Chương 409: không tốt!
Chiều ngày hôm sau, dưới cơn mưa phùn lớt phất, có một đoàn xe thiết giáp khoảng đâu đó chục chiếc, đang chầm chậm vượt qua quãng đường mưa trở lại thủ đô.
Dịch bệnh bùng phát, sinh ra loại vi rút truyền nhiễm quái dị làm biến đổi nhân loại thành những con quái vật đáng sợ, hung ác.
Để ngăn chặn d·ịch b·ệnh đi vào sâu hơn, các chính trị gia đã thiết lập lên ba bức tường lớn, chặn các quốc lộ đi tới thủ đô.
Ba bức tường này được gọi là hàng phòng thủ Đại Việt.
Hàng phòng thủ Đại Việt gồm ba bức tường, chia làm ba cấp độ từ một đến ba.
Cấp một là nơi chỉ có các chiến sĩ đã được tiêm qua huyết thanh cố thủ, là phòng thủ chủ chốt nên được gắn đầy đủ các loại v·ũ k·hí hạng nặng.
Hàng phòng thủ thứ hai trông có vẻ nhược hơn, nhưng vẫn được dựng kiên cố không kém, chỉ là thiếu đi v·ũ k·hí công phá loại hình rất nhiều.
Đến hàng thứ ba, chủ yếu là các quân y hậu cần, là nơi phục vụ cho những người lính b·ị t·hương.
Những ai bị quái vật cào cấu đều sẽ được đưa về đây cứu chữa, tuy trình độ y khoa còn chưa phát triển tới mức tạo ra thuốc điều trị loại bệnh dịch này, nhưng chỉ cần người bị nhiễm chưa hoá zombie vẫn có thể kịp thời rút ra vi rút, vì họ kéo dài sự sống.
Vì là hậu cần nên bức tường phòng thủ này gần như không có các loại v·ũ k·hí hạng nặng, chủ yếu là các thiết bị y khoa.
Tuy vậy, nơi này lại được coi là khu vực nguy hiểm nhất trong ba hàng phòng thủ, bởi sâu dưới nền đất là vài tấn thuốc nổ cùng mấy rương hoả phù ẩn sâu.
Bên trên các lãnh đạo đã từng tính toán, hàng phòng thủ số một là kiên cố nhất, nếu nơi đó thất thủ thì hàng phòng thủ số hai chỉ có tác dụng kéo dài thời gian để các quân y hậu cần cùng các tướng lĩnh quan trọng có thời gian rút lui.
Quân y cũng như các chiến sĩ Lạc Hồng, đều là binh chủng rất khó đào tạo, nếu mất đi một vị thì bọn họ phải mất đến năm tháng đằng đẵng mới đào tạo ra, vậy nên không thể để họ c·hết vô ích được.
Còn việc chôn sâu dưới lòng đất là những kíp nổ, đây đơn giản chỉ là đòn hậu, phòng khi địch đánh vào nơi này, họ sẽ cho nổ toàn bộ tránh cho xác đồng đội hoá zombie cũng như tiêu diệt đám quái vật này khi xâm nhập vào.
Lúc này, những binh sĩ đứng trên chòi canh đều phát giác được có một đoàn xe đang nhanh chóng qua bên đây, họ vội vàng hướng điện đàm báo cáo với chỉ huy mình.
Chẳng bao lâu, đoàn xe hơn chục chiếc đã dừng lại tại bên ngoài bức tường.
Chờ đợi chỉ thị, kiểm tra các nhân tố nguy cơ tiềm ẩn từ đoàn người, sau khi chắc chắn không có mầm bệnh, đoàn người mới được cho phép đi qua.
Đoàn xe này tổng mười một chiếc, chủ yếu là thiết giáp q·uân đ·ội.
Không rõ đoàn xe này gặp phải tình huống gì, nhưng nhìn vào các vết rách, rạn nứt trên thùng xe, các binh sĩ thủ thành không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, bởi trông chúng quá thảm rồi.
Cái thì mất cửa, cái thì bay nóc, đáng sợ hơn là những vết rách dọc dài chạy ngang xe, tựa như bị một thứ gì đó sắc bén chém qua vậy, trông thảm cực kỳ.
Cái này chưa là gì so với những cái xác mà đám người đó đưa xuống xe, những cái xác này thế mà là Lạc Hồng chiến sĩ.
Tổng có hai mươi cái xác, trong đó Lạc Hồng chiến sĩ chiếm năm đến sáu cái, còn lại thì đều là binh sĩ cấp một, thường nhân không có, hẳn là bị bỏ lại hoặc... thành zombie.
“Đây.... đây là?”
Một vị đại tá phụ trách phòng thủ nơi này sau khi nghe tin Lạc Hồng quân rút trở về, gã liền vội vàng tới đón tiếp, nhưng khi vừa thấy thảm cảnh của đám người, gã không kìm được lòng mà run rẩy.
“Phòng tuyến ngăn cản bọn quái vật thoát ra Lào Cai đã thất thủ, địch nhân quá mạnh và đông, nên bọn ta đành phải rút lui về đây...”
Lê Bảo Trung dùng khăn tay lau đi những v·ết m·áu đỏ còn ứ đọng trên mặt, nói.
“Trong quá trình trở lại, chúng tôi bất ngờ gặp phải cuộc tập kích của đám côn trùng, vì để bảo vệ thường dân, đã có mười vị Lạc Hồng quân t·hiệt m·ạng, năm người mất xác, năm người còn lại hiện đã được đưa về, chờ mai táng.
Chiến Sĩ cấp một cũng không khá hơn là bao, c·hết mất nửa già. Thường nhân thì khỏi nói, chỉ còn lại số ít sống sót mà thôi!”
Vị đại tá thủ thành nghe vậy liền hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt, hắn là một trong những thành viên lòng cốt của chính quyền, nên rất rõ ràng sức mạnh bá đạo của Lạc Hồng quân.
Trên màn ảnh tuy đã được phóng đại, nhưng đó là mặt ngoài của tảng băng chìm, thực tế một tên Lạc Hồng quân có thể một mình uy h·iếp cả một đội quân lên tới ba trăm người, không, có khi còn hơn.
Ấy vậy mà dễ dàng c·hết mất hơn hai mươi vị...
Lần trước đi là trăm người, lần này về lại chỉ có bảy mươi... cái này... cũng quá đáng sợ đi!
Đấy là còn chưa kể tới các chiến sĩ cấp một, mạnh hơn thường nhân mấy lần a!
Lại nhìn vào thảm cảnh của đoàn xe, những chiếc thiết giáp ngăn chặn cả đạn pháo vậy mà nát thành một bầy, người thì mất tay, mất chân, trọng thương không rõ sống c·hết, khiến hắn tâm loạn như ma, không biết bản thân cũng như nhân loại đang phải đối mặt với cái gì.
“Đại tá Lò Văn Sùng? Tên thât lạ... đồng chí không phải là người dưới xuôi?”
Nhìn vào bảng, Lê Bảo Trung hơi nhếch mép cười.
“Vâng...” Lò Văn Sùng đang mải suy nghĩ, nghe được vị thiếu tướng trước mặt gọi tên, liền giật mình vô thức đáp lại.
“Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, tôi cần nhanh chóng trở lại thủ đô báo cáo tin tức!”
“Xe? Thực sự có chút khó khăn, mấy ngày trước có một nhóm dân chúng di tản tới đây, tôi đã cho vài đồng chí dùng chúng để hộ tống họ trở về thành phố, nên hiện tại xe đi lại tại nơi này không còn nhiều...”
Lò Văn Sùng khó khăn trả lời.
“Tin tức hiện đang rất cấp bách, đồng chí có thể cân nhắc ưu tiên tôi được không?”
Tình hình hiện tại không hề khả quan chút nào, bệnh dịch bùng phát, các loại nguyên vật liệu bất chợt leo thang, trong đó đắt giá nhất là xăng dầu.
Sự xuất hiện của d·ịch b·ệnh khiến các loại hình vận chuyển hàng hóa bị trì trệ, xăng dầu không thể nhập vào như xưa, việc cung không đủ cầu dẫn tới loại vật liệu này khan hiếm ở trong nước.
Tuy nói Việt Nam cũng có thể tự hành sản xuất, nhưng khả năng khai thác lại có hạn, nên chúng nhanh chóng bị hao hụt.
Vì để có nguyên liệu cung cấp cho q·uân đ·ội, cũng như quá trình di tản dân chúng thoát khỏi v·ùng d·ịch, nhà nước đã phải chi trả rất nhiều tiền để thu mua xăng dầu từ các tư nhân, chính vì khó khăn như thế, việc sử dụng xe cộ cần phải được phê duyệt đủ kiểu mới được phép dùng, tránh hao quá nhiều xăng dầu.
Đó cũng là lý do vì sao Lò Văn Sùng lại không dám để Lê Bảo Trung dùng phương tiện nơi đây dù đối phương trên mình một cấp.
“Thật xin lỗi.”
Nhìn Lò Văn Sùng lắc đầu, Lê Bảo Trung nhíu mày.
Sau khi rút lui khỏi tuyền tuyến, q·uân đ·ội hắn gặp phải một trận trùng triều.
Để giữ lại cái mạng nhỏ này, hắn đã không tiếc vất bỏ nửa già thường dân cùng các binh sĩ, trong đó có ba mươi người là chiến sĩ cấp một, mười người Lạc Hồng quân.
Giờ tuy đã an toàn, nhưng trực giác vẫn mách bảo hắn không lâu nữa, nơi này sẽ bị đám quái vật đó vây công, phá hủy hoàn toàn.
Với đám zombie còn có cơ hội cố thủ, nhưng với bọn trùng độc, chúng còn khó nhằn hơn nhiều.
Bọn này không những có thể bay, còn có số lượng áp đảo hoàn toàn.
Nếu hai bên áp công, chắc chắn bức tường phòng thủ này sẽ bị sụp đổ.
Mỗi giây mỗi phút ờ đây khiến hắn cũng thực sự không an tâm, rất muốn nhanh chóng chạy trở về Hà Nội, bởi chỉ có nơi đó hắn mới cảm nhận được an toàn.
Thủ đô, chắc chắn là là nơi an toàn nhất!
“Đồng chí thật không thể cấp cho ta một chiếc xe?”
“Thật sự là không thể, ngài cũng biết, trong tình thế hiện tại thực rất khó vì ngài cung cấp xe.” Lò Văn Sùng lắc đầu.
Xe cho cũng được, nhưng xăng thì không thể. Nhưng đối phương đòi xe, thực ra là đòi xăng để đi về, sao hắn không rõ điểm này chứ, dù sao cũng là một tên đại tá, đầu óc không phải loại ngu đần.
Cái hắn từ chối chính là cung cấp xăng cho đối phương.
Nhìn tên cấp dưới quả quyết như vậy, Lê Bảo Trung tức đến nghiến răng.
Khốn nạn, hết cái tên họ Hoàng, giờ lại đến cái tên họ Lò này, thay phiên nhau chống đối hắn!
“Ta có tin cấp báo quan trọng cần về thủ đô ngay, nếu tin tức này không tới được tay chủ tịch, chẳng may sảy ra vấn đề gì, đồng chí có chịu được trách nhiệm hay không!?”
Lê Bảo Trung trầm giọng, chất vấn Lò Văn Sùng.
“Cái này...”
Thấy đối phương còn đang lưỡng lự, Lê Bảo Trung mới thở dài một hơi, làm bộ mặt sầu khổ.
Bắt đầu kể cho đại tá Sùng nghe về quá trình rút lui của bọn họ đã gặp phải trùng triều công kích ra sao, và theo dự đoán của hắn, chúng sẽ nhanh chóng t·ấn c·ông đến nơi này.
Biết được, Sùng cũng là hãi nhiên, nhưng giữa quân lệnh và cấp báo, cái nào ưu tiên?
Tất nhiên là cấp báo rồi!
Nếu đổi lại trước đây mấy tuần hắn chắc chắn sẽ không đồng ý với Trung, bởi khi đó bộ đàm còn hoạt động, nhưng hiện nay sóng bị nhiễu, khiến việc báo tin bị đứt đoạn, chỉ có thể dùng nhân lực trở về báo tin.
Lúc mới đầu bọn hắn chỉ dùng xe đạp để báo tin, bởi hiện tại chưa có gì nguy hiểm.
Nhưng lúc này đây tin tức có vẻ khốn cùng rồi, hắn bắt buộc phải dùng tới xăng dầu, cung cấp cho vị thiếu tướng này để còn trở về báo tin, nếu không hậu quả hắn gánh phải còn nặng hơn.
Dù sao báo tin cũng là một việc quan trọng, dùng cho q·uân đ·ội, cho nhà nước, nên sẽ không bị phạt đi?
Nghĩ vậy, tâm tư của Sùng cũng coi như thoải mái đôi chút.
Đây là vì nước, vì phòng tuyến bọn họ, và hơn hết là tránh gây ác cảm với tên thiếu tướng này, dù sao đối phương cũng trên mình một bậc, sau này không biết nó lên cỡ trung tướng hay không nhưng hiện tại không làm mất lòng thì sau này cũng sẽ dễ sống hơn nhiều.
“Được rồi... lát tôi sẽ cấp xăng dầu cho ngài, để nhanh chóng về thủ đô báo tin!”
Thấy đối phương cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Lê Bảo Trung liền không nhịn được mà mỉm cười.
Mục đích đã thành, hắn sắp được rời khỏi cái nơi c·hết tiệt này rồi!
...
Thủ đô Hà Nội.
Trong một căn phòng rộng lớn đang có hai người đàn ông, một già, một trung niên đăm chiêu nhìn vào ly nước để trên mặt bàn.
“Tình hình không hề khả quan chút nào...” Mạnh lắc đầu thở dài, rời mắt khỏi ly nước, đôi mắt xa xăm nhìn vào khoảng trời xanh thăm thẳm phía ngoài cửa sổ.
Từ khi hắn nhận chức chủ tịch nước đến nay, đây là lần đầu tiên hắn khổ tâm đến vậy.
“Haizzz, không thể ngờ được... Lạc Hồng quân lại thua thảm bại như vậy.
Càng đáng sợ là côn trùng cũng biến dị, trở thành mối nguy lớn không kém...”
Ông Việt mệt mỏi, làn da nhăn nheo co rúm lại, trông càng thêm tiều tụy, xuống sắc.
Phải làm sao đây?
Hai người phiền muộn trầm tư, suy nghĩ đối sách ứng phó.
Địch nhân không phải quân phương bắc, cũng chả phải bọn tây lông, thứ mà bọn họ đang đối mặt là đám sinh vật biến dị mang theo mầm bệnh không thể chữa, ít nhất là hiện tại chưa tìm ra được phương thuốc để điều trị.
“Cha, hay chúng ta tìm con bé Ánh, nhờ con bé liên hệ với thằng cháu rể kia cấp cho chúng ta thêm hoả ấn phù?”
“Cũng được, nhưng thứ đó tác dụng tốt như thế, sợ là không thể lấy không a!”
Ông Việt thở dài.
Lần trước lấy mấy rương hoả ấn phù, tên cháu rể đó không hề quan tâm đến cái gọi là tình thân, bào của lão một món tiền lớn.
Tiền ở đây không phải là tiền giấy, mà là v·ũ k·hí đạn dược, tài nguyên quan trọng của đất nước.
Cầm v·ũ k·hí nhà nước đưa cho người thân... chậc chậc, cái này cũng bị quy ra tội nha!
“Sự việc lần này liên quan đến an nguy quốc gia, thằng nhóc đó chắc không quá phận đâu cha...”
“Haizzz, vậy để ta hỏi thử xem.”
Nói rồi, ông Việt liền cầm máy lên gọi cho đứa cháu ngoại đang ở Quảng Ninh.