Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 47: 47: Trực Giác




Dù sao cũng từng trải qua chuyện bị em cưỡng hôn

Quý Kiều: “…”

May mà cô vẫn chưa nói gì khiến người ta xấu hổ.

Cô nâng mắt nhìn Hạ Thì Lễ, lại nhìn về phía Khản Khản.

Đôi mắt cô gái trẻ sáng ngời, lại dường như có chút cẩn thận dè dặt.

Cũng đúng, có cô gái nào mà không thích trai đẹp chứ?

Một giây sau, cô liền nghe thấy giọng nói bình thản uyển chuyển từ chối của Hạ Thì Lễ: “Ngại quá, tôi không muốn lên TV.”

Não Khản Khản nhanh chóng xoay chuyển, nói liền một mạch: “Chương trình của chúng tôi rất thoải mái, với lại cũng không chiếm quá nhiều thời gian của cậu. Cậu với Quý Kiều là người yêu phải không? Hay là hai người cùng nhau tham gia chứ?”

Thực ra mỗi một trường đại học chỉ có một đại diện thôi, nhưng đôi tình nhân này quá là hút mắt người xem cũng quá là đẹp luôn. Nếu như có thể tham gia, sắp xếp với nhà sản xuất một chút thì cũng không phải là không thể.

Hạ Thì Lễ lắc đầu, vẫn lịch sự từ chối: “Xin lỗi.”

Khản Khản cắn môi dưới, vẫn có chút không cam lòng: “Cậu còn băn khoăn cái gì sao? Có tiện nói ra không?”

Hạ Thì Lễ chậm rãi mà nói: “Không có nguyên nhân đặc biệt nào, đơn giản là không thích, xin lỗi.”

Khản Khản có hơi thất vọng mà khẽ mím môi.

Lí Vũ đi đến nhìn về phía Quý Kiều: “Quý Kiều thì sao? Em có muốn cùng bạn trai mình tham gia không?”

Chàng trai không muốn, nhưng nói không chừng bạn gái lại đồng ý.

Quý Kiều ngơ ngác.

Nếu như tham gia cùng Hạ Thì Lễ, vậy chẳng phải là mẹ sẽ biết sao?

“Em…” Cô hơi do dự.

“Bọn em không muốn khoe khoang như vậy.” Hạ Thì Lễ ngắt lời Quý Kiều, uyển chuyển từ chối.

Lí Vũ gật đầu: “Hiểu rồi.”

Người ta thường nói “Khoe khoang lắm, chia tay nhanh.” Có một vài cặp không muốn đem chuyện tình cảm của mình khoe khoang ra ngoài cũng có thể hiểu được.

Khản Khản tiếc nuối không thôi, vẫn không từ bỏ mà để lại một câu: “Vậy được rồi, Quý Kiều có phương thức liên lạc của tôi, nếu như cậu thay đổi quyết định thì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.”

Khản Khản lưu luyến tạm biệt.

Sau khi ba người rời đi, cũng sắp đến giờ lên lớp rồi.

Quý Kiều thu dọn đồ đạc xong, cùng Hạ Thì Lễ đi về phía phòng học.

“Anh thực sự không thích lên TV à?” Trên đường, Quý Kiều không nén nổi tò mò.

Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Không thích, đến lúc đó anh ở dưới sân khấu đợi em nhé. Với lại…”

Anh ngừng lại, hàng mi rủ xuống nhìn Quý Kiều: “Không phải là dì không đồng ý em có bạn trai ở đại học sao? Anh nghĩ em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để dì biết.”

Tim Quý Kiều rơi một nhịp, hơi mở to đôi mắt.

Đây mới là nguyên nhân chủ yếu Hạ Thì Lễ không đồng ý đi?

Không ngờ cô chỉ mới do dự một giây, anh đã nhìn ra được.

Quý Kiều vừa cảm động lại vừa thấy ngại: “Anh vẫn nhớ sao?”

Thực ra Quý Kiều đã từng nghĩ đến việc này, nhưng không ngờ chuyện cô đã nói từ lâu như vậy mà anh vẫn còn nhớ….

Hạ Thì Lễ kéo bả vai cô, hơi siết lại, đùa nói: “Dù sao cũng từng trải qua chuyện bị em cưỡng hôn, rất khó để không có ấn tượng sâu sắc nhé.”

Quý Kiều bị trêu, bỗng bật cười ra tiếng.

“Đúng rồi, buổi tối anh không ăn tối cùng em được.” Hạ Thì Lễ giải thích, “Mẹ anh muốn tối nay anh về nhà một chuyến.”

Quý Kiều khẽ gật đầu: “Ok, vậy em đi ăn cùng bọn Tĩnh Tĩnh.”

“Ừm, chìa khóa phòng thực nghiệm anh sẽ đưa cho Diêu Húc. Em muốn đến thì đến, không muốn đến thì ở lại ký túc xá.” Hạ Thì Lễ xoa xoa vành tai Quý Kiều, có hơi lo lắng, “Hay là cứ đừng đến đi, anh sợ anh không ở đấy có người quấn lấy em.”

“Chắc là không đâu…” Quý Kiều nghĩ đến dáng vẻ của Thường Ninh Viễn, giọng nói khựng lại.

Gần đây Thường Ninh Viễn gầy đi nhiều, giống như tên cuồng học tập vậy, cả ngày đều ngâm mình ở phòng thực nghiệm. Quý Kiều có một loại cảm giác kì lạ với anh ta.

Thường Ninh Viễn hiện giờ với Thường Ninh Viễn đời trước hồi đại học khác biệt rất lớn, ngược lại lại có dáng vẻ giống như hồi lập nghiệp.

Vốn dĩ Quý Kiều cho rằng, không có mối ràng buộc với cô, đời này Thường Ninh Viễn có lẽ sẽ nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, tốt nghiệp xong sẽ về quê. Nhưng bây giờ, cô đột nhiên có hơi không chắc chắn.

Bởi vì không ai rõ hơn cô, một người chịu trách nhiệm nữa trong hạng mục bây giờ của Thường Ninh Viễn chính là người đời trước cùng anh ta lập nghiệp.

Nếu như Thường Ninh Viễn vẫn chọn lập nghiệp, vậy có lẽ nào anh ta và Hạ Thì Lễ sẽ lại cạnh tranh một hạng mục?

Quý Kiều nâng mắt, yên lặng nhìn Hạ Thì Lễ.

Vốn cho rằng quá khứ và hiện tại đã không còn liên quan gì đến nhau, nhưng dường như nó luôn bị điều khiển bởi cái gì đó, luôn bị kéo tới vô số điều liên quan…

Hạ Thì Lễ không hề biết cô đang nghĩ gì, cười dịu dàng với cô một cái. Quý Kiều cũng cười lại, âm thầm đè lại tâm sự trong lòng, cùng anh đi vào phòng học.

Bước vào năm hai, chương trình học nhiều hơn năm nhất rất nhiều.



Buổi chiều sau khi kết thúc hết các tiết học, Hạ Thì Lễ vội vàng rời khỏi trường học.

Quý Kiều liền cùng Tiền Tĩnh Tĩnh và Hàn Trân Ny đi đến nhà ăn.

Đang là giờ cao điểm ăn cơm, trong nhà ăn người đông nghìn nghịt, đội ngũ xếp hàng dài từ cửa sổ lấy đồ ăn đến cuối.

Hàn Trân Ny nhanh tay nhanh mắt đã dẫn đầu chiếm được ba chỗ, ra hiệu bảo Tiền Tĩnh Tĩnh và Quý Kiều đến xếp hàng.

Hai người tìm được một hàng có vẻ ít người, yên lặng đứng xếp ở cuối hàng.

Lúc xếp hàng, ở hai hàng gần nhau thỉnh thoảng có bạn học lén lút hoặc công khai nhìn trộm Quý Kiều.

“Đàn chị!” Đột nhiên, có một nam sinh chạy đến trước mặt cô, vui mừng ngạc nhiên gọi một tiếng.

Quý Kiều nhìn kĩ lại, hóa ra là Triệu Li ở clb leo núi.

Hôm nay cậu ấy mặc áo khoác măng-tô màu đen, rất hợp với dáng người cao ráo, mang phong cách phóng khoáng.

Còn chưa kịp chào lại, Triệu Li đã rất tự nhiên mà nói tiếp: “Gần đây chị bận lắm à? Trong các hoạt động ở clb không thấy chị, weibo cũng không đăng cái gì.”

Quý Kiều cười: “Đúng vậy, gần đây khá là bận.”

Triệu Li “ồ” một tiếng, “ Vậy lần sau chị tham gia hoạt động ở clb là lúc nào vậy ạ?”

Quý Kiều nghĩ nghĩ, trả lời: “Học kì này có lẽ là không rảnh rồi.”

Cuộc thi kết thúc thì cũng là tháng 12, lúc quay về thì cũng sắp phải chuẩn bị cho kì thi cuối kì.

Trên mặt Triệu Li tức khắc liền lộ ra vẻ đáng tiếc, buồn bã.

Đúng lúc bạn học cậu ấy đang gọi cậu ấy ở phía xa, Triệu Li liền nói lời tạm biệt với Quý Kiều.

“Là ai thế?” Tiền Tĩnh Tĩnh hỏi.

“Đàn em khoa Kinh tế, tớ quen lúc tuyển sinh.” Quý Kiều giới thiệu đơn giản.

Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn một cái về phía Triệu Li, bạn học cậu ấy đang cười trêu ghẹo nói cái gì đó với cậu ấy, Triệu Li nhanh chóng quay sang nhìn Quý Kiều, cánh tay vung lên đánh cậu bạn một cái, hai người liền bắt đầu ầm ĩ cãi nhau.

Không cần nói, chắc chắn là đang trêu đùa về mỹ nữ rồi.

Tiền Tĩnh Tĩnh khẽ cười: “Đàn em này cũng khá đẹp trai đấy.”

“Cậu thích kiểu như này à?” Quý Kiều tiện mồm hỏi.

“Đúng vậy. Tớ thích kiểu như này đấy, ngũ quan rõ ràng, trắng trẻo, còn cao nữa. Nhưng mà tớ không có hứng thú với em trai đâu.” Tiền Tĩnh Tĩnh thao thao bất tuyệt.

Quý Kiều vô thức nhìn một cái về phía Triệu Li, trong lòng trầm xuống.

Bây giờ cô mới đột nhiên nhận ra, Triệu Li và Đường Tu Văn có kiểu diện mạo giống nhau.

“Tĩnh Tĩnh, gần đây cậu không quen bạn nam nào chứ?” Quý Kiều hỏi.

“Không nha.” Tiền Tĩnh Tĩnh lắc đầu, “Không phải cậu khuyên tớ chăm chỉ học tập à? Gần đây tớ còn không đi làm thêm nữa đấy.”

Quý Kiều gật gật đầu, nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an giống buổi trưa hôm nghĩ đến Thường Ninh Viễn.

Ăn cơm xong quay về ký túc xá, cái cảm giác không nói ra được đó vẫn còn.

Vì chuyện của cuộc thi, nên gần đây Quý Kiều đều đi sớm về muộn. Sau khi về đến ký túc xá tắm qua loa một cái là gần đến giờ tắt đèn luôn rồi.

Vậy nên, cô vẫn luôn không biết, bất giác Tiền Tĩnh Tĩnh nhắn tin wechat nhiều hơn.

Mãi đến tối nay ở ký túc xá, Quý Kiều nhìn thấy thỉnh thoảng Tiền Tĩnh Tĩnh lại nhìn điện thoại cười ngớ ngẩn, không khỏi tiện mồm hỏi một câu.

“Sao cười như xuân về hoa nở vậy hả? Đang nhắn tin với bạn trai nào à?”

Tiền Tĩnh Tĩnh cười “he he” hai tiếng, “Mấy người bạn cấp 2 của tớ đều ở Hối Đồng, mọi người đang bàn chuyện tụ họp đây.”

“Cấp 2 à?” Quý Kiều cảm thán, “Chẳng dễ gì. Nhóm lớp cấp 2 của tớ đã đóng màng nhện từ sớm rồi.”

“Phải không?? Bọn tớ chuẩn bị mai sẽ đi KTV chơi đấy.” Tiền Tĩnh Tĩnh vui vẻ ra mặt.

Hàn Trân Ny hóng hớt: “Có trai đẹp không? Nắm chắc cơ hội để thành đôi nha.”

Tiền Tĩnh Tĩnh lắc đầu: “Hình như lớp cấp 2 của tớ không có trai đẹp đâu.”

Hàn Trân Ny có hơi tiếc: “Hầy, vậy mà cậu còn vui thế, tớ còn tưởng rằng cậu sắp được gặp người mình yêu thầm đấy.”

Tiền Tĩnh Tĩnh cười trừ: “Gặp mặt bạn học trước đây cũng vui mà!”

“Cũng đúng ha, cấp hai là tự do nhất. Áp lực học hành không lớn, con người cũng đơn thuần.” Trình Thừa cảm thán.

Chủ đề liền chuyển đến cuộc sống cấp hai của mọi người.

Đang thảo luận đến khí thế ngất trời, Quý Kiều nhận được cuộc gọi từ Hạ Thì Lễ.

Trong lòng Quý Kiều vui vẻ, đi đến ban công nhận điện thoại.

Vừa mới nũng nịu nói một tiếng “alo”, bên tai liền nghe được tiếng cười của Hạ Thì Lễ.

Vành tai Quý Kiều hơi nóng lên: “Hôm nay sớm vậy.”

“Ừm, muốn nghe thấy giọng em sớm một chút.” Hạ Thì Lễ nói.

Quý Kiều hơi ngạc nhiên, cười khẽ ra tiếng.



“Ngày mai là chúng ta gặp nhau rồi mà.”

Vừa đúng là thứ bảy, có thể ở bên nhau cả ngày.

Bên kia Hạ Thì Lễ ngừng lại một chút: “Ngày mai có thể không gặp được rồi.”

“Vì sao vậy?” Bản thân Quý Kiều cũng không chú ý đến trong giọng nói của mình lộ ra sự mất mát.

“Em trai anh bị ốm rồi, anh định đến bệnh viện coi một hôm.” Hạ Thì Lễ giải thích.

Nghe thấy là chuyện em trai, trong lòng Quý Kiều có hơi lo lắng: “Em trai anh bị sao vậy? Có nghiêm trọng không?”

Hạ Thì Lễ thở dài: “Viêm phổi, không quá nghiêm trọng, nhưng mà phải ở viện mấy hôm.”

Quý Kiều “ồ” một tiếng: “Không nghiêm trọng là tốt rồi, anh đừng lo lắng quá. Trẻ con dường như rất dễ bị viêm phổi.”

Hạ Thì Lễ khe khẽ đáp: “Cuối tuần có thể anh sẽ không ở trường. Nếu em muốn đến phòng thực nghiệm thì tìm Diêu Húc. Anh đã nói với cậu ấy rồi, cậu ấy sẽ ở lại phòng thực nghiệm cùng em.”

“Em biết rồi mà, anh yên tâm đi!” Quý Kiều vội vàng đồng ý.

Sau khi cúp máy, Hạ Thì Lễ cất điện thoại đi, người vẫn đứng ở trước cửa sổ sát đất.

Bố ở bệnh viện chăm Thì Khiêm, trong nhà chỉ có anh và mẹ.

Lúc ăn cơm, bọn họ call video với bố một lát.

Đến giờ Thì Khiêm đã một tuổi rồi, bình thường có thể nói có thể chạy rồi.

Nhưng mà giờ cậu nhóc đang nằm trên giường, trên đầu quấn một vòng băng gạc. Cậu nhóc nhỏ nên khó tìm ven trên tay, chỉ có thể truyền dịch từ trên đầu, nhìn vào thật khiến người ta đau lòng.

Mẹ nói mấy hôm trước Thì Khiêm ho rất dữ dội, lần nào cũng ho đến đỏ bừng cả mặt, có lúc thậm chí còn tím cả mặt, quả thực khiến người ta sợ hãi.

Hạ Thì Lễ nghe xong liền đau lòng, khó chịu vô cùng.

Thì Khiêm sinh non, sức đề kháng vốn đã yếu hơn các bé khác. Mỗi lần cậu nhóc bị ốm, đều khiến Hạ Thì Lễ lo lắng. Vô cùng sợ Thì Khiêm sẽ bị đau ốm nhiều hơn.

Gọi điện cho Quý Kiều xong, cảm giác khó chịu dường như đã tốt hơn nhiều.

Bóng đêm ngoài cửa mịt mù, toàn cảnh yên tĩnh.

Hạ Thì Lễ yên lặng đứng đó một lúc, rồi quay người đi vào.

 

Ngày hôm sau là thứ bảy, Quý Kiều đến phòng thực nghiệm từ sớm.

Vòng loại sắp diễn ra, nhưng xe của bọn họ vẫn chưa hoàn toàn xong. Bởi vì camera trên xe bọn họ thấp, có lúc không thể kịp thời phân biệt được vạch kẻ đường, khiến xe đi lệch khỏi làn đường.

Để giải quyết vấn đề này, cả ngày Quý Kiều đều bận rộn điều chỉnh lại xe.

“Ấy, tôi thấy là cái xe này có thể chạy là tốt rồi, trước tiên chúng ta đừng chú trọng vào tốc độ đi.” Diêu Húc thở dài.

Đường thi có 8 loại hình, phần chuyển hướng khá nhiều. Có thể phân biệt được người đi đường và các loại biển báo chỉ dẫn với cả không va chạm phải lan can đã là rất tốt rồi.

Quý Kiều khẽ mím môi, vừa định nói thì điện thoại đột nhiên vang lên.

“Kiều Kiều.” Giọng nói của Hàn Trân Ny truyền đến, “Cậu vẫn ở phòng thực nghiệm à?”

“Ừ, có chuyện gì à?” Quý Kiều hỏi.

“Bây giờ cậu có tiện quay về một chuyến không? Đến đón Tĩnh Tĩnh, hình như cậu ấy uống say rồi, tớ sợ không làm một mình được.”

Quý Kiều: “Được, đến ngay đây! Đợi tớ.”

Diêu Húc nói một tiếng, Quý Kiều như ngựa không ngừng vó mà đi thẳng ra cổng trường tìm Hàn Trân Ny.

Hai người không đợi lâu, một chiếc taxi màu hồng dừng lại trước mặt hai người.

Một chàng trai cao ráo trắng trẻo đi xuống trước từ ghế sau, sau đó cúi người, đỡ cô gái đang lơ mơ loạng choạng đi ra.

Nhận ra cô gái ở bên trong là Tĩnh Tĩnh, Quý Kiều và Hàn Trân Ny vội vàng đi đến nói cảm ơn.

“Không cần cảm ơn.” Chàng trai ngẩng đầu lên lịch sự nói.

Thấy rõ khuôn mặt chàng trai, trong giây lát Quý Kiều như bị đứng hình, toàn thân rét run.

“Đường Tu Văn?” Cô hít một hơi, chân có hơi nhũn ra.

Sao anh ta lại ở cùng Tĩnh Tĩnh?

Tiền Tĩnh Tĩnh ngả trên vai Hàn Trân Ny, lẩm bẩm.

“Đường Tu Văn gì chứ? Đây là bạn cấp hai của tớ, Lâm Tu.”

Quý Kiều hoảng hốt nhìn chàng trai.

Anh ta cong môi, khẽ cười với Quý Kiều.

Hết chương 47

 

------oOo------