“Không cần xin lỗi”
Quý Kiều chớp chớp mắt, không hiểu tại sao anh đột nhiên nhắc đến vở kịch.
Nhìn thấy Hạ Thì Lễ đi về phía trước một cách bất tiện, cô như vừa tỉnh khỏi một giấc mơ mà đi theo anh.
Thường Ninh Viễn đứng ở một bên, tay cầm quả bóng, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng rời đi của hai người.
Đầu gối anh ta cũng bị trầy xước, nhưng Quý Kiều ngay cả nhìn cũng không nhìn anh ta một cái.
Ghét anh ta đến như vậy sao?
Thường Ninh Viễn nghiến răng, ném mạnh quả bóng xuống đất, phát ra tiếng “bịch” trầm đục.
Đồng đội kinh ngạc nhìn anh ta, do dự hỏi: “Đầu gối của cậu….”
“Không sao.” Thường Ninh Viễn giơ tay lau mồ hôi trên mặt, giọng điệu cứng đờ.
“Tiếp tục hiệp sau.”
Anh ta nhìn theo bóng dáng hai người ở đằng xa, bàn tay nắm chặt, đốt ngón tay “răng rắc” phát ra âm thanh.
Quý Kiều cùng đến phòng y tế với Hạ Thì Lễ. Đến đây cô mới phát hiện ra, trừ khuỷu tay, chân anh cũng bị xước một mảng.
Trước tiên bác sĩ rửa miệng vết thương cho Hạ Thì Lễ làm lộ ra bề mặt vết thương màu hồng như thịt.
Quý Kiều nhìn thấy một mảng lớn da bị xước không khỏi hít một hơi.
Trời ạ, nhìn vào là đã thấy đau rồi.
“Chịu đựng một chút.” Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên hiền lành, nói chuyện cũng rất dịu dàng.
“Vâng.” Hạ Thì Lễ gật đầu.
Quý Kiều không dám nhìn miệng vết thương, đưa mắt nhìn khuôn mặt Hạ Thì Lễ. Anh để bác sĩ tùy ý bôi thuốc đỏ lên vết thương để khử trùng giống như không thấy đau vậy, mắt cũng không chớp một cái.
Quý Kiều mím môi, trong lòng có chút khó chịu.
Cô biết, vì cô mà Hạ Thì Lễ mới bị Thường Ninh Viễn va vào.
Đời trước, mặc dù quan hệ giữa hai người đó không tốt, nhưng Thường Ninh Viễn chưa bao giờ trực tiếp công kích Hạ Thì Lễ như vậy.
Bọn họ giống như hai người đối lập nhau hơn, không bao giờ qua lại với nhau.
Cô đã từng xem vô số trận đấu của Thường Ninh Viễn, cách chơi của anh ta luôn hung hãn nhưng chưa bao giờ cố ý va vào đối thủ như thế này.
Nếu không phải cô nói thích Hạ Thì Lễ trước mặt Thường Ninh Viễn, thì Hạ Thì Lễ đã không phải bị thương…
“Quý Kiều?”
Âm thanh của Hạ Thì Lễ gọi Quý Kiều trở lại từ trong suy nghĩ xa xăm*.
*Gốc 神游太虚: như đi vào cõi thần tiên : Đạo giáo có nghĩa là tinh thần của con người đạt đến trạng thái trống rỗng. Sau đó, nó được sử dụng để mô tả một người đang suy nghĩ xa và không tập trung vào các vấn đề hiện tại.
“Hả?” Quý Kiều mờ mịt nhìn anh.
Hạ Thì Lễ cười cười, nhắc nhở cô: “Vết thương xử lí xong rồi, chúng ta có thể đi rồi.”
Quý Kiều ngơ ngác nhìn cánh tay anh, chỗ vết thương nghiêm trọng nhất đã được quấn một lớp băng gạc, mờ mờ lộ ra lớp thuốc màu cà phê.
“Ừm.”
Rời khỏi phòng y tế, Hạ Thì Lễ hỏi cô: “Cậu trở lại sân bóng sao?”
Quý Kiều lắc lắc đầu: “Tôi về ký túc xá. Cậu thì sao?”
Hạ Thì Lễ ngừng lại giây lát: “Tôi cũng về ký túc xá.”
Ký túc xá của nam nữ sinh viên năm nhất ở hai bên trên cùng một còn đường, hai người đúng lúc đi cùng đường.
Trên đường đi Quý Kiều đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, không hề nói gì.
Hạ Thì Lễ nghiêng đầu, nhận thấy cô gái đi bên cạnh mình so với khi ở trên sân bóng thì đang có tâm sự.
Vì sao?
Vì mâu thuẫn giữa anh và Thường Ninh Viễn sao?
“Quý Kiều….”
“Xin lỗi….”
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Hai người nhìn nhau, cười rộ lên.
“Cậu nói trước đi.” Hạ Thì Lễ nhẹ cau mày, có chút không hiểu, “Sao lại xin lỗi?”
Quý Kiều mím mím môi, nhỏ giọng giải thích: “Vì tôi mà Thường Ninh Viễn mới cố ý va phải cậu.”
Vụ việc này cô gái khác nhìn vào sẽ chỉ thấy là va chạm bình thường thôi, nhưng đời trước Quý Kiều đã xem rất nhiều trận đấu của Thường Ninh Viễn, cô hiểu cách chơi bóng rổ, càng hiểu Thường Ninh Viễn hơn.
Cô biết rõ, Thường Ninh Viễn cố ý làm vậy.
Nghe xong Quý Kiều nói, trong lòng Hạ Thì Lễ có chút căng thẳng, vết thương có chút đau.
Vì vậy, là thay mặt Thường Ninh Viễn xin lỗi sao?
“Không sao.” Hạ Thì Lễ thấp giọng nói.
Quý Kiều ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút do dự.
“Không sao đâu.” Hạ Thì Lễ lặp lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười an úi, “Không cần xin lỗi.”
Anh đều hiểu.
Giọng Hạ Thì Lễ nhẹ nhàng, giống như mưa xuân nhẹ thấm vào tai Quý Kiều.
Vốn dĩ trong lòng Quý Kiều có chút phiền não buồn bực lại được tiêu tan đi rất nhiều một cách thần kì.
“Cậu vừa muốn nói cái gì?” Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi…” Hạ Thì Lễ ngừng lại một lúc.
Thứ anh muốn hỏi vừa rồi đã được giải đáp rồi.
“Không nhớ ra, bỏ đi.” Anh cười cười lắc đầu.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến bên dưới ký túc xá nữ rồi.
“Vậy tôi đi trước nhé.” Quý Kiều tạm biệt anh.
Hạ Thì Lễ gật đầu: “Ừm.”
Quý Kiều bước được hai bước, đột nhiên quay đầu lại.
“Hạ Thì Lễ,” Mắt cô cong cong, “Lời cậu nói còn tính không?”
Hạ Thì Lễ: “Cái gì?”
“Chuyện đóng kịch ấy.” Quý Kiều nhắc.
Cô vừa mới nhớ ra Hạ Thì Lễ đã đồng ý diễn kịch.
Trong mắt Hạ Thì Lễ cuồn cuộn cảm xúc.
Một lát sau, anh khàn giọng trả lời: “Tất nhiên. Tôi đã đáp ứng cậu rồi.”
“Có làm cậu chậm trễ việc của cậu không?” Hai tay Quý Kiều để sau lưng, có chút lo lắng mở to đôi mắt.
Ánh mắt thiếu nữ trong sáng đen như mực, lộ ra vẻ đơn thuần hồn nhiên.
Tim Hạ Thì Lễ nhẹ run rẩy, lắc đầu cười: “Không đâu, yên tâm đi.”
“Ừm.”Quý Kiều cười.
Rõ ràng là câu nói nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng Hạ Thì Lễ nói ra không hiểu sao lại có tác dụng trấn an lòng người.
Quý Kiều tạm biệt Hạ Thì Lễ lần nữa, vui vẻ đi vào ký túc xá.
20 phút sau Tiền Tĩnh Tĩnh và Hàn Trân Ny trở về. Lúc hai người vào phòng, mỗi người cầm một cốc trà sữa.
“Lớp trưởng mời đấy!,” Tiền Tĩnh Tĩnh cười hihi nói, “Tiếc là cậu không ở đấy.”
“Tay Hạ Thì Lễ sao rồi? Không sao chứ?” Hàn Trân Ny hỏi.
Quý Kiều lắc đầu: “Không bị thương đến xương cốt, chỉ bị xước da thôi.”
“Vậy tốt rồi.” Hàn Trân Ny gật đầu.
“Kiều Kiều, sao cậu không hỏi bọn tớ ai thắng nha?” Tiền Tĩnh Tĩnh nuốt trân châu, hoang mang nói.
Quý Kiều thở dài: “Thường Ninh Viễn thắng.”
Không cần hỏi cô cũng biết kết quả.
Vốn dĩ Thường Ninh Viễn chơi bóng rất tốt, theo như dáng vẻ lúc đấy của anh ta, chắc chắn sẽ ra tay tàn nhẫn.
“Bingo!” Hàn Trân Ny búng tay, “Hạ Thì Lễ không ở đấy, khỏang cách điểm số sau đó rất lớn.”
Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn về phía Quý Kiều “Bọn họ nói ngày mai là trận chung kết. Rất nhiều con gái của hai lớp đều đi xem. Cậu đi không?”
Quý Kiều lắc đầu: “Không đi đâu, chẳng có gì hay.”
Thời gian đó không bằng cô đi học thuộc thoại của vở kịch.
Ngày hôm sau, Quý Kiều không tham gia vào hàng ngũ đi xem bóng của bạn cùng phòng, một mình đi thư viện.
Đến tối lúc cô đi học về, không hề ngạc nhiên khi biết rằng phòng ký túc xá Thường Ninh Viễn đạt giải nhất.
“Phòng bọn họ lấy được tiền thưởng, buổi tối còn đi liên hoan nữa.” Tiền Tĩnh Tĩnh nói nói liền có chút hâm mộ, “Con gái tụi mình khi nào thì cũng đi liên hoan đi!”
Trưởng phòng Hàn Trân Ny tất nhiên không có ý kiến gì: “Được nha. Chúng ta bàn với phòng 305 một chút, có thời gian tuần sau đi liên hoan.”
Cả lớp có tổng cộng 8 nữ sinh, vừa đủ thành hai phòng ký túc xá.
“Được.” Quý Kiều gật gật đầu.
Hà Hội nhìn Quý Kiều một cái, cũng gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
“Để tớ xem bọn họ đi đâu ăn liên hoan rồi?” Tiền Tĩnh Tĩnh mở vòng bạn bè, tìm nick bạn cùng phòng của Thường Ninh Viễn xem hoạt động.
“Trời ạ.” Tiền Tĩnh Tĩnh đột nhiên hô lên, “Bọn họ uống nhiều thật đấy!”
Trong bức ảnh là một đống chai rượu rỗng.
“Không xảy ra việc gì chứ?” Tiền Tĩnh Tĩnh có chút lo lắng.
Hàn Trân Ny sáp lại gần nhìn bức ảnh cũng chau mày.
“Tớ hỏi xem.”
Trân Ny ra ngoài gọi qua đó một cuộc điện thoại, không bao lâu liền quay lại, biểu cảm có chút phức tạp.
“Ờm…” Cô ấy ngập ngừng nói, “Bọn họ nói đa phần đều là Thường Ninh Viễn uống.”
Quý Kiều: “….”
Đừng nói là liên quan đến cô nhá.
Tiền Tĩnh Tĩnh “a” một tiếng, “Vậy cậu ta vẫn ổn chứ?”
Trân Ny: “Chắc là vẫn ổn, bọn họ chuẩn bị quay về rồi.”
Hà Hội cúi đầu nghe mấy người bọn học nói chuyện, lén lút liếc sang Quý Kiều ở một bên.
Quý Kiều vẫn là bộ dạng không có gì quan trọng, cúi đầu chơi điện thoại.
Hà Hội mím môi, không biết bản thân đang buồn nhiều hơn hay tức giận nhiều hơn.
Ngay lúc này, điện thoại cậu ta để trên bàn đột nhiên rung lên.
Hà Hội nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.
Dưới màn đêm dày đặc, nhìn một cái Hà Hội đã thấy được Trần Hiển đang ngồi trên ghế và Thường Ninh Viễn đang dựa vào vai cậu ta.
Hà Hội vội vàng đi đến, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc gay mũi.
Trẩn Hiển nhìn thấy cậu ta, trên khuôn mặt lộ ra thất vọng: “Quý Kiều không chịu xuống sao?”
Hà Hội gật gật đầu, ậm ờ nói: “Cậu ấy đang thảo luận vở kịch tiếng anh với người khác trên wechat.”
Trần Hiển khẽ đẩy người ở bên cạnh, nghiêm khắc* giáo huấn cậu ta: “Nghe thấy chưa? Cậu ta biết cậu uống thành như này rồi cũng không quan tâm, cậu còn muốn tìm cậu ta làm gì?!”
*Gốc恨铁不成钢: rèn sắt không thành thép, ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Đôi mắt nhắm chặt của Thường Ninh Viễn khẽ mở ra, lặng lẽ nhìn Hà Hội.
Vốn dĩ đôi mắt anh ta rất đẹp, khi uống say mơ hồ mang theo hơi nước, lấp lánh giống như vì sao.
Hà Hội bị anh ta nhìn đến tim loạn nhịp, hai má dần nóng lên. Cậu ta không kìm được lòng nhỏ giọng nói: “Cậu đừng thích Quý Kiều nữa.”
Thường Ninh Viễn dời ánh mắt, nhìn về phía cửa lớn của ký túc xá nữ.
Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, ánh mắt chờ mong, giống như trẻ con đang mong ngóng món đồ chơi yêu thích.
“Cậu ấy không xuống đâu.” Hà Hội chau mày.
Thấy Thường Ninh Viễn không phán ứng, cậu ta không nhịn được lớn tiếng nói: “Cậu ta thực sự không thích cậu! Cậu ta còn mắng cậu lăng nhăng*.”
*Gốc花心: hoa tâm
Thường Ninh Viễn ngạc nhiên, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Hà Hội: “Cậu nói cái gì?”
Sau khi Quý Kiều và Hạ Thì Lễ đồng ý diễn kịch, diễn viên vở “Người Đẹp và Quái Vật” cuối cùng cũng đủ rồi.
Tập hợp được hai đại mỹ nam mỹ nữ trong lớp, Hà Minh vui vẻ vô cùng.
Đây còn thi cái gì nữa?
Không cần thi nữa! Chỉ dựa vào ngoại hình lớp 1 bọn họ đã thắng rồi!
Chẳng qua chỉ nửa ngày ngắn ngủi trôi qua, cậu ta đã loan tin tức tuyệt vời này ra khắp nơi, chỉ mong có thể lập tức diễn tập chụp ảnh lưu lại.
Do Hạ Thì Lễ có việc, buổi diễn tập đầu tiên đành phải lùi xuống chiều chủ nhật.
Buổi chiều chủ nhật, Hạ Thì Lễ từ bệnh viện trở về ký túc xá.
Diêu Húc đang chơi game ngẩng đầu lên nhìn anh, huýt sáo.
“ Huýt~, anh Hạ, hôm nay tâm trạng không tệ nha.”
Hạ Thì Lễ khựng lại.
Tâm trạng không tệ? Có sao?
“Sao thế? Có phải mẹ chúng ta được ra viện rồi?” Diêu Húc đoán.
Mỗi lần Hạ Thì Lễ từ bệnh viện trở về, trên mặt đều có chút bức bối, nhưng hôm nay lại có nụ cười hiếm thấy.
“Sắp rồi.” Hạ Thì Lễ qua loa đáp một tiếng.
Thực ra không phải.
Anh vui vẻ, là vì vừa mới nhận được tin nhắn của Quý Kiều.
Cô nói: “Một chốc nữa gặp.”
Ngắn ngủi bôn chữ, anh đã nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Hạ Thì Lễ thay quần áo xong, nói một tiếng với bạn cùng phòng rồi ra khỏi cửa.
Vừa đi được vài bước liền bị người khác gọi lại.
——“Hạ Thì Lễ.”
Bước chân Hạ Thì Lễ khựng lại, quay người đối mặt với Thường Ninh Viễn.
Thường Ninh Viễn nhìn túi anh đang đeo trên vai: “Có phải cậu đi tập kịch với Quý Kiều không?”
Hạ Thì Lễ gật đầu: “Đúng vậy.”
Thường Ninh Viễn mím mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Hạ Thì Lễ nâng tay nhìn đồng hồ, từ chối: “Tôi không muốn đến muộn. Có chuyện gì đợi buổi tối tôi quay lại rồi nói.”
Lúc quay người, chuộng điện thoại anh vang lên.
Tên Quý Kiều hiển thị trên màn hình.
——“Có liên quan đến Quý Kiều.”
Giọng Thường Ninh Viễn cùng lúc vang lên.
Bước chân Hạ Thì Lễ hơi khựng lại, không hề quay đầu.
Thường Ninh Viễn đứng đằng sau, nhìn anh vừa đi vừa nghe điện thoại.
“Đến ngay đây.”
“Ừm, được.”
Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm lờ mờ truyền đến từ hành hiên phía trước, không khó để có thể đoán ai đang gọi đến.
“F*ck!”
Thường Ninh Viễn khẽ chửi một tiếng, hung hăng đá vách tường.
Thật cmn bực mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Tất nhiên là vở kịch quan trọng hơn nha.
------oOo------