Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 225: Nắm giữ




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Nếu như ông già này dùng tới mấy lần dịch chuyển khi trở về, vậy thì dù có là gì đi chăng nữa cô cũng không theo dấu người ta được. Song A Điêu đủ tinh ranh để dò xét ra quỹ tích dịch chuyển khi ông ta tới trước một bước, tính toán như vậy xem như tìm ra vị trí.

Kinh Đô.

Phân thân của A Điêu dịch chuyển tới bên trong Kinh Đô nhộn nhịp, biến thành một người khác. Nhưng thay vì đi thẳng vào tọa độ đó, cô xuất hiện trong một con hẻm gần đấy, đoạn, đi ra khỏi con hẻm, hòa nhập vào chợ đêm trong Kinh Đô nhộn nhịp này.

Hai người Tống Linh nhìn thấy chợ đêm thông qua góc nhìn của cô.

Nhắc tới mà thấy ảm đạm, hiện tại bọn họ xem như là long phượng trong loài người, vậy mà không một ai có lấy một ngày nhàn rỗi đi dạo chợ đêm Kinh Đô, hình như ai cũng đang bận rộn tu luyện và chém giết.

“Mọi người đều nói tu luyện vì tương lai, tương lai có được cuộc sống sốt, không tụt hậu so với người khác, bình yên tự tại; nhưng càng tu luyện thì càng thấy khó mà làm được việc ấy.” Tống Linh nhìn về phía A Điêu, phát hiện mình thích người bạn thân duy nhất của mình này vì nhận ra cậu ấy còn có một ưu điểm khác khi mục đích của cậu ấy rất rõ ràng: sống sót, sau đó ăn uống ngon hưởng thụ cuộc sống.

Cậu ấy sẽ không đau khổ cho người khác, ngay cả khi đau khổ thì cũng không bao giờ để nó kéo dài.

“Kẻ càng dung tục càng dễ dàng hạnh phúc, cậu thấy đấy những người dân Kinh Đô này không biết nguy hiểm là gì, cứ mãi nghĩ về lễ hội đèn lồng đấy thôi...” A Điêu vừa nhét bánh ngọt vào miệng vừa trợn trắng cả mắt, còn phân thân của cô đã bắt đầu tàng hình đi vào nơi ở của ông già.

Hai người Tống Linh nhìn thấy nơi ở là trong lòng sáng tỏ ngay, có điều họ đều theo bản năng nghĩ: nếu ông già này tới từ chỗ này, vậy thì chủ của ông ta là ai?

Chẳng lẽ?

Với góc nhìn của A Điêu, họ nhìn thấy các đình đài lầu các, cuối cùng đi đến một căn phòng kín.

Có lẽ ông già nọ hãy còn đi đường vòng bên ngoài rồi, phải đợi ông ta một lát.

Một lát sau có một bóng đen tiến vào phòng ngủ, loại bỏ ngụy trang cả người, dần dà khôi phục lại hình dáng cơ thể và quần áo.

Té ra đúng là… ông ta.

Một lão thái giám.

(P1)

Ông già mặc trang phục nghề nghiệp của mình, mau chóng ung dung bước vào cổng điện Minh Hoàng. Trải qua đợt kiểm tra, ông ta đi vào trung tâm quyền lực của nước Đường Tống dưới sự hành lễ của một số người, trên đường gặp được một thái giám trẻ tuổi tuấn tú âm độc yếu đuối.

Thượng Tà.

“Xin chào Đại giám.”

Ông già khoát tay áo, hỏi vài câu về tình hình mấy chủ tử trong cung rồi rời đi. Góc nhìn của A Điêu xoay lại, thấy được Thượng Tà kia còn xoay người hành lễ về bên này sau khi ông già rời đi.

Lễ nghi kín kẽ.

Một lát sau ông già tiến vào điện chính, bấy giờ trái tim Tống Linh và Thương Ngô đều theo đó mà nảy lên.

Trong điện rực rỡ ánh sáng cam, tại một nơi trang nhã và trang trọng, một thanh niên anh tuấn nho nhã vùi đầu xử lý quốc sự, tận tâm và thong dong. Đại giám quỳ xuống.

“Quân thượng...”

Tân quân Đàm Đài Nghiệp ngẩng đầu nhìn về phía Đại giám, để cho người này hành lễ và còn hỏi đối phương ăn cơm tối chưa.

Y tiếp xúc với ông già này hệt một người Quân vương bình thường.

Biết đâu ông già đó là ông già đó còn vua mới chỉ là một vị vua mới.

Tống Linh và Thương Ngô đang suy nghĩ về người đã từng là Thái tử này, có khi không phải là người giật dây đó đâu.

Trái lại A Điêu hãy còn trấn tĩnh, đang cầm bút bận tính toán gì đó… Phân thân của cô thì đứng bên cạnh Đàm Đài Nghiệp, lạnh lùng nhìn chỗ nội dung quốc sự y cần xử lý.

Không thể không nói, đúng là một Hoàng đế đáng tin cậy.

Tỉ mỉ cẩn thận, tận tụy, hơn nữa trình độ không thấp, từ lúc kế nhiệm đến bây giờ vẫn không gần nữ sắc, giữ mình trong sạch, nhanh chóng được phần lớn mọi người công nhận, ngay cả không ít hoàng tử trong vương tộc đều nhận ra rõ hiện thực và chịu khuất phục.

Suy cho cùng y vẫn là Thái tử được nuôi dưỡng chính thống, hãy còn chút vốn liếng.

Sánh với lão tiên đế háo sắc, y quả thực là minh quân trong nghìn đời.

Tống Linh quan sát sắc mặt A Điêu, cảm thấy hình như người này không có hảo cảm gì với vị vua mới này.

Bởi lẽ xưa nay A Điêu không bao giờ chú ý nhiều đến một người không có mối đe dọa và không co sức hấp dẫn tới thế, vì vậy...

(P2)

Đợi đến ba tiếng sau, Đàm Đài Nghiệp hoàn mỹ xử lý xong những quốc sự này, đoạn, y nhìn về phía lão thái giám đang mài mực giúp ở bên cạnh. Ông ta buông mực xuống, rút ra báo cáo.

Khi báo cáo này xuất hiện.

Hết thảy mọi thứ đã kết thúc.

Dẫu Tống Linh và Thương Ngô hoài nghi nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn để rồi hiện tại bị thác nước lạnh dội xuống đầu làm họ chết lặng trong lúc nhất thời.

Trái lại A Điêu không thấy có gì bất ngờ, càng lạnh lùng nhìn Đàm Đài Nghiệp đọc xong báo cáo. Tiếp đó Đàm Đài Nghiệp khép báo cáo lại, thản nhiên bảo: “Có chút đáng tiếc, con đường tốt nhất đã bị gãy mất, không ngờ được là tố chất biến dị.”

Lão thái giám thuật lại lời nói của người phụ trách.

Ngón tay của Đàm Đài Nghiệp xoa mi tâm, dường như mệt mỏi lại tựa hồ lạnh lùng: “Biến dị thì cứ cho biến dị đi, thật ra không quan trọng. Con người đó mà, là sinh linh giỏi lừa gạt nhất trên đời này, làm chút gì đó… để thế giới này gi ết chết cô ta đi.”

Rõ ràng câu này có mưu hèn kế bẩn gì đó nhắm vào A Điêu, Thương Ngô và Tống Linh đều chú tâm lắm. Đại giám ngẩng đầu, đối diện với Đàm Đài Nghiệp, và rồi chực như ông ta hiểu ra, còn Đàm Đài Nghiệp lại không nói tiếp nữa.

Đúng là làm người ta ghét quá, nói chuyện chỉ nói một nửa.

Kế đó Đàm Đài Nghiệp đứng dậy, dẫn theo Đại giám rời đi.

Thực chất hiện tại không cần phải tiếp tục theo dõi bởi lẽ trong hoàng cung có vô số cường giả, hai người này sẽ không phơi bày sơ hở.

Liền kề là hình chiếu giám sát kết thúc.

Tống Linh chuyển dời tầm nhìn: “Cậu có chuẩn bị?”

“Có.”

“Tốt, vậy tụi mình có thể làm gì?”

Đã biết thân phận của đối phương và A Điêu hẳn đã ghi lại chứng cứ. Đây là nguyên do vì sao cô không dùng sợi tơ tinh thần theo dõi mà để phân thân đi tới trước người ta. Phân thân có trang bị phần tinh thần đủ thỏa mãn việc quay lại đầy bí mật trong khi sợi tơ tinh thần lại không thể.

Nhưng vẫn chưa được, thân phận của Đàm Đài Nghiệp quá đặc thù, một khi y bị vạch mặt là người đứng sau chuyện hòn đảo, toàn bộ Đường Tống sẽ trở thành kẻ địch chung cho cả thiên hạ, cam đoan nước Liệt Tần và Nam Tấn sẽ liên hợp tiến công, còn trong lãnh thổ Đường Tống sẽ tiến vào trạng thái hỗn loạn nhất.

Theo lý thuyết, đây là một điều tốt cho A Điêu vì cô cần náo loạn. Nhưng không náo loạn cũng không sao vì giờ cô đã hoàn toàn trỗi dậy, không cần mấy việc lộn xộn này để che giấu bản thân. Nếu cô muốn Đường Tống, cô phải có một Đường Tống hoàn hảo chứ không phải quốc gia chưa đến tay đã bị tiêu diệt bởi các quốc gia khác.

(P3)

Cho nên trước tiên bí mật này không thể bị bóc trần.

Chẳng phải thế là công cốc?

A Điêu cười, liếc mắt nhìn hai người: “Không hỏi vì sao tớ lại để cho hai người biết bí mật này? Không sợ bị tớ bán mất à?”

Biết càng nhiều càng dễ chết.

Thương Ngô xưa nay kiệm lời, biết giá trị lớn nhất của mình đối với A Điêu là khi mình có thể liên hệ Đạo Quang Tĩnh Từ cùng với đại biểu cho tộc Thiên Linh, khác với Tống Linh.

Để cho anh biết chỉ đơn giản là vì lợi ích của cộng đồng – vì người ma đã đe dọa nghiêm trọng đến mối quan hệ buộc chặt giữa tộc Thiên Linh và Đường Tống cũng như sự an toàn của chị gái anh.

Chỉ có Tống Linh mới là thân tín trực tiếp nhất của A Điêu.

Tống Linh đúng là mở miệng: “Cậu nói bán tất là biết tỏng tụi tớ có thể thuộc về cậu. Nếu đã thuộc về cầu ắt là một thể với cậu, không thể nói là bán.”

“Huống hồ tớ muốn thấy cậu đi lên đ ỉnh cao.”

Tống Linh cúi đầu, rút tờ giấy nháp trong tay A Điêu ra. A Điêu muốn dò xét ra thân phận của người ma vậy mà cậu ấy vẫn còn phân tâm quan sát tình huống phân liệt sợi tơ tinh thần của cô, thành ra trên tờ giấy nháp là hình thức phân chia càng tối ưu hóa hơn được cậu ấy tính toán thay cô.

Người này cứ mãi như vậy.

Thực chất cậu ấy tốt lắm.

Ngẩng đầu lên, Tống Linh mỉm cười nhẹ, quả là cảnh sắc gió trăng trong sáng vô biên, là hoa quỳnh nhẹ nhàng thanh nhã nở rộ.

Chỉ một khoảnh khắc kia, sự tươi sáng và lạnh lùng đã hòa tan thành vẻ đẹp tao nhã.

Cuối cùng trở nên kiên định.

“Người có đặc ân được chứng kiến một thời đại thì tự bản thân họ đã có được thành tự vinh quang.”

Nếu đã chắc chắn được tương lai của A Điêu, cô không thay đổi mục tiêu của bản thân

Cô cũng muốn vinh quang, muốn theo vị vua rồng đạt được chiến công sáng chói.

Vì thế, không hối tiếc.

(P4)

A Điêu thực sự thấy cảm động, chống má, không nói lời nào, nhưng mặt mày cong cong.

Được một cô gái trẻ và một chàng đẹp trai ưu tú chiều chuộng như vậy, được bọn họ tin tưởng vững chắc, thỉnh thoảng còn có thể mặc sức làm gì cũng được, đánh bại một nhóm người xuất sắc không kém, lại đi tìm mấy ông lớn đời đầu tiên vui chơi, đây là cuộc sống thần tiên gì đây?

Sao có thể để cái thằng cứt chó người ma kia phá hủy những tháng ngày như thế.

Thế giới này phải là của cô.

“Tốt, điều tớ muốn hai người làm là…”

A Điêu nhã nhặn nói ra những câu kế tiếp.

“Bản thân quyền lực là vô hình nhưng cuối cùng nó sẽ phân chia thành vô số phần.”

“Tớ hy vọng hai người có thể là một phần của nó, thậm chí là một phần rất lớn.”

“Nói cách khác tớ muốn nắm giữ hai người.”

Ý là để cho bọn họ trực tiếp tạo ra thế lực thay cô.

Cũng đúng, hiện tại Đạo Quang Tĩnh Từ là Thái hậu Đường Tống, không cách gì dẫn binh trực tiếp, tuy nhiên Thương Ngô có sức nắm giữ binh lực của tộc Thiên Linh. A Điêu liên thủ với tộc Thiên Linh được nhưng tất nhiên cô phải chọn người đáng tin cậy, trong thời gian làm bạn cùng nhà, cô vẫn luôn quan sát xem xét người này.

Cho trà sữa?

Không, cô quan sát hiệu suất của người này khi tìm hiểu Lang Gia Bích. Ngay cả khi tâm trạng anh ta gợn sóng vì cô nhưng anh ta vẫn không lơ là chuyện chính, càng không yêu đương mù quáng, kiên quyết bảo vệ lợi ích của chị gái và tộc quần trên cơ sở đạo đức.

A Điêu muốn đối tác ổn định như vậy chứ không phải Thái tử Quân vương hủy thiên diệt địa vì người yêu này nọ trên phim truyền hình.

Gây dựng sự nghiệp đấy, đừng có nghịch.

Về phần Tống Linh thì càng không cần phải nói, không bao lâu sau cậu ấy sẽ đột phá lên tiểu Tông Sư. Khi A Điêu nhảy lên một bậc thang khác vào ngày sau, cô cần thả ra một người bên Lộc Sơn.

Tống Linh chính là người này.

A Điêu tính toán kỹ càng, đây là lần đầu tiên cô bộc lộ rõ tham vọng của mình với hai người.

Song Tống Linh và Thương Ngô giờ phút này không bị tuyên ngôn khí phách của cô làm cho chấn động, trái lại còn cùng đỏ cả mặt theo bản năng.

Tớ muốn nắm giữ hai người, đây là kiểu nói chuyện thô bạo gì đây?

Cậu thử nói xem cậu muốn nắm giữ kiểu gì?

(P5)

Tiếp đó Tống Linh hỏi A Điêu vì sao cứ trông như cô nghi ngờ về Đàm Đài Nghiệp từ trước.

Lúc trước y để lộ sơ hở?

“Không, suy cho cùng lúc đó tớ không mạnh, còn kém xa y.” A Điêu rất tùy ý là thế nhưng vẫn bổ sung một câu, “Nhưng trước đó mấy ngày tớ mới lén đi đào phần mộ của bà vợ của y lúc trước, cũng chính là Thái tử phi.”

Cô không nói nhiều nhưng hiển nhiên cái chết của Thái tử phi có vấn đề.

Vài ngày sau, tại một bí cảnh nào đó sau khi thực hiện bước nhảy không gian.

Đập vào mắt là một gian nhà trúc bị cả vùng cây xanh biếc bao lấy sâu trong rừng, bên ngoài có rất nhiều cổ linh cấp bậc Linh Vương bí mật tuần tra, vừa nguy hiểm lại an toàn.

Trong phòng, Bách Việt Mạc Sầu gặp A Điêu và hai người Thương Ngô, đi cùng còn có hai Đại trưởng lão của Vu Sơn và Thánh nữ Bách Việt Linh Tê.

Bầu không khí rất trang nghiêm, A Điêu thật sự đã đưa lên “của hồi môn” được Ngư Huyền Cơ chuẩn bị.

Bách Việt Mạc Sầu nhìn thoáng qua, hơi kinh hãi, nhìn chằm chằm A Điêu chực thấy một tên phải gió, chung quy vẫn không động đến nó.

Bọn họ không đề cập đến chuyện của Hoài Quang, chung quy A Điêu cứ mãi tranh cãi chuyện này chuyện kia, tập trung vào chuyện ở rể nhảm nhí. Bách Việt Linh Tê nhiều lần nhìn thấy mắt A Điêu bốc hỏa, cuối cùng không nhắc tới nội dung nói chuyện thực chất gì.

Thương Ngô, ở bên cạnh xinh đẹp như bình hoa, không nói gì trong suốt hành trình, chỉ ngồi đó làm khách, thi thoảng thêm trà và trái cây phong phú của Vu Sơn cho A Điêu. Bỗng dưng anh chau mày.

Khi anh cau mày, thần sắc người bên Vu Sơn cũng thay đổi.

Tất nhiên A Điêu biết tại sao họ thay đổi sắc mặt, bởi vì tin tức từ Internet đã được gửi đến thiết bị của họ.

Cô cũng nhận được tin tức này, bên tai truyền đến giọng nói của Ngư Huyền Cơ.

“Bên tổ điều tra thế lực chín đỉnh thu thập được hơi thở của người đứng sau màn kia, sau khi kiểm tra phát hiện có ma khí còn sót lại nhưng tựa hồ nó là sự pha trộn giữa ma và người. Sau nhiều lần kiểm tra và cho cả đội nghiên cứu, nghi ngờ có hóa thân của Ma Vương sinh ra trong tộc Người dưới hình thức phôi ma. Người này được gọi là Ma Vương giáng thế.”

(P6)

“Hiện tại sức nóng của tin tức đều phân bố ở ba mặt là tố chất tu luyện, tác phong và mối hiềm nghi của Ma Vương hóa thân này.”

“A Điêu, hiện tại có kha khá người trong Tam Quốc nghi ngờ con chính là hóa thân của Ma Vương nọ, đều đang điên cuồng kêu gọi điều tra kỹ lưỡng, nói muốn bắt con về nhận tội.”

Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Ngư Huyền Cơ hờ hững, dường như ông đã chết lặng trước lời nói mất não của một số người bình thường.

Con người đó mà.

Hiển nhiên sinh mạng của mỗi người đều quý giá như nhau, nhưng bộ não lại có chia ra cao thấp.

Luôn có kha khá người bình thường, người tầm thường, nhưng 26 chữ cái trong đầu đều gộp lại thành một từ.

Ngu.

.....

Tin đồn có cần bằng chứng không?

Không cần.

Trước tiên nó cần tăng nhiệt độ tới mức ầm ĩ.

Miễn là sức hút đủ lớn thì đó chính là sự thật, dẫu đó không đúng sự thật thì vẫn không liên quan gì tới tôi, chung quy những người bịa đặt không phải tôi.

Hơn nữa người bị bịa chuyện cũng làm người ta ghét cơ mà.

Cô ta vốn chỉ là một con nhóc thôn nữ chút bé, phải sống thảm hơn tôi mới đúng, vì sao cô ta lại quật khởi?

Ai cho phép cô ta trỗi dậy?

Như Lai hay Tổ sư Tam Thanh?

Mà đương nhiên những thứ không có lợi cho A Điêu đã được tận mấy thế lực mạnh nhất thiên hạ thêm mắm thêm muối, nhất thời tin tức trên mạng ùng ùng kéo tới như thủy triều, rất nhiều dân chúng bị thu hút bởi những tin tức nóng bỏng y như thật này, tài khoản của A Điêu lập tức rớt mất mấy trăm triệu người hâm mộ.

Đọc một số phân tích mang tính đoán bừa, hóa ra luôn có một số người bị thuyết phục, hoặc họ là đám anh hùng bàn phím bảo vệ đạo đức – họ chỉ muốn tin vào những khả năng mà họ hằng mong.

Tạm thời ít nhất hơn một tỷ người hoạt động cuồng nhiệt chỉ trích A Điêu, có đủ loại yêu cầu hô hào, thậm chí có người kêu gọi ba ông lớn Sơn trưởng liên thủ xử lý A Điêu, muốn Ngư Huyền Cơ nhớ kỹ g iết chết A Điêu vì Đường Tống, đừng có lòng thương xót chỉ vì nó là đồ đệ của mình.

Ngư Huyền Cơ không nói gì, anh cũng biết liên thủ luôn cơ đấy.

Rồi còn có lòng thương xót…

Còn nhẹ tay giữ tình cảm…

Quả là một đám cư dân mạng não tàn sung sướng biết bao.

(P7)

.....

Căn phòng hãy còn tốt như ban đầu, cảnh đẹp ngoài cửa sổ vẫn như cũ, chỉ có bầu không khí ảm đạm hơn rất nhiều.

Bách Việt Linh Tê đọc xong tin tức, cho dù có tâm lý diss A Điêu vô cùng nhưng vẫn chán ngấy đám bình luận của cư dân mạng. Cô ta tắt ngay và nhìn về phía A Điêu.

“Đường Tống rất rác rưởi, đến Nam Tấn của tôi đi.”

Bách Việt Linh Tê là người thừa kế được bồi dưỡng theo phương pháp giáo dục truyền thống, ở địa vị rất cao, dẫu có cái nhìn toàn cảnh nhưng tâm tính cũng xem như là cay nghiệt, chỉ thờ phụng tôn nghiêm của kẻ mạnh.

Quả thực đám người trên mạng này đang chà đạp lên danh dự của nhóm người bọn cô ta. Trần A Điêu là ai? Tới Trần A Điêu mà họ còn đối xử như vậy thì tát vào mặt ai đây?

A Điêu hơi đâu bận tâm, chỉ cười: “Đã từng thuận nước chèo thuyền đi xuống, nếu có trở về thì đương nhiên phải lội ngược dòng mà lên. Phần lớn đạo lý thế gian đều có là hai mặt, không đáng nhắc tới.”

Tâm trạng phóng khoáng bực này làm cho người ta nổi lòng tôn kính, Bách Việt Mạc Sầu: “Vậy lỡ như cô thật sự là hóa thân của Ma Vương thì sao?”

Không phải không có khả năng này.

Dù sao quỹ đạo trưởng thành của con nhóc này thật sự quá hãi hùng, sau khi trở về từ Quy Khư, bà ta đã tham khảo chuyện của đời đầu tiên, trong ba người sáng lập, cho dù chính là Lang Gia Côn Luân, thì cũng không ai quái thai như nó.

Giới hạn gen của tộc Người đặt ở đó, chẳng lẽ nó là viên ngọc quý duy nhất của tộc Người từ đời đầu tiên đến nay?

Viên Ngọc Quý A Điêu xoa lỗ tai, hỏi thăm dò: “Vậy dì kiểm tra thân thể cho cháu?”

Khụ khụ khụ!

Có mấy người sặc sụa, trái tim của hai Đại trưởng lão thì tê dại.

Lần thứ bảy.

Trong vòng nửa tiếng từ khi ngồi xuống nói chuyện, con nhóc thối nước Đường Tống trước mắt này đùa giỡn Sơn trưởng 7 lần, cộng thêm 6 lần đùa giỡn Thánh nữ, cộng lại tới tận 13 lần!

Nếu không phải không đánh lại, thật sự muốn phóng độc cho nó chết.

Cái miệng này thiếu đòn quá.

A Điêu nhìn vào biểu hiện của họ mà uất ức nghĩ: Trách tôi ư? Nếu không phải do muốn kéo năng lực niệm của mấy người, cái miệng của tôi đáng để đê tiện tới vậy? Nhưng mà… chung quy mấy người đâu có đánh lại tôi, a ha ha ha!!

(P8)

Ánh mắt của cô dần dà suồng sã ngông cuồng, hai mẹ con đều nhìn ra, dằng xuống cơn giận, dằng xuống xúc động muốn tát cô, tình hình chung quan trọng hơn, tình hình chung quan trọng hơn…

Bách Việt Mạc Sầu làm như không nghe thấy gì, chỉ cầm “của hồi môn” kia.

Tống Linh và Thương Ngô ngạc nhiên, cầm rồi? Đó không phải là... đừng nói sẽ coi là thật đấy?

“Chỉ cần biết dẫu năm đó Lang Gia Côn Luân chống lại vương tộc nhưng chưa từng phản bội tộc Người, thà rằng kiên định chọn lựa hợp tác với vương tộc chiến đấu chống lại ma quỷ tới cùng chết trận, ta cảm thấy cô không phải là hóa thân của Ma Vương.”

Trái lại câu nói này của Bách Việt Mạc Sầu lại vô cùng đáng tin cậy.

Tuy nhiên bà ta vẫn có ý thăm dò: liệu Lang Gia Côn Luân có thật sự ngã xuống hay chưa.

Đáng tiếc bà ta không thể nhìn ra sơ hở từ trên người A Điêu hoặc Tống Linh, ngược lại Bách Việt Linh Tê nói một câu: “Vả lại nào có Ma Vương hóa thân nào mà gây rối tới cỡ này.”

Vâng, tuyên bố này mới có sức thuyết phục nhất.

Mọi người đều tán thành vô cùng.

A Điêu: “...”

Trách tôi?

.....

Khi chia tay, Bách Việt Mạc Sầu đưa cho cô một cái vòng tay trữ đồ, Bách Việt Linh Tê dẫn đường đưa cả bọn ra khỏi rừng rậm, phía sau còn có hai Đại trưởng lão nỗi gót.

Khu rừng đẹp phải biết, đó là nếu như không có nhiều muỗi và côn trùng.

A Điêu: “Em hơi bối rối, tại sao em đưa nhẫn mà dì không trả lại lại cho em chiếc nhẫn thay vào đó lại đưa cái vòng đeo tay.”

Bách Việt Linh Tê: “Đây không phải vòng tay, nó có thể biến lớn hơn, biến thành cái vòng cổ trâu tròng lên cổ cô, thấy thích chưa?”

A Điêu: “Bảo sao hai chúng ta có duyên phận, một đôi trời sinh, tê (tê giác)-ngưu, tê-ngưu, đúng là thế rồi.”

Bách Việt Linh Tê: “…”

A Điêu: “Hầy, chị đi nhanh thế làm gì, chờ em với. Đúng rồi, vì đâu hai ông già phía sau phải đi theo, chẳng lẽ sợ em ăn thịt chị chắc?”

Bách Việt Linh Tê: “Lễ nghĩa mà thôi.”

A Điêu: “Vậy nếu em ăn chị thật, liệu họ có chịu anh dũng hy sinh để bảo vệ cho chị giống như cô Trâm Xanh bên Lộc Sơn không màng sống chết vì em không?”

Cô mau câm miệng đi!

(P9)

Việc Trâm Xanh xui xẻo ngã xuống, hy sinh cho cô, đã trở thành tin tức quốc tế nóng hổi. Khi đó vô số nhóm người hâm mộ đã cùng nhau thắp nến ở khu bình luận, thậm chí còn có người chuyển phát nhanh vòng hoa.

Bây giờ Trâm Xanh vừa ra khỏi cửa đã làm khá nhiều người ngỡ ngàng vì cô ấy còn chưa chết.

Việc này đều bị không ít Linh Vương tại Vu Sơn lấy ra chửi bới.

Linh Tê coi như bị trêu chọc tới mức có sức đề kháng, thậm chí còn không còn sức đấu võ mồm, cứ đưa người ta đến lối ra của khu rừng.

“Khi nào cô tham gia trận chiến của hang quỷ Hoài Quang?”

“Không vội, để đạn bay trước một lúc đã.”

.....

Trên Thuyền Vua, A Điêu mở vòng tay ra, hai người Tống Linh nhìn thấy bên trong có một lượng lớn dược liệu và khoáng thạch, toàn là thứ A Điêu cần: cô lấy của hồi môn Lộc Sơn để đổi lấy đám vật liệu này.

Đây là những gì Ngư Huyền Cơ ngầm đồng ý. Nguyên do cũng vì A Điêu nắm giữ vật chất biến dị trong tay, cô cần những thứ này, mà những vật liệu này chỉ mỗi Vu Sơn có phong phú nhất khắp Tam Quốc, họ nắm trong tay 80% sản lượng. Đây mới là mục đích cho chuyến đi tới Vu Sơn lần này của A Điêu.

Về phần vận động hành lang... Vu Sơn không cách nào giúp nhưng đã ngầm đồng ý sẽ không bỏ đá xuống giếng, như vậy đã đủ.

.....

Trong phòng trúc, Bách Việt Mạc Sầu bỗng dưng quỳ xuống mặt đất, tò mò: “Tại sao ngài lại chú trọng nó tới vậy?”

Giọng nói ma quái xuất hiện trong sương mù đầy sắc sảo và uy nghiêm: “Nó đã nắm giữ khả năng biến dị từ vật chất Ngày Mặt Trời. Trên người con bé học sinh xinh đẹp tươi sáng đó có hơi thở biến dị, hiển nhiên nó mang lại lợi ích cho con bé này. Hợp tác với nó có thể đảm bảo tương lai lâu dài của Vu Sơn chúng ta trong tương lai.”

Rất khó để nâng cao tố chất, trong khi tài nguyên sẽ không thể tái tạo, kiểu gì cũng hao mòn hết; đồng thời giới hạn sử dụng tài nguyên cố định, cho dù có thêm nhiều tài nguyên hơn nữa thì giới hạn vẫn khó mà mở rộng. Cho nên sự tăng trưởng bi3n thái A Điêu phải là do biến dị.

Mặc dù Bách Việt Mạc Sầu đã đoán ra được từ trước, song giờ phút này bà ta mới nhận được tin tức chính xác.

“Nếu như vậy, thứ này đích thật là lá bài tẩy lớn nhất của nó. Ngài còn có phân phó khác?”

“Hãy cẩn thận với vương tộc Tam Quốc. Với những tin tức gần đây cô đã phản hồi cho ta... chuyện năm đó có vấn đề. Hơn nữa gần đây ta cảm nhận được sự ra đời của linh khí thế giới này và sự tiêu vong vô cùng quái lạ, hệt như bị một nơi cố định nào đó hút nào, sự bao phủ của nó đối với nhân gian đang suy yếu, đây là ác mộng đối với người tu Linh khắp thiên hạ và đối với chúng ta cũng thế.”

(P10)

Bách Việt Mạc Sầu cả kinh, nói nặng nề: “Chẳng lẽ là... Tôi nhớ ngài từng nói sau đợt đại chiến năm đó, chủ lực vương tộc Tam Quốc nói rằng người tộc Trời bị hủy diệt toàn bộ, chưa từng để lại máu thịt và thể xác. Nếu vương tộc Tam Quốc nói dối, họ nhận được những máu thịt và thể xác rồi từ đó… Vậy có thể sinh ra nhân vật tuyệt thế có sức làm ngài tổn thương?”

“Có thể.”

“...” Bách Việt Mạc Sầu thật sự hãi hùng.

Trần A Điêu có mạnh mẽ đến đâu thì bà ta vẫn không sợ vì bà ta nhìn ra được người này có tính kỷ luật kinh khủng, nhưng vương tộc ba nước thì khác, đó là một đám điên.

Ảo ảnh khẽ thở dài.

“Nói là ba người sáng lập lớn chứ thực chất ai cũng biết bấy giờ ngoài ba Quân tử tự mình đạt được thành tựu danh vọng ở bên ngoài, có cả Cửu vương giả là ta và cái vị Thanh Đồng kia; trong đó còn có bốn người trong vương tộc Tam Quốc, ba người còn lại ở ba dị tộc.”

“Lúc đầu đích thật là ba Quân tử có thanh danh cao nhất, người mang tên Trường Đình có một không hai từ trước tới nay. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chết, chết trận ở Quy Khư. Người cho hắn một đao cuối cùng là Trần Khuê, nhưng bên khiến hắn bị thương nặng đầy tan tác lại là sự hợp sức của bốn người tại vương tộc. Về bốn người này, sau này ta mới hay họ liên hợp tu luyện ra bí pháp quỷ quái, đủ sức đánh bại Trường Đình, nhưng cụ thể là thủ đoạn gì thì ta không biết.”

“Nhiều năm trôi qua, nếu thi thể của người tộc Trời nằm trong tay họ, họ lại nắm giữ công nghệ kỹ thuật đặc biệt và tiên tiến nhất, thế thì… tương lai khó lường.”

“Dù sao Ma Vương hóa thân đã xuất hiện, ai biết được họ có để cho tộc Người sử dụng huyết thống tộc Trời hay không.

Nếu có.

Vậy thì còn đáng sợ hơn cả Ma Vương hóa thân.

(P11)

.....

A Điêu nhanh chóng tách khỏi Thương Ngô và Tống Linh, cô không đi tới tộc Thái Hạo, thay vào đó ngồi một chiếc phi thuyền bay giữa các vì sao khác đi tới một hành tinh khoáng sản thông qua lộ tuyến bay trong vũ trụ.

Đúng lúc hành tinh khoáng sản này nằm dưới danh nghĩa của Thương Ngô. Thương Ngô không thích quản lý quan hệ giữa con người, thành ra lúc trước anh đã mua một đội ngũ robot khai thác thông minh khổng lồ từ ngân hàng Hoa Diệu với giá cao.

Cho nên anh có thể làm ông chủ, kiểm soát toàn bộ mọi thứ trên hành tinh này, không sợ bị lộ bí mật. Song, hiện tại A Điêu là người sống duy nhất trên hành tinh.

Và một người chết khác nữa.

Trong hầm mỏ tối tăm trên hành tinh khoáng sản, A Điêu đi từng bước đến gần, nhìn thấy bóng dáng chật vật nằm sấp đằng trước, khóe miệng cô khẽ nhếch, chế giễu người đang ẩn mình trong bóng tối.

“Ù ôi... Giãy dụa gì, có giãy dụa cũng đâu có người tới cứu anh.”

“Anh đã là con chó của tôi rồi, anh không biết sao?”

Dù đã bị kiểm soát, Yến Khê nhếch nhác hãy còn nhìn chằm chằm A Điêu đầy hung tợn.

Rành rành là vua xác sống tầng cao, năm đó chết trận oanh liệt bao nhiêu để rồi tới khi khôi phục xong lại cắm mặt xuống cống ngầm.

Trước có người ma nham hiểm, sau có cuồng ma bi3n thái.

Gã không cam lòng.