Chương 420: Tự tin
“Còn có chuyện như vậy sao?” Thắng nhíu mày.
Trước đây, hắn từng cho bên q·uân đ·ội một một cuốn sách tu luyện nhục thể, nếu chăm chỉ rèn luyện theo trong sách, dù là thường nhân không có tài nguyên cũng có thể tự thân đánh với cấp một zombie mà không rơi vào hạ phong.
Đấy là còn chưa kể tới việc đem bí điển này truyền cho đám thức tỉnh giả, chắc chắn sẽ mang lại cho đám người này rất nhiều lợi ích.
Ngoài khả năng rèn thân kiện thể, đối với thức tỉnh giả, bộ công pháp này còn có tác dụng ngộ đạo, thấu triệt pháp tắc mà bản thân đang nắm giữ.
Có thể nói, đám người đó mà tập trung tu luyện môn công pháp này, chắc chắn không phải dùng tới mánh khóe c·ướp đoạt năng lực kẻ khác để mà cấy ghép lên, bởi suy cho cùng đó cũng là tiểu đạo trong ma đạo, không thể sánh bằng tự thân nỗ lực được.
Nhìn Đạt hoang mang, lại lo sợ như vậy, hẳn là tình trạng truy tìm tung tích dị năng thể chất để cấy ghép cho đám nguyên tố kia đã lên tới mức báo động... Vậy suy ra, bộ công pháp mà hắn đưa cho q·uân đ·ội hoàn toàn bị vất bỏ.
Hẳn là do thời gian đào tạo quá lâu cùng quá trình tu luyện quá khắc khổ, lại thêm không thể kịp thời bổ sung lực lượng cho các binh sĩ đã ngã xuống, nên mới bị bỏ qua, thay vào đó là cưỡng ép, rút ra gen của thức tỉnh giả thể chất, sau đó san ra, cấy cho các cá thể khác, bổ sung quân lực.
Haiz, thật là đần độn!
Hắn lắc đầu ngao ngán, thầm cười khổ.
Đúng là... chỉ có cái lợi trước mắt mới đáng để con người ta bận tâm, còn những thứ về lâu về dài lại bị xem nhẹ.
“Phải!” Đạt gật đầu, lại hơi khó hiểu hỏi Thắng. “Anh nói anh có người nhà trong q·uân đ·ội, hẳn là phải biết rõ đến cái này a, sao nhìn anh như không biết gì hết vậy?”
“Chẳng giấu gì anh, tận thế buông xuống, tôi với người nhà vì khoảng cách địa lý nên mất liên lạc, không rõ tung tích, lần này về đây cũng là để kiếm bọn họ.”
“À... thì ra là anh từ nơi khác trở về...” Đạt gật gù, coi như sáng tỏ tại sao đối phương lại không biết những thông tin nơi đây.
Tận thế hàng lâm, không chỉ có sóng điện thoại bị mất, ngay cả thổ địa cũng bị biến động, giãn nở ra, cây cối cùng động vật biến dị, khiến việc di chuyển hết sức khó khăn.
Đặc biệt là vào nửa năm sau đó, toàn bộ thành thị đều bị zombie cùng lũ sinh vật biến dị chiếm đoạt.
Nhân loại nhu nhược, yếu kém, không thể chống lại đám quái vật được thượng thiên ưu tiên kia, nên bị vây nhốt trong các căn hầm trú ẩn, một số may mắn thì theo chân thức tỉnh giả chiếm đoạt xí nghiệp làm căn cứ sinh tồn.
Đường phố, quốc lộ, vì không có người quản mà chẳng mấy chốc bị cây cối phủ lên, che đi bề mặt xi măng bằng phẳng, chỉ còn lại những hốc hõm gồ ghề, khiến việc di chuyển càng thêm khó khăn, đặc biệt là với các phương tiện giao thông, không thể sử dụng.
Cũng vì lý do đó, những người sống sót ở đầu tận thế đều bị vây hãm trong thành phố, không thể rời đi, thành thử ra nhiều gia đình có người thân xa xứ đều bị vây hãm tại nơi họ ở, từ đó ly tán.
“Vậy anh trở về đây là để tìm người nhà?”
“Đúng vậy.” Thắng gật đầu, nói. “Anh ở đây đã lâu, có biết chuyện gì sảy ra với Uông Bí không? Đặc biệt là trong Bắc Sơn?”
“A... sau khi tận thế buông xuống, một số hộ gia đình bắt được tin tức đều nhanh chóng chạy đi, còn những người không nhận được tin như tôi, đều bị vây hãm trong thành phố.”
“Anh là không biết, lúc đó quanh thành phố toàn là zombie, chúng tàn sát biết bao đồng bào ta. May mắn lúc đấy có một cô gái sống trong Bắc Sơn ra ngoài này cứu người, đưa rất nhiều người sống sót về căn biệt thự gần rừng sinh sống...”
Nghe được lời này, Thắng âm thầm kích động. Không cần đoán cũng biết, người con gái kia là ai, nhưng để biết rõ chuyện sau đó, hắn phải dằn lòng xuống, cố gắng nghe hết câu chuyện của Đạt.
“Chậc... để mà nói thì cô ấy hẳn là thức tỉnh giả thứ hai đi, thực lực rất mạnh, đáng tiếc...”
Nói đến đây, Đạt liền lắc đầu nguây nguẩy. Thấy vậy, Thắng có chút lo lắng, dò hỏi.
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc là cô ấy rất mạnh, nhưng lại không thể thắng thủ lĩnh Hắc Dạ.”
“Không thể thắng? Hai người đó đánh nhau sao?”
“Um.” Đạt gật đầu, thở dài nói. “Tận thế đánh vào thành phố, q·uân đ·ội thua trận rút về thành phố khác, không tiếp được dân chúng đi theo...”
“Những người còn ở lại thành phố đều lao đao, khốn khổ vì đám zombie, cuộc sống khó khăn cùng cực, chẳng ai có thể chống lại chúng dù chỉ là một con.”
Quả thực là vậy, một con zombie thường cấp bậc đã là chuẩn linh, tệ nhất cũng bán linh, sức mạnh lẫn tốc độ đều hơn hẳn người thường. Bảo một phàm nhân không qua rèn luyện đối đầu với chúng, thực không khác gì đi bảo họ đi tìm c·ái c·hết.
“Lúc đó, ở cầu Đá Bạc có một thế lực gọi là Hắc Dạ, do một người mặc áo choàng đen không rõ nam nữ làm thủ lĩnh, chiếm chùa Ba Vàng làm địa bàn, chiêu mộ người sống sót về đây dựng căn cứ.”
“Cái đấy thì liên quan gì tới người con gái sống trong Bắc Sơn?”
Thắng lúc này đã có chút vội, tin tức hắn muốn nghe là về Ánh, còn Hắc Dạ gì đó, hắn không quan tâm, cái hắn quan tâm là tình hình của vợ hắn.
“Có chứ, lúc đó Uông Bí không còn q·uân đ·ội bảo vệ, người dân cũng vì thế mà c·hết rất nhiều. Nhưng may mắn, chính cô gái kia đã ra tay cưu mang toàn bộ những người còn sống sót về căn biệt thự trong khu rừng phía đông bắc Bắc Sơn. Từ đó lập lên một nhóm sinh tồn khoảng hai trăm người.”
Theo lời của Đạt, Thắng liền mường tượng ra cảnh tượng náo nhiệt khi đó.
Hai trăm người, quanh quẩn trong mảnh đất chưa tới một héc ta, mới nghĩ thôi đã thấy chặt chội. Hắn thực không biết Ánh khi đó đã giải quyết thế nào, sắp xếp ra sao với những kẻ ngoại lai kia.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Tất nhiên là cùng Hắc Dạ sảy ra t·ranh c·hấp, bị san bằng a!”
“Bị san bằng?” Thắng đứng hình, trái tim đang nhẹ nhàng đập cũng vì vậy mà thắt lại.
“Không biết vì sao, sau tận thế khoảng nửa năm, thủ lĩnh Hắc Dạ mang theo người tới đánh căn biệt thự trong rừng Bắc Sơn, đem nữ thủ lĩnh trong đó bắt đi.”
“Có một số phỏng đoán, Hắc Dạ hẳn là sợ đối phương chiếm toàn quyền kiểm soát nơi này nên ra tay tiêu diệt...”
Đạt thở dài thổn thức, một người tốt như vậy lại bị hoạ sát thân, lũ người Hắc Dạ cũng thật tàn ác mà.
“Hắc Dạ?” Thắng nghiến răng ken két, đôi bàn tay nắm chặt lại.
“Anh vừa nói Hắc Dạ thế lực hoạt động ở chùa Ba Vàng?”
“Đúng vậy.” Đạt gật đầu, hơi nghi hoặc nhìn Thắng, thấy đối phương có vẻ như đang tức giận, liền có minh ngộ ra điều gì. ‘Tên này... không lẽ là cùng người phụ nữ kia có quan hệ?’
“Này, anh tính đi đâu?”
Nhìn Thắng đứng dậy, quay người định rời đi, Đạt liền lớn giọng gọi hỏi.
“Tôi? Chỉ là muốn xem Hắc Dạ là thế lực như nào mà thôi.”
Giọng hắn đanh lại, lạnh nhạt như sương giá, khiến Đạt mới nghe thôi đã thấy rùng mình.
Thật dày đặc sát ý.
“Từ đã, Hắc Dạ không phải thế lực hai ta có thể dây vào, anh mà đi kiếm bọn chúng phiền phức, sợ là khó sống sót sang ngày mai!”
Đạt đứng dậy, giữ lại Thắng.
Hơn ai hết, ăn biết rõ sức mạnh đáng sợ của Hắc Dạ.
Tuy các đội trưởng trong thế lực này chả mạnh bao nhiêu, có vài tên còn nhược hơn hắn, nhưng cái để hắn bận tâm, lo sợ lại là tên thủ lĩnh của Hắc Dạ.
Kẻ này rất ít khi lộ diện, nhưng một khi đã ra tay thì không kẻ nào có thể sống sót, dù là đám zombie cao cấp.
Hắn nhớ có một lần q·uân đ·ội thua trận, rút từ Hải Phòng về đây, bị một con zombie cấp hai t·ruy s·át.
Nó theo sau những quân sĩ kia một đường đuổi đến Uông Bí, mặc cho các binh sĩ đó đã là cấp một, cùng vũ trang đầy đủ, một mình nó cứ vậy nhẹ nhõm dẹp tan.
Hắn là một trong những dân chúng được q·uân đ·ội bảo vệ, s·ơ t·án, nên sự kiện lần đó hắn nhớ rõ ràng.
Khi đó binh sĩ cùng dân thường c·hết như rạ, con zombie kia đi tới đâu là xác chất tới đó, không ai có thể ngăn cản.
Phải đến khi người đó xuất hiện, một tay trấn áp con zombie cấp hai kia, đánh cho nó không thể sống lại, mới cứu được dân chúng quanh vùng.
Khi đó có rất nhiều người muốn tới nương tựa vào thế lực này, nhằm mưu cầu sống sót, nhưng không hiểu vì sao, thủ lĩnh Hắc Dạ lại không chấp thuận, để mặc bọn họ tự sinh tự diệt trong miệng lũ zombie cấp thấp.
May mắn, xuất hiện người phụ nữ vùng ngoại ô có chiến lực cũng cực kỳ mạnh, cưu mang bọn họ, nhờ vậy mới thoát một kiếp.
Nhưng buồn thay, an cư chẳng được bao lâu, Hắc Dạ thủ lĩnh lại tự thân xuất chinh, đánh tan bức tường phòng tuyến đến cả zombie cấp một cũng phải cam chịu từ bỏ, cứ vậy trấn áp người nữ nhân kia, đem đi trong sự bất lực của đám người.
“Anh... không phải là đối thủ của bọn họ!”
Đạt nghiêm nghị, ngăn cản Thắng.
Tuy mới chỉ gặp nhau, nhưng sự hào phóng cùng thái độ hài hòa của hắn khiến Đạt không lỡ lòng nhìn người đàn ông trước mặt này đi tìm c·ái c·hết.
“Yên tâm, bây giờ mới là đầu tận thế. Bọn chúng mạnh lắm cũng chỉ là cấp sư, không thể làm gì được tôi đâu.”
“Cấp sư? Đó là gì?”
“Cấp sư là cấp bậc tôi dùng để phân biệt đẳng cấp của lũ quái vật cũng như nhân loại, tựa như zombie cấp một trong lời của anh, nó là cấp sư, cấp hai là cấp tông... đại loại vậy.”
“Tận thế buông xuống chưa lâu, vấn đề tu luyện lại cần thời gian rất dài, dù là hack cũng cần tốn hơn một năm mới tiến vào cấp tông. Vậy nên Hắc Dạ dù có lắm thiên tài thì cũng không phải là quá đáng sợ đi...”
Thắng giải thích gọn gàng, phân tích cho Đạt hiểu, nội tâm cũng thầm tính toán.
“Anh tự tin như vậy, hẳn là đang cấp tông?”
“Không, tôi hiện mới chỉ là cấp linh đỉnh phong.” Thắng lắc đầu trả lời.
Nghe vậy, Đạt liền cười khổ nói. “Vậy mà anh cũng dám một mình xông vào Ba Vàng?”
“Không được sao?”
“Không thể chứ không phải không được!” Đạt lắc đầu. “Chưa nói tới thủ lĩnh của Hắc Dạ, chỉ với thực lực của bốn tên đội trưởng cũng đủ làm gỏi ông anh!”
“Bọn chúng cấp bậc gì?”
“Đều là cấp linh, hơn nữa còn là thức tỉnh giả.”
“Ha ha, nếu tất cả bọn họ đều là cấp tông thì tôi còn lo lắng. Nhưng nếu chỉ là cấp linh, tôi thừa sức đối phó được.” Thắng nhẹ cười, tự tin nói.
“Vậy anh thì không biết, Hắc Dạ đáng sợ nhất không phải bốn tên này mà là thủ lĩnh của chúng. Đến q·uân đ·ội còn nể nang, không muốn cùng đối phương đối mặt.”
Đạt vẫn tiếp tục can ngăn, theo hắn thấy, Thắng dù có mạnh tới đâu cũng không thể địch lại thủ lĩnh của Hắc Dạ.
“Nếu anh sợ thì có thể ở lại đây, việc này liên quan tới người nhà tôi, không thể bỏ mặc như vậy được.”
Thắng lắc đầu, bỏ ngoài tai những lời Đạt can ngăn, quay người rời khỏi.
Thấy đối phương không để những lời mình nói vào tai, Đạt có chút bất đắc dĩ, toan đứng dậy đuổi theo, nhưng vì thương tật do thi vương gây ra còn chưa khỏi, chỉ bước ra ba bước liền khụy xuống, không thể tiếp tục đi.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của Thắng, mong đối phương đừng có c·hết.
...
Rời đi bệnh viện, xuyên thẳng qua những ngóc ngách đầy xác c·hết, h·ôi t·hối, Thắng chẳng mấy chốc đã tới gần chân núi Thanh Đẳng, nơi Ba Vàng toạ lạc.
“Thật tan hoang.”
Trước cổng la liệt xác c·hết, tất cả đều có chung một điểm đó là gầy guộc, máu tràn ra vệ đường toàn là màu đen, đặc điểm dễ nhận biết của zombie.
Hắn dừng lại, không tiếp tục tiến lên.
Nhắm mắt lại, thần thức lấy hắn làm trung tâm, tản ra bốn phía, quét hết toàn bộ khung cảnh hiện có vào thức hải.
Thần thức bao phủ toàn bộ vòng ngoài Ba Vàng, để hắn thấy được đông đảo người sống sót ẩn nấp tại đây.
Làm hắn kinh ngạc là dân số ở đây tuy không phải quá đông, nhưng bù lại thực lực của họ rất mạnh.
Ngoài mấy ông bà già cao tuổi, còn lại chủ yếu là trai tráng cùng thiếu nữ đôi mươi, tất cả đều là bán linh cấp bậc.
Thần thức hắn đảo qua, phát hiện những người này đều có chút pháp tắc tiềm ẩn trong người.
Kỳ lạ là những pháp tắc này lại không hoàn chỉnh, tất cả đều cùng cơ thể bọn họ không tương thích, tựa như bị ai đó cưỡng ép cấy vào bên trong vậy.
Có vẻ như những kẻ này là phàm nhân, nhưng được cấy vào trong thân gen của thức tỉnh giả thể chất.
Thắng không tiếp tục quan tâm, lập tức điều khiển thần thức đi sâu vào bên trong.
Tiến vào sân trước của chùa, hắn thấy có bốn tên thức tỉnh giả đang luyện tập cách đấu.
Tất cả đều là cấp linh đỉnh phong, gồm ba nam, một nữ.
Trong đó có một tên nhóc độ khoảng mười ba, mười bốn, nhưng tu vi lại dẫn trước ba người kia, đã là cấp linh đỉnh phong viên mãn.
Nhìn sơ qua cũng biết đây là một tên yêu nghiệt, nếu để hắn đào tạo, khả năng cao sẽ vượt mặt Với về mọi mặt.
Tiếp đó là hai người đàn ông, tuy tu vi không yêu nghiệt như vậy, nhưng bù lại thân thủ rất tốt, hẳn là từng luyện qua võ thuật.
Cuối cùng là một người phụ nữ có dáng người đon đả, nhưng khuôn mặt lại già giặn, co rúm, cùng cơ thể không chút gì gọi là hài hoà.
Người phụ nữ này trông vậy chứ cũng không hề tầm thường, ngoài tu vi là cấp linh đỉnh phong, đối phương còn sở hữu một loại pháp tắc nguyên tố.
Thông qua những tia năng lượng cùng nàng giao thoa, hắn đoán tám đến chín phần cùng không khí có chút liên hệ, chỉ là thiên nhãn thông của hắn nhìn được có chút giới hạn nên không rõ cụ thể đối phương là phong, hay là loại nào đó không khí.
Có thể là hàn khí, bởi xung quanh nàng ta thi thoảng thu hút các loại âm lãnh khí độc.
“Đây hẳn là bốn tên đội trưởng Hắc Dạ mà cu em kia nhắc tới đi... con mẹ nó, rõ ràng là đám người này đều không yếu, tất cả đều là cấp linh đỉnh phong, có một tên cách cấp sư không xa, vậy mà thằng em kia lại nói cấp linh trung kỳ.”
Thắng âm thầm nhổ nước bọt, phỉ nhổ tin tức Đạt tiết lộ khi trước.
Ngoài đúng thực tế bốn tên đó là thức tỉnh giả, còn lại cấp bậc, thế lực lại sai hoàn toàn.
Thắng lắc đầu, tuy tình báo cùng thực tế có hơi chênh lệch, nhưng dù sao đứng trước mặt hắn đám người đó cũng không thể trở thành đối thủ được.
Trước sức mạnh tuyệt đối, dù có là đàn kiến cũng phải bị đè bẹp.
Hắn bỏ qua mấy người, thần thức tiếp tục đi sâu vào trong.
Di --! !
Khi thần hồn vừa tiến vào một tiểu viện nhỏ nằm ngay cạnh Bảo Quang điện, hắn thấy có một người đàn ông trung niên đang đứng trong sân luyện quyền, tu vi tuy không bằng mấy người bên ngoài, nhưng riêng khí huyết lại sục sôi, tựa như dung nham đang xúc động, chờ đợi phát hoả.
Là cường thân quyết!
Thắng kinh ngạc dừng lại, hắn thực không ngờ quyển công pháp này vậy mà vẫn còn người sử dụng, tưởng đâu đã bị nhà nước vất bỏ rồi chứ.
Dùng thần thức xâm nhập vào người đàn ông, hắn phát hiện đối phương chỉ là người thường, không phải thức tỉnh giả hay Lạc Hồng chiến sĩ, có vẻ như đây là một tên binh sĩ từng tham gia qua khoá huấn luyện cường thân quyết nên mới biết tới bộ công pháp này.
Không đáng kể, dù có thêm tên này, hắn cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Bỏ qua người đàn ông đang luyện công, hắn lại tiếp tục thôi động thần thức xâm nhập vào nội bộ Ba Vàng.
“Kẻ nào cả gan dám thăm dò địa bàn của ta!!!?”
Một tiếng rống giận dữ từ trong Bảo Quang tự ầm ầm phát ra, oanh động toàn bộ Thanh Đằng, khiến chim muông sợ hãi bay tán loạn, bốn tên đội trưởng đang luyện tập cùng các binh sĩ Hắc Dạ đang tuần tra đều nhao nhao dừng lại động tác, nghiêm nghị chạy ra cổng chùa Ba Vàng.
“Có kẻ xâm nhập địa bàn chúng ta?”
“Không rõ.”
“Mau tách ra, chia thành các nhóm nhỏ tuần tra bốn phía, xem là kẻ nào xâm nhập dò xét chúng ta khiến thủ lĩnh tức giận như vậy!”
“Tốt!”
Bốn người tách ra, dẫn theo từng nhóm nhỏ khoảng chục người truy tìm kẻ xâm nhập.
...
Thần thức Thắng vừa tiến tới Bảo Quang tự liền bị chặn lại, tựa như có bức tường vô hình ngăn cản hắn tiến thêm vào trong.
Đang định bụng xuyên thấu qua thì một tiếng rống vang lên khiến hắn giật nảy cả mình, một cảm giác bị nhìn thấu bảo trùm toàn thân, làm tóc gáy hắn dựng đứng.
Là thần thức!
Não bộ vừa kịp định thần, trước mặt hắn không gian đã biến hóa, vặn vẹo.
“Chỉ là cấp tông đỉnh phong, cũng dám tại đây thăm dò?!!!”
Giọng nói đó lại tiếp tục văng vẳng, không thấy người, nhưng toàn bộ không gian xung quanh đã tích xúc thành một bàn tay hư vô với nhiều tầng không gian trùng điệp, đang nhanh chóng hướng Thắng đập tới.
“Là cao thủ cấp quân chủ?”
Thắng kinh dị rên lên một tiếng, vội vàng thôi động pháp tắc không gian đánh xuyên bàn tay vô hình kia, tạo một lỗ hổng nhỏ, dũng mãnh phi thân mà qua, thoát khỏi lòng bàn tay vô hình.
Lơ lửng trên không trung, dõi tầm mắt nhìn xuống toàn bộ Ba Vàng, hắn thấy có một thân ảnh đang đứng trên mái ngói im lặng nhìn hắn.
Kẻ này thân khoác đấu bồng, phần đầu có mũ trùm che khuất, chỉ để lại một chút khuôn mặt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ được diện mạo của đối phương, vì phía dưới mũ trùm là một chiếc mặt nạ đen ngòm, cứ như vậy thần bí.
Nhìn bộ dáng này hắn thấy có chút quen, nhưng vì không nhớ được ra cái gì nên đành nhanh chóng vất bỏ ra sau đầu.
“Đã lâu rồi không gặp, Thắng!”
“Ngươi biết ta?” Thắng kinh nghi, cảnh giác nhìn kẻ thần bí trước mặt.
“Ngươi... không nhớ ra ta?” Người thần bí kia hơi nghiêng đầu, âm thanh khàn khàn hướng về Thắng chất vất, bên trong giọng điệu còn ẩn chút trêu đùa ý vị.
“Không nhớ.” Thắng quả quyết lắc đầu.
Vừa rồi khi đối phương gọi tên, hắn đã lục tìm trong trí nhớ xem có kẻ nào cùng người đối diện có chút tương đồng hay không, nhưng khổ nỗi, lục hoài cũng không thấy ai giống vậy cả.
“Vậy thì tốt, ta cũng không muốn ngươi biết thân thế của ta... cho nên, hãy rời khỏi đây trong khi ta còn nể tình quen biết!”
“Nếu không đi đây?” Thắng lơ lửng trên không trung, khiêu khích nhìn người thần bí.
Vừa rồi đối phương bộc lộ sức mạnh, hắn đoán tám thành là quân chủ cấp, còn pháp tắc mà đối phương lĩnh ngộ là gì và cấp bậc ra sao thì hắn lại chưa phát giác ra được, bởi người này che giấu rất tốt.
Nhưng dù có yêu nghiệt đến mấy, pháp tắc mà đối phương sở hữu cao lắm cũng ở từ cao cấp đổ xuống, và số lượng hẳn là một.
Không như hắn, sở hữu một loại cấp đại, hai loại cấp cao (cao cấp) trong đó không gian pháp tắc cũng sắp đột phá, nói là bán đại pháp tắc cũng không phải ngoa.
Đấy là còn chưa kể tới các loại pháp tắc nguyên tố cũng đang ở chuẩn cấp.
Nếu so về chất lượng cũng như độ đa dạng, hắn hơn hẳn đối phương rất nhiều.
Chính từ những điểm này, hắn mới có tự tin, dám cùng quân chủ cấp đối đầu.
Tuy không thể trảm sát, nhưng đánh ngang tay hẳn là được, mà dù không được cũng có thể co cẳng chạy trốn.
Kể từ khi pháp tắc không gian tiến thêm một bước, hắn dám tuyên bố không kẻ nào trên thế giới này có thể lưu hắn ở lại, trừ khi kẻ đó sở hữu pháp tắc không gian, thời gian lên tới cấp đại, nếu không còn lâu mới tóm được gáy hắn.