Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 411: Bế quan (1)




Chương 411: Bế quan (1)

Vẫn như mọi ngày, sau khi dùng xong bữa sáng, hắn sẽ vào phòng sách bế quan, giá·m s·át phong thần chiến.

Mọi chuyện sẽ yên ổn diễn ra nếu không có em vợ phá đám.

Chuyện là em vợ hắn, Vũ Minh Nguyệt được nhà trường cho nghỉ... nghỉ ở đây không phải thôi học, mà là tạm dừng mọi hoạt động.

Không chỉ có trường của Nguyệt, mà tất cả các cơ quan giáo dục lẫn công ty xí nghiệp đều theo quy định mà đóng cửa, không được hoạt động trong khoảng thời gian này.

Ban đầu hắn không rõ vì sao bởi tâm tư dồn hết vào phong thần chiến, nhưng nhờ có Ánh giải thích hắn mới rõ ràng.

Tình hình d·ịch b·ệnh ngày càng căng thẳng, chính quyền sợ không kiểm soát nổi bệnh dịch bùng phát nên đã hoãn hết các hoạt động kinh doanh lẫn học tập, chỉ cho phép các cơ sở y tế tiếp tục duy trì để phục vụ nhân dân.

Chính vì vậy nên Nguyệt mới được về đây.

Nguyệt về đây cũng không sao, ban đầu hắn không nghĩ con nhóc này sẽ gây cho hắn phiền hà gì, nhưng khổ, con bé này tính tình hiếu động, cái gì cũng thích hỏi, tò mò.

Điển hình như hôm qua, nàng ta khăng khăng đi theo hắn, bắt hắn giải thích về tu tiên, tu đạo.

Là một người anh rể mẫu mực, thấy em vợ quan tâm tới cái này thì vui như vớ phải vàng.

Sau này tận thế hàng lâm, nguy hiểm trùng trùng, nếu Nguyệt có năng lực tự vệ vẫn tốt hơn là hắn cùng Ánh đi theo bảo vệ. Vậy nên ngay khi con bé háo hức tìm hiểu, hắn liền ngay lập tức chỉ dạy không chút giấu giếm.

Chỉ là con bé này hỏi thì hỏi, nhưng khi đưa cho một bộ công pháp tu luyện lại làm một bộ lười biếng.

Cái này cũng chẳng có gì đáng nói, cái đáng nói là hết lần này tới lần khác nó đều kiếm cớ phá đám hắn, không để hắn được tịnh tâm trong phòng sách.

“Anh rể, anh có trong đấy không!?”

Minh Nguyệt đứng ngoài cửa phòng, liên tục gõ vào thành cửa vang lên những âm thanh chói tai.

‘Mẹ cái con điên!’ Thắng hập hực chửi bới trong lòng, khó chịu đi ra mở cửa.

Đây đã là lần thứ tám trong ngày con em vợ đứng ngoài cửa gọi hắn, làm hắn không tài nào nhập định tiến vào thức hải.

“Có chuyện gì vậy em gái?” Hắn nhếch hai mép lên đến mang tai, tưởng như cười nhưng không phải cười nhìn Minh Nguyệt.

“Kh·iếp, trông mặt anh xấu kh·iếp, vậy mà chị Ánh cũng yêu anh được đúng là lạ!”

Minh Nguyệt hơi lùi lại, xua tay chán ghét.

‘Mẹ cái con điên này, nếu không phải mày là em vợ thì tao đã cho mày nát mông rồi!’

Ngoài mặt thì nhoẻn miệng cười, nhưng trong lòng hắn lại đang liên tưởng đến ba mươi sáu thế đánh mông... Thực muốn dạy dỗ con em vợ này cách cư xử lễ độ.

“Chị Ánh gọi anh xuống nhà, thấy bảo có điện thoại của ông ngoại muốn gặp anh.”

“Ồ, ông ngoại? Có việc gì quan trọng sao?”



Cùng Minh Nguyệt đi xuống thang lầu, Thắng hơi nghi hoặc hỏi.

“Ai biết, anh tự xuống mà hỏi chứ, em chỉ biết chuyển lời thôi.”

Cô nàng nhún vai, nhanh chân bước xuống trước.

Đi phía sau, Thắng hơi nghi hoặc nhíu mày, trầm tư suy nghĩ. ‘Không lẽ là Lào Cai thất thủ? Đừng đùa a, thực lực ta còn chưa hồi phục nữa!’

“Anh đây rồi, điện thoại của ông ngoại, ông muốn tìm anh tâm sự đấy!”

Vừa thấy Thắng đi vào phòng khách, Ánh đã vội đưa điện thoại cho hắn cầm, tay còn lại thì chỉ chỉ đại ý như đang nói có người chờ hắn nghe máy.

Được rồi.

Hắn đưa tay tiếp nhận điện thoại, đôi mắt đảo qua màn hình, thấy bên trên có một dòng chữ ông ngoại yêu.

‘Ông già này gọi về việc gì đây?’

“Alo ông ngoại, ông vẫn khỏe chứ hả?”

Thắng ha hả cười cười, niềm nở hỏi thăm, tiện cầm theo máy trở lại phòng sách.

Đầu dây bên kia cũng một bộ như vậy, cũng là ha hả cười lớn, hỏi thăm sức khỏe đứa cháu rể ngàn năm có một này.

Sau một hồi chào hỏi, lời qua tiếng lại, ông Việt mới vào vấn đề chính.

“Sao? Lạc Hồng quân thất bại? Còn xuất hiện côn trùng biến dị!?”

Thắng chấn kinh hô lớn, trợn mắt không dám tin.

Cùng lúc đó, một trận nhức nhối bất ngờ từ não bộ truyền tới, khiến hắn tối xầm mặt mày.

Đầu giây bên kia, ông Việt sau khi nghe thấy tiếng Thắng kinh hô liền im bặt, có chút nóng vội dò hỏi.

“Cháu trai, sao rồi!?”

Lắc cho não bộ thanh tỉnh, Thắng liền hít một hơi thật sâu, sau đó mới trả lời ông Việt là không sao.

“Cháu có thể cấp cho ta thêm mấy rương hoả phù cùng lôi phù được hay không? Ngoài tuyền tuyến rất cần tới loại đồ vật này!”

Nghe được ông Việt đề cập tới ấn phù, Thắng liền có chút khó khăn.

“Cái này...”

Ấn phù hay dẫn phù, đều là loại phù văn cần dùng tới thần hồn cùng linh lực trong cơ thể tới để hoạ. Hiện tại hắn đang bị mắc kẹt trong phong thần chiến, việc hoạ phù là vô kế khả thi.

Bảo hắn đưa cho mấy rương hoả phù cùng lôi phù, thực không khác gì đánh đố hắn.



Ông Việt cùng chú Mạnh lại không biết đến cái khổ này của thằng cháu rể, chỉ biết đối phương ra vẻ lưỡng lự, hai người liền đảo mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt không khỏi toát ra một vẻ thất vọng.

Nước Việt ta đang trong tình thế cấp bách như vậy, tên này lại không lỡ cấp cho bọn họ những thứ kia, lại tỏ ra lưỡng lự như vậy, hẳn là muốn tìm chút lợi tức từ cái khổ của nhân dân...

Hai người nghĩ Thắng chậm chạp không trả lời là đang muốn cùng bọn họ làm một cuộc giao dịch, nên nội tâm lúc này hết sức thất vọng.

“Cậu cần gì, cứ việc nói! Chỉ cần cho chúng tôi hai rương hoả phù là được, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu!”

Chú Mạnh ngồi một bên không nhịn được, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại của ông Việt mà lạnh lùng nói.

“Ơ cái thằng trời đánh này!” Ông Việt ngơ ngác nhìn thằng con nuôi này, đây là lần đầu tiên ông ta thấy nó bức xúc đến như vậy.

“Mau đưa điện thoại cho tao, mày có biết mày đang nói cái gì hay không!?”

Ông Việt nộ rồi, tức giận vươn người c·ướp lại chiếc điện thoại.

Với ai thì lão không biết, nhưng với tên cháu rể này thì lão ta quá rõ ràng, đây là tiên nhân a!

Tiên nhân trong truyền thuyết có thể một tay cứu người đ·ã c·hết, cũng có thể úp tay g·iết một người không cần động thủ, là một nhân vật không nên dây vào, vậy mà thằng khốn nạn này lại ăn nói như vậy, thực khiến lão ta tức điên.

Tuy tên đó là cháu rể lão thực đấy, nhưng biết đâu được đối phương để bụng, tính toán bọn họ thì sao?

Thế chẳng phải bọn họ đang tự lấy đá đập chân hay sao?

Lão hận không thể ngay lập tức đá thằng khốn nạn này ra khỏi ban công, cho nó rơi xuống bể đầu mà tỉnh ngộ, thực quá báo lão mà!

“Cháu rể, những gì thằng Mạnh vừa nói chỉ là nhất thời bực tức do tình hình ở Lào Cai không được tốt...”

Thấy bên kia vẫn âm trầm không đáp, lão liền quýnh cả lên.

“Haha, cháu rể a, là đại nhân không nên chấp tiểu bối, tên nhóc kia dù sao mới có hơn bốn mươi tuổi, đầu óc còn đơn thuần, không biết suy nghĩ trước khi nói...”

Theo như lão thấy, nếu so Mạnh với Thắng, thì Mạnh thực chỉ là cháu chắt.

Từ xưa tới nay, tiên nhân toàn là lão quái vật, tuổi ít cũng trăm năm, nhiều thì lên đến ngàn năm, nếu xét thẳng thừng thì lão có khi chỉ bằng tuổi con cháu của đối phương.

Nhưng nhờ có đứa cháu ngoại tốt nên lão mới được đặc cách gọi một tên quái nhân sống trăm năm là cháu rể, và lão vẫn luôn vì đó mà tự hào đây.

Đó là suy nghĩ của lão, còn thực tế, Thắng mới có hai lăm, hai sáu tuổi a! Nếu để hắn biết được lão suy nghĩ gì, hắn thực khóc không ra nước mắt.

“Ông ngoại, ý cháu không phải vậy!”

Thấy đối phương cuống quýt, Thắng liền lên tiếng cắt đứt lời đối phương.

“Hiện tại cháu gặp chút vấn đề, không thể hoạ phù! Thực sự là muốn giúp mọi người một tay, nhưng lực bất tòng tâm a!”

Nghe được đối phương thành tâm như vậy, không giống như đang nói dối, ông Việt liền tin tưởng.



“Ông ngoại, cháu có một tên đồ đệ, hiện không rõ tung tích đang ở đâu. Nhưng lần trước chia tay, thấy bảo đã xuôi Nam giúp người.”

“Chú Mạnh là chủ tịch nước, hẳn là có thể dễ dàng dùng lực lượng tình báo để tìm kiếm tung tích đối phương...”

“Sau khi tìm được, ông hãy bảo tên đó hoạ phù. Tạo nghệ trong phù thuật của tên đó còn cao hơn cháu, chắc chắn uy lực của phù văn do tên đó tạo ra còn mạnh mẽ hơn những lô phù mà cháu cấp cho ông trước đây!”

“Còn có người như vậy?” Ông Việt kinh hỉ.

“Phải, hắn tên Bảo.”

Lần trước ở đám cưới, Bảo phụ trách trông xe nên cũng không vào uống rượu mừng cùng gia đình, ngoài vợ chồng ông Quang ra, họ hàng như ông Việt là không biết đến hắn, mà dù có gặp mặt ắt cũng chẳng để tâm.

Cũng phải, một tên kiểm lâm, ai lại hơi đâu đi quan tâm làm gì!

Để ông ngoại có thể tìm được đối phương, Thắng đã gửi cho lão bức chân dung cùng thông tin của Bảo.

Việc hắn giới thiệu cho ông Việt tên nhị đệ tử này cũng là vì có lý do riêng.

Sau một hồi hỏi han, Thắng cuối cùng cũng cúp máy.

Khuôn mặt hắn âm trầm, nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn.

Vừa rồi khi nói chuyện với ông Việt, đầu hắn bất ngờ đau đớn. Ban đầu còn tưởng do căng thẳng tinh thần vì mấy hôm thức trắng điều phối phong thần chiến, nhưng sau một hồi định thần, hắn mới phát hiện đó là một số tin tức về tận thế vừa được đánh thức.

“Sao trong đầu ta lại có mấy thông tin này?”

“Sao nó không tới sớm hơn, lại khi sảy ra rồi mới xuất hiện!?”

Hắn xoa hai bên huyệt thái dương, cảm giác nhức nhối do đống thông tin kia truyền tới vẫn còn ong ong trong đầu.

Thật sự kỳ lạ, chỗ thông tin này giống như đã ở trong tiềm thức hắn từ trước, nhưng không rõ vì sao chúng lại bị che đậy đi, nếu không phải ông Việt kể cho hắn về trùng độc, khả năng cao chỗ ký ức này sẽ không bị đào ra.

“Thì ra là thế!”

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu lý do vì sao Việt Nam trụ được mấy tháng đầu, nhưng đến giữa năm 2014 lại thất thủ hoàn toàn rồi.

Dịch bệnh bùng phát, Việt Nam thất thủ không phải do dân chúng chủ quan để d·ịch b·ệnh xâm nhập, mà là do bọn côn trùng biến dị cùng đám zombie vây công.

Vừa rồi đánh thức một loạt thông tin, hắn thấy được ba phòng tuyến đã bị thất thủ, chính phủ nhanh chóng s·ơ t·án dân chúng, di tản về phương nam.

Nơi đây chẳng mấy chốc sẽ bị zombie cùng trùng độc công kích.

Nhưng đó là nửa năm sau, thời gian để hắn phục hồi lại sức mạnh hẳn là đủ.

Gọi Với vào dặn dò, hắn cần tên nhóc này thay mình đi Hà Nội một chuyến, bảo vệ cha mẹ vợ.

Hai người họ tuy đã có trận pháp do tứ đào linh bảo vệ, nhưng dù sao cũng là phàm nhân, sợ khi zombie cùng trùng độc vây công, bọn họ sẽ bị nhốt lại trong nhà, chưa c·hết do quái vật đ·ã c·hết do đói.

Để phòng bất trắc, hắn vẫn là cử Với đi. Phòng khi quái vật tới, còn có người tiếp ứng hai người chạy.

Ông Việt cùng người chú hờ tên Mạnh hắn hoàn toàn không lo, hai người đó là người nhà nước, cấp bậc lại còn rất cao, chắc chắn sẽ có q·uân đ·ội hộ tống, nên không phải lo lắng.

Giờ việc hắn quan tâm chỉ có bản thân cùng Ánh, còn con em vợ? Nó ở ngay đây rồi, đang ăn bám hai vợ chồng hắn đây, nên cũng không cần bận tâm thêm.