Chương 47: Tách ra
Sau khi kiểm tra bên ngoài đã tạnh mưa, Thắng mới lôi Bạo Vương và tiểu thử ra ngoài. Ở bên trong gò bó khiến Bạo Vương khá bức bối, khi vừa được Thắng thả ra ngoài nó đã không kìm lòng được mà quần vũ một phen.
Chỉ có tiểu thử là luyến tiếc không thôi, bởi trong đấy nó chơi thật vui a.
Ngăn lại Bạo Vương đang một bên phát tiết. Thắng thực sợ tên nhóc này sẽ làm ra động tĩnh lớn, dẫn tới con quái vật phía trên đỉnh đầu để ý tới. Đến lúc đó thì có chạy đằng trời.
Cũng không thể lúc nào cũng phụ thuộc quá vào pháp tắc được, bởi thần hồn của hắn mới chỉ ở cấp sư trung kì, dùng nhiều pháp tắc sẽ khiến thần hồn tiêu hao nhanh chóng, với cấp độ như vậy chưa đủ để Thắng hoàn toàn có thể tự ý sử dụng pháp tắc liên tục được.
Hiện tại chỉ có nhục thân mới là con bài cần được quan tâm nhất, thần hồn có thể xem xét sau. Cứ tăng cường sức mạnh thể chất thì việc tu luyện thần hồn mới khả quan hơn được.
Vì sợ con dực long, nên Thắng không cho phép Bạo Vương quá cuồng ngạo. Phải đi đến tầm trăm cây số gì đấy, hắn mới thúc giục Bạo Vương điên cuồng chạy.
Trăm cây số đối với một con khủng long bạo chúa cao hơn chục mét thì cũng chỉ một chặng đường mà thôi, nhưng để đi trong hoàn cảnh không phát ra tiếng ồn cũng làm cho Bạo Vương phải đi mất hơn buổi.
Không biết qua bao lâu, Bạo Vương đã đi ra khỏi khu rừng nguyên sinh. Phía trước là một thảo nguyên rộng lớn. Nơi đó là một đồng cỏ mênh mông, bát ngát và chúng đều cao quá hai mét.
Nhưng so với chiều cao của Bạo Vương thì chúng còn chưa với tới đùi.
Ngồi trên đầu của Bạo Vương, Thắng có thể nhìn thấy toàn cảnh vủa vùng thảo nguyên này.
Khắp nơi đều là khủng long ăn cỏ đang say mê gặm nhấm, bên cạnh đó là những loài ăn thịt đang rình mò, thậm thụt cạnh bên. Chỉ chờ cho đối phương bất cẩn là chúng sẽ xông lại t·ấn c·ông vào nơi chí tử. Khiến con mồi chỉ kịp dãy dụa vài cái là thành một bữa ăn thịnh soạn.
Phải nói là trên vùng thảo nguyên này khắp nơi đều là loang lổ v·ết m·áu, huyết tinh không thôi.
Nhưng không vì thế mà các loài ăn cỏ lại từ bỏ, bởi chỉ có nơi đây mới cung cấp cho chúng một lượng lớn thức ăn phong phú. Dù biết sẽ có nguy hiểm đấy, nhưng vì sinh tồn không thể không đánh đổi một phen.
Cũng vì thế mà nơi đây cũng trở thành bãi săn hoàn hảo của các loài hung thú ăn thịt.
Sử dụng pháp tắc không gian, kết hợp với ý thức để lan tỏa ra xung quanh. Đây là một chiêu thức Thắng dựa theo nguyên lý sóng âm của loài rơi mà sáng tạo ra không lâu. Thay sóng âm thành sự rung động của không gian, kèm theo ý thức để cảm nhận mỗi khi nó gặp được sự ngăn cản.
Cảm nhận sự rung động truyền về, Thắng có thể xác định được phương viên ngàn mét xung quanh.
Theo như cảm giác mà hắn nhận được, thì xung quanh đây tồn tại rất nhiều khủng long ở cấp sư, số lượng có khi phải lên tới hàng ngàn loài. Tông cấp cũng có nhưng chỉ vẻn vẹn ở khoảng trăm đầu. Chưa thấy có dấu hiệu của cấp quân chủ.
“Một nơi lý tưởng để rèn luyện nhục thân, tăng cường khả năng chiến đấu!”
Không thấy sự tồn tại nguy hại, Thắng quyết định lựa chọn nơi đây làm bãi săn của mình. Rèn luyện nhục thân cần lượng lớn tinh huyết hung thú, mà nơi đây tồn tại rất nhiều.
Nhưng hắn ý định đánh vào các loài ăn thịt hơn, vì chúng mang mình huyết khí dồi dào, cương liệt hơn.
“Chúng ta sẽ dừng lại tại đây! Bạo Vương, từ giờ ngươi tự do hoạt động, không cần đi cạnh ta nữa! Cố gắng tăng cấp bản thân, chờ ta kêu gọi thì hãy quay về.
Còn tiểu thử, ta sẽ cho ngươi một nhiệm vụ. Đây, đeo cái này lên. Nó là túi không gian do ta tự chế tác, ngươi chỉ cần nhỏ thần hồn vào là kích hoạt được nó. Từ giờ ngươi được tự do truy tìm bảo vật, có thứ đồ chơi gì hay ho thì cứ vất vào bên trong.
Ta tùy thời có thể tự đi vào đưa chúng về tiểu thế giới. Nếu cần gì, ngươi có thể thông qua tâm linh tương thông báo cáo. Thấy ngươi đã đạt tới thiết quỷ công đại thành, ta tiện đây cho ngươi một công pháp mới. Nó có tên là Huyết Mệnh công, có nó ngươi có thể thoát c·hết nếu gặp nguy hiểm cấp bách.
Cuối cùng, cả hai người các ngươi đều phải cố gắng. Một Tháng sau ta sẽ kiểm tra thành quả. Giờ thì đi đi!!!”
Thắng hướng về Bạo Vương và tiểu thử căn dặn rồi phất tay đuổi đi. Vì sợ có sự hiện diện của Bạo Vương bên người sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình đi săn cũng như rèn luyện của hắn. Thế nên Thắng tính đá tên to đầu này đi xa một chút.
Cũng vì nơi đây đa phần là hung thú cấp sư nên Thắng mới tự tin lựa chọn hành động một mình, chứ nếu cảm nhận được một đầu cấp quân tồn tại chắc hắn đã giữ khư khư Bạo Vương cạnh mình rồi.
Còn về tiểu thử, nó cũng có khả năng và thiên phú riêng. Hắn muốn cho tiểu thử cơ hội tự lang bạt bên ngoài, tự phát triển bản thân và cũng như mục tiêu tìm kiếm kì trân dị bảo.
Trước khi gặp mình, Thắng thấy tiểu thử chỉ là một đầu chuột yếu nhược, s·ợ c·hết. Nhưng khi cho nó học tập công pháp, dẫn nó ra ngoài du hí. Thắng mới phát hiện sự biến đổi lớn từ nó, từ đó biết được thiên phú của tiểu thử.
Với tiểu thử, có thể môi trường ở ì một chỗ không phù hợp, nó hợp với đi đây đi đó, đối diện với nguy hiểm hơn. Và đặc biệt, chỉ có con đường ă·n t·rộm mới là chân lý sáng soi cho tiểu thử.
Đúng vậy, cái mà Thắng muốn hướng tới chính là đào tạo ra một tên ă·n t·rộm đẳng cấp. Có thể trộm và có thể chạy mà không ai có thể biết, không ai có thể bắt được.
...
Cả ba cứ vậy mà tách ra, hướng mỗi phương mà di chuyển.
Bạo Vương mang chút tâm tình buồn bã mà rời xa Thắng, nó thực sự không muốn xa chủ nhân nhưng vì Thắng quá cương quyết nên nó đành phải ủy khuất mà làm theo.
Vì nó cũng đã trưởng thành, nhưng chưa thực sự tỏ ra uy thế của một quân chủ, luôn có chút ỷ lại nên Thắng mới quyết tâm đuổi nó đi. Để nó có thể tự rèn cho mình cái bản lãnh của một quân chủ, hùng bá một phương. Để mà nói thì Thắng đặt rất nhiều kì vọng vào con hàng này, chỉ khi nó bá đạo hơn thì hắn mới thực sự nhẹ nhõm với con đường phía trước.
Còn tiểu thử thì sao? Trái ngược với tâm tình buồn bã của Bạo Vương thì nó khá là vui sướng khi được tự do hoạt động. Giờ đây nó có thể làm những gì mình muốn mà không phải kiêng kỵ ai cả.
Vừa chạy, vừa sờ lên cái túi không gian mà đại vương nhà mình tặng cho, nó thật sự là khoái chí không thôi. Thay vì vui sướng khi được Thắng truyền cho công pháp thì nó chỉ chú tâm đến cái túi này. Với nó, đây mới là bảo vật chân chính. Còn cái gì mệnh công gì đó, nó chả thèm quan tâm.
Với một tên trộm, thứ quý giá nhất không phải là c·ướp được gì, mà là có được một cái túi không đáy có thể chứa được đồ mình c·ướp. Đấy mới là bảo vật quý giá mà những tên trộm không muốn mất nhất.
Và tiểu thử giờ đây cũng vậy, có được cái túi này rồi thì nó sợ gì không thu được hết kì trân dị bảo của cả thế giới vào trong tay. Nghĩ đến đó thôi đã khiến chuột nhỏ sung sướng như muốn phát điên tự cười khanh khách.
Thắng lúc này không hề biết đến suy nghĩ của tiểu thử, nhưng nếu biết rồi chắc chắn hắn sẽ càng cổ vũ. Tiểu thử càng mạnh, càng biết tham vọng thì trộm được đồ sẽ càng nhiều.
Mà kẻ hưởng lợi ở đây chả có ai khác ngoài Thắng, thế nên nếu biết được ý nghĩ của tiểu thử thì chắc chắn hắn sẽ cố gắng sáng tạo ra một tiểu thế giới dành riêng cho tiểu thử để đựng bảo vật.
*Chú ý:
Túi không gian này do Thắng sáng tạo ra khi ở tiểu thế giới tránh mưa, vì là tự thân nắm bắt không gian pháp tắc nên hắn dễ dàng sáng tạo ra một thế giới nhỏ, gia trì vào một vật nào đó. Nhưng ở không gian đó chỉ tồn tại pháp tắc không gian cùng pháp tắc sinh mệnh, va không tồn tại pháp tắc khác.
Như vậy, tiểu thử có thể thu đủ loại kì bảo kể cả khi chúng có sinh mệnh. Nhưng không thể thu những thứ có chứa pháp tắc như ae nhà ngũ linh. Sẽ gây nổ túi trữ vật.
Vì Thắng có thể câu thông toạ độ của nơi đây với thế giới trong thân mà tiến hành lấy đồ nếu Thắng muốn. Nên khi gặp trường hợp không thu được các loại kì bảo đấy, tiểu thử có thể câu thông với Thắng, để Thắng xác định toạ độ không gian thông qua túi trữ vật mà đến chỗ tiểu thử nếu cần.
Vì là để tạo ra túi trữ vật quá hao tổn thần hồn, nên lúc đó chỉ tạo được một cái cho tiểu thử mà thôi.