Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 224: Phòng thời gian bí mật




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Mọi người vốn tưởng cô đang nói giỡn đâu ngờ người này lại nghiêm túc, Ngư Huyền Cơ nhìn chằm chằm A Điêu hồi lâu, chung quy ông cũng là lão hồ ly thành ra đoán được A Điêu tất có hậu chiêu, thế là ông cười lên.

“Ừ, hình như cũng đúng, phải mang theo chút của hồi môn đi qua.”

A Điêu rút cái xoát ra một danh sách.

Ngư Huyền Cơ nhìn thoáng qua, đồng tử hơi chấn động, nhưng rất nhanh bình tĩnh: “Quá nhiều.”

A Điêu: “Lỡ như con quyến rũ được cả Bách Việt Tương Tư thì giá cả khác nhau chứ.”

Ngư Huyền Cơ cắn răng: “Có lý, để ta chuẩn bị cho con.”

Bộ dáng moi móc lục soát người của Sơn trưởng Lộc Sơn cực giống tên mít đặc lớp 12 bị bắt bí đòi hỏi quá nhiều trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

Ai nấy: “...”

Tuy nhiên, A Điêu tiếp tục đưa những vật chất biến dị này cho Tống Linh, bảo cô ấy gửi cho đám người Thẩm Họa Kính, những người hiện nay đã chủ động làm “lốp xe dự phòng”. Bắt kịp thời cơ tốt gặp bản ghi bí mật, những người này đều đoạt được gì đấy, phần lớn đều tiến vào cấp Sao Trời. Nếu không lấy A Điêu làm thước đo, những người này đã bì được với con cưng của trời thế hệ vàng tại đời đầu tiên.

Chí ít 4 người mạnh nhất là Thẩm Họa Kính, Tống Linh, Hàm Đan Cực Đạo còn có Mặc Dư Ngã đã ổn định ở cấp thượng Sao Trời, thậm chí Tống Linh đã lên tới cấp Sao Trời đỉnh cao.

Căn cơ của bọn họ là dòng suối nhỏ, đại khái bốn người có xác suất lớn đánh nổi với người hơn cấp, những người đâu đó còn nửa bước là tới Tông Sư. Tống Linh mạnh hơn với tinh thần biến dị tài giỏi tung ra còn đánh được với cả tiểu Tông Sư, nhưng không cách nào tái tạo ra sức chiến đấu chém giết hơn cả một giai cấp lớn hằng ngày như A Điêu.

Dù sao hiện tại A Điêu đã có tu vi đại Tông Sư đỉnh cao, căn cơ lại là đại dương bao la.

Song khi có được sự lột xác từ vật chất biến dị, tố chất của bọn họ còn có thể lột xác một mảng lớn…

Ngư Huyền Cơ nhìn như đấu võ mồm với A Điêu chứ thực chất liếc qua Tống Linh và Thẩm Họa Kính, lòng dạ ông biết rõ về việc những người này “thần phục giao dịch” với A Điêu.

(P1)

“Trước hết ta sẽ để cho mấy hộ pháp, trưởng lão, thậm chí là khách mời trong tông môn trong Lộc Sơn đi qua tham chiến. Mấy đứa học sinh các con thì trước tiên cứ lắng đọng lại bản ghi bí mật thu được, đừng vội vàng kéo tu vi, đi theo kế hoạch tu luyện của thầy cô riêng của mình đi… Đúng rồi, lúc trước ta làm ra được một phòng tu luyện có tốc độ thời gian gấp mười lần, mấy đứa đi vào trong đó ở một thời gian.”

Ngư Huyền Cơ tìm được lý do thỏa đáng để bảo vệ những học sinh này trước, đừng để tụi nó chết sớm trên chiến trường.

Vừa nghe phòng tu luyện có thời gian nhanh gấp mấy lần, Tống Linh, Thẩm Họa Kính và Từ Duệ đều vui mừng.

Trước kia khi thi vào Lộc Sơn sẽ có cơ hội tu luyện như vậy, tuy nhiên đó là phần thưởng mà A Điêu có được, hơn nữa chỉ có tác dụng ngắn hạn, phần lớn mọi người đều không có duyên hưởng thụ. Hiện tại lại có phòng tu luyện với thời gian gấp bội lần?

Hiển nhiên việc này được chuẩn bị cho học sinh. Bởi lẽ đối với bọn họ mà nói, thời gian là nguồn tài nguyên quý giá nhất và đường cong của thời kỳ phát triển vàng thì bày ra ngay đó.

Chẳng qua tình hình hiện tại không cho phép họ phát triển từ từ như những thiên tài đời đầu tiên.

Họ là đám gà thịt nằm trên đời đầu tiên để phát triển với tốc độ cao, chất lượng thịt không tốt như đời đó. Nhưng hết cách rồi, nếu họ không phát triển ắt sẽ chết trên chiến trường; thực chất so với những tu sĩ trẻ thuộc đời đầu tiên bên ngoài, họ có truyền thừa giảng dạy của Lộc Sơn là đã hoàn hảo lắm rồi, thậm chí nền tảng vẫn ổn.

Đây là những hạn chế của thời đại.

Sau khi phân phó xong, Ngư Huyền Cơ lại liếc mắt với A Điêu mà rằng: “Lộc Sơn chúng ta luôn luôn hiếu khách, chung quy con lại là Thiếu tông, vẫn phải có mặt mũi. Tầng trời thứ 7 có phòng ốc chuyên môn tiếp đãi khách quý, nếu như con chịu…”

Bộp, A Điêu bịt miệng Ngư Huyền Cơ, quay đầu lại nói với hai chị em Khúc Hà Nhĩ đã nhìn thấy: “Phòng của con còn nhiều gian phải biết, nhiều cực kỳ, mọi người cứ mặc sức mà ở, nếu không được nữa thì con sẽ ở bên Thương Ngô, mọi người ở chỗ của con.”

Cái sân được mở rộng, Thương Ngô đang từ trong sân đi vào, trong tay mang theo một túi đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn, nay anh nghe vậy bèn ngỡ ngàng, đoạn nhanh chóng nhìn sang bên này rồi tĩnh trí, đi tới hành lễ với Ngư Huyền Cơ và những người khác.

A Điêu vừa nhìn thấy đồ ăn vặt là đã không dời nổi bước chân.

Thạch trái cây mùa hè phải xếp hàng mới mua ăn được đó…

(P2)

Đã ăn mất quà tặng vậy tất nhiên sẽ phải mời người ta ngồi xuống ăn cơm rồi.

Thương Ngô ngồi xuống đề cập đến sắp xếp của tộc Thiên Linh nhà mình.

Hiện tại Đường Tống buộc chặt với tộc Thiên Linh, ngặt nỗi ông già Quốc vương đã toi đời mà chị gái nhà mình lại không sinh con, đó là chưa kể quan hệ giữa tộc Thiên Linh và Đường Tống rất yếu ớt, tùy thời có thể chia lìa, thành thử mấy ông già lo nước thương dân thuộc các bộ trong triều đình mới mở một con mắt nhắm một con mắt đối với việc “thấy cô đơn nhớ gọi em đấy” giữa A Điêu và Thái hậu.

Có thể lợi ích của bọn cô phù hợp với lập trường chính trị và vương tộc, nhưng vẫn có mức sai lệch. Chỉ cần A Điêu thuộc về Đường Tống, bảo vệ được Đường Tống và duy trì sự ổn định của Đường Tống, họ ước gì cô càng ngày càng mạnh.

“Bên Vu Sơn còn chưa tỏ thái độ, nhưng chị gái và người lớn trong tộc dự đoán nước Liệt Tần và Nam Tấn sẽ vừa yêu cầu Đường Tống cử người hợp tác tìm người giật dây kia, vừa chặt đứt thế lực khác trợ giúp Đường Tống trong việc hang quỷ ở Hoài Quang, dùng việc này cầm chân binh lực Đường Tống.”

“Trong tộc tính toán cho tôi đi vận động Vu Sơn và dòng chính tộc họ Thái Hạo.”

Việc này trùng lặp với hành trình của A Điêu, Tống Linh liếc Thương Ngô, trong lòng rành rẽ: Mua đồ theo xách trên tay? Rành rành là Thiếu quân vương tộc dị tộc mà ngay cả trang bị trữ đồ còn không có nổi? Còn cố tình đến báo cáo hành trình, hình như gần đây anh ta còn xem tới lui mấy tiệm trà sữa dưới chân núi… trông cứ như muốn học kỹ thuật nào đó.

Người này trông tao nhã tươi mới nhẹ nhàng vậy mà lại là máy bay chiến đấu dưới lớp vỏ lốp dự phòng. So với anh ta, Tào Quyện Chi trông như coi bộ dồn hết tâm trí cầu cạnh trực tiếp hơn.

Nhưng A Điêu này có vẻ thấy không sao cả.

Cho tới bây giờ cậu ấy đối xử với người khác ra làm sao không liên quan gì tới mình, chỉ chú trọng vào nhu cầu của cậu ấy thôi.

Đàm phán xong một số chuyện, Ngư Huyền Cơ và Đại trưởng lão rời đi, trên đường đi, Đại trưởng lão hỏi: “Nó nắm giữ một loại phương pháp đặc thù cải thiện tố chất Lộc Sơn không có mà anh không hỏi à? Không cho phần thưởng và trợ giúp luôn?”

Theo quan điểm của ông ấy, bây giờ A Điêu là một nhân vật không thể tách rời khỏi Lộc Sơn, một Thiếu tông khiến trên dưới Lộc Sơn đều kiêu ngạo và tự tin tin rằng người này có thể sánh bằng người sáng lập, dường như vực dậy được cả tông từ cơn suy sụp bất an từ đời đầu tiên ngay lập tức. Nhưng rõ ràng A Điêu không mấy gắn bó với Lộc Sơn, nó mãi mang lại cảm giác có thể rút lui bất cứ lúc nào. Thành ra hiện tại Viện Trưởng Lão vẫn luôn lo lắng làm cách gì để lôi kéo nó.

(P3)

Ngư Huyền Cơ nhìn Đại trưởng lão thật sâu: “Năm đó cụ tổ tiên Côn Luân hoành hành trên đời, ông ấy chỉ nghe ý kiến của hai người khắp thiên hạ, vậy mà đâu ai dám nói gì, thậm chí còn cảm thấy đương nhiên là như thế. Tương tự như vậy, Thiếu tông nhà chúng ta nên có đãi ngộ này. Nó muốn làm gì thì làm, chúng ta cứ đi theo là được.”

“Suy cho cùng cụ tổ tiên Côn Luân còn chưa nói gì.”

Bên ngoài toàn bàn chuyện hòn đảo lớn như vậy mà Lang Gia Côn Luân không có phản ứng, trông như đã bỏ mình thật. Song, ông nhìn thấy biểu hiện của A Điêu đã biết ngay người kia hãy còn mang lại cảm giác tồn tại: bởi lẽ nó hùng hổ, mà sự hùng hổ này được xây dựng trên việc nó có người gánh sức cho nó.

Cho nên dẫu bây giờ A Điêu mạnh mẽ quật khởi, hung hăng tranh chấp giành lấy thế lực là thế thì Ngư Huyền Cơ vẫn không có quá nhiều áp lực.

Côn Luân ở đây, Lộc Sơn liền vững như Thái Sơn.

Côn Luân ở đây, người sáng lập hai ngọn núi khác và những cụ tổ tiên của vương tộc đều đồ ăn!

Cho nên ông ước gì A Điêu cất giấu tài sản, tốt nhất là hợp tác với Côn Luân, giúp Côn Luận phục hồi như đã từng… Chỉ cần hai sức chiến đấu cao cấp nhất Lộc Sơn ở hết đây, Lộc Sơn ắt vững vàng như Thái Sơn.

Mà toàn bộ Lộc Sơn đều là của Côn Luân, A Điêu muốn lấy cái gì mà không lấy được?

Còn cần bọn họ hỏi tới?

Lúc này Ngư Huyền Cơ mới hoàn toàn buông tay, cúi đầu tham gia vào việc tu luyện của đám học sinh kia. Ông thấy được A Điêu có ý muốn bồi dưỡng những học sinh này chính là nó đang bồi dưỡng thế lực, chuẩn bị tiếp quản Lộc Sơn, như vậy là đủ.

.....

Sau khi Ngư Huyền Cơ phán đoán như vậy, A Điêu và Thương Ngô hẹn nhau thời gian bắt đầu lên đường, kế đó cô đi vào kho tàng bí mật.

Trong phòng sách, sự thư hương của sách vẫn như cũ, cổ điển và ung dung, A Điêu vừa vào thấy ngay… một con gấu trúc khổng lồ đang ngồi ngay ngắn ở đó và mài mực tao nhã.

Thanh lịch, quá thanh lịch.

(P4)

Đầu ngón tay gấu trúc mập mạp lại thô ngắn thế kia thì sao mà mài được mực đây?

Thì cứ bóp như vậy chứ còn gì nữa.

Quả là có sự tương phản đầy đáng yêu, A Điêu sửng sốt một lát, vất vả lắm mới nén được cơn buồn cười.

Côn Luân ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc hơi kỳ quái.

Chú ấy thấy được số vận trên người A Điêu.

A Điêu nhận thấy ánh mắt Côn Luân biến hóa, trong lòng hơi kinh hãi, nhìn ra chưa?

“Chú tổ tiên này, chú có quan tâm đ ến chuyện hòn đảo không?”

“Ừ.”

“Vậy chú nghĩ sao?”

“Nhóc không chết thì chả làm sao.”

A Điêu không hỏi chú ấy vì đâu không màng tới chuyện của tộc họ Lang Gia, chỉ mơ hồ suy đoán năm đó người này có cách xác định toàn bộ tộc họ Lang Gia và Trường Đình tử vong, bấy giờ mới nản lòng thoái chí, cũng không còn hơi sức đâu màng tới đám vật chết nọ.

Đúng vậy, đối với những người như Lang Gia Côn Luân mà nói, thực chất những bảo vật kia toàn là vật chết, có sức ảnh hưởng rất nhỏ đối với bọn họ, tất nhiên chú ấy không quan tâm, về phần âm mưu lần này...

Có vẻ về sau chú ấy đã cảm nhận được.

A Điêu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ra vào nơi bí mật như có điều suy nghĩ, đồng thời cô cũng lấy ra một đống đồ, bao lớn bao nhỏ để ăn.

Côn Luân nhìn cô: “Ta không cần những thứ này.”

“Cháu đâu để cho chú dùng.”

Côn Luân: “?”

A Điêu: “Cho gấu Côn Côn của cháu.”

Côn Luân đang khoác túi da gấu Côn Côn: “...”

Trần A Điêu là một người có cái miệng đầy lời lẽ âu yếm sến súa, cứ hễ cô muốn lấy lòng ai là chỉ cần há miệng thôi đã có lời dễ nghe thốt ra.

Côn Luân im lặng một thoáng, không động đến đám túi lớn túi nhỏ trên bàn, A Điêu không để ý đến chú ấy, cứ chú ý chọn một mảy sách mình cần rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Thời gian bên ngoài rất gấp rút.

(P5)

“Chờ đã, lấy cái này đi.”

A Điêu quay đầu lại, Côn Luân ném ra một luồng ánh sáng, cô giơ tay lên bắt lấy và nhận ra đó là một không gian thu nhỏ.

“Đây là? Căn phòng thời gian bí mật?”

A Điêu ngạc nhiên, Côn Luân lại thản nhiên: “Ta biết bên anh cả có căn phòng thời gian bí mật tốt hơn, tuy nhiên căn cơ của căn phòng thời gian bí mật nằm ở đá hoàn thời gian và không gian. Đá hoàn càng nhiều thì hiệu quả bội số thời gian càng tốt. Nhóc cầm đi, hợp nhất với nó, sau này giữ lại dùng riêng, không cần cố chấp cứ phải tới đây.”

Chú ấy không lấy lòng cô mà là tự nhiên đưa cho cô đồ tốt nhất.

A Điêu cầm món đồ, thu lấy nhóc Nguyên Bảo, để Chim Sẻ lại, có điều cô nhướng mày ngạo nghễ cười: “Không đâu, cháu cứ muốn đến, đến thăm chú chứ.”

Một câu nhẹ nhàng, rơi xuống đất đầy im lặng nhưng mềm tựa lông ngỗng lướt nhẹ qua trái tim.

Côn Luân: “?”

Nhưng A Điêu đã đi rồi.

Sau khi cô rời đi, Côn Luân dùng móng vuốt gấu trúc chống lên má, tì tay lên bàn bặt thinh thật lâu. Chú ấy tự hỏi: Tại sao anh cả lại chọn nó? Nếu đã chọn nó ắt chỉ có một nguyên nhân thôi: đó chính là nó thật sự có huyết thống tộc Trời, vậy tộc Trời đến trả thù sao?

Nếu trả thù, vậy...

Côn Luân nào có nghĩ tới vận mệnh Lộc Sơn, Đường Tống và tộc Người khi đó, tư duy của chú ấy bay đi, chạy tới quá khứ xa xưa, nhớ tới vị Thần nữ đã từng nhìn thoáng sang; nghĩ đến ánh mắt ngóng nhìn đối phương của người anh cả được xưng là hòn ngọc chỉ có một. Cuối cùng chú ấy mím môi, không vui đến mức dùng móng vuốt khác chống đỡ cái đầu gấu trúc mẫm bóng.

Một lúc lâu sau, ánh mắt rời rạc, móng vuốt chống lên má không kìm nổi gãi lấy hai má, thịt núng nính… Ánh mắt cũng như đang nhảy múa đầy rung rinh rơi xuống túi lớn túi nhỏ thức ăn trên bàn cách đó không xa.

Hương thơm bay qua.

Thơm quá.

Chắc chắn nó cố ý, dùng đồ ngon và lòng kết bạn để rù quến mình.

Nó thật là xấu.

(P6)

A Điêu hẹn Thương Ngô tới Vu Sơn. Cô không quen biết Vu Sơn nhưng Thương Ngô từng đi sang đó, suy cho cùng người ta là Thiếu quân tộc Thiên Linh, là người thừa kế luôn đi theo ba và ông nội này nọ tới viếng thăm ngoại giao, cho nên anh biết đường.

Thế giới rất lớn, Vu Sơn thật xa, bí cảnh đầy bí ẩn hơn cả Lộc Sơn khi nằm ở không gian thứ cấp có mật độ cao xa tội cùng, chỉ riêng ngồi phi thuyền đã phải bay nửa tháng.

Nửa tháng này, A Điêu mãi ngồi trong Thuyền Vua của tộc Thiên Linh, có điều cô còn dẫn theo Tống Linh. Ngày đầu tiên khi Thuyền Vua vừa vào đường hầm không gian, A Điêu hỏi ngay Thương Ngô: “Gần đây chị anh có nhắc tới chuyện vương tộc không?”

“Không, bên đó rất khách sáo với chị ấy vì tình cảnh gần đây của Đường Tống đích xác không ổn, vương tộc không cam lòng đi tới lấy lòng trực tiếp. Cho nên dẫu tình cảnh Hoài Quang hiện giờ không tốt, bọn họ chỉ muốn lợi dụng Lộc Sơn để em ra tay chứ không cho em quân quyền từ góc độ triều đình. Vì để cho tộc Thiên Linh hỗ trợ, họ không keo kiệt, cho chị ấy thật nhiều chỗ tốt.”

Vì vậy, A Điêu gạt họ sang một bên, hoàn toàn không ra tay.

Thứ nhất cô không phải là thánh nhân cứu khổ cứu nạn, hai, không phải là người vương tộc được hưởng quyền thống trị cao nhất của quốc gia, dựa vào đâu mà cô phải dâng hiến không lương, còn phải lo lắng bị vương tộc đâm mẹ sau lưng nữa.

Hầu hết mọi người ở phía bên đảo đều may mắn thoát khỏi hiểm nguy, công lao cô lớn cỡ nào, thành ra không hề đuối lý gì cả đối với tộc Người.

Đừng hòng có ai muốn cuỗm cô đi.

“Chị ấy không nói quan hệ mẹ con với Quân thượng vẫn tốt hả?”

Câu này có vẻ lạ.

Xưa nay quan hệ mẹ kế và con trong vương tộc rất khó tả, huống chi bây giờ còn là thời đại tu luyện không quan tâm tới tuổi tác, thậm chí còn có nhiều câu chuyện cười trong dân gian về việc A Điêu tự sướng, có mối quan hệ tay ba giữa vị vua mới và Thái hậu đầy máu chó tới mức triều đình phải ra luật trừng trị bằng hình phạt tàn khốc.

Thương Ngô nhìn về phía A Điêu, dùng ánh mắt tươi mát trưng cầu ý tứ thật sự của cô.

Tống Linh, người đang nhìn A Điêu sửa sang lại bản chép tay về tinh thần lực của mình, cũng ngẩng đầu.

A Điêu không nói nhiều, cứ cầm đũa gắp mì xào ăn, một tay còn lại thì đụng vào mi tâm, rút ra một sợi tơ tinh thần, xoay nó trong không gian một vòng, cho đầu đuôi nó nối liền nhau.

Suy nghĩ bằng tinh thần biến thành đường cong thành hình tròn đã lập tức được thuật pháp lớp ngăn cấm chuyển hóa thành một tấm gương ảo Mắt Thật không lớn không nhỏ từ tinh thần.

Một chiêu này đâm khiến Tống Linh và Thương Ngô hãi hùng trong lòng: Nơi này là không gian vũ trụ, cô đủ sức làm ra gương ảo Mắt Thật như vậy tức là dùng tới thủ đoạn theo dõi bằng tinh thần, như vậy tinh thần lực và bí pháp tinh thần của cô mạnh cỡ nào? Chỉ sợ kỹ thuật làm thuật pháp của cô ấy đã đủ ngang hàng với ba Sơn trưởng mà không chỉ nằm ở sức chiến đấu thuần túy.

(P7)

Và bây giờ họ thấy được trong gương... hình như góc nhìn nằm trong một phòng thí nghiệm bí mật, có mấy nhà khoa học mặc áo choàng đen đang thử nghiệm gì đó.

Là máu.

Phương pháp kiểm tra rất cao cấp, Thương Ngô và Tống Linh quan sát các thiết bị này, nhận ra tất cả toàn là thiết bị cao cấp nhất ở Tam Quốc hiện nay, thậm chí có cả mấy món Đồ Cấm Kỵ cấp siêu phàm.

Chúng gộp lại thành một bộ phận máy móc bí ẩn khổng lồ, thậm chí khuôn mẫu của các thiết bị này còn vượt quá các ngành bộ cốt lõi bí mật như Viện Nghiên cứu Khoa học.

Tuy nhiên tất cả những người này đang chỉ kiểm nghiệm một phần máu thử, còn một phần máu khác thì hãy còn nằm trong một quả cầu thủy tinh nằm ngay trong trung tâm thiết bị.

Máu vàng.

A Điêu đoán đây là máu của người tộc Trời.

Mẹ kiếp, đủ nghiêm ngặt, còn cố tình lấy máu tộc Trời để so sánh DNA.

A Điêu nhìn đám máu màu vàng mà thèm thuồng.

Cô như lọt vào lớp sương mù khi đối mặt với huyết thống tộc Trời của mình, cũng muốn hiểu rõ hơn về huyết thống tộc Trời, ngặt nỗi cấp bậc nghiên cứu viên được cô ngụy trang thành hoàn toàn không đủ, không nắm giữ số liệu trọng tâm của nó như người phụ trách kia.

Đáng tiếc.

Song việc này chứng minh người đứng sau màn này nắm giữ máu và hài cốt của người tộc Trời, bằng không y sẽ không lấy ra một phần để làm thí nghiệm.

Tống Linh và Thương Ngô đều ngộ ra: Nhất định một ống máu đỏ tươi kia là máu của A Điêu, mà chắc mẩm chỗ này là trung tâm kiểm nghiệm của thế lực bí ẩn dưới quyền người giật dây. Bởi lẽ về phương diện thăm dò DNA, có là cao thủ đại Linh Vương đỉnh cao vẫn không cách nào phán đoán chính xác ra nội dung DNA của sinh linh mà phải dựa vào sức mạnh của khoa học và thiết bị.

Mà đám máu này hai năm rõ mười lấy được trên đảo, bị ông già vách núi lấy ra.

Tuy nhiên A Điêu đã có sự chuẩn bị — cô đã lường trước nên để lại một phương án dự phòng nhằm theo dõi... Chẳng lẽ cô giấu sợi tơ tinh thần trong máu?

Tống Linh nhớ rõ kỹ xảo sau khi để sợi tơ tinh thần rời khỏi cơ thể được nhắc tới bên trong bản chép tay được A Điêu đưa cho mình, nhưng đó là khi xây dựng mọi thứ trên cơ sở Tinh Thần Nhập. Gần đây cô ấy bị Khúc Giang Nam kéo đi học Tinh Thần Nhập do bản thân có tố chất phù hợp với việc học tập, đương nhiên Khúc Giang Nam hy vọng đám người bên mình càng mạnh càng tốt.

Tuy nhiên, cam đoan sợi tơ tinh thần trong máu sẽ tách khỏi máu sau khi vào phòng thí nghiệm. Nguyên do cũng vì nếu nó để các thiết bị này kiểm tra ra sẽ bị đám thiết bị xác định được sự hiện hữu của sức mạnh tinh thần, thành ra sợi tơ tinh thần này đã ẩn náu đâu đó trong phòng thí nghiệm, góc nhìn của nó chính là vị trí nó ẩn núp.

(P8)

Vậy họ sẽ tìm ra gì đó trong máu của A Điêu chăng?

Hơn nữa bây giờ những người trước mắt này chỉ là mấy nhân viên nghiên cứu, trình độ chuyên môn mạnh mẽ nhưng tu vi không cao, sợi tơ tinh thần này vẫn đủ sức ẩn mình; song lỡ như ông già và người giật giây tới, như vậy không phải nó sẽ bị lộ sao.

So với nỗi sầu lo của hai người, A Điêu bình tĩnh hơn rất nhiều. Trong khi các nhà khoa học này vẫn đang vắt óc nghiên cứu ra những thứ bất ngờ trong đám máu này, góc quan sát đã thay đổi, sợi tơ tinh thần này đang di chuyển.

Di chuyển tới đâu?

Di chuyển đến nhà vệ sinh của phòng ký túc xá nơi có một nhà nghiên cứu đang nghỉ ngơi. Sợi tơ tinh thần trong suốt hoàn toàn này còn mỏng hơn sợi tóc hàng trăm lần, nó tự động xoắn lại thành một con dấu trong không khí.

Nó đang hấp thụ một phần linh khí nhỏ trong không khí, tiếp đó kích hoạt con dấu, đoạn... có một người được dịch chuyển tới nhà vệ sinh này trong thầm lặng.

Tất nhiên không phải cơ thể chính của cô mà là một phân thân, phân thân này đã sớm được A Điêu để lại trong lãnh thổ Đường Tống, thuận tiện dịch chuyển đến phòng thí nghiệm bí mật này.

Sau khi phân thân đi vào đã tàng hình đi xuyên qua nhà vệ sinh, tiếp cận nhà nghiên cứu đang ngủ trên giường.

Phân thân giơ tay lên đặt trên đầu hắn, đầu ngón tay khởi động bí thuật tinh thần: cắn nuốt ký ức!

Thứ này trong tiểu thuyết và phim truyền hình còn có một biệt danh là Lục (Sưu) hồn Đại Pháp.

Thoạt nhìn đáng gờm dữ dằn mà độ khó thì thật sự quá cao, ngay cả Ngư Huyền Cơ cũng phải tu luyện mấy trăm năm mới nắm giữ được. Tuy nhiên A Điêu thì đi đường tắt, chung quy cũng vì nội dung của 20 phần trong phù điêu cá quá cao cấp, hầu như nó đã lệ thuộc vào tất cả truyền thừa sở hữu của người tộc Trời.

Tống Linh: “Có do thám được thân phận của hai người kia?”

“Không thể, đối phương đã ngụy trang, hơn nữa người đứng sau màn còn chưa từng tới chỗ này, toàn là ông già giao tiếp.”

Đúng là thận trọng quá đỗi.

Cả ba đều đánh giá như vậy nhưng không có gì đáng ngạc nhiên, người ma, thủ phạm thật phía sau, là một nhân vật cực kỳ khó chơi.

Có được tất cả ký ức của nhà nghiên cứu nà xong, phân thân A Điêu lại dùng kỹ năng Cha mẹ không nhận ra quét qua thân thể người này... Chưa đầy mười giây sau, cô biến thành người này, đoạn, ném tên quỷ xui xẻo đang hôn mê này vào không gian vật sống, chờ chuyện sau này mới tính có thả hắn hay không. Suy cho cùng tới lúc đó ném hắn cho nhóm tình báo của Lộc Sơn để tra hỏi cũng được.

Biến thành người này, chờ một lát cho tới lúc kết thúc giờ nghỉ, cô đi ra ngoài và thay thế một nhà nghiên cứu để làm việc.

Cô tham gia vào đội ngũ điều tra DNA của bản thân mình?

(P9)

Chẳng lẽ muốn thay đổi kết quả điều tra?

Không, cô không thay đổi, mà còn giúp đỡ nữa là.

Nhà nghiên cứu này cũng được xem là nhân viên hàng đầu của chuyên ngành này tại Đường Tống. Tuy nhiên trình độ của A Điêu vốn cao hơn những người này. Thành thử đừng nói có trí nhớ của hắn, cho dù không có, cô vẫn đủ sức ứng phó với những công việc nghiên cứu này, cho nên cô hỗ trợ nghiên cứu đâu ra đấy...

Hai người Thương Ngô đều không nóng nảy, vừa tu luyện vừa xem xét tình huống. Bọn họ mơ hồ đoán được A Điêu để cho bọn họ cùng xem quá trình này là để cho bọn họ chứng kiến thân phận người đứng sau màn: vậy kế tiếp đoan chắc có chỗ cần bọn họ làm việc.

Vì vậy cả hai đều nghiêm túc.

Hồi lâu sau kết quả điều tra được đưa ra.

Tống Linh, người đang cố gắng phân tách sợi tơ tinh thần, cảm thấy hơi hồi hộp. Người tổng phụ trách phòng thí nghiệm tổng hợp tất cả số liệu và kết quả, khẽ nhíu mày: “Kỳ quái, thế mà…”

Mà sao cơ?

Người phụ trách không nói thay vào đó liên lạc với một người, A Điêu đứng trong góc, vừa dọn dẹp công việc vừa liếc nhìn Trận Dịch Chuyển trong phòng thí nghiệm, cô đã để lại một dấu ấn trên đó.

Nó có thể theo dõi dữ liệu đường quỹ đạo không gian của người sắp được truyền đến – sẽ cho phép cô tính toán tọa độ nguồn của nó sau này.

Một lát sau, Trận Dịch Chuyển khởi động đúng như dự đoán.

Một ông già đến, khác với hình ảnh của ông già vách núi, bây giờ người này là một ông già khác.

Nhận lấy báo cáo, ông ta cau mày: “Xác định không có huyết thống tộc Trời?”

“Không.”

Đương nhiên không phải, A Điêu biết huyết thống tộc Trời giấu ở biển tinh thần, hoàn toàn không phải là DNA phân bố trên mô da máu thịt cốt xương theo đúng nghĩa truyền thống.

Chính cô còn không tìm ra nó thì đừng nhắc tới đám cặn bã này.

“Cho dù từ dữ liệu hay DNA so sánh với kết quả thì đều không phù hợp.”

(P10)

“Đó có phải là dữ liệu DNA trước đây của nó không?”

Khi ông già hỏi như vậy, Tống Linh biết ngay ông ta đang nghi ngờ rằng A Điêu đã cố tình thay đổi đám máu này thành máu cũ khi trước. Tố chất của cô đã lột xác quá khủng khiếp, có lẽ máu đã thay đổi, ai biết được.

Người phụ trách: “Không, khác với trước đây, phải nói rằng sau khi lời nguyền được giải trừ, gen của cô ta có dấu hiệu biến dị, nghi ngờ là do ảnh hưởng của vật chất Ngày Mặt Trời. Ngài biết đấy, xác suất biến đổi gen có tồn tại, nhất là khi cô ta còn là một tu sĩ đã kinh qua nguyền rủa và đứt gãy gen, thời gian tái phát triển tích cực tột cùng, cộng với tố chất vốn đã tốt, nếu có ngoại lực k1ch thích thì xác suất biến dị không thấp.”

Cách nói này rất đáng tin cậy, ngay cả A Điêu còn cảm thấy loại trừ ảnh hưởng của huyết thống tộc Trời, cách giải thích của người phụ trách này quả là phù hợp tột cùng với tình huống của cô.

Ông già im lặng, đọc đi đọc lại báo cáo, cuối cùng nói với giọng nặng nề: “Biết, mấy cậu cứ tiếp tục nghiên cứu theo hạng mục ban đầu.”

Ông ta rời đi. Về phần người phụ trách, hắn đã dọn sạch toàn bộ các thông tin dịch chuyển của Trận Dịch Chuyển này khi ông già rời đi.

Nhưng A Điêu đã đoán được quỷ kế của lần dịch chuyển lần thứ hai, lần này quỹ tích dịch chuyển rời đi khác với ban đầu, là đi thẳng tới bên người ma hay là?

Có đuổi theo không?

Không, A Điêu cảm thấy ông già này và người ma đều là dạng người thận trọng kỳ cựu, cam đoan sẽ không đi thẳng sang, hai năm rõ mười là đang thay đổi quỹ đạo dịch chuyển để ngăn chặn bất kỳ khả năng bị theo dõi nào có thể xảy ra.

Cẩn thận bảo đảm vạn năm.

“Đã tới tu vi cảnh giới này mà còn cẩn thận tới thế, cừ quá.” Tống Linh không thể không thừa nhận đối phương thiếu điều bày chuyện Quy Khư thành công là có nguyên nhân.

A Điêu đang mau chóng tính toán vị trí quỹ đạo không gian ban đầu, việc này rất phức tạp và thâm thúy, hai người Tống Linh không làm phiền cô. Một lát sau A Điêu tính ra vị trí.

Tống Linh nhìn thoáng qua tọa độ, ngạc nhiên: “Nơi này...”