Chương 46: Thu hoạch
“Rào rào!!!”
Cơn mưa như trút hạt, xối xả phủ xuống khu rừng cổ đại nguyên sinh. Những tiếng sấm oanh minh vang vọng khắp cả thiên địa, thi thoảng có những tia sét đánh thẳng xuống làm rung động cả khu rừng.
Bản năng của loài vật khi sinh ra đều đã sợ hãi những thứ mà chúng không biết, nên khi thấy có sét lớn phủ xuống, các hung vật đều tranh nhau tìm chỗ trú ẩn. Nằm phủ phục xuống đất mà sợ hãi thượng thiên.
Thắng tính thử một lần tắm mưa ở nơi đất hoang cổ đại này xem thế nào, nhưng khi thấy tia sét to đến doạ người đánh xuống. Hắn liền sợ tụt vòi, vội thu cả mình lẫn hai con sủng vật vào trong tiểu thế giới tránh mưa.
Vì là không gian chỉ có khoảng ngàn cây số nên Thắng không cho Bạo Vương đi lại bên trong, sợ cơ thể của nó sẽ tàn phá hết cây cối, bảo vật nơi này.
Chỉ có tiểu thử là vui nhất, sau khi tiến vào tiểu thế giới, nó lăng xăng chạy khắp nơi. Nhất là khi thấy năm anh em nhà ngũ linh, nó như điên như dại mà dí đuổi theo, làm cả năm anh em nhà này sợ hãi không thôi.
Dù là bá khí cuồng ngạo lão tam, khi thấy bộ dạng hung thần ác sát của tiểu thử cũng phải sợ hãi bỏ chạy. Làm cả vùng không gian náo loạn không yên.
Vẫn là Thắng phải ra tay trấn áp con chuột này, mới khiến mọi thứ quay trở lại ban đầu.
Khi vừa tiến vào tiểu thế giới, Thắng thật sự là ngạc nhiên không kém. Hắn vậy mà cảm nhận một đầu pháp tắc ngũ hành đang tự động liên kết với tiểu thế giới, tuy hắn không thể sở hữu nhưng về lâu về dài sẽ giúp hắn dễ dàng cảm ngộ được ngũ hành. Từ giờ đến lúc đó chỉ là vấn đề thời gian.
Không những vậy, hắn còn thấy sự hiện diện của một loại pháp tắc cấp cao. Đó là luân hồi pháp tắc, có thể nói đây là pháp tắc cốt lõi để vận hành vũ trụ. Tất cả thế giới từ tiểu cho đến đại đều chỉ là một vòng xoay nhỏ bên trong bánh xe luân hồi mà thôi. Nếu như hắn thực sự chứng ngộ luân hồi pháp tắc, thì bước tiến của hắn chắc chắn sẽ đi xa hơn Dạ Minh.
Nhưng nói thì dễ làm mới khó, tuy định nghĩa, khái niệm Thắng đã đọc qua từ nhà Phật. Nhưng để thực sự nhập tâm vào thấu hiểu, đốn ngộ thì không hề dễ tí nào. Đến đức Phật Buddha còn phải đi một chặng đường dài mới thấy chân lý thì hắn một kẻ tư duy phàm tục sao mà so sánh được.
Nên mục tiêu đốn ngộ luân hồi liền tạm thời bị hắn gác lại. Chủ yếu là ngũ hành pháp tắc, tiếp đến là thời gian pháp tắc sau đó mở đường về nhà mới là cái mà hắn hướng tới.
Cầm trên tay đống tạo khí mộc, đây là tên mà Thắng đặt cho chúng. Vì bản thân không biết chúng là gì, nên lấy tạm một cái tên gần với tính chất của nó. Thắng hướng tới tiểu Thảo, đưa chỗ cây này cho con bé rồi nói.
“Tiểu Thảo, con xem xem có thể bồi dưỡng loại cây này không?”
Thân hình nhỏ bé bằng cái nắm đấm tiểu thảo tiếp nhận Tạo Khí Mộc, một gốc này cao tầm hai mươi phân, cao hơn tiểu thảo hẳn mấy cái đầu nhưng vẫn bị con bé lô đùa trên tay.
“Cha, cái này linh khí thật dồi dào a! Thảo thảo sẽ cố gắng giúp cha chăm sóc nó!”
Tiểu thảo Thảo thích ý mà ôm mấy gốc cây tạo khí mộc bay đi. Vì bản thân tiểu Thảo cũng từ họ nhà mộc mà khai sinh, không những thế còn thức tỉnh pháp tắc hệ mộc. Nên khi thấy Thắng đem về một đám cây nhờ mình chăm sóc thì con bé vui lắm, cố gắng chăm chút để có thêm bạn. Các lão ca đều có suy nghĩ riêng, không ai có thời gian rảnh để chơi với mình nên đôi lúc tiểu Thảo cũng rất là buồn.
Hiện tại tốt rồi, chờ đến khi những cái cây này sản sinh linh trí. Tiểu Thảo lại có thêm đồng bạn. Tại sao tiểu thảo lại tin vào những cái cây này sẽ sinh linh trí? Bởi vì con bé có thể dùng mộc hệ pháp tắc cảm nhận đồng loại, từ sâu bên trong chúng đều có các tia pháp tắc rời rạc, chỉ cần chăm sóc cẩn thận chúng sẽ tự khai sinh linh trí mà thôi.
Sau khi đã sắp xếp đống tạo khí mộc, Thắng mới quay lại kiểm tra ba quả trứng mà mình vừa mới thu về.
Cả ba quả đều to đến hai mét, bên ngoài vỏ được bao bọc bởi những hoa văn kì lạ, thi thoảng chúng còn phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ.
Đưa tay áp lên bề mặt ba quả trứng, Thắng cảm nhận được những luồng sinh cơ hừng hực đang chảy bên trong. Nhưng nhân quả trứng cũng không còn lòng đỏ hay lòng trắng nữa mà đã thành hình, chỉ cần ấp một thời gian nữa là chúng sẽ nở ra, chỉ là linh hồn của chúng khá là nhỏ yếu mà thôi.
Thế nên Thắng quyết định sử dụng thần hồn của mình để gia cố cho cả ba, tăng cường khả năng sinh nở cho chúng. Ít nhiều gì sau này chúng nó cũng là một thành viên của thế giới hắn, không thể đế mất đi một sinh mạng được.
Vừa kết thúc quá trình bồi dưỡng linh hồn cho ba quả trứng thì bỗng có bốn quả cầu từ nơi xa bay tới, phân biệt là lão đại, lão nhị, lão tam cùng lão tứ.
“Cha!!!” Cả bốn đều đồng thanh hô khi đứng trước mặt Thắng.
“Có chuyện gì thế mấy đứa?” Thắng khó hiểu mà nhìn về phía mấy đứa này, không biết chúng có vấn đề gì.
Chỉ thấy cả bốn ậm à ậm ừ liếc Thắng, rồi lại đưa mắt liếc nhìn mấy quả trứng không nói lên lời. Đến ngay cả nóng vội, bực bội như lão tam cũng phải cúi đầu, cả người đỏ bừng ngại ngùng không thôi.
Thắng gãi đầu, thật sự hắn không biết mấy anh em nhà này gặp phải vấn đề gì mà không dám nói a.
Như lấy hết can đảm, lão đại tiến lên một bước hướng phía Thắng mà lắp bắp: “Cha... cha, người có thể cho chúng con nuôi... nuôi dưỡng chúng không?”
Thắng kinh ngạc mà nhìn cả bốn đứa, thì ra chúng đến là để xin sủng vật nha.
“Vì... vì thấy tiểu Thảo có... được có thứ để chăm sóc, nên... nên bọn con cũng muốn!” Tiểu Dương ấp úng, câu từ lủng củng thể hiện rõ sự lo lắng, ngại ngùng của bản thân.
Qua đây Thắng cũng hiểu, thì ra vì ganh tị với tiểu ngũ nên chúng mới như vậy. Cũng được, hiện tại hắn không có thời gian đâu mà để ấp trứng, thôi thì để cho chúng nó tiểu đả tiểu nháo một chút cũng không sao. Thay mình ấp trứng cũng là một chuyện tốt.
“Nhưng ở đây chỉ có ba quả, mà trong bốn đứa phải có một đứa chịu thiệt a, ta đồng ý cho mấy đứa, nhưng phải xem xét mà phân cho đàng hoàng. Đứa nào đáng nhau, ta cho ăn đòn nghe chưa?”
“Dạ!!!” Sau khi được sự chấp thuận từ Thắng, cả bốn vui vẻ náo nức.
Nhưng chỉ một hồi, đến khi chia quà thì mới mặt nặng mày nhẹ nhìn nhau.
Lão tam vì sợ mình không có phần, liền vội vàng ôm một quả trứng hướng thiên không bay đi. Hơi nóng hừng hực từ thân nó toả ra làm mấy anh em còn lại không dám đến gần ngăn cản. Thân hình nhỏ bé bằng cái nắm đấm nhưng lại nâng một vật cao hai mét bay đi trông khá buồn cười.
Lúc này chỉ còn hai quả trứng, cả ba đứa nhỏ đều đưa mắt nhìn nhau.
Sau một hồi bàn luận, lão nhị và lão tứ đồng ý nhường một quả cho lão đại vì lí do là anh cả, cũng cần phải có sủng vật riêng, không thể để lão tam ngông cuồng qua mặt. Cũng theo đó, lão đại cứ thế mang theo một quả bay về phía đáy nước, bắt đầu tiến hành nuôi dưỡng quả trứng thuộc về mình.
Lúc này chỉ còn lại một quả trứng, thấy thế lão tứ liền hướng nhị ca của mình mà nói.
“Thân đệ vẫn thích một mình lang thang, không thích gò bó. Thôi thì quả trứng này nhị ca cầm về nuôi dưỡng, cho theo kịp lão đại và lão tam...”
Tuy nói vậy nhưng ánh mắt của tiểu kim lại bán đứng chính mình, thi thoảng vẫn liếc qua quả trứng ngắm nhìn không thôi.
Cảnh này đều bị lão nhị nhìn hết vào trong mắt, dù sao lão tứ khi tới đây đều chịu thiệt thòi. Khi các huynh đệ đều có cho mình một phương lãnh thổ riêng thì lão tứ lại phải lang bạt, phiêu linh tứ phương. Hiện tại các anh em đều có sủng vật, mà lão tứ lại chọn nhường lại cho mình khiến lão nhị có chút hổ thẹn.
“Không được, tiểu Kim! Quả trứng cuối cùng này đệ lấy đi. Hiện tại ta còn rất nhiều việc để làm, không rảnh để ấp mấy thứ vô vị này. Nên là đệ lấy đi!”
Nói rồi lão nhị liền quay người mà phóng đi, không thèm ngoảnh mặt nhìn lại. Vì nó biết, nếu quay lại nhìn ắt sẽ bị tiểu kim bắt nhận quả trứng bằng được.
Đưa mắt nhìn hướng nhị ca đã đi xa, tiểu Kim dưng dưng nước mắt mà thầm nghĩ: “Cảm ơn nhị ca, ta chắc chắn sẽ nuôi dưỡng quả trứng này thành tài.”
Ở nơi xa, Thắng đều đã chứng kiến hết cảnh này. Hắn cứ nghĩ rằng những linh vật này tuy hoá hình nhưng vẫn sẽ hành xử vô tính, nhưng không ngờ vẫn có đạo đức, tình người.
Hắn âm thầm nhớ đến tiểu Thổ, tự nhắc nhở bản thân sẽ tìm cho nó một quả trứng phù hợp, để nó không phải chịu thiệt.