Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 397: Chấn kinh




Chương 397: Chấn kinh

Sau khi cùng bên phía đài truyền hình kết thúc liên lạc, Sáng mới cùng camera man thu lại đồ đạc chuẩn bị lên đường.

Sáng là một phóng viên, với nhiệm vụ quan trọng là đưa những thông tin mới nhất về tình hình thành phố Lào Cai nên không thể tránh khỏi việc cùng các chiến sĩ Lạc Hồng tham gia cuộc đổ bộ lần này.

“Anh Sáng, vậy là chúng ta bắt buộc phải vào thành phố c·hết sao?” Camera man hạ máy quay, lo lắng nhìn Sáng hỏi.

Vì hiện tại toàn bộ thành phố Lào Cai đã bị phong tỏa, khắp thành phố lúc này chỉ toàn zombie cùng xác người không lành lặn la liệt, nên được q·uân đ·ội tại đây đề cho cái tên thành phố c·hết.

“Ừ, công việc mà em...”

“Anh không lo lắng sao? Bên trong có rất nhiều quái vật...”

“Dũng, sao mày nhát cáy thế, không giống tên mày chút nào. Nhìn xem, đi cùng chúng ta chẳng phải có thêm chục người nữa hay sao?” Sáng hất đầu về phía mười người đang vận chuyển hòm đạn không xa.

Mười người này đều là các binh sĩ ưu tú được tiêm huyết thanh Mãnh Hổ, đều không phải dạng tầm thường.

“Nhưng em nghe nói trong thành phố c·hết, lũ quái vật đó mạnh không kém, không những thế còn đông như quân Nguyên... từng này người sợ là không đủ cho chúng nhét kẽ răng ấy chứ...” Dũng sát vào tai Sáng thì thầm.

“Đừng có nói linh tinh...” Sáng gằn giọng.

Nói hắn không sợ thì là không phải, trái lại, hắn còn s·ợ c·hết mẹ ra. Chẳng qua vì công việc, hắn mới phải lăn lộn như vậy.

Có thể, sau chuyến đưa tin lần này hắn sẽ được thăng chức... gì chứ, sự kiện chấn động toàn quốc như vậy mà đưa tin đầy đủ, chắc chắn hắn sẽ được cấp trên ưu ái, tăng lương, chỉ cần nghĩ tới đây, lỗi sợ cũng vơi đi phần nào. Dù biết nguy hiểm, nhưng vì tương lai, hắn phải đánh đổi một chút.

Mặc kệ Dũng lèm bèm kêu khổ, Sáng xách balo lên đi theo sau mười người chiến sĩ đã được tiêm qua mãnh hổ huyết thanh.

Thấy vậy, Dũng cũng đành cắn răng, hùng hục theo sau mấy người. Ai bảo hắn là camera man quay tại hiện trường đâu, nếu giờ trốn chạy, khả năng cao sẽ mất việc... Cái thời buổi khủng hoảng hiện tại mà mất việc thì đúng toang.

Đoàn người cứ vậy hành quân thẳng tới thành phố Lào Cai.

Để đảm bảo cho cánh nhà báo cũng như giữ sức cho Lạc Hồng quân, bên phía q·uân đ·ội đã lệnh cho một trăm tên binh sĩ được tiêm huyết thanh đi trước mở đường, loại bỏ những con zombie đi lạc. Đây được gọi là tiên phong.

Sau tiên phong chính là những chiếc xe tải lớn trở trăm Chiến Sĩ Lạc Hồng, đợi đến điểm, sẽ thả đám người này xuống đổ bộ thành phố Lào Cai.

Cuối cùng là đám người phóng viên gồm Sáng, Dũng và mười tên binh sĩ cấp một (binh sĩ được tiêm huyết thanh).

Trên quãng đường mà Sáng đi, hắn thấy mặt đường thi thoảng có những bộ t·hi t·hể không lành lặn. Chúng lòi ruột, lộ xương, chân tay đứt lìa, h·ôi t·hối... Thi thoảng, hắn còn thấy những con nhộng màu trắng sữa ngoe nguẩy trên các bộ t·hi t·hể đang bị phân hủy, trông rất tởm. Vừa nhìn, Sáng đã không nhịn được mà phải dừng xe, nôn thốc nôn tháo vài bãi.

Dũng cũng không khá hơn là bao, cũng một bộ như vậy.

“Haha, hai người tập quen dần đi là vừa... đây mới chỉ là ngoài thành phố thôi, vào tới trung tâm thành phố còn nhiều thứ kinh khủng hơn nhiều.”

Một người lính cầm theo súng trường bước tới gần hai người Sáng và Dũng, cười cười nhắc nhở.

“Anh Khải, trong thành phố còn kinh khủng hơn thế này á?” Dũng hoang mang hỏi.

Người binh sĩ tên Khải gật đầu. “Cái này thì nhằm nhò gì, trong thành phố, khắp nơi là t·hi t·hể... có cái mất đầu, mất nửa thân là bình thường... không những thế, dòi bọ còn lúc nhúc, con nào con nấy cũng to bằng bắp chân!”

Hắn chuyển rời khẩu súng ra sau lưng, đưa tay ra ôm vào bắp đùi diễn tả, đại ý to từng này này.



“Moá, to đến vậy luôn!?” Dũng không dám tin, mồm há hốc.

“Hà, nói chung nhiều cái quái thai lắm, hai người phải vào trong mới biết được...” Khải nhún vai.

“Anh Khải, anh có nghĩ bọn chúng là những sinh vật bị biến dị bởi hoá chất con người không?”

Luôn im lặng Quang Sáng lộ ra bộ mặt đăm chiêu, hỏi Khải.

“Cái này tôi chịu... có thể là do cái gì virus B, hoặc cũng có thể là do bọn tàu nghiên cứu ra rồi vất vào nước ta cũng nên... mà chả biết đâu được, có khi lại do người ngoài hành tinh nhúng tay...” Khải lại nhún vai, tỏ vẻ không biết.

Người ngoài hành tinh? Sáng giật giật khoé miệng, giả thuyết này cũng thật có lý...

“Thôi, chúng ta tiếp tục lên đường, mọi người đang chờ ở phía trước kìa...” Khải chỉ chỉ.

Theo hướng ngón tay, hai người thấy phía trước có ba cỗ xe thiết giáp đang đứng bên vệ đường. Đây đều là xe chở binh sĩ loại một (binh sĩ được tiêm mãnh hổ huyết thanh) hiện dừng lại là đang chờ mấy người bọn họ.

Không tiếp tục quản hai người, Khải nhanh chóng trở lại vị trí lái xe.

“Đi thôi...” Sáng xốc lại tinh thần, trở lại vào xe.

Dũng thấy vậy cũng vội vàng theo gót, vào xe an vị.

Sau khi thấy 2 người đã yên vị chỗ ngồi, Khải mới nổ máy, đánh xe về phía đám người đang chờ phía xa.

Đoàn người lại tiếp tục di chuyển về hướng thành phố Lào Cai.

Trên chặng đường bọn họ đi có rất nhiều xác người, đặc biệt là càng tới gần thành phố, xác c·hết càng chất thành đống. Máu khô đặc kịt, đen ngòm cả con đường, lại thêm phơi thây ngoài đường lớn, vô tình trở thành cái tổ cho đám ruồi bọ làm nơi sinh nở ấu trùng con.

Bọn dòi bọ này to không giống bình thường. Nếu so với đám ấu trùng ngoài tự nhiên thì quả thực là khác một trời, một vực.

Bọn chúng to lớn, cỡ bắp đùi một người đàn ông.

Quanh thân là một lớp mỡ màu trắng sữa, núng nính theo mỗi bước chân ngắn cũn di chuyển qua lại. Nếu không phải bọn chúng đang nằm lổm nhổm trên xác người mà cắn xé, Sáng và Dũng thực nghĩ muốn bắt về làm thú cưng chơi, bởi trông bọn này thực dễ thương, dễ mến... đáng tiếc, bản chất lũ quái thai này lại không hề dễ thương như bề ngoài.

Đi thêm một đoạn nữa, chỉ cách cổng chào thành phố Lào Cai có chục cây, đám người bắt đầu thấy những con ruồi trâu to tổ chảng. (To tổ chảng: to tới mức chưa bao giờ thấy)

Chúng lớn lắm, to bằng một cái thùng phi.

Không dễ nhìn như đám ấu trùng, bọn này quái vật quanh thân đều là gai góc cùng lông lá, đặc biệt là phần đầu, có một cái vòi dài nhọn hoắt, chỉ cần thấy thôi đã lạnh hết sống lưng.

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng Sáng và Dũng vẫn không nhịn được mà kinh hãi khi thấy thể hình của lũ ruồi nhặng này.

Nếu bọn này mà t·ấn c·ông, sợ là Sáng và Dũng có mười cái mạng cũng không sống được qua ngày hôm sau.

May thay, đám quái vật này đã được các chiến sĩ tiên phong phía trước xử lý, bọn họ đi sau cũng chả phải động chân động tay.

Mà dù cho có chiến đấu, với chức nghiệp là nhà báo, chắc chắn q·uân đ·ội sẽ không để bọn họ tham gia liều mạng.

“Mẹ nó, anh Sáng, nhìn cái vòi của chúng kìa.... ghim vào người là xác con mẹ nó định!”

“Mấy thứ này thật sự không dám tin chúng có thực trên đời...” Sáng cảm thán, quan sát xác c·hết đám côn trùng.



“Dũng, mau quay lại làm tư liệu!”

“Em biết rồi.” Dũng loay hoay lắp máy quay, đưa ống kính ra ngoài quay chụp.

“Anh Khải, trong thành phố còn nhiều những con như này không?” Sáng rời mắt khỏi cửa kính, hướng về phía Khải hỏi dò.

Khải không quay đầu, chỉ nói vọng ra sau. “Còn, rất nhiều là đằng khác.”

Nghe vậy, cả Sáng lẫn Dũng đều vô thức nuốt nước bọt.

Như nhìn ra được hai người lo lắng, Khải quay lại cười nói. “Hai người yên tâm, có nhóm đặc chủng Lạc Hồng đi trước, chúng ta sẽ không quá nguy hiểm...”

“Anh nói không quá nguy hiểm, tức là vẫn có nguy hiểm.” Dũng thu máy quay, thở dài.

“Có thì vẫn có, chỉ là biến số thôi, nhưng yên tâm, điều đó là rất khó sảy ra... bởi chúng ta đã có Lạc Hồng Chiến Sĩ!” Khải khẳng định.

Trông người lính này tự tin như vậy, hai người cũng bớt lo lắng.

Bốn chiếc xe thiết giáp chầm chậm đi qua núi xác c·hết, tiến vào cổng chào thành phố Lào Cai.

Thành phố Lào Cai nằm ở phía bắc của tỉnh Lào Cai, là nơi giao thương quan trọng ở phía bắc Việt Nam với phía nam Trung Quốc. Là địa đầu của đất nước, thành phố Lào Cai là cửa ngõ quan trọng mở cửa thị trường Việt Nam với các tỉnh phía tây nam Trung Quốc và cả các tỉnh nằm sâu trong nội địa Trung Quốc.

Thành phố Lào Cai có diện tích 282,13 kilomet vuông, có số lượng dân số lên đến trăm ngàn người, đấy là còn chưa kể nơi này có đông đảo thương nhân người Hoa qua biên buôn bán.

Vào thời bình, nơi này được coi là chốn phồn hoa nhộn nhịp, kẻ qua lại buôn bán khắp nơi. Tuy hiện tại tận thế, Lào Cai vẫn giữ được cái nét gọi là tấp nập, nhưng cái tấp nập này có vẻ hơi kỳ quái.

Thay vì những âm thanh inh ỏi của xe cộ, dòng người ồ ạt mỗi khi tan tầm thì giờ đây chỉ còn lại tiếng gào rú hoang dã, xác người sống dậy lũ lượt như thác đổ, ào ào chảy về hướng có hơi người.

Đoàng Đoàng Đoàng!

Những tiếng súng vang rền oanh động cả bầu trời Lào Cai.

“Là quân tiên phong đang nổ súng, mở đường cho Lạc Hồng quân.”

Ngồi ghế trước lái xe, Khải hơi quay đầu nói với Sáng và Dũng.

Nghe vậy, Sáng liền quay qua bên Dũng thúc giục. “Mau, chuẩn bị máy quay!”

Bốn chiếc xe dừng lại, đoàn người cũng ào ào rời khỏi xe.

Các binh sĩ cấp một vừa bước xuống liền đề phòng cảnh giác, đôi mắt như ưng trông chừng xung quanh.

Khi hai tên phóng viên vừa ra ngoài, bọn họ đã ngay lập tức vây lại bảo vệ an toàn cho hai con người không có sức chiến đấu này.

“Theo sát đội ngũ, nhớ không được tự ý rời khỏi trận hình!” Tiểu đội trưởng nhóm binh sĩ này nghiêm nghị, hướng hai người nhắc nhở. Để phòng bất trắc, gã còn hướng Khải ra lệnh để mắt tới hai người Sáng, Dũng.

Phân phó xong đâu đấy, cả đoàn người gồm mười hai mạng mới nhanh chóng di chuyển vào trong trung tâm thành phố.



Tiểu đội trưởng dẫn theo hai binh sĩ đi phía trước, Khải cùng hai binh sĩ khác đề phòng, cố thủ phía sau. Cánh trái, cánh phải mỗi bên đã có hai người dè chừng, Sáng và Dũng khó mà gặp nguy hiểm với cái trận hình này.

“Nhanh nào, các chiến sĩ Lạc Hồng của chúng ta bắt đầu chiến đấu rồi!” Tên tiểu đội trưởng đi trước lên tiếng, nhanh chóng dẫn theo đám người đi vào trung tâm thành phố.

Cả đoạn đường họ đi, xác người và xác zombie chất đống, máu tươi loang lổ mặt đường. Không chỉ có vậy, sau mỗi cỗ t·hi t·hể, bọn họ thấy rất nhiều ấu trùng. Con nào con nấy cũng to tổ chảng, lớn hơn mấy con ngoài thành phố rất nhiều.

“Mau quay lại đi Dũng!”

Tất cả những thứ này đều là tư liệu sống, Sáng không muốn bỏ qua những tư liệu này.

“Bọn bên ngoài thành phố trông đã to thấy kh·iếp rồi, vậy mà cái lũ trong thành phố này còn đáng sợ hơn...” Sáng cảm thán không thôi, trong lòng có hơi sợ hãi mà nhìn lũ trùng.

“Đồng chí Bình, mau đem xác của các đồng chí mới ngã xuống cùng đám trùng hoả thiêu, tránh họ bị zombie hoá!” Tên tiểu đội trưởng ra lệnh cho người lính đang đứng kế bên mình.

“Rõ!” Người lính tên Bình sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền ngay lập tức đi đến bên đống thây đang nằm la liệt trên đường phố.

Thấy vậy, tên tiểu đội trưởng mới quay qua hai tên phóng viên đang chờ đợi, nói. “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”

“Tiểu đội trưởng Khoa, xung quanh đây toàn là quái vật ẩn nấp, nếu để một mình đồng chí Bình ở lại tìm xăng đốt đám trùng kia, sợ là rất nguy hiểm.” Sáng không đồng ý.

Theo hắn thấy, quanh đây toàn là quái vật, việc để lại một tên binh sĩ phía sau thực sự là hành động ngu xuẩn.

Không biết các chiến sĩ cấp một này mạnh cỡ nào, nhưng nhìn xác người đang nằm la liệt trên mặt đất, ngoài của đám zombie, trùng ruồi ra còn có chục mạng chiến sĩ nằm trên vũng máu, ẩn trong đám dòi bọ, hắn còn thấy một hai người Chiến Sĩ Lạc Hồng.

Mạnh như Chiến Sĩ Lạc Hồng còn bỏ mạng thì đám quái vật kia mạnh tới mức độ nào? Đi đông còn nguy hiểm chứ nói gì tới riêng lẻ một hai mạng, đây chẳng phải là tự tìm đường c·hết hay sao?

“Ha, ai nói với anh là chúng tôi tính để cậu ấy ở lại? Còn cái gì tìm xăng? Bọn tôi đâu có rảnh đâu!”

Khoa hất hàm, ám chỉ Sáng nhìn qua hướng người lính tên Bình.

Sáng khó hiểu, không rõ đại ý của tên tiểu đội trưởng này là gì, nhưng vì tò mò, gã liền quay đầu muốn biết bọn họ tính thiêu hủy xác c·hết cùng đám trùng ruồi bằng cách gì mà lại không cần tới xăng.

Chỉ thấy người lính tên Bình kia lôi ra từ trong túi một sấp giấy màu vàng, tuy không đứng gần đối phương nhưng hắn vẫn thấy thấp thoáng các loại kỳ dị văn tự bên trên những tờ giấy đó.

Là bùa ngải?

Là một phóng viên, hắn từng tiếp xúc và làm việc qua với nhiều thành phần, từ khoa học cho tới tâm linh, hắn đều gặp qua. Nên ngay khi thấy những tờ giấy màu vàng này, hắn liền dám chắc chúng là bùa ngải.

Chỉ là... cái thứ mê tín dị đoan này có tác dụng gì? Lấy làm chất liệu để đốt? Hỏi chấm! Nên nhớ, xung quanh toàn là xác người, máu me lênh láng, việc thiêu xác là rất khó, trừ khi có thật nhiều củi khô xếp quanh, hoặc có xăng dầu đổ vào, chứ với một nắm tờ giấy màu vàng kia, đốt thế quái nào được!

Hắn thực không dám nghĩ bọn họ sẽ lấy cái này để thiêu xác.

Chắc là dùng đống bùa đó để làm lễ cầu siêu thôi! Sáng gật gù, cái suy nghĩ này nghe có vẻ hợp lý hơn là dùng đống giấy lộn đó đốt xác.

Nhưng hành động sau đó của người lính tên Bình khiến hắn phải há hốc mồm, nghi vấn nhân sinh.

Chỉ thấy người lính đó vất sấp giấy lộn lên không trung, theo lực đạo của người lính, chúng bay tứ tán, bao phủ toàn bộ những cái thây đang nằm ngổn ngang trên mặt đường.

Sau khi đã rải đều hết tấm phù triệt, người binh sĩ đó mới lấy ra một que diêm, quẹt cháy nó rồi quẳng vào đống phù văn đang nằm trên những xác c·hết.

Bùng!

Một cỗ nhiệt lượng mạnh mẽ phả ra, không biết từ đâu, xuất hiện một ngọn lửa lớn, nó hừng hực như dung nham, ăn trọn toàn bộ trùng ruồi cùng xác c·hết vào trong.

“Ôi mẹ ơi!”

Sáng và Dũng lúc này đã bị doạ cho há hốc mồm miệng, không nói lên lời.