Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 26: Họ đã tìm đến tận cửa rồi!




"Vũ trụ đa nguyên..." "Vĩ độ không gian..."

Lăng Châu tùy ý lướt chuột, những chữ trước mắt cậu đều biết cả, nhưng khi chúng đi liền với nhau thì cậu lại không hiểu nó có nghĩa là gì.

Cố Thành Diệu vẫn còn đang trong cuộc họp buổi sáng, cậu cảm thấy buồn chán nên muốn dùng máy tính của Cố Thành Diệu để chơi Liên minh huyền thoại.

Giám đốc Cố luôn làm việc cẩn thận nhưng không bao giờ đề phòng Lăng Châu, sau khi Lăng Châu nhập ngày sinh nhật của mình, thì đã mở được máy tính của anh ra.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu dùng máy tính của Cố Thành Diệu để chơi game, nên cậu đã vô cùng quen thuộc với những thứ như tài liệu công việc và biên bản cuộc họp của giám đốc Cố, hơn nữa không hề có chút hứng thú gì với chúng.

Tuy nhiên, không hiểu sao Lăng Châu lại vào nhầm tài khoản công việc của Cố Thành Diệu, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một bản kế hoạch nghiên cứu có tên là [Lăng Châu].

Cậu vừa nhấn vào thì phát hiện đó là một tập tin được mã hóa.

Lăng Châu nhập mật khẩu nhiều lần đều không thể mở ra được. Cho đến khi—cậu nhập ngày xảy ra tai nạn xe của mình.

Mọi thứ bắt đầu trở nên bất bình thường.

[Lăng Châu] Thậm chí thời gian thực hiện kế hoạch là từ nhiều năm trước —— khi mà Lăng Châu vẫn còn đang làm thuê cho vị diện.

Phần lớn nội dung nghiên cứu Lăng Châu đều không hiểu, nhưng cậu vẫn nhanh nhẹn nắm bắt được vài từ.

Vĩ độ không gian..., vũ trụ đa nguyên...

Cậu liếc nhìn vào mục tiến độ nghiên cứu, thời gian cập nhật mới nhất lại là vào buổi sáng hôm nay.

Hệ thống [Cố Thành Diệu đang nghiên cứu về sự tồn tại của vị diện]

"Cái gì?"

Lăng Châu chợt thấy lạnh sống lưng, kể từ khi nào mà anh giám đốc Cố dịu dàng tốt tính đã bắt đầu thay đổi thế?

Kể từ khi nào mà người đàn ông Cố Thành Diệu này bắt đầu nhận thấy có điều bất thường nhỉ?

Lăng Châu nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhặt khi ở bên Cố Thành Diệu, nhưng không hề phát hiện ra người đàn ông này có gì khác lạ cả.

Anh vẫn chín chắn và đáng tin cậy như ngày nào, thậm chí còn nuông chiều Lăng Châu hơn trước, có thể nói là thương yêu chiều chuộng, chăm sóc chu đáo cho Lăng Châu.

Hệ thống [Theo như phán đoán của hệ thống về kế hoạch đó, Cố Thành Diệu quả thật là đang tìm kiếm sự tồn tại của vị diện]

Lăng Châu: "Nhưng anh ấy chưa từng có biểu hiện gì bất ổn." Nếu đổi lại là bất kỳ ai khác mà phát hiện ra bí mật quan trọng này, thì chắc chắn không thể giữ bình tĩnh đến thế được.

[Chủ nhân, Cố Thành Diệu không phải là người hiền lành gì, anh ấy bị đưa vào danh sách nhân vật nguy hiểm đều là có lý do cả.]



Nhân vật nguy hiểm có nghĩa là mang tính nguy hiểm cực kỳ cao, cũng như có một ý niệm và tâm thế phi thường.

[Chủ nhân, anh ấy và Thời Ngọc đều có tính nguy hiểm như nhau.]

Lăng Châu: "Phải rồi, rõ ràng họ đều không phải là người tốt gì." Họ đều là những ông trùm lớn có thể một tay hủy hoại cả thế giới.

Bản chất của Cố Thành Diệu không phải là người dịu dàng tốt bụng, chỉ là anh đã dành tất cả sự dịu dàng cho mỗi mình Lăng Châu mà thôi.

Xem ra cuộc sống xa hoa của vị hôn phu giàu có này cũng đã đến hồi kết rồi. Lăng Châu thở dài, cậu khó khăn lắm mới tận hưởng được cuộc sống của người giàu trong vài ngày thôi.

Đúng là đáng tiếc mà.

"Cố Thành Diệu, rốt cuộc là anh muốn làm gì vậy?" Lăng Châu vừa chống cằm vừa thở dài một hơi.

Có vẻ như sơ hở lúc đầu để lại vẫn chưa bị lãng quên theo thời gian.

Cố Thành Diệu từ lâu đã nhận thấy vô số bí mật trên người Lăng Châu. Mặc dù sau đó anh đã bị tình yêu làm cho mù quáng trong một thời gian ngắn, nhưng trong những năm Lăng Châu hôn mê, anh đã không mải mê chìm trong nỗi tuyệt vọng đau thương.

Anh ngày càng tiến gần hơn đến sự thật, điều đó có nghĩa là thế giới của Lăng Châu ngày càng trở nên nguy hiểm hơn.

Nếu thực sự bị Cố Thành Diệu biết được sự tồn tại của vị diện, thế thì việc khôi phục vị diện để đưa người đàn ông này trở về cũng sẽ là điều không thể nào — Cố Thành Diệu tuyệt đối sẽ không ngồi yên không làm gì, theo như tính cách của anh, thì anh chắc chắn sẽ dùng mọi cách để tiêu diệt vị diện.

Hệ thống [Chết rồi, chết rồi, chiều hướng nghiên cứu của Cố Thành Diệu là chính xác! Vị diện cũng không thể nhốt họ lại được nữa!]

"Câm miệng." Lăng Châu trở lại về giao diện ban đầu với vẻ mặt bình tĩnh, sẵn tiện mở trò Liên minh huyền thoại ra giả vờ như đang chơi game.

Lăng Châu: "Nếu còn muốn khôi phục vị diện, thì phải nhanh chóng nghĩ cách."

Tất nhiên cậu sẽ không mong chờ vào hệ thống ngu ngốc kia để đưa ra phương án giải quyết, nhưng chức năng của hệ thống cũng vẫn giúp ích được phần nào.

"Với điều kiện không can thiệp tới sự vận hành của thế giới bình thường, hãy giúp tôi kích hoạt một số khả năng phù hợp đi."

[Hệ thống sẽ cố gắng hết sức để phục vụ cậu!]

Lăng Châu ra lệnh cho hệ thống xóa lịch sử truy cập của mình đi, rồi cậu mới giả làm một anh chàng mê game mà bắt đầu nghiêm túc chơi game.

Khi Cố Thành Diệu từ phòng họp trở về, thì nhìn thấy cảnh Lăng Châu đang đeo chiếc tai nghe lớn, hai chân xếp bằng trên ghế chơi game.

Người đàn ông ấy khẽ cau mày, anh đến gần vuốt ve mái tóc của Lăng Châu.

"Sao không vào phòng chơi đi." Cố Thành Diệu nhìn lướt qua giao diện trò chơi và nói.

"Cấu hình máy tính của anh tốt hơn." Lăng Châu ngước mắt liếc nhìn anh trong cơn bận rộn và hỏi: "Sao thế, cản trở anh làm việc à?"

"Đâu có." Người đàn ông không còn nói gì nữa, anh ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh và bắt đầu làm việc với chiếc máy tính bảng của mình.

Lăng Châu liếc mắt nhìn thì thoáng thấy người đàn ông này đang mở hồ sơ quan trọng gì đó ra.

Trực giác mách bảo cậu rằng Cố Thành Diệu vẫn đang theo dõi tiến độ của dự án [Lăng Châu].

Giám đốc Cố, anh không thể ngồi yên không làm gì à? Lăng Châu suy nghĩ trong bất lực, có lẽ như vậy cậu mới còn có thể ở bên cạnh Cố Thành Diệu thêm một khoảng thời gian nữa.

Giám đốc Cố, thông minh quá mức cũng không phải là điều tốt gì đâu. Lăng Châu nghĩ bản thân cũng nên giày vò hành hạ Cố Thành Diệu rồi đây.

Mấy ngày qua Lăng Châu đã làm trò gây chuyện và thành công khiến cho Thời Ngọc và Nghiêm Sương Tẫn phát điên, để họ không còn thời gian và sức lực nghi ngờ thân phận của mình nữa.

Cứ tưởng rằng như vậy sẽ có thể tạm thời yên ổn một thời gian mà hưởng thụ cuộc sống giàu sang, sau đó là chờ đợi vị diện được khôi phục, thế là mọi thứ sẽ kết thúc.

Tuy nhiên Lăng Châu đã quên mất rằng Cố Thành Diệu là người đứng đầu Công ty Khoa học Công nghệ Hàng không Vũ trụ——là một thiên tài công nghệ với chỉ số thông minh cực cao.

May mắn là Cố Thành Diệu không bị Lăng Châu hành xác, nên vẫn giữ được lý trí cho mình, hơn nữa còn vận dụng chỉ số thông minh cao của mình để bắt đầu giải mã những nghi vấn.

Dường như khoảng cách đến sự thật chỉ còn trong gang tấc.

Lăng Châu chỉ có thể tiếp tục làm càn.

Để khiến cho Cố Thành Diệu mất kiểm soát, thì chỉ cần là cậu mất tích vài ngày sau đó đòi chia tay là được —— đảm bảo rằng người đàn ông ấy sẽ không còn có thời gian và sức lực để quan tâm đến kế hoạch dở hơi gì nữa cả.



Chỉ có điều là nên đi đâu đây. Lăng Châu có chút sầu não: Nghiêm Sương Tẫn thì cơ bản đã từ bỏ ý định mà sẽ không bám víu lấy nữa, nhưng Thời Ngọc thì vẫn còn rục rịch.

Với cả... người đàn ông mà ngày hôm đó cậu vô tình nhìn thấy trong đám đông, Bùi Tư Niên.

Lăng Châu không chắc người đàn ông đó có thực sự nhận ra mình hay không, ngày hôm đó trời đã tối, và cậu lại còn ở trong xe —— cộng với việc mấy ngày trôi qua cho đến nay Lăng Châu vẫn chưa gặp lại Bùi Tư Niên.

Cậu thầm nghĩ chẳng lẽ anh ấy không nhìn thấy mình sao?

Dù sao thì cũng cách xa vài năm rồi, trời lại tối nữa...

Trực giác của Lăng Châu nói với cậu rằng sự việc không đơn giản như vậy, nhưng cậu không còn cách nào khác.

Tiếp tục ở bên cạnh Cố Thành Diệu sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm hơn ——Cố Thành Diệu có thể phá hủy vị diện bất cứ lúc nào.

"Giám đốc Cố." Lăng Châu một tay lướt chuột, một tay chống cằm, cậu nghiêng đầu sang nhìn Cố Thành Diệu mà thực sự không hiểu nổi, chỉ số thông minh của người đàn ông này sao lại cao đến vậy.

Lăng Châu: "Gần đây anh đang bận việc gì thế?"

"Có vài dự án đã triển khai, nên khoảng thời gian này khá là quan trọng." Cố Thành Diệu tưởng rằng Lăng Châu cảm thấy chán, nên đã đưa ra ý kiến: "Anh ra ngoài chơi vài hôm với em nhé?"

Lăng Châu: "Thôi đi, nếu như lúc này anh mà ra ngoài chơi với em, thì những người khác trong công ty sẽ càng nói là em không hiểu chuyện hơn."

"Họ không dám đâu."

"Hay là vậy đi, mấy ngày nay bạn học của tụi em đúng lúc đang bàn về việc sẽ trở về trường thăm thầy cô." Lăng Châu không còn nhìn thẳng vào anh, cậu nói: "Để một mình em trở về trường học một chuyến đi vậy."

"Ở ngay trong thành phố thôi, không xa đâu. Anh đừng kêu đám người vớ va vớ vẩn kia đi theo em nữa, nhìn thấy thôi đã phiền rồi."

Cố Thành Diệu chậm rãi đặt bàn tay đang cầm máy tính bảng xuống, anh tỏ thái độ không đồng tình.

"Chắc anh sẽ không ngăn cản em ra ngoài đấy chứ?" Lăng Châu cau mày nói: "Cố Thành Diệu, anh biết vì sao em sợ Thời Ngọc không? Anh ta nhốt em lại, không lẽ anh cũng muốn nhốt em sao?"

Hễ nghĩ đến Thời Ngọc, Lăng Châu lại thở dài nói: "Tại sao cuộc đời của em lại khổ thế này..."

"Được thôi." Thấy Lăng Châu nửa thật nửa giả mà ở đó làm ồn, Cố Thành Diệu không chịu được nữa đành phải đồng ý.

Cố Thành Diệu: "Anh sẽ cho người canh chừng bên chỗ Thời Ngọc. Em cứ đi đi."

Dễ dàng đồng ý như vậy sao? Lăng Châu thực sự khá thích kiểu đàn ông dễ ăn nói như Cố Thành Diệu đây —— Ừm, nếu mà ngốc hơn một chút là tốt rồi.

Cậu bật xuống ghế, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông ấy, rồi ôm chặt lấy eo của Cố Thành Diệu mà lắc lư qua lại.

"Anh à, em biết anh bận rộn công việc, nhưng lúc nên nghỉ ngơi thì cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, biết không?" Lăng Châu tựa vào vai của Cố Thành Diệu, nhìn anh nhanh chóng xử lý những email hỏi xin ý kiến các kiểu.

Cố Thành Diệu khẽ cười rồi nhỏ nhẹ đáp lại một tiếng.

Lăng Châu tiếp tục nũng nịu: "Anh cứ trông lo cho em một ngày ba bữa, bản thân anh cũng phải ăn uống cho tốt đó, đừng hễ cứ bận rộn là quên hết mọi thứ."

"Còn cả chậu hoa trong nhà nữa, anh cũng phải nhớ tưới nước đó nhé. Chúng nở hoa tươi tốt thế kia, nếu để chết héo thì tiếc lắm."

Lăng Châu ngẫm nghĩ một hồi, hình như cũng không còn chuyện gì khác để mà căn dặn nữa.

Thời gian mà cậu và Cố Thành Diệu ở bên nhau cũng không ngắn, nhưng mối liên kết giữa hai người họ lại ít ỏi đến đáng thương.

Cũng khó trách người đàn ông này cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.

Lăng Châu nghiêng đầu hôn lên mặt anh một cái rồi nói: "Anh cứ làm việc đi nhé, em trở về xem cô giúp việc đã nấu xong cơm chưa."

"Yên tâm đi, em sẽ đi bộ về, còn có cả cấp dưới của anh đi cùng mà, sẽ không sao đâu."

Cố Thành Diệu vừa định đứng dậy, đã bị Lăng Châu đẩy xuống ghế sofa trở lại.

Lăng Châu vẫy tay với anh, nở một nụ cười ranh mãnh nói: "Không lẽ em còn có thể trốn được chắc. Hãy chăm chỉ làm việc nhé, em đi đây."

Đương nhiên, Lăng Châu trốn ngay. Cậu cẩn thận cẩn thận xác định rõ tuyến đường trốn thoát cũng như địa điểm ẩn náu, đảm bảo rằng ngày hôm đó sẽ không bị Cố Thành Diệu tóm được.

Điều quan trọng không phải là chạy trốn —— mà là thông qua việc bỏ trốn để khiến cho Cố Thành Diệu bị kích động.



Chỉ cần Cố Thành Diệu cũng bắt đầu phát điên, thế thì sẽ không ai truy cứu về thân thế ly kỳ nhiều biến cố của cậu nữa, và sẽ không ai phát hiện ra bí mật động trời của vị diện.

Trước vào đêm tẩu thoát, Lăng Châu liên tục tuyên bố rằng cơ thể của mình không còn có vấn đề gì nữa cả.

Sau đó lên giường với giám đốc Cố.

Cậu như một con cáo xảo quyệt dùng miếng mồi để khiến người đàn ông này từng bước lấn sâu vào.

Cậu thì thầm nói yêu anh bên tai của Cố Thành Diệu, không ngại nói ra những lời ngọt ngào.

Điều đó đã phá tan đi nỗi bình tĩnh và lòng kiềm chế của anh. Anh ôm lấy Lăng Châu, hôn cậu hết lần này đến lần khác và từng bước rơi vào cạm bẫy.

Sau một đêm quằn quại, cuối cùng Lăng Châu cũng vượt qua được thể lực đáng ngạc nhiên của Cố Thành Diệu. Đương nhiên cũng là nhờ vào [chỉ số giảm buồn ngủ] của hệ thống mà Lăng Châu mới ngủ thiếp đi.

Cậu lôi chiếc vali của mình từ gầm giường ra, rồi đeo ba lô lên lưng, còn mang theo cả những bông hồng ở ban công nữa.

"Giám đốc Cố, chúc ngủ ngon." Lăng Châu cúi người đặt nụ hôn lên má của người đàn ông ấy.

Thế rồi, trong màn đêm quyến rũ, cậu đã trốn thoát ra ngoài một cách êm ái.

Khi Cố Thành Diệu kịp phản ứng trở lại và đến trường học tìm kiếm, thì Lăng Châu đã lên tàu cao tốc mà trở về quê nhà của mình.

Theo thói quen, cậu tránh những nơi đông người qua lại và đi dọc theo con đường nhỏ mãi cho đến khu phố cổ.

Sau đó đi dọc theo khu phố một đoạn, rẽ qua vài ngôi nhà cổ, là sẽ thấy được nhà của Lăng Châu.

Lăng Châu từng tiết lộ cho Nghiêm Sương Tẫn về ngôi nhà của mình trong hiện thực —— một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây ấm áp và gần gũi.

Ngôi nhà nằm ngay phía sau khu nhà cũ, cẩn thận ẩn mình đằng sau những con phố cổ phức tạp, người bình thường dù cho có dùng định vị để tìm cũng phải mất một hồi mới tìm ra.

Lăng Châu đã lâu không về nhà, cậu đi loanh quanh trước cửa một lúc, chắc chắn rằng không có kẻ khả nghi nào đi theo mình, rồi mới nóng lòng xách vali lên chạy về hướng nhà mình.

Cậu nhanh chóng nhập dấu vân tay của mình, mở và đóng cửa chỉ trong tích tắc.

"Phù —— về đến nhà rồi." Lăng Châu tựa vào cửa thở một hơi dài.

Ngay khi hệ thống đang định mở miệng an ủi cậu thì lại thấy Lăng Châu đột nhiên bật cười.

"Đúng là gây cấn mà." Lăng Châu vô tâm cười nói. Hệ thống lẳng lặng ngậm miệng lại.