Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 390: Lễ cưới (kết thúc phần mở đầu, tiếp đến là tận thế hàng lâm)




Chương 390: Lễ cưới (kết thúc phần mở đầu, tiếp đến là tận thế hàng lâm)

Mùng một, mùng hai tết âm là thời gian mọi người nô nhau đi chúc tết, nên các hàng quán bên lề đường đều đóng kín cửa. Không khí tấp nập, nhộn nhịp ngày thường cũng trở nên hiu quạnh.

Không biết người miền nam ra sao, nhưng cái không khí đặc trưng của người miền bắc khi tết đến lại rất ít ra khỏi nhà. Chỉ mùng ba, mùng bốn, mọi người mới nô nức, rủ nhau đi chùa.

Thế nên, khắp các lẻo đường tại Quảng Ninh lúc này đều là vắng bóng hơi người.

Nhưng có một nơi lại khác biệt hoàn toàn, đó là tại phường Bắc Sơn, Uông Bí, Quảng Ninh.

Khi mà người người đều đang tại gia, chuẩn bị chu đáo chờ bạn bè, người thân tới chúc tết thì ở một góc của phường Bắc Sơn, nơi gần rừng núi lại đang có một tiệc cưới linh đình.

Các hộ dân sống gần đó đều là khó hiểu lắc đầu, chả hiểu ra làm sao.

Từ xưa tới nay, chả có ai đi làm đám cưới đúng hôm mùng một tết âm lịch. Dù có làm gần tết thì cũng là trước vài tháng hoặc sau vài tháng, chả ai điên đâu mà tổ chức đúng đầu năm, thật sự khó hiểu.

Tuy tò mò là vậy, cũng bàn ra tán vào khắp nơi, nhưng âu cũng là người lạ không quen biết, chỉ lấy làm chủ đề bàn luận một chút rồi thôi, không mấy ảnh hưởng.

Được cái đầu năm mới có thêm chút không khí rộn ràng của đám cưới cùng loa đài ầm ĩ khiến dân chúng trong vùng cũng cảm thấy vui vẻ, phấn khởi hơn.

“Haha... chúc mừng, chúc mừng hai cháu!”

“Dạ vâng, cháu cảm ơn bác Khoa.”

Ánh lễ phép chắp tay, hơi cúi đầu cảm tạ. Đứng bên cạnh nàng, Thắng cũng giống như thế, toe toét chào hỏi đối phương.

“Anh Quang, chúc mừng anh kiếm được một người con rể tốt.”

“Ha ha, phúc khí, phúc khí cả...” Ông Quang cũng là hồ hởi phấn khởi, cười đến không ngậm được mồm, cùng vợ mình đón tiếp khách khứa.



Trong tiệc cưới, ngoài cô dâu, chú rể phải đón tiếp khách nhân thì chính hai người làm phận cha mẹ như ông Quang, bà Hồng cũng phải ra ngoài đón tiếp. Bởi trong số những vị khách đó, không chỉ có bạn bè của cô dâu, chú rể, mà còn có đồng liên của bọn họ cũng tới.

Tất nhiên, đến những vị khách không cùng máu mủ còn đến thì sao có thể thiếu ông Trần, ông ngoại của Ánh được. (ông Trần này khác, lão Trần phong thủy lại khác. Chỉ là cùng họ mà thôi)

“Ông ngoại!”

Khi vừa thấy bóng hình gầy gò của ông Trần thấp thoáng nơi xa, Ánh liền vui vẻ túm váy, nhanh chân bước tới gần. Váy cưới mà, thường sẽ dài đến sát mặt đất, để vậy đi lại sẽ rất bất tiện nên mỗi khi bước nhanh đi đâu, cô dâu cũng cần túm cái váy lên, tránh bị vấp ngã...

“Haha, cháu gái ta cuối cùng cũng đã lấy chồng.” Trần Đại Việt ha hả cười lớn, đưa bàn tay thô ráp, nhăn nheo của mình vỗ đầu đứa cháu ngoại thương yêu này.

“Ông, chú Mạnh không tới hả ông?”

Ánh ngó nghiêng, như muốn tìm ai đó.

Nhưng nhìn hoài, nàng chả thấy bóng dáng người chú mình quý nhất đâu. Quanh ông ngoại lúc này chỉ toàn các bác, các chú trong cơ quan nhà nước, không hề thấy chú Mạnh trong những người này.

Trần Đại Việt hoà ái nhìn cháu gái, nói: “Nó là người đứng đầu cả nước, việc còn bể đầu sao tới xem con được! Đây, đây là quà mà nó nhờ ta gửi tới cho con, chúc con trăm năm hạnh phúc!”

Chỉ thấy ông ta đưa cho Ánh một quyển sổ màu đỏ, phía trên có tiết kiệm mấy chữ, Thắng đứng bên cạnh liền tặc lưỡi không thôi.

Đúng là người có tiền, đi mừng cưới bằng sổ tiết kiệm chứ không phải phong bì như thường dân. Tuy không biết bên trong có tổng bao nhiêu tiền, nhưng với địa vị của đối phương, hắn cũng đoán không dưới một trăm củ.

Còn vài ngày nữa là tận thế hàng lâm, d·ịch b·ệnh bùng phát vào cuối tháng 2 dương lịch. Khi đó Việt Nam đang đối chọi khá tốt, nhưng đến giữa tháng ba, dân chúng bắt đầu bất cẩn, dẫn tới d·ịch b·ệnh bùng phát, tiễn lượng lớn dân chúng cùng chính quyền địa phương đi gặp diêm vương.

Chỗ tiền này tuy nhiều nhưng đối với hắn đã không quá quan trọng, một khi tận thế đến thì cái đống giấy lộn này chỉ có vất xó, không dùng được. Đấy là còn chưa kể trong thẻ của tên Sát Lang còn mấy trăm triệu tồn lại đây, hắn đã tiêu hết đâu.

Nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của người ta, Ánh và Thắng thực không tiện từ chối, cứ nhận cho có lệ. Mục đích hôm nay mời mọi người tới không phải để mừng cưới, chủ yếu chính là bố trí cho bọn họ một chút trận pháp phòng thân.



Khách khứa tới thăm đều đã được hai người họ phát phong bao lì xì có ẩn trận pháp, sau khi nhận bao, những trận pháp này đã ngay lập tức tiềm ẩn tiến vào cơ thể khách nhân, vì bọn họ uẩn dưỡng tinh khí thần.

Cuối cùng chỉ còn lại ông ngoại Ánh cùng chú Mạnh. Chờ mãi cũng chỉ có ông Trần tới, còn người chú nuôi kia thì bận việc, không tới được.

Thắng mới ra mắt họ hàng bên đấy chưa lâu nên cũng chả rõ mấy người này có quyền hành gì trong bộ máy nhà nước, chỉ nghe phong phanh là nhất nhì tại Việt Nam. Hẳn là bộ trưởng bộ nào đấy nên tết đến vẫn phải đi làm.

Nhưng thôi, người ta có công có việc, không đến được cũng nên thông cảm. Dù họ không đi, nhưng vẫn gửi ‘tình cảm’ đến chung vui là được rồi. Để cảm ơn cái tấm ‘chân tình’ này, Thắng đã quyết định tặng riêng cho đối phương một viên bích ngọc có khắc phù văn.

Loại này cao cấp hơn các trận phù đang ẩn trên người các khách nhân khác, ngoài việc có thể thanh lọc linh khí xung quanh, nó còn giúp chủ nhân bảo vệ nhất mệnh.

Loại này bảo mệnh trận pháp rất khó chế tạo, đòi hỏi người luyện phải kỳ công tỷ mỉ. Ngoài việc hoạ lên đó hai loại trận pháp, người tạo bích ngọc phù còn phải lấy dao khắc hoạ lên trên bề mặt miếng ngọc một tầng phù văn để duy trì sự ổn định. Nói chung là khá lằng nhằng, rắc rối.

Cũng vì vậy mà hắn chỉ luyện chế được ra năm miếng ngọc. Ba miếng hắn đã cho ông Quang, bà Hồng và Minh Nguyệt. Hai miếng còn lại hắn đang đắn đo, không biết vất cho ai. Ánh thì không cần rồi, bởi bên người cô ấy đã có cốt tiên. Với thì khỏi nói, tên này mạnh hợp như quái vật, chả cần đến cái loại bích ngọc tầm thường này.

Cuối cùng hắn nhớ đến ông ngoại Ánh nên đã để lại cho lão ta một viên, còn lại một viên giữ trong người.

Giờ hay tin người chú mà Ánh quý nhất không tới được, thấy bảo vì đang giữ một chức vụ cao trong nhà nước nên công tác triền miên. Suy nghĩ một hồi, hắn liền cho đối phương lốt viên còn lại.

Còn đưa cho ai nhờ gửi hộ thì tất nhiên là ông Trần rồi. Sau đám cưới bọn họ còn bận nhiều việc, nhờ ông ngoại vẫn là hợp lý nhất.

Sau khi đã đưa hai miếng ngọc cho ông Trần cùng phong bao lì xì cho các bác, các chú. Ông Quang mới dẫn mọi người vào trước xếp mâm, Thắng cùng Ánh bên ngoài chờ thêm chút nữa, sau khi thấy không còn ai đến mới vào bên trong mời rượu.

Lễ cưới này bọn họ chỉ mời người trong nhà cùng mấy người bạn thân thiết nên số lượng chỉ tính vào khoảng chục mâm. Tuy ít, nhưng chất lượng mâm cỗ đều cao sang, đầy đặn, đủ loại sơn hào hải vị đắt tiền.

Tính sơ sơ mỗi mâm cũng khoảng vài ba chục củ, nói chung giá khá chát so với bình dân.

Đúng là người có tiền, làm cái gì cũng hoành tráng.



Lễ cưới rất suôn sẻ diễn ra, mọi người đều hài lòng, chúc nhau say khướt.

Tiệc vui chóng tàn, chẳng mấy chốc, mọi người đã lác đác về hết. Trước khi đi, Thắng và Ánh có giữ lại, nhắc nhở về tận thế sắp sửa hàng lâm.

Nhưng một sự kiện vô lý như vậy khi nói ra liệu có ai tin tưởng? Thành thử ra khi nghe được tin tức chấn động này từ hai người, những người được nhắc nhở chỉ là cười cười ứng đối cho xong. Bọn họ nghĩ cô dâu chú rể hẳn là do uống nhiều rượu quá nên nói loạn, không một ai tin tưởng.

Nhưng may thay, trong số những người đó lại có một người thực sự tin vào lời nói của hai người bọn họ, đó chính là ông Trần, ông ngoại Ánh.

Nếu là người thường tự nhận là tiên tri, nói ra dự ngôn như vậy chắc chắn sẽ bị lão gông cổ vào tù vì cái tội truyền bá linh tinh tin tức, khiến dân chúng hoảng loạn, hoang mang.

Nhưng kẻ trước mặt là ai, lão rất rõ ràng. Đây là một vị tiên nhân, vừa rồi nhắc nhở chính là dự ngôn của thần, lão thực không dám khinh thường.

Sau khi từ biệt, lão ta liền ngay lập tức quay lại thủ đô, tìm người con nuôi bàn chuyện phòng bị tận thế. Cũng nhờ vậy mà khi tận thế buông xuống, Việt Nam mới trụ được tháng đầu tiên. Đáng tiếc, người dân ý thức kém, lại thêm chủ quan, nên d·ịch b·ệnh mới bùng phát trên toàn lãnh thổ, khiến dân chúng lầm than.

...

Đám cưới kết thúc, cũng là lúc hai vợ chồng ông Quang về lại Hà Nội. Trước khi đi, Thắng cũng có nhắc nhở qua về tận thế, nhưng kết quả đều giống các khách nhân khác, đều cười cười ứng phó cho qua.

Biết việc này khó có thể giải thích, Thắng cùng Ánh đành để hai người trở lại thủ đô. Dù sao trong nhà bố vợ hắn đã bố trí một loại siêu cấp trận pháp, bảo hộ mấy người bọn họ khi tận thế hàng lâm cũng không phải khó khăn.

Loại trận pháp này rất mạnh, dù là trăm con cấp linh zombie cũng khó mà công phá, trừ khi là trên trăm con. Nhưng như vậy cũng đủ dùng, bởi khi tận thế hàng lâm tuần đầu tiên, zombie mới sinh chỉ ở cấp bán linh. Phải sau một tuần, nó mới ổn định thuế biến, đạt cấp chuẩn linh quái vật. Tới khi đó, chính hắn đã lên Hà Nội đón người rồi thì cũng chẳng có gì phải sợ nữa.

Gì chứ, hắn chỉ sợ gặp mụ Kaguya lần trước thôi, còn lại lũ quái vật cấp linh bình thường, hắn thì sợ cái chó gì.

Sau khi hai người họ rời đi, căn biệt thự chỉ còn Ánh, Thắng, Minh Nguyệt cùng Với.

Bảo thì không có ở đây, hiện tên đó đang bên ngoài cặp kè với gái đây. Sau cái hôm đi bắt cương thi về, hắn chỉ tạt qua đây mừng sư phụ cùng sư nương một chốc rồi xin phép rời đi. Thấy bảo theo cái lão gì đó họ Trần xuôi nam trượng nghĩa.

Trước khi đi, Với có tặng cho hắn cây Trấn Ma Thương. Hiện tại cu cậu thuần tu quyền pháp, đã chán ngấy cây thương này. Để không thì phí, nên đã chuyển giao cho Bảo. Bảo cũng không ngu mà từ chối, bởi hắn biết, cây thương này không hề tầm thường, có nó, hắn như hổ mọc thêm cánh.

Cũng từ đấy, phương nam liền có một vị thánh nhân xuất thế, cứu vớt chúng sinh khỏi bể khổ, người đời gọi là Trần đạo sĩ. (chắc là ở rể, lấy họ vợ, nên mới có cái mác Trần đạo sĩ)