Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 46: 46: Chương Trình




Có thêm rất nhiều tình địch

Câu hỏi của Quý Kiều vừa mới thốt ra, bầu không khí vốn yên lặng giờ lại càng đình trệ.

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy tai Hạ Thì Lễ nhanh chóng đỏ lên.

Làm sao mà chưa từng nghĩ đến được chứ?

Buổi tối hôm Diêu Húc tặng đồ cho anh, anh liền mộng tinh vì một giấc mơ đẹp.

Con trai ở tầm tuổi này chung quy thì tinh lực vô cùng tràn đầy, lại cực kì mẫn cảm.

Đối mặt với người mình thích, dường như mỗi lần tiếp xúc thân mật một cách đơn giản cũng đều vô thức mà nổi lên phản ứng sinh lí.

Nhưng những loại tình huống như này bản thân nhịn một chút là sẽ xong.

Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ sẽ phát sinh ý nghĩ gì đó với Quý Kiều như hiện tại.

“Anh…” Nhất thời Hạ Thì Lễ nghẹn lời không nói được gì.

Quý Kiều nhìn anh không chớp mắt, trong đôi mắt sáng ngời trong suốt có chút tò mò và thăm dò nghiên cứu.

“Ừm.” Anh đáp qua quýt một tiếng, không trái lương tâm mà nói không có được.

Quý Kiều hít một hơi, trong giây lát liền nhớ tới cái hộp 0.03 trong túi đó.

OMG.

Hóa ra thực sự là…

Hạ Thì Lễ nghe tiếng hít khí khe khẽ của cô, trong lòng có hơi hoang mang, vội vàng nói thêm: “Đấy là phản ứng sinh lí bình thường của con trai, anh có thể kiềm chế.”

“Anh sẽ không làm gì với em đâu, em đừng lo lắng.”

Tuổi của cô còn rất nhỏ, bọn họ lại vừa mới xác định quan hệ, Hạ Thì Lễ không muốn để cô nghĩ anh sẽ bị chi phối bởi dục vọng.

Quý Kiều nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt sạch sẽ ngây thơ.

Trong lòng lại bán tin bán ngờ.

Sẽ không làm gì với cô, vậy sao lại chuẩn bị 0.03 từ sớm như vậy?

“Em đừng nhìn anh như vậy.” Hạ Thì Lễ giống như không chịu nổi liền giơ tay che mắt cô lại.

Anh không hề có sức chống cự đối với ánh mắt của cô, thỉnh thoảng còn xuất hiện những suy nghĩ không đứng đắn.

“Em yên tâm, anh thực sự sẽ không làm chuyện gì xúc phạm đến em đâu.” Hạ Thì Lễ nhẹ giọng nói.

Quý Kiều khẽ gật đầu, bàn tay che mắt cô đã rời đi, trước mắt bỗng nhiên bừng sáng.

“Vậy cái hộp 0.03 anh chuẩn bị cho ai dùng chứ?” Sau khi im lặng hai giây, cô vẫn không nhịn được mà hỏi.

Không chuẩn bị cho cô, chẳng lẽ lúc anh tự làm cái đó còn phải đeo bao à?

Biểu cảm của Hạ Thì Lễ tức khắc đông cứng: “Em nhìn thấy rồi à?”

Quý Kiều: “Ừm, hôm đó lúc đổ xăng em liền thấy trong cặp anh.”

“…Đấy là Diêu Húc lén mua rồi đưa cho anh.” Hạ Thì Lễ im lặng trong giây lát rồi giải thích.

Quý Kiều bừng tỉnh hiểu ra.

Hóa ra là Diêu Húc, vậy thì không còn kì lạ nữa.

May mà đã hỏi, nếu không thì đã trách nhầm anh rồi.

Xem ra bạn trai mình đúng là quý ông đoan chính, không có tí suy nghĩ không đứng đắn nào.

Quý Kiều có hơi oán giận mà nhìn anh một cái.

Cô có hơi nghi ngờ, có khi nào cuối cùng người không nhịn được sẽ là cô không?

Dù sao với nhan sắc và dáng người này của bạn trai, cô cũng có hơi thèm…

Lúc đang nghĩ,  tay Quý Kiều bị Hạ Thì Lễ dắt đi.

“Đi thôi” Hạ Thì Lễ lẩm lẩm tự nói, “Thực sự là không được để ở một mình một phút giây nào mà.”

Bên ngoài hang đá vôi, điểm tham quan còn có những địa điểm như là hồ, miếu, rừng, vườn cây, khu triển lãm…

Hai người tùy ý đi dạo xung quanh, lại chụp ít ảnh, không lâu sau đã đến giờ cơm trưa rồi.

Theo như thời gian đã được thông báo từ trước, hai người đến điểm ăn cơm được quy định.

Tĩnh Tĩnh và Trân Ny đã đến đó từ sớm rồi, ngóng trông về phía Quý Kiều mà vẫy tay, Diêu Húc ngồi bên cạnh, chém gió với người bên cạnh một cách vô cùng hưng phấn.

Không lâu sau, lớp trưởng Tiết Lương thấy mọi người đến cũng khá đủ rồi liền đứng dậy kiểm kê số người.

Lúc sau, cậu ấy khẽ chau mày nhìn về phía Trần Hiển: “Trần Hiển, Thường Ninh Viễn ở phòng các cậu đâu?”

Trần Hiền vô thức liếc về phía Quý Kiều một cái: “Ồ, cậu ấy không thoải mái lắm nên đã về trước.”

Tiết Lương khẽ gật đầu, ý là đã biết.

Sắc mặt Quý Kiều vẫn như thường, vờ như không cảm nhận được ánh mắt của Trần Hiển.

Ngược lại Hạ Thì Lễ lại khẽ nắm lấy tay cô, giống như an ủi mà hơi siết lại.

 

Lần này trở về từ hôm đi đạp thanh, liên tục mấy hôm liền lúc điểm danh trên lớp đều không thấy Thường Ninh Viễn.

Lần nào cũng là bạn cùng phòng xin nghỉ giúp anh ta nói rằng anh ta bị ốm.

Sau đó, ngay cả Trình Thừa bạn cùng phòng mới của Quý Kiều cũng tò mò.

“Ấy, Thường Ninh Viễn ở lớp các cậu bị sao thế?”

Trình Thừa học lớp 2, không hề rõ về chuyện giữa Quý Kiều và Thường Ninh Viễn, hỏi trực tiếp Hàn Trân Ny lúc ở ký túc xá.

Quý Kiều hơi khựng lại, nghe thấy giọng Hàn Trân Ny: “Tớ cũng không rõ. Dù sao cậu ta cũng thực sự là có giấy phép.”

“Ồ là vậy sao…”

Quý Kiều rủ mắt, bỏ qua câu nói sau đó của Trình Thừa.

Không cần biết anh ta bệnh thật hay bệnh giả, đều không liên quan gì đến cô.



Sau đó Thường Ninh Viễn quay lại đi học lúc nào Quý Kiều cũng không có ấn tượng gì.

Lần gần nhất hai người chạm mặt nhau là ở phòng giáo viên khu trung tâm kĩ thuật.

Lúc bả vai sượt qua nhau, ánh mắt Thường Ninh Viễn lướt nhìn cô rồi rời đi, biểu cảm bình thản không nhìn ra cảm xúc gì.

Thấy thái độ như người lạ này của anh ta trong lòng Quý Kiều thoáng nhẹ nhõm.

Không có Thường Ninh Viễn đến làm phiền cô, cô liền có thể chuyên tâm mà chuẩn bị cho cuộc thi, không cần lo lắng lúc đến phòng thực nghiệm sẽ bị anh ta chặn lại.

Vòng loại cuộc thi Vân Tiêu sắp diễn ra, đa phần thời gian rảnh của Quý Kiều đều ở phòng thực nghiệm.

Vòng loại cuộc thi Vân Tiêu diễn ra vào tháng 11, chia làm bốn khu thi đấu lớn, bốn đội mạnh nhất ở mỗi khu sẽ đến thành phố S vào tháng 12 để tham gia trận đấu cuối cùng.  Đội vô địch sẽ giành được giải thưởng hậu hĩnh là 100 nghìn nhân dân tệ ( hơn 350 triệu vnđ), rất có sức hấp dẫn.

Quý Kiều bận cho cuộc thi, rất ít khi đăng nhập vào weibo, chỉ có thể thỉnh thoảng đăng vài tấm ảnh thường ngày.

Nhưng sức hút của cô cũng không vì vậy mà đi xuống, ngược lại khu bình luận lại càng ngày càng sôi nổi.

Lượng fans vẫn tăng lên đều đều, các công việc hợp tác tìm đến cửa càng ngày càng nhiều.

Để chuẩn bị tốt cho cuộc thi, Quý Kiều đều từ chối hết những lời mời này, muốn chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi.

Một ngày đầu tháng 11, giáo viên trong khoa tìm đến Quý Kiều, muốn cô sau bữa trưa đến văn phòng một chuyến.

Văn phòng ở trên tầng của phòng thực nghiệm, Hạ Thì Lễ dứt khoát đi cùng với cô luôn, đợi cô ở phòng thực nghiệm dưới tầng.

Quý Kiều cũng không ngờ rằng, đẩy cửa phòng ra, trừ giáo viên khoa cô ra còn có một người nam người nữ đeo thẻ phóng viên ở trong nữa.

“Ấy Quý Kiều đến rồi, ngồi đi em!” Giáo viên thân thiện nói với Quý Kiều.

Lần đầu được đối đãi nhiệt tình như này, Quý Kiều có chút hơi không thích ứng được mà vội vàng chào hỏi.

“Em chào thầy.”

Cô quay sang hai người kia: “Xin chào…”

“Ồ, đây là phóng viên của đài Nam Qua (là bí đỏ á =))), muốn gặp em trò chuyện một chút.” Giáo viên vội vàng giới thiệu.

“Vậy mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một chút.” Giáo viên rời đi, để lại không gian cho ba người họ.

Quý Kiều kéo ghế ngồi xuống, ngồi đối diện hai người kia, cười lịch sự.

Hai người phóng viên đơn giản tự giới thiệu bản thân, nói mục đích của chuyến đi lần này cho Quý Kiều nghe.

Bọn họ là nhân viên của chương trình tạp kĩ hàng tuần đài Nam Qua. Người nam tên Lí Vũ, cô gái trẻ tuổi là trợ lí của anh ấy tên Khản Khản.

Trước mắt, chương trình của họ là “Món ngon vườn trường” số đặc biệt, mỗi tuần sẽ mời một vài gương mặt tiêu biểu ở trường học tham gia chương trình giới thiệu về món ngon ở trường mình.

Trong chương trình, mọi người đều tự giới thiệu về trường của mình, nói một chút về bối cảnh lịch sử, cùng nhau ăn một vài món ngon.

Còn về những gương mặt trong chương trình, tất nhiên sẽ là những người càng nổi tiếng càng có ngoại hình đẹp càng tốt.

Trước đó người trong tổ chương trình đã nhìn thấy ảnh của Quý Kiều trên mạng, cảm thấy cô rất phù hợp, tức thì có ý nghĩ muốn mời cô.

Quý Kiều nghe xong, vô thức hỏi: “Trường của bọn em có món ngon à?”

Đại học Hối Đồng nổi tiếng là “Hố đen ẩm thực” cuả thành phố đại học mà. Nếu như mà lên chương trình thì chẳng phải là sẽ lập tức bị KO sao?

Khản Khản liền cười: “Cái này thì em yên tâm, món ngon thì bọn chị sẽ tự tìm. Em đảm nhận việc xinh đẹp như hoa trên chương trình là được rồi.”

Quý Kiều có hơi do dự.

Chương trình này rất nổi tiếng, thi thoảng mẹ cũng sẽ xem.

Nếu như cô tham gia có thể lấy được chữ kí của MC chương trình thì quá tuyệt.

“Lúc nào thì quay ạ?” Quý Kiều hỏi.

“Khoảng đầu tháng 12 thì quay, cuối tháng chiếu.” Lí Vũ trả lời.

Quý Kiều khẽ chau mày, uyển chuyển từ chối: “Vậy em không thể tham gia được rồi. Tháng 12 em có cuộc thi quan trọng, không có thời gian đến thành phố B tham gia quay chương trình được.”

Khản Khản tiếc nuối “À” một tiếng.

“Chúng tôi cũng chỉ quay một ngày thôi, không chiếm quá nhiều thời gian của em đâu.” Lí Vũ thử thuyết phục cô.

Quý Kiều nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn từ chối.

Trước mắt vẫn chưa diễn ra vòng loại mà cô đã cảm nhận được cảm giác lo lắng cho cuộc thi rồi, càng đừng nói đến là vòng chung kết vào tháng 12, thời gian đó sợ rằng lại càng lo lắng.

Hai người trước mặt nhìn nhau một cái.

“Cuộc thi của em bao giờ kết thúc?” Lí Vũ hỏi.

Quý Kiều: “ 20 tháng 12”

“20 tháng 12…” Ngón tay người đàn ông khẽ gõ lên bàn, “Như này đi, bọn tôi về thương lượng lại một chút, xem xem có thể rút ra ít thời gian. Rồi cho em câu trả lời thuyết phục được không?”

Tử Hòa cũng được coi là người nổi tiếng trên mạng. Cho dù là người không biết cô, thì cũng đã nhìn thấy mấy bức ảnh concept dân quốc của cô rồi.

Người chế tác chương trình rất xem trọng cô, không thì cũng không để người đang ở Hối Đồng là bọn họ cố tình chạy đến đây một chuyến.

Huống hồ hôm nay bọn họ chính thức gặp mặt Quý Kiều, cũng cảm thấy cô vô cùng phù hợp với chương trình.

Bây giờ ảnh của người nổi tiếng mạng cũng rất ảo, ảnh thì sửa từng tí một cho đẹp đẽ, nhưng vừa lên hình một cái là lộ hết. Nhưng Quý Kiều thì không hề sống ảo một tí nào, người thật thậm chí còn khéo léo sống động hơn trong ảnh mấy phần.

Mặc dù chửi bới cũng có thể hot lên, nhưng bọn họ vẫn có xu hướng chọn Quý Kiều, người có thể thu hút những bình luận tích cực.

Quý Kiều nghĩ nghĩ, thành thật mà hỏi: “Em tham gia thì có thể xin được chữ kí của MC đài của mọi người không?”

Lí Vũ cười: “Cái này không thành vấn đề, tôi có thể đồng ý trước với em.”

Quý Kiều gật đầu: “Được rồi, nếu thời gian phù hợp, không xung đột với thời gian em thi thì được.”

Có thời gian thì tham gia vậy, thử lên chương trình trên TV một chút cũng không tệ.

Để lại phương thức liên lạc và kết bạn wechat xong, Quý Kiều tạm biệt với hai người xong liền quay về phòng thực nghiệm.

Trong thời gian nghỉ trưa, ở phòng thực nghiệm chỉ có một mình Hạ Thì Lễ.

Anh mặc áo len màu xám, đeo kính gọng vàng vuông, sống lưng thẳng tắp, biểu cảm nghiêm túc chuyên chú nhìn vào máy tính.

Quý Kiều đi vào từ cửa sau, định hù anh từ đằng sau.

Cô rón ra rón rén đi đến sau lưng Hạ Thì Lễ, đang định giơ tay lấy cặp kính của anh xuống, nhưng cánh tay lại bị người khác nhanh hơn một bước mà nắm lại.



Quý Kiều cười hai tiếng, bỏ tay xuống như không có gì xảy ra.

“Sao anh nhận ra nha?” Rõ ràng là cô rất nhẹ nhàng mà.

“Ngửi thấy mùi hương của em.” Hạ Thì Lễ cười nói.

Hửm? Sao mũi tinh vậy chứ?

Quý Kiều khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Hạ Thì Lễ, tay chống má kể lại tỉ mỉ chuyện tổ chương trình đài Nam Qua đến tìm cô cho anh nghe.

Hạ Thì Lễ nghe xong, khẽ gật đầu.

Chương trình đó anh đã từng nghe nói đến rồi, tỉ suất xem dường như cũng khá cao.

Anh im lặng trong giây lát, khẽ cười nói: “Xem ra Kiều Kiều của chúng ta lại sắp nổi tiếng hơn nữa rồi.”

Quý Kiều nhìn anh, mắt chơm chớp: “Anh thấy không tốt sao?”

Hạ Thì Lễ khẽ lắc đầu: “Anh không cảm thấy không tốt. Anh chỉ nghĩ, sau khi em tham gia chương trình, anh lại có thêm rất nhiều tình địch nữa rồi.”

“Vậy nên với anh mà nói đây không phải là chuyện tốt phải không? Anh sẽ không cho em đi sao?” Quý Kiều chần chừ, hỏi.

Thường Ninh Viễn đời trước chính là như vậy, không muốn có quá nhiều người chú ý đến cô, vậy nên không cho cô đi làm người mẫu ảnh, sợ cô sẽ bị nhiều đàn ông quấn lấy.

Hạ Thì Lễ rủ mắt nhìn cô, nắm lấy tay cô khẽ siết chặt: “Nếu như có rất nhiều tình địch em vẫn chọn anh, không phải là sẽ chứng minh được anh rất ưu tú. Đây không phải là chuyện tốt sao?”

Anh không nhanh không chậm mà nói xong, cũng chớp chớp mắt, ra vẻ chân thành mà hỏi: “Đúng không?”

Tim Quý Kiều khẽ rung động, gật đầu thật mạnh.

“Đúng đúng đúng, bạn học Hạ nói vô cùng đúng!”

Trời ạ, đàn ông tự tin đúng là đẹp trai quá đi mất.

Nếu không phải đang ở phòng thực nghiệm, Quý Kiều thực sự muốn đè anh xuống mà mạnh mẽ hôn rồi.

Hạ Thì Lễ khẽ cười, liếc qua đồng hồ: “Có muốn chợp mắt một lát không?”

Buổi chiều tiết 1,2 phải lên lớp, bây giờ về ký túc xá thì cũng không kịp, chỉ có thế nằm sấp ở phòng thực nghiệm chợp mắt một lúc thôi.

Quý Kiều vốn không cảm thấy gì, bị anh nhắc đến liền cảm thấy buồn ngủ, liền úp sấp bên cạnh Hạ Thì Lễ định ngủ một lát.

Thời tiết không nóng không lạnh, sau buổi trưa ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào hành lang và một phần bàn.

Lưng Quý Kiều bị nắng chiếu vào rất ấm áp, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

 

Trên tầng, hai nhân viên công tác của đài Nam Qua vẫn đang nói chuyện cùng giáo viên.

Nếu như đã quyết định là Quý Kiều rồi, tổ tiết mục còn phải đến Hối Đồng quay một video ngắn nữa.

Thầy giáo nghe vậy, chủ động muốn đưa hai người đi tham quan một vòng, tiện thể giới thiệu qua cho bọn họ.

Lí Vũ và Khản Khản tất nhiên là đồng ý.

Ba người đi thang bộ xuống tầng, lúc đến tầng 2, thầy giáo đột nhiên nảy ra một ý.

“Ấy đúng rồi, trong trường chúng tôi còn có một bạn học nam vô cùng ưu tú. Nếu như Quý Kiều không tham gia, có thể hỏi cậu ấy có tham gia hay không.”

Nghe đến trai đẹp, cô gái trẻ tuổi như Khản Khản lập tức có hứng thú: “Được được, thầy à thầy nói đi!”

Thầy giáo cười: “Cậu ấy là bạn học cùng lớp với Quý Kiều, đẹp trai, thành tích cũng rất tốt. Mới năm nhất đã là người đảm nhận một hạng mục mang về cho trường chúng tôi một giải hạng mục xuất sắc. Bây giờ đang chuẩn bị cho một cuộc thi về thuật toán ở nửa cuối năm…”

“Ồ đúng rồi, bình thường cậu ấy đều hay ở phòng thực nghiệm ở tầng một. Đúng lúc chúng ta đi qua xem xem, nếu cậu ấy ở đấy mấy người có thể trò chuyện một lúc.”

Thầy giáo vừa nói vừa dẫn hai người đến cửa phòng thực nghiệm.

Mở cửa phòng ra, ba người liền ngây ra.

Ở vị trí bên cạnh cửa sổ, có một nam một nữ ngồi cạnh nhau.

Người con gái nằm sấp ngủ, ánh nắng rơi trên mái tóc quăn dài của cô, rải một lớp ánh sáng vàng kim nhàn nhạt trên tóc.

Chàng trai bên cạnh cô nghiêng lưng về phía cửa, loáng thoáng có thể thấy được đường nét khuôn mặt nhã nhặn, khôi ngô và dáng người thon dài của anh.

Anh hơi cúi đầu, đang cẩn thận cắt móng tay giúp cô gái đang ngủ.

Cắt cắt cắt móng tay?

Giáo viên nghi ngờ mắt mình nhìn nhầm rồi.

Khản Khản lại càng không thể tin được mà hít một hơi.

Mái tóc, quần áo này, còn có màu sắc móng tay, đây không phải là Quý Kiều vừa nãy sao?

Có lẽ tiếng hít hơi to quá, dường như chàng trai nhận ra gì đó mà quay đầu lại.

Thấy ba người ở trước cửa, anh hơi ngạc nhiên một chút rồi rất nhanh đã khôi phục sắc mặt như thường.

Quý Kiều ở bên cạnh mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

“Sao vậy?”

Cô ngẩng đầu, đồng thời nhìn thấy ba người đang hóa đá ở trước cửa.

Chỉ trong vài giây, Khản Khản đeo balo đã nhanh chóng đi đến trước mặt hai người họ.

Quý Kiều nhìn cô ấy, hơi hoang mang.

Lại đến thuyết phục cô sao? Mặc dù tần suất hơi cao, nhưng tổ chương trình này cũng thật sự có thành ý.

Cô hơi hé môi: “Em…”

“Bạn học Hạ!”

Quý Kiều vừa nói được một chữ thì bị cắt ngang.

Hai mắt Khản Khản phát sáng nhìn Hạ Thì Lễ, giọng nói hưng phấn vô cùng: “Cậu có hứng thú với chương trình của chúng tôi không?”

Hết chương 46

 

------oOo------