Chương 389: Trần lão tâm tư
Lúc này tại căn biệt thự, cả gia đình Ánh lẫn Thắng đều đang nhìn lên trời sao, chờ đợi pháo hoa đêm giao thừa.
“Úi cha mẹ ơi, sét gì to thế!”
Bà Hồng giật lảy cả mình, vội vàng sợ hãi ôm lấy cánh tay ông Quang, nhìn về nơi xa. Tại cuối chân trời, bà ta thấy có một cột sét to lớn đương xé rách không gian mà phóng thẳng xuống đất, giống như cự thiên đang bất mãn với đại địa vậy.
“Thật đáng sợ...” Ông Quang cũng là kinh hãi đến há hốc mồm.
Minh Nguyệt thì đã chốn chỗ nào không ai hay, chỉ có Thắng cùng tên đại đệ tử Với là bình chân như vại.
Ánh: “Cái đó là... thiên đạo đang tức giận sao?”
Thắng lắc đầu cười cợt: “Không phải, cái này là pháo hoa do tên đó bắn chơi, ăn mừng năm mới thôi.”
“Bắn pháo hoa bằng sét?” Ánh nửa tin, nửa ngờ nhìn Thắng.
“Haha, đợi tên đệ tử kia về, hỏi hắn là được mà!” Thắng chẹp chẹp miệng, chẳng mấy để tâm.
Vừa rồi dị tượng, hắn đã dùng qua thiên nhãn thông để nhìn. Tuy không thể thấy rõ hiện trường, bởi khoảng cách quá xa. Nhưng thông qua cách lôi điện xuất thế, hắn cũng đoán được đây hẳn là chiêu số của Bảo.
Bảo không có thiên phú luyện khí cùng nội công nhưng tư duy đốn ngộ lại cao đến lạ thường. Khi mà Thắng còn đang mò mẫm đốn ngộ ngụy pháp tắc để tạo ra mới phù văn thì Bảo đã thành công đốn ngộ chuẩn lôi hệ pháp tắc cùng phong hệ pháp tắc.
Nhưng vì tên đó quá yếu, không thể tận dụng được triệt để hai loại năng lượng này, nên mới trông yếu nhược như vậy. Chỉ cần Bảo tiến vào được cấp linh, gã liền thừa sức treo Với lên đánh.
Vì những pháp tắc Với sở hữu cũng chỉ toàn là ngụy cấp bậc, trong khi đó Bảo đã đốn ngộ hai loại thuần công kích đến chuẩn cấp. Nếu chỉ chênh nhau một đến hai cảnh giới, Bảo thừa sức ăn được đại sư huynh.
Đáng tiếc, được cái này thì mất cái kia. Bảo chỉ được cái đốn ngộ pháp tắc, còn tư chất tu luyện thì lại bằng không.
Biết rõ chiêu thức vừa rồi là của Bảo, nên Thắng cũng chả mấy bận tâm làm gì. Sau khi an ủi mọi người, hắn liền cùng cả nhà vào trong dùng cơm. (cơm đêm giao thừa)
Thực sự thì cũng muốn ngắm pháo hoa, nhưng bọn họ đã chờ dài cổ mà vẫn không thấy một bông nào chíu chíu. Hẳn là do đợt sét vừa rồi uy lực quá khủng bố, khiến cho dân chúng sợ hãi núp hết trong nhà, không dám ra ngoài bắn pháo hoa.
...
Ở một nơi nào đó tại Quảng Bình.
“A...!”
“Lang, ngươi sao vậy?” A Lử lo lắng hỏi.
Mo Lang lắc đầu ra hiệu không sao, nói: “Đầu huyết ngải cương thi mà ta vất lại Quảng Ninh bị người diệt rồi!”
“Cái gì? Sao có thể!” A Lử kinh hãi.
Huyết ngải cương thi dù sao cũng là một đầu đại cương thi cấp, dù là luyện khí ngũ trọng cũng không phải nó đối thủ, trong khi đó ở Quảng Ninh làm gì có thầy pháp nào cao tay, việc huyết ngải cương thi bị tiêu diệt thật khiến A Lử khó tin.
“Quảng Ninh không sống được nữa, địch nhân đang ở đó chờ chúng ta.
Mày mau gọi cho thằng Thạnh. Bảo nó chuẩn bị tìm gian trọ ba người, chúng ta sẽ xuống phía nam sinh sống...”
Nghe vậy, A Lử liền nhíu mày, hỏi.
“Không về lại Quảng Ninh? Chẳng phải mày bảo tại đó mày còn một cây huyết ngải sao? Không tính thu về à?”
“Điên, giờ nơi đó đã bị phát hiện. Tám đến chín phần đồ đạc đã bị đối phương thu, giờ quay lại thì khác nào đâm đầu vào chỗ c·hết?”
“Mày cũng thật s·ợ c·hết nha Mo Lang.” A Lử khinh khỉnh.
“Hừ, thế mày không sợ? Mấy tên đó toàn là cao thủ đấy.
Trước đây không lâu, bọn chúng đã phá hủy kế hoạch thi vương của tao, sau lại đánh cho tao chạy khỏi bản.
Mới vài tháng trước, một trong số chúng đã tiêu diệt tử sắc cương thi của tao với chỉ một chiêu. Giờ cũng vậy, huyết ngải đại cương thi cũng không tránh khỏi một kiếp.
Vậy mày nghĩ xem, chúng ta có cơ hội đánh thắng?”
“Mạnh như vậy? Mấy tên đó đều là cao nhân vùng thất Sơn sao?” A Lử kinh ngạc hỏi.
Mo Lang lắc đầu, nói: “Tao không rõ, nhìn bọn chúng khá là trẻ trung, không hề giống ai trong đám quái nhân tại vùng bảy núi. Tao từng tiếp xúc qua các lão quái tại đó, nên tao cũng biết khá rõ từng vị.
Không ai trẻ tuổi hay có để tử mạnh đến như thế cả...”
“Vậy đám người này từ đâu mà ra...?” A Lử nhíu mày.
“Tao có nghi vấn, khả năng mấy tên này từ phía bắc xuống. Thuật của bọn chúng đều liên quan đến phù triệt, khá tương tự mao sơn của Trung Hoa. Rất có thể, mấy tên này chính là người hoa tiến vào đất nước này, nhằm trấn áp đạo thuật nơi đây!”
“Nếu là vậy thì thật không ổn!”
“Tao đang tính chúng ta sẽ rút về miền nam trốn trước, tìm tới núi cấm, nhờ các cao nhân ở đó giúp một tay trấn áp đám người này!”
“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!”
A Lử cũng là loại s·ợ c·hết, sau khi được Mo Lang bổ não một số thông tin đáng sợ, hắn liền không kịp chờ đợi mà muốn rời khỏi vùng đất bắc này.
Hai người không tiếp tục đi về hướng bắc, mà quay đầu đi về phía nam.
...
Tại cánh rừng rậm phía tây Uông Bí, nơi Bảo cùng Trần lão đám người mới vừa diễn ra một trận chiến sinh tử lúc này.
“Haha... thật sự là thống khoái, lâu rồi lão già này mới được hoạt động gân cốt nhiều tới vậy!”
Ông Trần ngồi trên mặt đất cười lớn, cơ thể chằng chịt v·ết t·hương đang được đứa cháu gái phụ băng lại.
“Ông lại mạnh miệng. Nếu không phải có anh ấy giúp, khả năng cao giờ đã cùng các cụ ngồi đánh bài rồi!”
Nghe vậy, khuôn mặt đang khoái chí của lão liền khựng lại.
Cái con bé này, lão giờ già rồi rất cần mặt mũi, mày có cần phải nói câu đau đến tâm can vậy không?
“Cô nói vậy cũng không hẳn, nếu không có ông Trần, chưa chắc bọn tôi đã tiêu diệt được đầu cương thi kia!” Bảo mỉm cười hoà ái, tiến tới giúp lão Trần giải vây.
“haha, đúng là Bảo đại sư, tuy tuổi đời còn trẻ nhưng đôi mắt vẫn thật tinh tường!”
Như thấy được chút mặt mũi, lão ta lại là cười lên ha hả.
“Ông Trần quá khen rồi.” Bảo ngại ngùng đáp, đôi mắt trong lúc vô tình tia qua bên Linh. Khi thấy nàng ta thẹn thùng liếc trộm, liền nhộn nhịp trái tim, hô hấp dồn dập, hồi hộp quay qua hướng khác.
“Đây... đây là phục hồi phù... cầm nó trong tay, nó sẽ giúp ông phục hồi thương thế. Tuy không có hiệu quả mạnh như hồi hoàn đan, nhưng vẫn tốt hơn các loại thuốc tây y mua bên ngoài.”
Bảo đưa tới một lá phù màu đỏ, ân cần giải thích.
Linh thấy vậy liền đưa tay tiếp nhận.
Không biết là cố tình hay vô ý, đôi bàn tay ngọc ngà của nàng ta vậy mà chạm vào làn da sần sùi, thô ráp của Bảo. Khiến hắn đứng hình một thoáng, trái tim trong lồng ngực cũng chả buồn đập, cứ vậy nín thở mà nhìn Linh chăm chú.
Linh cũng vậy, đôi mắt cũng không nhịn được mà mê luyến chăm chú nhìn Bảo. Từ sâu bên trong con ngươi đó, nàng ta thấy được một sự siêu lòng, cùng nhu hoà đầy sức hút.
Quá... quá nam nhân, quá nồng nhiệt, quá ấm áp!
Ta muốn trao cho chàng tấm thân nhỏ bé, cảm ơn chàng đã cứu vớt trái tim ta. Chàng gì ơi hãy lại đây ôm ấp, chung một phòng sản xuất tiểu hài nhi!!!
“E hèm!”
Tiếng gằn giọng của lão Trần khiến hai người từ trong u mê vội tỉnh táo lại.
Bảo giật thót mình, vội đỏ mặt quay đầu rời đi. Còn Linh thì tức giận nhìn chằm chằm ông nội.
“Ông nội, con thấy ông vẫn còn khoẻ a....” Vừa nói, nàng vừa đẩy mạnh lực đạo khi băng bó, khiến v·ết t·hương bị tiếp xúc quá mạnh làm lão đau đến há cả mồm.
“A... nhẹ, nhẹ tay... mau, mau đưa ta lá phù của Bảo đại sư, ta không cần cháu phải băng bó...” Ông Trần dơ tay tính c·ướp lá hồi phục phù từ trên tay cháu gái mình, nhưng vì đang b·ị t·hương tật nên độ linh hoạt không được tốt, dù cố ra sao lão vẫn không thể lấy được tấm phù.
“Cái này sao? Đồ tốt như vậy không nên quá phung phí, ông để con cất đi, đợi khi nào thực cần con sẽ đưa ông dùng nó. Còn hiện tại... con sẽ băng bó v·ết t·hương cho ông!”
Linh híp mắt nhìn lão Trần, đôi mắt ngoan ngoãn, hiếu thảo như vậy không hiểu sao khi qua mắt ông ta lại thành một mụ dạ xoa, tàn ác.
“A... ta không cần a!”
“...”
Bảo đỏ bừng mặt, mang theo tâm tình nhộn nhạo tới bên Kim Cang đại sư, đưa cho đối phương một lá bùa mà không hề phát hiện tấm bùa này cùng tấm bùa khi trước hắn đưa cho Trần lão có chút khác nhau.
“Kim Cang đại sư, cầm lấy nó sẽ giúp ngài phục hồi thương thế.”
“Tốt!” Kim Cang đại sư tin tưởng mà thu về, thả lỏng tinh thần, truyền vào bên trong một tia linh lực.
Chờ đâu đó khoảng gần phút đồng hồ, không thấy có hiện tượng gì sảy ra. Kim Cang đại sư tưởng lá bùa bị hỏng, định đem qua hỏi Bảo thì thấy tấm phù lung linh, linh khí xung quanh cũng theo đó tích tụ.
‘Đến rồi.’ Kim Cang đại sư nhắm mắt, chờ điều kỳ diệu sảy ra.
Quả như sở liệu, tấm phù đã phát huy tác dụng. Chỉ khác là... thay vì chữa trị thương thế thì nó lại gọi ra một ngọn lửa hừng hực, bao phủ Kim Cang đại sư vào trong.
“Hửm? Sao lại nong nóng? Lại còn... đau rát... thế này?”
Không tin tà, Kim Cang đại sư liền mở trừng hai mắt nhìn thì thấy xung quanh toàn là lửa lớn, ngọn lửa này rất mạnh, nó đang nhanh chóng thiêu đốt da thịt đại sư.
Kim Cang đại sư có thể nghe thấy mùi thịt nướng thơm phức đang lan ra khắp phương.
“A!!! Cháy!”
Kim Cang đại sư cà tưng vung vẩy tay chân, ý đồ muốn hất văng toàn bộ ngọn lửa hừng hực này rời khỏi cơ thể.
Cũng may loại lửa này không phải cái gì dị hoả, nên chẳng mấy chốc đã bị hất văng ra xa.
Mới vừa trải qua một trận c·hết sống với cương thi, giờ lại bị người mình bất cẩn làm thương thế càng thêm nặng, khiến Kim Cang đại sư không kìm được lòng mà thô tục chửi vài câu: “Mẹ nó Trần đại sư, cậu tính hại c·hết tôi à!?”
“Haha... đây là bất cẩn, bất cẩn...” Bảo gãi đầu chữa ngượng. Trong những lúc như này, chỉ cần mỉm cười một cái thật tươi là tốt nhất.
“Đây... đây mới là hồi phục phù...” Bảo đưa cho Kim Cang đại sư một lá bùa mới, cùng lá vừa rồi có chút đồng dạng đều là màu đỏ, chỉ khác mỗi kỳ văn bên trong.
Kim Cang đại sư không dám tiếp nhận, đôi mắt hồ nghi nhìn Bảo hỏi: “Cái này thật sự là hồi phục phù mà ngươi đã nói!?”
“Phải!” Bảo gật đầu khẳng định.
Không biết thật hay giả, kim Cang đại sư đành đánh liều, thử tin tưởng đối phương lần nữa xem sao.
May mắn thay, đây quả thực là hồi phục phù.
Kim Cang đại sư thả lỏng tinh thần, nhắm mắt tận hưởng cơ thể đang tự động chữa trị của bản thân.
“Trần đại sư, đa tạ viên thuốc vừa rồi. Đây là viên cuối cùng, lão xin trả lại cậu.”
Ông Trần sau khi c·ướp được hồi phục phù từ đứa cháu gái, thương thế cũng đã đôi phần khôi phục, vội vàng đi qua bên Bảo trả lại hồi hoàn đan.
“Ông không cần khách khí, cứ giữ lấy mà dùng.” Bảo lắc đầu, hào phóng đẩy bình thuốc về tay lão.
Trông hắn hào sảng như vậy nhưng thật ra là rất tiếc của. Dẫu sao đây cũng là tiên đan mà sư phụ ban cho, bình thường hắn không dám dùng bậy chứ đừng nói là tặng người. Nhưng vì lão nhân trước mặt lại là ông của người phụ nữ xinh đẹp kia, sĩ gái mà, nên mới hào sảng như vậy.
Cốt cũng là để lấy lòng lão cũng như đánh điểm trước mặt nàng.
Được cái mặt lão già này cũng dày, sau khi đẩy đưa một lúc, lão liền khoái chí thu vào tay, không quên bông đùa vài câu.
“Trần đại sư tốt như vậy, người nào lấy được sau này sẽ rất có phúc khí...
Không biết đại sư đã có ý trung nhân hay chưa? Nếu chưa, có thể xem qua cháu gái lão già này, tuy nhan sắc bình thường nhưng lại rất ngoan hiền, thủy chung....”
Bảo nghe vậy liền là sáng mắt, đáp: “Tất nhiên là chưa, nhưng cháu gái ngài trông xinh đẹp như vậy... sợ là...”
Nói đến lưng chừng, Bảo liền dừng lại. Hắn vẫn còn cảm thấy tự ti về bản thân, cái cảm giác thấy người yêu xinh đẹp quyền quý, còn chính mình lại nghèo hèn phận công nhân, thật sự không dám trèo cao.
Biểu cảm của Bảo sao có thể thoát được đôi mắt tinh tường lại già đời của Trần lão! Vừa nhìn, lão liền dám chắc tên này rất thích Linh, cháu gái lão. Chỉ là tư tưởng vẫn bị phàm tục quấn thân nên có chút e dè.
Bình thường người tu sĩ đâu phải loại rơm rạ gì, tất cả đều là long phượng trong loài người. Trong khi đó nhà lão còn là truyền thống phong thủy, có một thằng cháu rể biết đạo thuật thì lại càng tốt chứ sao.
Đó cũng chưa phải là lý do chính lão muốn làm thân, gả cháu gái mình cho Bảo.
Mục tiêu chính của lão chính là tìm ra sư phụ của đối phương.
Lần trước tại đèo Tam Điệp lão có thu được một vài loại ký tự đặc biệt. Vừa hay thứ đó lại cùng phù văn mà Bảo dùng có độ tương thích đến kỳ lạ.
Ban đầu lão còn tưởng đối phương chính là vị tiên nhân đã tiêu diệt lệ quỷ vương, nhưng sau khi quan chiến, lão liền gạt phăng cái suy nghĩ này.
Bởi đầu cương thi này không thể mạnh bằng tên quỷ vương kia, tuy tên kia là bị trấn áp, nhưng lại có thể sánh ngang tiên nhân loài người.
Khi đó tiên nhân lại không hề làm cho thiên địa quá lớn biến tướng, chỉ lấp loé bầu trời liền diệt đi quỷ vương. Trong khi hiện tại, chỉ là một tên đại cương thi mà phải khổ cực ứng chiến như vậy, thực không phải cùng một người.
Điều này khiến lão nghĩ tới một khả năng, Bảo đại sư chính là đệ tử của vị tiên nhân ngăn đã tiêu diệt quỷ vương tại đèo Tam Điệp khi trước.
Để làm rõ thực hư, lão cần cùng đối phương rút ngắn quan hệ.
Cách làm thân nhanh nhất không phải bắt đầu câu chuyện, mà chính là tình cảm gái trai nha. Vừa hay cháu gái mình cùng đối phương cũng có chút tia lửa, lão liền tận dụng thế lửa mà đút củi vào trong, cho nó cháy to hơn.
Bảo cùng Linh không rõ ý đồ của lão, chỉ biết đỏ mặt mà nghe đối phương mai mối, se duyên.
Sau khi thương thế mọi người đã ổn định, liền kết bạn với nhau rời đi nơi đây, tìm kiếm tung tích lũ cương thi thường.