Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 45: Kì lạ linh thảo (2)




Chương 45: Kì lạ linh thảo (2)

“Két, két!!!”

Một tiếng kêu đinh tai nhức óc từ phía trên đỉnh đầu vang lên, làm Thắng còn đang bần thần chìm vào khung cảnh huyền ảo trước mặt thì vội tỉnh hồn.

Phía bên trên, một thân hình to lớn với sải cánh dài khoảng năm chục mét gì đấy, đang trôi nổi trên thương khung. Cơ thể đồ sộ làm che đi ánh sáng, phủ xuống mặt đất một cái bóng cự đại.

Nó chả thèm để ý đến một sinh vật nhỏ bé như Thắng cứ vậy mà bay về phía trung tâm núi đá. Nơi đó, Thắng thấy được một gốc cây khổng lồ, trông còn lớn hơn cự sam khổng lồ khi trước nữa.

Vì mải ngắm khung cảnh hùng vĩ cùng với đó là bị phù vân che phủ nên Thắng không thể thấy rõ được sự tồn tại của gốc cây. Phải đến khi có sự xuất hiện của một đầu hung thú biết bây cỡ lớn này, xé gió phá tan màn sương mờ thì hắn mới thực sự nhìn rõ nơi trung tâm.

Để tránh mang hoạ vào thân, Thắng cũng không dám tiến đến tìm hiểu, mò nhầm vào tổ nó chỉ sợ tai hoạ ngập trời, nhìn cơ thể to lớn của nó là biết nó kinh khủng cỡ nào. Ít thì cũng cấp quân chủ như Bạo Vương. Đối diện cấp tông, Thắng chỉ có thể miễn cưỡng chạy trốn thì nói gì một đầu hung thú cấp quân biết bay này.

Nhưng ông trời có vẻ không muốn vậy.

Nhìn xung quanh, Thắng không hề thấy có một gốc cây nào giống với thứ đang cầm trên tay. Dù đã mò mẫm xung quanh, lật hết đá đất bị bao phủ nhưng vẫn không hề thấy tung tích.

Nhớ lại tiểu thử đã khẳng định với mình, rằng có rất nhiều loại cây như này tồn tại và mọc trên đỉnh vách đá. Điều này càng làm Thắng khó hiểu mà lẩm bẩm tự hỏi: “Mẹ nó, sao không thấy ta?”

“Không lẽ... nó ở phía trên?”

Thắng ngước mặt nhìn về phía cái cây to lớn phía trước, nơi vừa có một con hung thú cỡ lớn đang trú ngụ trên đỉnh.



Hung vật, với giống loài biết bay thường hay chọn tổ trên những nơi cao ráo. Không là những vách đá treo leo thì cũng là những loại cây cỡ lớn, đủ vững chắc mà làm tổ. Nhìn thấy cái cây này, kết hợp với sự xuất hiện của con hung thú vừa rồi Thắng phần nào đoán ra đây là tổ của nó.

Mà loài hung vật lại rất đề cao lãnh thổ, nên nếu bây giờ Thắng mà mò lên trên, để hung thú này bắt gặp thì có cho hắn mười cái mạng cũng không thể thoát.

Thắng dự định quay trở về, cùng hai sủng vật rời khỏi nơi đây. Dù kì vật này đối với hắn quan trọng thật đấy nhưng để so sánh với cái mạng nhỏ thì thật sự không dám đánh đổi. Game một mạng là không nên chơi.

Đang chuẩn bị hướng phía dưới đi thì bỗng nơi phương xa, có một tiếng rống lớn đầy uy mãnh truyền tới. Theo đó là một hình ảnh to lớn không kém gì con hung vật vừa rồi, đang dần hiện rõ trong những áng phù vân dày đặc.

“Grao!!!”

Nhìn thấy cảnh này, Thắng kinh hãi không thôi. Vậy mà lòi ra thêm một đầu hung cầm khủng bố.

“Két, két!!!”

Cùng lúc đó, con hung vật mà Thắng bắt gặp lúc đầu cũng rít lên một tiếng. Thân hình khổng lồ từ trên đỉnh đại thụ bay ra, hướng về con hung cầm mới đến mà vọt tới.

“Có vẻ bọn chúng không thân thiện nhau lắm.” Thắng nấp một bên, nhìn tràng cảnh trước mặt.

Lúc này, cả hai áp sát nhau, tạo những luồng gió lớn khiến mây mù xung quanh theo đó mà biến mất. Làm Thắng có thể dễ dàng hơn chứng kiến toàn cảnh.

Khi mới nhìn thấy con hung vật phát ra tiếng “két, két” này, vì bị ảnh hưởng tầm nhìn Thắng không thể thấy rõ hình thù nó ra sao, chỉ theo hình ảnh phản chiếu mà phán đoán. Giờ đây, hắn mới thực sự là được nhìn thấy rõ ràng. Đó là một con dực long, nói cho phổ thông thì là một con khủng long bay thời cổ đại.



Còn vị khách mới đến là một con hung cầm, thân hình nó đồ sộ không kém cạnh dực long, nhìn qua thì khá giống một con đại bàng phóng đại. Ưng trảo khủng bố, sắc nhọn khiến Thắng mới nhìn mà đã vô thức rét run.

“Thật quái, thời kì khủng long tại thế mà đã có đại bàng tồn tại sao?” Thắng ngạc nhiên thầm nghĩ, theo như kiến thức có hạn của hắn thì loài này phải mãi về sau, khi động vật có v·ú xuất hiện thì chúng mới tồn tại.

Ở một nơi kì dị như này, đến kì bảo từ quỷ giới còn xuất hiện thì có sự hiện diện của một con đại bàng cũng là điều bình thường, muốn tìm được sự logic nơi đây thì đúng thật là hài hước.

Chỉ đứng xà nhìn, Thắng vẫn có thể cảm nhận được sự rung động từ không khí truyền tới. Cuồng phong cuồn cuộn, làm Thắng thi thoảng có chút bất ổn mà lui về sau.

“Thật mạnh!!!” Cảm nhận luồng dư uy phả tới khiến Thắng kh·iếp sợ không thôi.

Nhìn tình trạng này, hẳn hai con hung vật đều có cấp bậc còn cao hơn hẳn Bạo Vương. Không phải cấp quân chủ sơ kì như Bạo Vương có thể so bì.

“Với tình hình như này thì cuộc chiến còn lâu mới chấm dứt, nhân cơ hội này mà chuồn thôi!” Thắng vội vàng di chuyển tới gần vách đá, đưa tay lên chuẩn bị cất cây kì bảo vào trong không gian thì tầm mắt ngưng lại. Một ý tưởng táo bạo cũng theo đó mà loé qua nhanh chóng rồi vụt tắt.

Đưa mắt nhìn lên phía trên, hai con hung vật vẫn mải mê mà vờn nhau sống c·hết, không những vậy chúng còn di chuyển ngày một xa nơi đây.

Thắng cắn răng một cái, quyết định làm theo cái ý tưởng vừa loé lên trong đầu kia. Đó là lên xem tổ, kiếm chác chút đồ.

Vì là cả hai con hung thú dần rời xa, nên dư uy cũng đã yếu bớt, Thắng nhẹ nhàng mà di chuyển lên trên đỉnh ngọn cây.

Cây này Thắng không biết là gì, nhưng bề ngang của nó phải lên đến hai, ba trăm mét là ít. Chiều cao thì hắn khó mà ước lượng được.



Vận dụng chút pháp tắc, Thắng thành công lên tới đỉnh. Nơi đây có cành lá chi chít được tết vào nhau thành một cái tổ, xung quanh rìa là những loại cây kì lạ mọc như nấm, từ chúng Thắng nhìn thấy những thân ảnh quen thuộc, trông khá giống với cái cây mà tiểu thử cầm về. Phải lên đến cỡ chục gốc gì đấy.

Điều làm Thắng kinh hỉ hơn nữa là phía trung tâm, có ba quả trứng lớn đang nằm tại đó. Mỗi quả đều to đến doạ người, ước lượng cũng phải tầm hai mét mỗi quả, quá đầu người.

“Phát tài, phát tài rồi!!!” Thắng hô lên sung sướng, vội vàng không kịp suy nghĩ mà thu luôn ba quả vào trong không gian.

Cảm giác đã ô sờ kê, hắn mới tiến tới chỗ mấy gốc cây, mục tiêu ban đầu của hắn.

Một hàng cây nhỏ mọc chi chít xung quanh một cái cây cỡ lớn, tuy nói là lớn nhưng thực ra nó chỉ lớn có hai mét. So với các cây cùng loại xung quanh thì đúng là lớn thật.

Trên thân nó, Thắng cảm nhận được sự rung động linh khí cuồn cuộn, tuôn trào mạnh mẽ hơn hẳn các cây còn lại.

“Đây hẳn là cây mẹ đi?” Thắng suy tư tự nói.

Đưa tay ra, vận chuyển pháp tắc thời không với ý định thu nó vào, nhưng điều kì lạ là nó không hề bị lay động. Khá giống với sự kì lạ của cây cự sam khi trước, như có thứ gì đó đang ngăn cản hắn vậy.

“Bỏ đi, không nên quá tham lam, nhanh chóng thu hết đống cây nhỏ này còn đi xuống trước khi con dực long kia quay lại.” Thấy thời gian không còn nhiều, Thắng tự nhắc nhở bản thân mình.

Thu hết gốc cây kì lạ có thể sản sinh linh khí vào tiểu thế giới, Thắng vẫn có chút tiếc nuối mà nhìn về phía gốc cây mẹ. Nếu có nó, Thắng thật sự không phải bận tâm nhiều đến sự phát triển của tiểu thế giới sau này nữa, chỉ cần gốc này sinh ra một rừng cây linh khí là hắn có thể không làm mà hưởng rồi. Đáng tiếc là không thể thu hồi a.

“Rồi sẽ có ngày, ta tìm ra nguyên nhân, sau đó thu hết chúng vào trong tiểu thế giới cho bản thân sở dụng.” Thắng âm thầm quyết tâm, ánh mắt càng thêm kiên định cho lòng tham vô đáy của mình.

Thả người nhảy xuống gốc cây to lớn này, Thắng nhẹ nhàng mà tiếp xuống nền đất đá bóng loáng. Sau đó sử dụng thời không pháp tắc mà xuống chỗ hai con sủng vật đang chờ đợi mình. Cũng may cho hắn, vừa xuống tới nơi thì thần hồn cũng hao hết. Làm hắn vô lực, bần thần nằm vật trên đầu Bạo Vương.

Cùng lúc đó, nơi phương xa, một đầu dực long cũng mang theo thương thế mà bay về tổ. Chứng kiến cái tổ của mình rỗng tuếch, trứng chẳng còn, linh thảo dưỡng long ấu kì cũng mất tăm chỉ còn lại một đầu cây mẹ khiến dực long như chó phải bả. Điên cuồng gào thét, phá tan tứ tung.