Chương 421: Hoá hình
“Không đi?” Người thần bí hơi nghiêng đầu, giọng nói cũng trầm thấp đến đáng sợ.
“Vậy thì lưu lại nơi này, khỏi phải đi!”
Người thần bí nhấc tay, không gian xung quanh Thắng bắt đầu vặn vẹo.
Các tầng không khí như bị thao túng, đè ép, chồng chất lên nhau, tạo thành một khối cầu lớn vây khốn hắn vào trong.
“Chiêu thức này...” Hắn lơ lửng bên trong khối cầu, đánh giá không gian xung quanh.
Loại này thao tác, quy luật cùng bức tường vô hình đã nhốt hắn trước đây có chút tương đồng, chỉ khác một chút là bức tường này xảo diệu hơn, các tầng không gian chồng chất đều được bám vào nguyên tố pháp tắc một cách hài hòa, xen kẽ, không hề rời rạc.
Nếu xâu chuỗi hai sự việc này lại, chiêu thức giống nhau, tu vi lại mạnh, cùng với đó là việc Ánh bị đối phương bắt đi, vậy phong cấm ở căn biệt thự chắc chắn là do đối phương làm rồi.
Lý do tại sao đối phương chỉ phong cấm hắn, không ra tay tiêu diệt... cái này hắn nghĩ mãi cũng không ra, nên nhanh chóng bị vất ra sau đầu.
Lúc này, các tầng không gian đang chồng chất, co rúm lại, thu hẹp không gian, tựa như muốn vây hãm hắn không cho hoạt động.
Phía bên ngoài, các tầng không gian đang liên tục gia cố, không hề có dấu hiệu dừng lại, dù đã qua ba tầng không gian, nó vẫn trùng điệp, bồi đắp thêm tầng thứ tư, thứ năm.
Lo sợ càng nhiều tầng không gian thì càng khó thoát khốn, nhân lúc tầng thứ năm còn đang bồi đắp vào, Thắng liền hành động.
Chỉ thấy hắn nhấc tay, pháp tắc không gian cao cấp lập tức được thôi động, để đảm bảo, hắn còn kêu gọi Wolf ra trợ chiến.
Có sự giúp sức của Wolf, tốc độ phá hủy bức tường không gian cũng nhanh hơn.
“Tuy mới chỉ cấp tông, nhưng khả năng của ngươi cũng thật đáng nể đấy!”
Người thấn bí điềm nhiên như không, nhẹ nhàng từng bước đạp lên khoảng không vô định, đi về phía trước, tựa như dưới chân hắn là một tấm kính trong suốt vậy.
Nhìn tư thái rất nhẹ nhàng, không hề áp lực hay chật vật như Thắng, có thể thấy được khoảng cách giữa hắn và đối phương không phải cùng một đẳng cấp như đã tính.
“Con mẹ nó, tên này không phải cấp quân chủ!” Thắng thầm mắng.
Đối phương tới càng gần, sức mạnh càng lộ ra thực chất.
Rõ ràng là cấp vương đỉnh phong, chỉ còn kém hoàng cấp một chút xíu, nhưng dù vậy một kẻ cấp linh đỉnh phong như hắn cũng không tài nào địch nổi, cách biệt là quá lớn, trong khi đó đối phương còn nắm giữ một loại pháp tắc ở cấp độ cao cấp.
Lý do tại sao kẻ đó nhận định hắn là cấp tông mà không phải cấp linh, đơn giản vì thần hồn hắn ở đẳng cấp này. Đối với người sở hữu pháp tắc, hay dùng pháp tắc để chiến đấu lẫn nhau, cái họ quan tâm nhất chính là thần hồn, rồi mới tới thể chất.
Thần hồn Thắng lúc này là cấp tông, thể chất là cấp linh.
Tuy thần hồn hắn có mạnh thật, song vẫn không thể sánh được đối phương, một kẻ cả về thể chất lẫn thần hồn đều ở cấp vương đỉnh phong, cùng hắn so sánh, ví hắn như con hổ nhỏ gặp con voi già cũng không phải là ngoa.
Nếu tiếp tục chiến đấu, kẻ c·hết chắc chắn là hắn chứ không phải đối phương.
Ban đầu hắn tự tin, nghĩ rằng bản thân có thể cùng đối phương chiến đấu, nhưng giờ hắn mới biết, chính mình vậy mà đánh giá thấp người ta, nếu biết rõ đẳng cấp khác biệt như vậy, hắn chắc chắn là chạy xa ngàn mét... không, phải là cành xa càng tốt.
“Ngươi... tới đây là để tìm vợ mình sao?”
Người thần bí đi tới trước mặt hắn, lúc này bức tường không gian đã bị hắn cùng Wolf phá tan chỉ còn lại một tầng ngoài cùng.
Vì quá mải chú tâm vào việc phá chiêu, cùng tâm tư đặt hết vào tin tức Ánh, Thắng quên đi mất tại sao kẻ trước mặt lại biết mục đích của bản thân khi tiến vào nơi này.
“Ngươi bắt cô ấy đi đâu rồi!?”
“Đi đâu? Ha... tất nhiên là bắt về làm nô lệ rồi!” Người thần bí khinh thường nói, rồi nở một nụ cười quái dị.
Nghe vậy, Thắng liền điếng người lại, tức gầm lên. “Ngươi! Tên c·hết tiệt này!”
Bức tường cuối cùng vừa bị Wolf phá vỡ, hắn liền điên cuồng thôi động pháp tắc không gian cùng thời gian, tích tụ vào lòng bàn tay lượng lớn pháp tắc phong hệ.
Nhảy bước không gian, xuyên qua hai mét.
Hắn bất thình lình xuất hiện sau lưng người thần bí.
Cùng lúc đó, thời gian pháp tắc cũng được gia tốc đến cực hạn, áp chế đối phương trong một khoảng thời gian ngắn, không để người thần bí làm ra hành động.
Pháp tắc hệ phong điên cuồng xoay chuyển, xoắn nát lòng bàn tay của hắn, nhưng nhờ có pháp tắc sinh mệnh, những nơi thương tổn đều nhanh chóng được phục hồi.
Nhận thấy pháp tắc đã được tích hợp đầy đủ, hắn liền nâng tay đánh vào gáy người thần bí.
Nói thì chậm, nhưng thực chất mọi thứ diễn ra lại cực nhanh.
Ngay khi phá nát bức tường cuối cùng, hắn đã cầm theo phong cầu xuất hiện ngay sau lưng địch nhân, nâng tay đánh vào gáy kẻ địch.
Phong cầu mạnh mẽ, xé rách mọi thứ xung quanh, tựa như một cơn vòi rồng ập tới người thần bí.
Nhàm chán!
Người thần bí lầm bầm, khẽ phất tay tạo ra một khoảng không, nhốt phong cầu vào trong đó.
Mất đi không khí, phong cầu như một ngọn lửa mất đi củi đốt vậy, nhanh chóng nhỏ dần rồi tan biến.
“Không thể nào, thời gian đã bị ta đóng băng, sao ngươi có thể hành động!?” Thắng sợ hãi kinh hô.
“Hừ, trò vặt.” Người thần bí khinh thường nhìn hắn, khàn khàn nói. “Ngay khi ngươi hành động, ta đã tạo ra một kết giới ngăn cách không gian cùng thời gian bên ngoài, việc ngươi đóng băng thời gian chỉ có tác dụng với thời gian xung quanh kết giới do ta tạo ra, nên đối với ta, chiêu thức vừa rồi của ngươi là hoàn toàn vô dụng!”
“Chậc... nếu là kẻ khác, khả năng cao ngươi còn chiếm được chút tiện nghi với thủ đoạn này. Nhưng đáng tiếc, ngươi lại gặp phải ta!”
Vừa nói xong, người thần bí đã đưa tay ra tóm lấy cổ hắn, nhấc lên một cách nhẹ nhõm.
Khoảng cách này... thật sự là quá lớn, vượt cấp chiến đấu thực không khả thi.
“Ngươi quá yếu đuối, lại rất tự phụ.”
Người thần bí nhàn nhạt nói, đôi mắt lạnh lùng xoáy sâu vào hai con ngươi hắn, tràn đầy sự khinh bỉ.
“Nhìn xem, ngươi bị ta tóm cổ giống như một con gà không hơn không kém, yếu đuối như vậy thì bảo vệ được ai? Đến bản thân còn không lo được, còn muốn vì người khác?”
“Kẻ yếu thường biết lấy mạnh địch yếu, nhưng một kẻ yếu như ngươi lại tự phụ cho mình là mạnh, đi đối đầu với kẻ mạnh hơn mình tận mấy cảnh giới.”
“Hành động ngu dốt như vậy, ngươi nghĩ mình có thể sống được ở tận thế này sao?”
Người thấn bí dùng lực ngày càng mạnh, khiến cho Thắng bắt đầu hoa mắt vì thiếu oxi, miệng há to như muốn nuốt một ngụm khí lớn, nhưng vì cổ bị chèn ép quá mạnh nên không thể nào mà thở nổi.
Thấy hắn ngớp ngoái như vậy, người thần bí liền nới lỏng bàn tay để hắn khỏi c·hết ngạt.
Như tìm lại được đường sống, hắn cố há mồm nuốt vào cổ họng những ngụm khí thật lớn, phải đâu đấy ba ngụm, đầu óc mới thanh tỉnh trở lại.
Thấy đối phương đã tỉnh táo lại, người thần bí mới tiếp tục nói.
“Chắc lúc trước ngươi nghĩ tận thế mới hàng lâm chưa lâu, nên coi thường các tân nhân loại cùng các sinh vật ở thế giới này hả?”
Nghe vậy, Thắng liền chấn kinh không thôi.
Sao kẻ này lại biết suy nghĩ của hắn?
“Ngươi hẳn là đang tự hỏi sao ta biết suy nghĩ của ngươi đi? Hừ, không phải chỉ có ngươi mới dùng được thiên nhĩ thông, nên là cất nó đi, đừng có cố dùng nó nên người ta!”
Vừa rồi hắn có dùng thiên nhĩ thông để thăm dò nội tâm của kẻ đối diện, nhưng thật kỳ lạ, ngoài tiếng lòng của các sinh vật xung quanh ra, hắn không thể nghe thấy tiếng lòng của kẻ trước mặt này, đối phương tựa như vô hình, không hề có tư tâm như các sinh vật khác.
Một kẻ tâm không tạp niệm, khó mà nắm bắt, hẳn là đã tu luyện qua thiền định, đạt tới nhị thiền quán tâm, từ đó sinh ra thần thông thiên nhĩ cùng khả năng quán tâm thượng thừa.
“Có phải lúc trước ngươi luôn tự tin vào thần hồn của chính mình? Nên mới coi thường bọn họ?”
Người thần bí chỉ tay xuống bên dưới, nơi cả bốn tên đội trưởng Hắc Dạ đang ngước mắt nhìn lên.
“Nếu ta phong ấn thần hồn của ngươi, vậy ngươi có thể dựa vào thể chất cùng bốn người đó chiến đấu hay không đây? Nếu ngươi có thể từ trong bốn người đó chạy thoát, ta sẽ thả ngươi đi!”
Không đợi hắn kịp trả lời, người thần bí đã khua mạnh tay quẳng Thắng xuống dưới.
Từ độ cao chục mét mà rơi xuống dưới đất, dù là cấp sư, nếu không kịp làm ra phản ứng thì c·hết là cái chắc.
Hắn định sử dụng không gian pháp tắc để tiếp đất, nhưng kỳ lạ thay, tinh thần lực của hắn tựa như rỗng tuếch vậy, không tài nào gọi ra pháp tắc, dù là hệ phong cũng không được.
Sao thế này!?
“Ngươi đã bị ta phong ấn toàn bộ tinh thần lực, mọi sức mạnh liên quan tới tinh thần đều không thể sử dụng để chiến đấu. Mặc kệ ngươi có thần hồn cấp tông, một khi không thể dùng tới nó, cấp tông cũng chỉ có vậy!”
Người thần bí lơ lửng trên không trung, hơi cúi đầu nhìn hắn như thể đang nhìn một thứ đồ chơi vậy.
“Để xem, với cơ thể cấp linh đó, ngươi sẽ làm gì đây?”
Bên tai liên tục vang lên những âm thanh vù vù, tiếng hô g·iết bên dưới ngày một gần hơn, báo cho hắn biết khoảng cách giữa bản thân với mặt đất cũng không còn xa, nếu không làm ra phản ứng kịp thời, hắn sẽ c·hết.
Cái khó ló cái khôn.
Hắn nhắm mắt lại, khẽ quát. “Wolf, cho ta mượn tinh thần lực!”
“Đại nhân, không được! Tên kia không chỉ phong ấn tinh thần lực của ngài, đến cả kinh lạc thông đến thức hải cũng bị phong bế.”
“Cái gì?” Mặt Thắng xám ngoét như đít nhái, hắn thực không ngờ đối phương chơi tuyệt đến vậy.
Thấy mặt đất chỉ còn cách bản thân có năm đến sáu mét, hắn liền không nghĩ nhiều, vội vàng xoay người trên không trung đá ra một cước thật mạnh.
Sóng cước!
Một cơn sóng khí từ nơi bàn chân hắn lan tràn ra, tạo thành lực đẩy khiến cơ thể hắn kịp thời thả chậm lại, không còn tăng tốc rơi xuống.
Cứ vậy nhẹ nhàng như yến, sà xuống tiếp đất, như không có chuyện gì sảy ra.
“Đó là sóng âm cước, một trong những chiêu thức cực khó luyện của cường thân quyết! Sao tên đó lại biết chiêu thức này!?”
Tên nhóc nhỏ tuổi nhất trong bốn người đội trưởng kinh hãi hô lên, không dám tin nhìn về phía Thắng.
“Thật không thể tin được, có vẻ như tên này đã từng tham gia qua khoá huấn luyện đào tạo Lạc Hồng chiến sĩ của nhà nước chăng?”
“Nếu vậy thì nên cẩn thận, kẻ này không dễ đối phó đâu!”
Bốn tên đội trưởng nhìn nhau gật đầu, rồi cùng nhau lao vây Thắng lại vào giữa, không cho thoát khốn.
“Đại nhân, với tình trạng hiện giờ của ngài, nếu cùng tất cả bọn chúng chiến đấu sợ là có chút khó tiêu a!” Wolf hiện ra bên cạnh hắn, khẩn cấp nói. “Ta nghĩ ngài nên nhanh chóng tìm cách chạy trốn, còn nữ chủ nhân, chúng ta từ từ giải cứu sau cũng được. Cây xanh thì sợ gì không có củi đốt? Chỉ cần ngài chạy thoát, đột phá đến cấp tông, đám người này chẳng là cái thá gì!”
“Ta biết, ta cũng đang nghĩ cách nhanh chóng thoát khỏi cái chỗ của nợ này đây!”
Thắng lúc này cũng gấp, đối với pháp tắc, hắn hoàn toàn tự tin, nhưng hiện tại tinh thần lực không thể vận động, cũng tương đương với việc hắn không thể gọi ra pháp tắc, mọi sự tự tin mà hắn có lúc trước cũng theo đó tan vào hư vô.
Bây giờ thứ hắn trông cậy vào chỉ có cỗ thân thể cấp linh này, cùng chút linh lực đang chảy trong cơ thể mà thôi.
“Đại nhân, ta vừa nghĩ ra một cách có thể nâng cao thể chất của ngài trong một khoảng thời gian nhất định!”
“Là cách gì!?”
“Ngài còn nhớ tới tên nhân loại mà chúng ta mới gặp sáng nay chứ?”
“Kẻ sở hữu pháp tắc hoá hình sao?”
“Đúng vậy, sau khi gặp qua người này, tôi đã kiểm tra qua cơ thể của hắn.”
“Hoá hình do nhân loại tự động thức tỉnh khác hoàn toàn với hoá hình từ yêu biến thành người thông qua công pháp.”
“Loại hoá hình này là loại có khả năng thay đổi toàn bộ cấu trúc gen của chủ thể, từ đó đưa chủ thể biến thành sinh vật có mã gen tương đồng. Ví dụ một người mà có khả năng thay đổi cấu trúc mã gen từ loài người sang mã gen loài chó, cơ thể người nọ sẽ thay đổi theo cấu trúc đó để tương đồng với mã gen đã thay đổi.”
“Không chỉ có vậy, ngoài hình dạng được thay đổi, người đó còn nhận được các năng lực giống với sinh vật họ biến thành. Như loài chó, có khứu giác siêu việt con người, khi biến thành chó, kẻ đó cũng có thể sở hữu loại năng lực này.”
“Vậy thì sao? Ngươi giải thích cho ta thì có tác dụng gì? Không thấy tinh thần lực ta không thể sử dụng sao?” Thắng âm thầm quở trách, không quên cảnh giác nhìn bốn người xung quanh.
Đám người này chưa vội ra tay, hẳn là có ý định thăm dò hắn trước.
Giờ muốn thoát khỏi đây, chỉ có tiên hạ thủ vi cường, nhưng với nhục thân cấp linh, lấy một địch bốn thật sự có chút khó tiêu với hắn.
“Ngài không nhìn ra điểm mấu chốt sao? Hoá hình không nhất thiết phải dùng tới tinh thần lực, bởi nó không hoàn toàn là pháp tắc. Hoá hình chỉ như một loại công tắc bật mở bóng đèn, khi bật lên nó sẽ sáng, tắt đi thì sẽ tối...”
“Nói cho dễ hiểu thì bản chất của hoá hình pháp tắc không phải biến chủ thể thành các sinh vật khác, mà là đưa cấu trúc gen hiện tại của người đó phản tổ, trở về với nguyên thủy, rồi từ nguyên thủy đó tìm tới nhánh tiến hoá khác.”
“Các sinh vật đang hiện diện trên thế giới này vốn dĩ là từ những vi sinh vật đơn bào tiến hoá mà thành, nên nói về phía cạnh nào đó, tất cả động thực vật trên hành tinh này đều có chung một cấu trúc gen cố định giống nhau, và từ cấu trúc gen cố định này sẽ có các nhánh tiến hoá khác nhau, tạo ra các dạng tiến hóa đa dạng và riêng biệt. Việc hoá hình hoạt động, thực chất là quá trình đưa nó trở về trạng thái đơn sơ, sau thay đổi hướng tiến hoá của cấu trúc gen mà thôi!”
“Vậy ý ngươi là chỉ cần ta nghịch chuyển được cấu trúc gen, đưa nó trở lại trạng thái nguyên thủy, rồi từ trạng thái này tìm ra hướng tiến hoá của các sinh vật sau này, chọn một dạng cấu trúc, từ đấy hoá hình?” Thắng như hiểu ra, lập tức phỏng đoán ý của Wolf.
Từ những gì Wolf giải thích, hắn tuy hiểu ra vài điều, nhưng vì lần đầu tiếp xúc loại tư duy này nên vẫn hơi mông lung.
Nhưng nói tóm lại, trạng thái biến đổi của pháp tắc hoá hình tựa như cách biến đổi trong bộ phim “tiểu đội khủng long” mà hắn từng xem trên VTV2, cách thức đều tương tự.
“Nhưng làm sao để biến đổi đây!?”
Đúng vậy a, hiện tại hắn không có tinh thần lực thì làm sao khiến cấu trúc gen thay đổi được đây, kế này có vẻ như không dùng được rồi!
Như nhìn ra được chủ nhân lo lắng, Wolf vội vàng nói ra suy nghĩ của mình.
“Tuy tôi không thể vì ngài dâng hiến tinh thần lực, cũng không thể hiện hữu giúp ngài vận chuyển pháp tắc để trợ chiến, nhưng để ngài hoá hình vẫn là làm được.”
Wolf nói không sai, vì hắn bị địch nhân phong ấn mất dây kinh lạc dẫn lên đan điền thần, nên Wolf khó lòng giúp hắn dâng hiến tinh thần lực.
Lúc đó Wolf cũng nhìn ra điểm này, định hóa thành thực thể, ra ngoài trợ công, cùng hắn chiến đấu. Nhưng vì bản thân nó là một tàn hồn, việc rời khỏi thức hải sẽ khiến thần hồn nó tiêu hao càng nhanh hơn, đấy là còn chưa kể nó đã ra ngoài từ trước, vì hắn phá chiêu thức của kẻ địch mà tiêu hao rất nhiều thần hồn, giờ lại bảo nó thôi động pháp tắc đánh với đám người này thì thực không khác gì muốn mạng của nó.
Cũng vì lý do này Thắng mới không nhờ nó thay mình vận chuyển pháp tắc, chỉ khi nào thần hồn nó phục hồi được bảy mươi phần trăm, hắn mới dám để nó sử dụng không gian pháp tắc tìm kiếm đường lui.
Nhưng hiện tại thần hồn nó còn đang suy yếu, việc mở không gian để chạy trốn là không thể nào, chỉ còn trông chờ vào ý tưởng hoá hình của Wolf mà thôi.
“Bằng cách nào!?”
“Hoá hình pháp tắc là loại pháp tắc thay đổi cấu trúc gen người... Việc thôi động nó không hề hao tốn quá nhiều thần hồn giống loại hình nguyên tố, hay các loại siêu hình pháp tắc. Việc ngài cần làm bây giờ là thả lỏng cơ thể, việc còn lại cứ để tôi tới xử lý!”
“Mã gen con người vốn dĩ đã yếu hơn các sinh vật khác, một khi thay đổi, sẽ mạnh mẽ hơn lúc trước gấp mấy lần tùy theo cấu trúc được thay đổi. Hiện tại ngài đang là cấp linh đỉnh phong, sau khi hóa hình, khả năng sẽ tiến vào cấp sư, hoặc hơn!”
“Được, vậy thì làm nhanh đi!” Thắng vội vàng thúc giục, toàn bộ cơ thể cũng theo đó mà thư giãn ra, mặc cho Wolf tự ý hành động.
Wolf đã ký kết khế ước với hắn, nên cũng không quá lo lắng việc nó táy máy tay chân, hắn hoàn toàn tin tưởng Wolf sẽ không làm gì quá khích mà tổn hại tới mình.
Được sự chấp thuận từ chủ nhân, Wolf lập tức rời khỏi thức hải, hoá thành một làn gió nhẹ xâm nhập vào cơ thể hắn.
Men theo các mạch máu, thẩm thấu dần vào nội tạng, Wolf bắt đầu hiện diện như một phần của cơ thể hắn.
Từ trái tim cho đến lục phủ ngũ tạng, đều được nó bao bọc, quán thâu hết thảy.
Trái tim ban đầu có chút nhức nhối, nhưng sau khi cùng Wolf hoàn toàn trở thành một thể, Thắng không còn thấy đau nhói như ban đầu, thay vào đó là sự khoan khoái khó tả.
“Chủ nhân, chuẩn bị hoá hình!”
Trong tiềm thức, một giọng nói vừa gần lại vừa xa văng vẳng xung quanh đầu, không thể xác định.
Ngay khi hắn còn không hiểu ra sao, thì một cơn đau nhói từ tận sâu trong tim bộc phát ra, quá bất ngờ, hắn khụy xuống, tay trái vô thức đưa lên ngực bóp mạnh, khuôn mặt méo xệch vì đau đớn.
Vừa mới khoan khoái chưa được bao lâu đã ngay lập tức bị một trận đau nhói ập tới khiến hắn không kịp định thần.
“Hắn sao vậy?” Bốn tên đội trưởng khó hiểu nhìn Thắng. “Trông có vẻ như là bị trọng thương.”
“Hừ, chắc tên này đang định giở trò. Mau kết thúc hắn, tôi còn phải đi chăm con nuôi của thủ lĩnh, hôm nay còn khối việc chưa làm đây!”
Người phụ nữ duy nhất trong bốn người đi lên, đầu hơi nghiêng nghiêng phát ra vài tiếng răng rắc, sau đó không quản nhiều, lập tức lao lên trước.
Chỉ thấy ả ta xoè ra năm ngón tay, giữa lòng bàn tay như có hấp lực, hút toàn bộ không khí xung quanh tích tụ vào một điểm, hoá thành một quả cầu đen ngòm, thi thoảng phát ra chút mùi h·ôi t·hối.
“Ăn hết độc khí của ta đi!”
Người phụ nữ đó vừa lao tới gần liền gầm lên, khối cầu chứa đầy khí độc từ lòng bàn tay bắn ra, bay thẳng tới trước mặt Thắng.
Oanh -! !
Hắc cầu nổ, không khí xung quanh lập tức hoá đen, bị ăn mòn bởi khí độc.
“Dính phải chiêu này của chị Lan, tên kia c·hết là cái chắc!”
“Ừm, hẳn là vậy...”
“Chưa chắc, ta cảm nhận được phía trước vẫn còn hơi thở.” Một người đàn ông trong số bốn tên đội trưởng hơi nhíu mày, đôi mắt tràn đầy cảnh giác nhìn vào trong màn sương khói dầy đặc khí độc mà phản biện.
Quả là như vậy, sau khi sương độc tán đi một phần ba, cả bốn người lập tức thấy được một thân ảnh đang đứng sừng sững giữa làn khói đen kịt này.
Không thể nào, chiêu này không thể thương tổn đối phương sao?