
Nếu để mà nói, thì chậu đào phụng mới là siêu bá đạo.
Vì là tạo hình chim phụng dang rộng đôi cánh, nên trông nó thực sự sống động như loài vật đang sống, có thể cất cánh bay lên tới cửu thiên. Quá kinh diễm.
“Nếu bố vợ tương lai mà thấy bốn chậu đào tứ linh này... liệu có đổ không nhể?” Thắng nhìn vào bốn chậu cây, xoa cằm suy nghĩ.
Cảm thấy không đủ, hắn lại hướng Thần Thụ giúp mình bồi dưỡng thêm mấy chậu nữa.
Có loại thì hùng vĩ oai phong, có loại thì uyển chuyển như rắn, mềm mại. Để đảm bảo tính đa dạng, hắn còn sai Thần Thụ giúp mình chế tạo thêm một gốc đào nhỏ bé, chỉ lớn tầm 5 centimet, để có thể làm cảnh tại bàn trà.
Không dừng tại đó, hắn còn đi hướng tiên giới, nhờ đám người này giúp mình khai quang linh trí.
Tuy hắn có thể tự sáng tạo linh hồn cho thực vật, nhưng hiệu quả có thể giúp thực vật tự tu thành tiên khí thì chỉ có tiên giới đám người.
Vậy là toàn bộ chậu đào mà hắn nhờ Thần Thụ bồi dưỡng, đã được tiên giới đám người giúp đỡ khai quang.
Bọn chúng sau khi có linh trí của tiên giới, liền sẽ tự sinh ra khả năng hội tụ linh khí từ trong không khí về nơi đang ở.
Việc hắn để đám cây đào này sinh linh trí chính là có ý riêng. Ngoài việc có thể thu nạp linh khí về để cung cấp, bồi dưỡng cho cha mẹ Ánh. Chúng còn có tác dụng bảo vệ bọn họ khi nguy nan.
Hắn tính sau khi tặng cho bố vợ tương lai, sẽ thiết trí một bộ trận pháp tụ linh trận. Lấy bốn cây đào này làm mắt trận, dựng lên tụ linh trận pháp.
Để đảm bảo, hắn còn tính bố trí một đầu tứ linh hoá hình. Lấy linh hồn của bốn con linh thú, gọi ra bốn con thần thú có sức mạnh cấp sư, bảo vệ khu nhà bọn họ.
Đừng nhìn cấp sư mà nghĩ yếu. Cấp sư tại đầu tận thế cũng được coi là đỉnh tiêm sức mạnh bấy giờ.
Có loại này trận đồ, không lo ngại cái gì zombie hay ác nhân công kích.
Có thằng con rể tương lai, lo nghĩ từng tí một cho bố mẹ vợ như vậy mà không đồng ý nữa thì... chỉ có thể là do ông bà quá khó tính!