Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 408: rút lui




Chương 408: rút lui

Tây bắc Việt Nam, nơi giáp ranh với Trung Quốc, thành phố Lào Cai.

Bên ngoài thành phố lúc này có một doanh trại đơn sơ được dựng lên tạm bợ, phóng tầm mắt mà nhìn, lực lượng nơi đây chủ yếu là q·uân đ·ội cấp một đã được tiêm qua huyết thanh.

Tất cả mọi người đang thay phiên nhau trực gác, một số vì dân chúng s·ơ t·án về thủ đô để bảo toàn tính mệnh, số còn lại thì cầm lên súng, chia thành các tiểu đội nhỏ đi vào thành phố Lào Cai nhằm tiêu diệt chút sinh lực địch.

Lúc này, trong một căn lều bạt lớn đang có tám thân ảnh ngồi đối diện nhau nghị sự.

“Với tình hình này khó mà giải phóng được Lào Cai, bọn chúng quá mạnh và đông, trong khi đó Chiến Thần Lạc Hồng binh đoàn lại chỉ có trăm người, giờ đ·ã c·hết hai mươi người, toàn bộ bị trọng thương, không những thế, người mạnh nhất trong chiến đội cũng hi sinh... Nếu còn ngoan cố đánh tiếp, sợ là tổn thất rất nghiêm trọng!”

“Tôi thấy hay là chúng ta rút lui về Hà Nội cố thủ, như vậy phòng tuyến sẽ chắc chắn hơn!”

Một vị thiếu tướng đứng dậy, mang theo tinh thần mệt mỏi hướng mọi người đang có mặt tại đây, trình bày.

Trong lều, mấy người đảo mắt ráo rác nhìn nhau, ai ai cũng thấy được trong mắt đối phương sự uể oải cùng lo lắng, nhưng cũng nhiều hơn đó là sự chờ mong, mong muốn rút quân về cố thủ chứ không phải ở đây liều c·hết.

“Không được, nếu chúng ta rút lui, vậy lòng dân sẽ ra sao? Mọi người hiện tại đều đang đặt hết hi vọng vào các chiến sĩ, anh bảo rút lui là rút lui? Vậy tính mạng những người đã hi sinh thì tính thế nào?”

Một vị mặc thân quân phục, khuôn mặt trẻ trung độ tầm ba lăm, ba sáu đứng dậy quả quyết phản đối.

Người này thân thể cao ráo, tuy không quá cơ bắp nhưng đường nét vẫn có chút gọi là nở nang. Hai bên vai treo lấy huy hiệu bốn sao hai gạch, có phông nền chủ đạo là xanh lá cây, vừa nhìn liền biết vị này là một đại tá bên biên phòng.

Đại tá ở tuổi ba lăm cũng không phải là nhiều, chỉ có con ông cháu cha hoặc tài năng hơn người mới được cân nhắc lên tới vị trí này khi độ tuổi còn chưa đủ để lên cấp úy chứ đừng nói thiếu tá hay thượng tá.

Nhưng kẻ này thế mà làm được, chỉ dùng có vài năm đã giữ được chức đại tá q·uân đ·ội, đủ thấy nội tình không tầm thường.

“Đại tá Đoàn, việc này liên quan tới sự tồn vong của quân ta, nếu còn ở lại cố thủ, chúng ta sẽ c·hết vì kiệt sức!”

“Như đồng chí cũng thấy, số lượng địch vẫn vậy, vẫn đông như quân Nguyên, g·iết mãi không hết. Không những thế, zombie biến dị cao cấp đang dần dần xuất hiện, không phải một đầu như trước, giờ đây đã lên tới sáu đầu...”

“Trong khi đó chiến sĩ của chúng ta vẫn phải vật lộn với đám cấp thấp, sức còn chưa hồi phục, bọn nó đã liên tục t·ấn c·ông. Nếu tiếp tục đánh, đội quân tinh nhuệ nhất của chúng ta sẽ c·hết hết!”

Vị thiếu tướng vừa đưa ra đề nghị rút lui lại tiếp tục đứng dậy, hướng đại tá Đoàn khuyên giải.

“Vậy còn dân chúng quanh đây, đồng chí tính ra sao? Bỏ mặc họ?”

Hoàng Thế Đoàn nhíu mày, lạnh nhạt hỏi vị thiếu tướng vừa rồi.

Lê Bảo Trung lắc đầu. “Không, chúng ta sẽ tích cực điều động nhân lực cùng xe cộ, đưa toàn bộ người già, trẻ nhỏ rời đi trước. Lưu lại trai tráng, yêu cầu họ tòng quân.”

“Cái gì? Bắt dân chúng tham gia vào q·uân đ·ội? Đồng chí nói gì vậy? Bọn họ chưa qua huấn luyện, đi vào chiến trường khác nào chịu c·hết!?” Hoàng Thế Đoàn gầm lên chất vấn.

“Đồng chí quên hay sao? Lực lượng của chúng ta chủ yếu chính là dân chúng. Nhóm dân quân tự vệ, tuy không được huấn luyện bài bản, nhưng cứ cách một đoạn thời gian các địa phương vẫn tổ chức huấn luyện cho dân cách cầm súng chống giặc.

Lần này nguy khốn ngay trước mắt, là lúc cần tới lực lượng này!”

“Hừ, lực cười!” Hoàng Thế Đoàn cười lạnh, nói. “Đồng chí nói vậy không thấy ngượng mồm sao? Lần này chiến dịch hoàn toàn không có binh lính bình thường!”

“Tất cả đều là chiến sĩ có tiêm qua huyết thanh. Dù có được huấn luyện bài bản cũng chưa được phía trên ký duyệt đưa ra tuyền tuyến, vậy mà giờ đồng chí lại đề nghị cho dân quân tham chiến, đây khác gì đưa thịt cho bọn zombie ăn!?”

Đám người trong sảnh đều khẽ biến sắc mặt.

Đúng vậy, lần này tham gia chiến dịch đa phần là các chiến sĩ có tiêm qua huyết thanh, những binh sĩ không được tiêm thuốc hay thất bại đều ở phía sau làm hậu cần, vận chuyển lương thảo hay thuốc thang cho tuyền tuyến, gần như không được phép tiến lên đánh đầu.

Bởi trong zombie có loại vi-rút nguy hiểm, có thể l·ây n·hiễm thông qua cắn, cào cấu, biến n·ạn n·hân thành một trong số chúng.

Để hạn chế số lượng địch tăng, chính quyền chỉ cho các chiến sĩ có sức mạnh siêu phàm, nói rõ ràng một chút thì là các binh sĩ được tiêm huyết thanh đi ra tuyền tuyến.



Nhưng người tính không bằng trời tính, trong đám zombie đó lại tồn tại zombie cao cấp, đánh cho Chiến Sĩ Lạc Hồng mất đi hai mươi vị, không những thế, trong hai mươi vị đó còn có đội trưởng của Lạc Hồng quân, kẻ được coi là mạnh nhất nhân loại lúc bấy giờ.

Đến Lạc Hồng quân còn thua thảm bại như vậy, đủ thấy trận đánh này ác liệt thế nào.

“Vậy theo đồng chí, chúng ta phải làm sao?” Lê Bảo Trung hơi nhíu mày, lạnh lùng hỏi.

Đối phương chỉ là một tên đại tá, kém hắn một cấp bậc, vậy mà dám gắt giọng, chất vấn, thực không nể mặt hắn chút nào.

Lê Bảo Trung nhìn Hoàng Thế Đoàn nhiều thêm một tầng hàn ý.

Nếu không phải đối phương là đại tá biên phòng, nắm trong tay một nhóm binh sĩ cấp một, hắn thực muốn dùng quyền lực cấp trên đè bẹp đối phương.

Là người đã được tiêm huyết thanh, Hoàng Thế Đoàn cũng giống các chiến sĩ cấp một khác, ngoài sở hữu sức mạnh cơ thể hơn người ra, hắn còn có giác quan nhạy bén.

Việc Lê Bảo Trung bộc lộ ra ác ý, hắn liền nhận biết được, chỉ là hiện tại đang trong tình thế nguy cấp, hắn không muốn so đo với tên cấp trên đần độn này.

“Chúng ta vẫn tiếp tục cố thủ, cho một số chiến sĩ hộ tống dân chúng về thủ đô, nhân tiện báo cáo tình hình, nhường tổng bộ hỗ trợ thêm mấy rương hoả phù!”

Hoàng Thế Đoàn nghiêm nghị đứng đấy, đôi mắt như ưng mà đảo qua toàn trường.

Ở đây, tên này tuy cấp bậc không phải cao nhất, nhưng cũng là đại tá có danh có tiếng, chưa cần nói tới cái này, chỉ riêng khí thế của y cũng đủ khiến đám người kiêng kỵ mấy phần.

“Haha, đồng chí là đang đùa sao?” Lê Bảo Trung cười lạnh, nói. “Chờ tiếp viện? Đồng chí đừng có đùa!”

“Từ đây về tới thủ đô phải mất tận mấy tiếng, nếu đi một người. Nhưng đồng chí nhìn xem...”

Lê Bảo Trung chỉ tay ra ngoài, nơi các nạn dân đang chen chúc nhau nhận lương khô, nước uống.

“Nạn dân rất đông, việc đi lại sẽ bị chậm chễ rất nhiều! Đừng nói là đi thẳng một đường về tới thủ đô là xong, đồng chí nên nhớ sau khi vi-rút bùng phát, không chỉ ở tuyền tuyến này mà ngay cả những khu vực xung quanh cũng đang bắt đầu biến hoá!”

“Mới đây mấy ngày, người của chúng ta phát hiện đám ấu trùng phát triển rất nhanh, chúng bắt đầu kết bè kết lũ hướng các thành phố sau ta công tới. May khi đó chỉ có vài đầu, không mấy lo ngại.

Nhưng hiện tại lại khác, bọn chúng như ăn phải thần dược, phát triển rất nhanh chóng. Cả bán kính hai kilomet cách chúng ta năm cây số đều là hang ổ của chúng. Trong số đó, ngoài đám ruồi nhặng ra còn có mấy con rết cực lớn và hung dữ.

Riêng việc xử lý đám quái vật này thôi cũng tốn kém rất nhiều thời gian rồi, giờ đồng chí lại muốn hộ tống dân chúng? Rồi chờ hậu phương đưa đồ qua đây tiếp tế? Sợ khi đó đồ chưa tới, quân ta đ·ã c·hết sạch rồi!”

Nghe vậy, Hoàng Thế Đoàn liền nhíu mày lại.

Đối phương nói không sai, nếu là trước đây bọn họ chỉ cần hướng điện đàm báo về tổng bộ là được. Nhưng không hiểu sao mấy ngày nay sóng ra đa như bị thứ gì đó q·uấy n·hiễu, không thể điện về thủ đô.

Trong khi đó cách nơi bọn họ đóng quân vài cây số có một ổ trùng độc, nơi này có đủ loại trùng độc từ rết, nhện, kiến... đều bị biến dị, thi thoảng đi qua đây công kích.

Mấy con như rết, nhện rất ít khi đi vào quốc lộ, chỉ có bọn ruồi nhặng là thường xuyên tới kiếm ăn, hẳn là do mùi máu quá nồng nên thu hút bọn chúng, vừa hay làm cản trở tuyến đường di tản của q·uân đ·ội bọn họ.

Giờ muốn về thủ đô bắt buộc phải chiến đấu với bọn chúng, nhưng như vậy tốn kém rất nhiều thời gian, đó là chỉ tính một nhóm tinh nhuệ, còn mang theo dân chúng? Xác định là mất hơn hai ngày đi đường.

Nhưng hiện tại tình hình nguy cấp, ác nhân, hay zombie cao cấp trong miệng bọn họ lại đang khống thi triều hướng nơi đóng quân công tới.

Việc thất thủ chỉ còn ngày một ngày hai, sợ tới khi quân tiếp viện mang theo mấy rương hoả phù tới nơi này đã thành bình địa.

Kế sách của tên thiếu tá Lê Bảo Trung là dùng dân quân tới làm mồi nhử, để quân tinh nhuệ bọn họ cùng Lạc Hồng quân rút về hậu phương cố thủ.

Tuy vô nhân đạo, nhưng kế sách này thực sự là hợp lý.

Việc đào tạo Lạc Hồng quân đâu phải dễ dàng gì? Đám người này như là tài sản quý báu của quốc gia, quan trọng không kém gì phi công chiến đấu.

Nếu để cả 80 người còn lại c·hết tại đây, hủy xác không sao, nhưng đen đủi bị thi hoá, chẳng phải trên thế giới nhiều thêm một con quái vật?



Dù cho tên thiếu tướng đó vì mạng sống bản thân mới đưa ra quyết định này, nhưng vô hình chung nó lại là điều hợp lý cho quốc gia.

Có vài tên tướng sĩ theo phe thiếu tướng cũng rõ ràng điều này, tất cả đều vì lợi ích bản thân, vừa hay lợi ích này lại đi chung với cái gọi là lợi ích quốc gia, hi sinh vài người dân tầm thường cũng đâu có gì to tát?

Chỉ là nếu làm như vậy họ sẽ mang tiếng trái với quân quy.

Lấy dân làm gốc.

Nhưng việc đưa người già trẻ nhỏ an toàn rời đi, chỉ để lại trai tráng chống trả hẳn là vẫn được chứ?

Thôi, cái này thực sự là quá nhức đầu, cứ để hai kẻ kia đối đầu, bàn luận đi, xem người nào thắng thì theo người đó!

Thành thử ra cả sảnh lúc này chỉ có Lê Bảo Trung cùng Hoàng Thế Đoàn là đối chất, phản bác lẫn nhau, còn đám người ngồi trong chỉ chờ trực giương mắt nhìn hai người, chờ đợi kết quả.

Đứng cãi nhau với cấp trên, Hoàng Thế Đoàn cũng rõ điểm này. Chỉ là trái tim quân nhân của gã không cho phép làm trái lời thề vì nước, vì dân.

Không đợi Hoàng Thế Đoàn kịp nói, Lê Bảo Trung đã lên tiếng hỏi với tông giọng trầm thấp.

“Đại tá Đoàn! Anh có thực là vì nước, vì dân hay không?”

“Tất nhiên!”

“Nếu vậy sao tôi chuẩn bị cho quân rút lui, anh lại ngăn cản!?”

“Nơi này là hiểm địa, nếu chúng ta rút, lũ quái vật đó sẽ thừa cơ đánh tới thủ đô. Khi đó, dân chúng sẽ bị đám quái vật đó ăn thịt, đồng chí....”

Lời còn chưa dứt, Lê Bảo Trung đã chặn họng y.

“Vậy đồng chí có biết để đào tạo một tên Lạc Hồng chiến sĩ khó khăn tới cỡ nào không? Cần tốn bao nhiêu tài nguyên của quốc gia không?

Đồng chí phải biết, bức tường ngăn cản bọn quái vật đó chính là những người này! Nếu họ c·hết ở đây, vậy tương lai dân tộc sẽ đi về đâu!?

Có thể giờ đây sẽ hi sinh rất nhiều dân chúng, nhưng đó chính là tiền đề cho chúng ta sau này.

Đồng chí thử nghĩ xem, một tên Lạc Hồng chiến sĩ thành zombie đáng sợ hay dân thường thành zombie đáng sợ!?”

“Cái này...” Hoàng Thế Đoàn bị nghẹn họng.

Đối phương nói rất đúng, cái này hắn cũng nghĩ tới rồi, chỉ là cái lời thề vì dân của hắn quá lớn, khiến hắn không nhẫn tâm thấy dân chúng c·hết một cách tức tưởi.

“Tấm lòng của đại tá Hoàng Thế Đoàn tất cả bọn ta đều rõ, nhưng lúc này là khốn cùng rồi... vì đại cục, chúng ta đành phải hi sinh những anh hùng thầm lặng đó...”

Lê Bảo Trung ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt rơm rớm như muốn khóc. Không rõ là thật thương tâm hay giả bộ, nhưng lúc này đây, cái hình tượng một vị tướng vì dân chúng mà thương tiếc lại khắc sâu lòng người đến lạ thường.

“Đại tá Hoàng Thế Đoàn là người trung nghĩa, biết vì nước, vì dân, là một nhân tài mà đất nước khó có được!

Lần này rút lui, đồng chí hãy mang theo mọi người trở về, nơi này để ta cố thủ, câu kéo chút thời gian...”

Lời nói nhẹ nhàng mà sầu thảm, bi thiết, khiến đám người vừa nghe liền giật mình.

Những kẻ thường qua lại với y thì giật mình không biết tên này hôm nay làm sao lại gan to đến vậy, còn người không rõ lại giật mình vì vị thiếu tướng này thật quả cảm, dám vì bọn họ ở lại chặn hậu, cho các binh sĩ có đường cầu sinh.

Người chấn động nhất không phải đám người, mà là đại tá Hoàng Thế Đoàn.

Vừa mới cùng đối phương đối chất hắn lại kinh ngạc, không ngờ bản thân đã hiểu sai vị thiếu tướng này.

Bỏ qua cấp bậc, người đàn ông đó sẵn sàng cùng các dân quân ở lại cố thủ, đây hoàn toàn là chịu c·hết a!



Chẳng lẽ cái ác ý vừa rồi là ta cảm nhận sai? Là ta đa nghi, có lòng tiểu nhân nghĩ xấu?

“Thiếu tướng, ngài...!” Hoàng Thế Đoàn run giọng.

“Đi thôi, nơi này hãy cứ để ta lo...” Lê Bảo Trung lắc đầu, nhưng nội tâm lại thầm gào thét. “Con mẹ nó, mau mau thể hiện bản lĩnh a, trung nghĩa của ngươi đâu? Mau nói vì ta mà thay thế a!”

“Không ngờ ngài là người như vậy, trước đây ta có đôi chút ác cảm với ngài, lần này mới biết là mình sai, ta xin cúi đầu nhận tội!” Hoàng Thế Đoàn bước ra vị trí, hướng thiếu tướng cúi đầu.

Thấy vậy, Lê Bảo Trung cũng là nghẹn họng trăn trối.

Ta nguyện vì ngài thay thế đâu? Cái ta cần không phải xin nhận tội, ngươi có tội đâu mà xin, cái ta cần là sự anh dũng của ngươi a!

“Ngài là thiếu tướng, người dẫn dắt toàn quân lần này... nếu c·hết, ắt lòng quân lung lay...

Việc ở lại cố thủ... cứ để ta tới thay thế, dù sao ta cũng là chiến sĩ cấp một, có thể vì mọi người câu kéo chút thời gian...”

Hoàng Thế Đoàn hít một hơi thật sâu như muốn ngăn lại cơn xúc động.

Đứng một bên hắn, Lê Bảo Trung lại là nhẹ nhàng thở ra, âm thầm may mắn, lần này cược vẫn là đúng!

Đám người gồm các cấp tá, cấp úy đều xung phong muốn ở lại cùng Đoàn, nhưng tất cả đều bị từ chối, bị Đoàn lấy quân lệnh đuổi về thủ đô.

Trong đám người này, nửa già đều là các tướng lĩnh tài ba, để c·hết ở đây thì thực là tiếc, tránh việc đất nước hao hụt nhân tài, Hoàng Thế Đoàn không thể để bọn họ hi sinh vô nghĩa được.

Ngay chiều hôm đó, quân khu đã ra lệnh, tất cả chiến sĩ cấp một cùng Lạc Hồng quân gồm 80 người cùng nhau đưa dân chúng trở về thủ đô.

Để ngăn không cho zombie t·ấn c·ông phía sau, q·uân đ·ội cấp thiết tuyển thêm dân quân tự vệ.

Khi đó, người trẻ vì máu chiến, trung niên vì gia đình, lão già vì các chiến sĩ tương lai, đã cầm lên súng, ở lại chặn hậu.

Lạc Hồng quân cùng các binh sĩ cũng rất muốn ở lại, vì họ đã thề phải chiến vì nước, vì dân. Nay dân lại vì họ, thực không cam tâm nhìn.

Nhưng quân lệnh như sơn, họ không thể làm gì khác ngoài việc nghe lệnh di chuyển về thủ đô.

Họ biết, trọng trách từ ngày hôm nay sẽ tăng lên gấp bội, không kể dân chúng ở hậu phương, mà ngay đây thôi, những dân chúng vì họ mà c·hết, họ phải sống sót, g·iết hết lũ quái vật, thu lại quê tổ cho dân chúng đã hi sinh!

Ánh chiều tà, một nhóm dân quân được trang bị tận răng dưới sự dẫn đầu của Hoàng Thế Đoàn vẫy tay chào tạm biệt các chiến sĩ, gia đình mình.

Đứng trên lóc xe, các chiến sĩ đều là nghiêm trang dơ tay chào, hết sức kính trọng nhìn về khu quân doanh đơn sơ trước mặt.

Nơi này đáng ra là mồ chôn của bọn họ, nhưng hiện tại lại thành mồ chôn của dân quân... Bọn họ không biết làm gì để tỏ lòng kính trọng với những người này, chỉ có nghiêm chào kiểu q·uân đ·ội mới khiến họ thấy một chút an nhiên trong tâm.

Đôi khi xúc động quá con người thường không thể nói ra lời, chỉ có hành động mới tỏ rõ được thành ý, kính trọng nhất từ sâu trong nội tâm.

Trong xe, những người phụ nữ, có già, có trẻ, đều đưa mắt qua cửa kính, ướt át nhìn những thân ảnh đang lừng lững đứng vẫy tay chào ngày một xa.

Một đứa trẻ ngây thơ, đôi mắt long lanh nhìn bóng dáng cha mình đang cười tươi rói mà khanh khách mách với người phụ nữ bên cạnh.

“Mẹ, bố bảo ở gần mẹ bố chả vui! Bố bảo mẹ như sư tử cái ấy, suốt ngày gầm gừ... mẹ nhìn xem, bố cười tươi như vậy thì chắc đúng rồi!”

Trái với thường ngày, mẹ nó vậy mà không rống giận hay nổi đoá, chỉ ôm nó thật sâu vào trong lòng, giọng nói run run.

“Đợi khi bố về... mẹ sẽ cho bố con một trận...”

Trẻ con nhảy cảm, tuy nó không biết cái gọi là chia ly, nhưng sâu trong nội tâm nó lại như cảm nhận được sự mất mát gì đó khó tả.

Mẹ nó khóc, nó biết, nó thấy bờ vai ẩm ướt cùng tiếng nức nở nơi cuống họng. Xung quanh cũng vậy, tất cả đều là một màn bi thương.

Đôi mắt ngây thơ to tròn bỗng đỏ hoe, không biết tại sao... nó lại buồn, lại muốn khóc rồi...

Bố nó, người đàn ông luôn bên cạnh vì nó xoa lưng, an ủi mỗi khi nó khóc nay lại xa quá, bóng dáng tươi rói đó mờ nhạt quá... nó muốn bố bên cạnh ngay lúc này...

“Nhóc con, đừng khóc... bởi từ nay về sau ta sẽ không thể an ủi con được nữa rồi...”