Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 10: 10: Trận Đấu Bóng Rổ




Có thể đừng nhìn anh như vậy được không

Năm nay mùa thu đến sớm, mới  7 giờ mà sắc trời đã chuyển xám rồi. Gió thu hiu hiu, nhẹ thổi bay mái tóc đen nhánh của các cô gái.

Ánh đèn trong phòng học chiếu xuyên qua hành lang, hắt vào khuôn mặt quật cường của Quý Kiều.

Một thoáng chốc, Hạ Thì Lễ tưởng như bản thân nghe nhầm rồi. Nhưng ngay lập tức anh nhận được ánh mắt phừng phừng lửa giận từ Thường Ninh Viễn.

Giống như một người vô tình bước vào lãnh thổ của người khác, Hạ Thì Lễ cứng đơ tại chỗ, nhất thời không thể cử động.

Rõ ràng Thường Ninh Viễn bị tức không nhẹ, sắc mặt đỏ bừng. Cánh tay siết chặt, đá mạnh một cái vào bức tường hành lang. Anh ta không nói một lời quay người rời đi, tức giận va vào vai Hạ Thì Lễ.

Tiếng chuông tiết tự học đúng lúc vang lên.

Hạ Thì Lễ thấy Quý Kiều vui vẻ mà cười với mình, cũng quay người đi vào phòng học.

Cô cũng cứ như vậy mà rời đi, không hề nói một lời nào. Như thế người vừa nãy nói thích không phải là cô, còn người được thích cũng không phải anh.

Cả buổi tối tự học Hạ Thì Lễ không học được một chữ nào. Anh ngồi ở hàng ghế sau cùng, nhìn thấy rõ ràng Quý Kiều đang đeo tai nghe làm bài nghe tiếng anh.

Hạ Thì Lễ muốn cười.

Cô khiến cho anh tâm phiền ý loạn*, ngược lại bản thân cô lại rất thoải mái.

*Gốc 心烦意乱: lòng rối bời, không biết sử xự thế nào.

Chẳng qua thế này cũng là bình thường.

Thuận miệng nói một câu, làm sao mà để trong lòng được.

Hạ Thì Lễ giở sách, tự giễu cười.

Tối đó Diêu Húc hỏi vì sao Quý Kiều muốn nhờ anh trả chìa khóa giúp, anh không trả lời. Nhưng trong lòng anh vẫn luôn biết câu trả lời.

——Quý Kiều chỉ muốn lấy anh để khiến Thường Ninh Viễn tức thôi.

 

Kết thúc tiết tự học buổi tối đầu tiên,  đại biểu môn Hà Minh lại đến tìm Quý Kiều.

“Bạn học nhỏ Qúy, suy nghĩ chút đi.”

Trong tay Hà Minh cầm cuộn kịch bản, mở ra đặt trên bàn Quý Kiều.

“Nhân vật Người Đẹp này ngoài cậu ra thì không ai đóng được đâu.”

Tiền Tĩnh Tĩnh tò mò thò đầu ra nhìn, đọc tên kịch bản: “ “Người đẹp và quái vật”? Các cậu định đóng vở này sao?”

Hà Minh gật đầu, dứt khoát ngồi xuống phía trước Quý Kiều.

“Chị gái sẽ do đại ca D của chúng ta đóng, còn tôi sẽ đóng vai bố cậu…”, nhìn Quý Kiều một cái, Hà Minh lập tức nói, “Cậu là bố tôi, được chưa?”

Tiền Tĩnh Tĩnh khúc khích cười, “Thế ai là quái vật?”

Nhất thời Hà Minh không nói được gì: “Không phải tôi vẫn đang thuyết phục Hạ Thì Lễ sao? Cậu ta cứ nói bản thân không có thời gian.”

Cậu ta ngưng một chút, quyết tâm nói: “Nếu như thực sự không được thì tôi sẽ diễn quái vật, đến đoạn có hoàng tử thì Hạ Thì Lễ diễn được không? Tôi lại đi tìm cậu ta nói rõ, cậu đồng ý trước đi.”

Quý Kiều suy nghĩ một lúc: “Để tôi suy nghĩ đã.”

“Được. Vậy kịch bản đưa cậu xem trước, cuối tuần này nhất định phải trả lời tôi đấy.” Hà Minh cũng không làm khó, gật gật đầu rồi rời đi.

Quý Kiều cúi đầu lật xem kịch bản.

Hà Minh nói đúng, lời kịch của vở kịch rất đơn giản. Một người không chạm vào tiếng anh bao nhiêu năm như cô,  cũng có thể dễ dàng đọc được. Ở màn cuối cùng, Người Đẹp hôn Quái Vật, Quái Vật biến thành hoàng tử.

Quý Kiều nhìn câu thoại tỏ tình giữa hai người với nhau, không khỏi nhớ đến vở kịch ở đời trước, không nhịn được mà cười lên.

Đời trước trong lớp không có nữ sinh nào muốn biểu diễn, cuối cùng chỉ đành để một bạn nam đóng vai Người Đẹp. Lúc kết thúc vở kịch, Quái Vật biến thành hoàng tử, che miệng vội vàng bỏ chạy. Cái kết của bản fake này cũng không tệ, nó đã khiến mọi người có một tràng cười sảng khoái lại còn lấy được giải thưởng.

Đời này thì sao? Cô muốn diễn sao?

Quý Kiều vô thức nắm chặt cái bút trong tay, quay đầu nhìn về phía Hạ Thì Lễ.

Anh cầm chai nước khoáng, thong dong tự nhiên đứng trước cửa sổ, tùy ý để cho Hà Minh tươi cười như hoa mà nói. Không biết Hà Minh nói cái gì, Hạ Thì Lễ cười cười, vặn nắp chai nước, ngẩng đầu uống một ngụm.

Bàn tay trắng trẻo cầm chai nước, dòng nước trong suốt nhẹ lay động.

Hầu kết hơi nhô cao, sống mũi và thần thái khuôn mặt không chê vào đâu được. Quý Kiều nhanh chóng quay đầu lại, trong lòng nhẹ rung động.

 

Rất nhanh đã đến thứ 6, cũng là ngày diễn ra trận đấu bóng rổ.

Thời gian nghỉ trưa, Quý Kiều đứng trước gương trang điểm nhẹ. Cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặc một bộ jumpsuit màu xanh denim. Nhìn vào có cảm giác tươi mát lại tùy ý.

Lúc Quý Kiều và bạn cùng phòng đến sân bóng, phát hiện ra sân bóng đã chật kín người rồi, mọi khung bóng rổ* đều có người đứng.

*

“Trời ạ, nam sinh lớp chúng ta ở đâu đây?” Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn bốn phía xung quanh.

“Đi đến chỗ nào có nhiều người là được.” Quý Kiều tiếp lời.

Sân bóng có Thường Ninh Viễn, chắc chắn có rất nhiều nữ sinh đến xem. Vì lí do này, đời trước không ít lần cô mất hứng.



“Ấy, đúng thật.” Hàn Trân Ny tinh mắt, đã tìm được bóng dáng của nam sinh trong lớp.

Quý Kiều nhìn theo tiếng nói, chỉ nhìn thấy Thường Ninh Viễn mặc bộ đồ màu đen, đang đứng dưới khung bóng làm nóng người.

Quý Kiều mím môi, lập tức dời ánh mắt ra chỗ khác.

“Các cậu đến rồi.” Lớp trưởng Tiết Lương nhìn thấy mấy người, vui vẻ chào hỏi.

“Có muốn uống nước không?” Cậu ta chỉ thùng nước khoáng dưới đất, “Khát thì tự lấy uống không phải ngại.”

Quý Kiều nhìn bốn phía xung quanh, theo bản năng hỏi: “Sao không nhìn thấy mấy người ở phòng ktx của Hạ Thì Lễ nha?”

Tiết Lương nhìn điện thoại: “Lúc trưa Hạ Thì Lễ về nhà một chuyến, lúc nãy tôi hỏi thì cậu ta đang ở trên đường. Chắc sắp đến rồi.”

Quý Kiều “ồ” một tiếng, có chút đăm chiêu.

Hạ Thì Lễ là người gốc ở đây, muốn về nhà tiện hơn người khác nhiều.

Trước đó anh lấy cớ nhà có việc mà từ chối đóng kịch, Quý Kiều cứ nghĩ rằng là anh đang lấy cớ thôi. Giờ xem ra, trong nhà anh có việc bận thật.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Tiết Lương vừa nói xong không lâu, lối vào sân bóng xuất hiện một vài hình bóng quen thuộc.

——Hạ Thì Lễ với bạn cùng phòng mặc đồng phục đánh bóng màu xanh đang đi tới.

Ở bên khác, Hạ Thì Lễ vừa bước vào sân bóng liền nhìn thấy Quý Kiều.

Mái tóc đuôi ngựa, áo trắng quần xanh, trang điểm đơn giản nhẹ nhàng. Bất kể ở đâu, cô luôn là người nổi bật.

Từ sau buổi tiệc chào mừng, Quý Kiều được nam sinh trong khoa phong là hoa khôi. Hạ Thì Lễ đã vô số lần nghe được tên cô từ các nam sinh anh quen biết hoặc không quen biết.

“Tôi cảm thấy chắc chắn Quý Kiều sẽ thắng cuộc bình chọn. Không phải các nam sinh đều thích con gái thanh thuần như vậy sao?”

“Hôm nay ở căn-tin tôi thấy có nam sinh bắt chuyện với Quý Kiều.”

“Hôm đó ở thư viện cũng có người đưa giấy cho cậu ấy.”

Hạ Thì Lễ xoa xoa thái dương. Những lời thảo luận như thế này, cả hai đời anh đã nghe được rất nhiều.

Ngay cả như bây giờ, dáng vẻ cô đứng ở sân bóng cũng giống y hệt đời trước.

Những trận đấu bóng đó, không ít lần cô đến cổ vũ cho Thường Ninh Viễn.

Trên sân bóng, Thường Ninh Viễn là người hăng hái nhất trong khoa. Ngoài kĩ thuật chơi bóng tốt, còn là vì anh ta có một hoạt náo viên độc nhất vô nhị như Quý Kiều.

“Đệch, sao Quý Kiều cũng đến vậy?” Diêu Húc cũng chú ý đến nữ sinh của lớp.

Cậu bạn cùng phòng khác – Lâm Hữu tiếp lời: “Không phải đến xem Thường Ninh Viễn đấy chứ? Mấy hôm trước tớ nghe bạn cùng phòng của cậu ta nói cậu ta vẫn muốn theo đuổi Quý Kiều….”

“Không phải chứ….” Diêu Húc khoa trương kéo dài âm.

Hạ Thì Lễ cụp mắt chỉnh lại bao cổ tay, coi như không nghe thấy.

Đi đến gần, anh thấy Thường Ninh Viễn dừng lại động tác dắt bóng, chăm chăm nhìn vào anh. Ánh mắt nghiêm túc lại lạnh lùng.

“Hạ Thì Lễ.” Phía sau truyền đến âm thanh thanh thúy của nữ sinh.

Hạ Thì Lễ quay đầu, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Quý Kiều.

“Cố lên nha.” Cô cười cười, làm một động tác đắc thắng.

Trong lòng Hạ Thì Lễ hơi rung động, cong môi: “Được, cảm ơn.”

 

Sau khi làm nóng cơ thể, trận đấu chính thức bắt đầu.

Mỗi đội 3 người, mỗi hiệp 10 phút.

Trận đấu vừa bắt đầu, Thường Ninh Viễn đã chơi vô cùng hăng, nóng lòng muốn ghi điểm.

Chỉ là anh ta có chút nóng vội, mấy lần ném đều trượt.

Ở bên đối diện, Hạ Thì Lễ đánh bóng vững vàng hơn nhiều.

Qua vài phút, hai bên vẫn đang giằng co điểm.

“Ổn định chút ổn định chút.” Rõ ràng đồng đội của Thường Ninh Viễn cũng phát hiện ra hôm nay anh ta có chút bất thường, lúc anh ta cầm được bóng cố ý nhắc nhở.

Thường Ninh Viễn tập trung tinh thần, nhắm vào rổ, ném bóng trong tay.

Một cú ném bóng ba điểm tuyệt đẹp.

“Oa.”

“Đẹp trai quá trời !”

Xung quanh vang lên tiếng hô hào của nữ sinh.

Sau khi Thường Ninh Viễn ném bóng vào liền vô thức nhìn về phía Quý Kiều.

Môi cô mím lại, rõ ràng là không vui.

Không muốn thấy anh ta như vậy sao?



Thường Ninh Viễn thở một hơi, trong lòng không cam tâm.

Hạ Thì Lễ vỗn dĩ chơi bóng không tốt bằng anh ta, cô rốt cuộc thích cậu ta ở điểm nào?

Trận đấu tiếp diễn, Thường Ninh Viễn càng chơi càng hăng, đặc biệt nhằm vào Hạ Thì Lễ.

Anh ta nhất quyết nhắm vào Hạ Thì Lễ, không hề muốn cho anh nghỉ ngơi một chút nào. Vốn dĩ Hạ Thì Lễ không phải là người từng ở đội tuyển chuyên nghiệp như anh ta, có chút chật vật ứng phó, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Quý Kiều đứng xem tất nhiên cũng thây được Thường Ninh Viễn cố ý, lớn tiếng hô lên: “Hạ Thì Lễ cố lên!”

Thường Ninh Viễn vô thức nhìn sang bên đó, khuôn mặt lo lắng của Quý Kiều khiến anh ta nhất thời hoảng hốt.

Hạ Thì Lễ nắm lấy khoảnh khắc anh ta lơ đãng, thuận thế ném vào một quả.

Bên sân lập tức truyền đến tiếng Quý Kiều lớn tiếng cổ vũ.

Lúc này đã qua hơn nửa thời gian hiệp 1, đội Thường Ninh Viễn chỉ dẫn trước 3 điểm.

Thường Ninh Viễn tức giận đập bóng xuống sân, trong lòng bực tức. Vài phút sau đó, anh ta công kích Hạ Thì Lễ càng thêm rõ ràng, thậm chí còn có vài lần xảy ra va chạm cơ thể.

Tiết Lương đứng bên sân không nhịn được nhắc nhở: “Chú ý đừng có phạm quy.”

Lần tấn công cuối cùng trước khi kết thúc trận đấu, Thường Ninh Viễn cầm bóng, Hạ Thì Lễ phòng ngự.

Mặc dù lực tấn công của Hạ Thì Lễ không được như Thường Ninh Viễn, nhưng nhờ tận dụng lợi thế về vóc dáng, anh phòng thủ khá tốt.

Mấy lần Thường Ninh Viễn muốn đột phá đều bị Hạ Thì Lễ chặn đến một giọt nước cũng không lọt.

Thấy thời gian sắp đến, Thường Ninh Viễn vốn đã vội vàng lại càng không thể bình tĩnh.

Anh ta làm bộ muốn ném bóng, dường như Hạ Thì Lễ nhìn thấu được suy nghĩ của anh ta, hai chân vẫn vững vàng đứng yên. Ánh mắt hai người giao nhau.

Sự bình tĩnh trong mắt Hạ Thì Lễ càng khiến Thường Ninh Viễn khó chịu.

Anh ta quyết tâm, sải bước mạnh mẽ lao qua.

Tất nhiên Hạ Thì Lễ không để yên cho anh ta, dang tay kiễng chân chặn lại.

Trong khoảnh khắc như đá lửa đập vào nhau mang theo tia chớp, bả vai hai người mạnh mẽ đập vào nhau.

Thường Ninh Viễn không hiểu bản thân bị làm sao nữa, một khắc đó hoàn toàn không muốn thu lại lực đạo của mình, chỉ muốn hung hăng va vào.

Hạ Thì Lễ không ngờ cậu ta lại hung ác như vậy, hai người cùng bị ngã lăn ra đất.

Cùng lúc vang lên, còn có tiếng còi của trọng tài và tiếng hô kinh ngạc ở bên sân truyền đến.

 

Nhìn thấy người bị ngã , Quý Kiều liền vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra.

Cánh tay của Hạ Thì Lễ bị đập mạnh vào nền xi măng, một mảng lớn da bị xước, vô số giọt máu nhỏ ra.

“Cậu phải đến phòng y tế thôi!” Quý Kiều cau mày, sốt ruột nói.

Bụi ở dưới đất khiến cánh tay anh bẩn vô cùng, khuỷu tay vẫn không chảy máu, phải nhanh chóng làm sạch và khử trùng.

Hạ Thì Lễ nhìn cánh tay bản thân, lại quay sang nhìn Quý Kiều.

“Chỉ bị xước một chút thôi, không sao.” Giọng anh vẫn ôn hòa bình tĩnh như mọi khi, nghe vào lại giống như là đang an ủi Quý Kiều.

Quý Kiều hơi ngẩn người, Hạ Thì Lễ đã được kéo dậy rồi.

“Cmn! Cậu ta cố ý phạm quy!” Diêu Húc vốn đã không ưa Thường Ninh Viễn, vừa kéo người vừa mắng.

Quý Kiều cũng đứng dậy, tay đỡ sau lưng Hạ Thì Lễ, giúp anh phủi bụi.

Lưng Hạ Thì Lễ cứng đờ, quay người nhìn Quý Kiều.

“Đi phòng y tế với tôi đi Hạ Thì Lễ.” Quý Kiều ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi mím chặt.

Diêu Húc nhìn một cái, vẫy vẫy tay đuổi người: “Đi đi, dù sao vốn dĩ cậu cũng chỉ định chơi một hiệp. Đi đi, đi đi.”

Hạ Thì Lễ khẽ cúi đầu nhìn Quý Kiều.

Cái cằm xinh xắn của cô gái, ánh mắt trắng đen rõ ràng động lòng người, bên trong là hai bóng dáng nho nhỏ của bản thân anh.

Ánh mắt cô chuyên chú lại sáng ngời, dường như thực sự đang quan tâm anh.

Thoáng chốc tim anh vừa mềm lại vừa chua xót.

Rõ ràng người bị thương là anh, tại sao lại sinh ra cảm xúc đau lòng cho Quý Kiều thế này?

Một lúc lâu sau, Hạ Thì Lễ nhẹ than một tiếng, đầu hàng.

“Được rồi, tôi đồng ý với cậu.” “Cả đóng kịch cũng đồng ý với cậu, được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu không thì không nhịn được nữa rồi !

 

------oOo------