Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 27: Họ đã tìm đến tận cửa rồi!




Hệ thống điều khiển thông minh đều được khởi động đúng bảy giờ sáng, tiếng nhạc du dương từ từ vang lên, những tấm rèm từ từ di chuyển dọc theo đường ranh để đón nhận tia nắng ban mai đầu tiên.

Lẽ ra đó phải là một buổi sáng vô cùng đẹp trời.

Chàng trai có thói quen ngủ nướng sau khi bị ánh mặt trời đánh thức từ trong mơ, theo bản năng cậu chui vào vòng tay của Cố Thành Diệu và ôm lấy anh nũng nịu không chịu dậy.

Nhưng hôm nay Cố Thành Diệu chờ đợi mà không thấy cái ôm từ Lăng Châu.

Cố Thành Diệu vừa đưa tay ra đã chạm phải một tấm chăn trống rỗng.

Người đàn ông chợt mở mắt trong ánh ban mai. Anh thức dậy, nhưng không thấy bóng dáng của Lăng Châu đâu. Rõ ràng anh vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của Lăng Châu, trên gối vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm.

Nhưng anh tìm khắp mọi ngóc ngách ở trong phòng vẫn không tìm thấy cậu.

Cố Thành Diệu cầm điện thoại lên gọi, và rồi tiếng điện thoại đã tắt máy dội lại bên tai.

Anh đứng trong căn phòng rộng lớn, dần dần hiểu ra điều gì đó.

Lăng Châu của anh lại một lần nữa biến mất.

——

"Tiểu Nghiêm, mấy thứ này đều phải vứt đi sao?" Người giúp việc trong nhà vừa chỉ vào đống hộp chất thành núi vừa hỏi Nghiêm Sương Tẫn.

Nghiêm Sương Tẫn khẽ lạnh lùng liếc nhìn chiếc hộp. Bên trong đó đều là đồ của Lăng Châu cả.

Nào là những mảnh giấy nhỏ lén lút chuyền tay nhau thời còn đi học; những bản kiểm điểm và bài tập ngữ văn mà cậu ta đã thức đêm viết dùm cho Lăng Châu; những con thú bông mua từ các quầy hàng ven đường...

Đó đều là những thứ linh tinh không đáng để giữ lại. Nghiêm Sương Tẫn lạnh lùng nói: "Mang vứt hết đi."

Nhưng khi cô giúp việc ôm chiếc hộp lên bước ra ngoài, Nghiêm Sương Tẫn liền gọi cô lại.

"Sao vậy? Có phải là bên trong có thứ gì quan trọng không?"

Thứ quan trọng sao... Hừ, người quan trọng nhất cũng chẳng còn nữa, thế thì còn giữ đồ đạc lại làm gì.

"Không." Nghiêm Sương Tẫn nghiến răng rồi ném luôn chiếc nhẫn kiểu đơn trong túi vào hộp giấy bỏ đi.

Cậu ta quay lưng đi, thờ ơ lạnh nhạt như vừa vứt bỏ một món đồ chơi rẻ tiền vậy.

"Mang đi vứt đi."

Nghiêm Sương Tẫn sẽ không thấp hèn đến mức phải đi làm kẻ thứ ba.

Nghiêm Sương Tẫn trở lại cuộc sống "bình thường" của mình, cậu ta chui rúc trong phòng thí nghiệm suốt một ngày trời. Cậu ta nhìn chằm chằm vào cách hoạt động của các tế bào dưới kính hiển vi, cứ thế mà nhìn hơn nửa ngày.

Im lặng bận rộn đến nửa đêm, Nghiêm Sương Tẫn mới nhớ ra rằng cả ngày mình đã không cho gì vào bụng.

Cậu cũng không có ý định ăn mà lái xe một mạch về biệt thự.

Nhìn từ xa thấy những ngôi nhà kiểu Tây sáng đèn trong đêm, đôi mắt của cậu ta lắng xuống. Trong cơn mơ màng, cậu ta cảm thấy dường như mọi thứ đều chẳng có gì thay đổi cả, người ấy vẫn đợi mình ở nhà, thỏ thẻ bên tai cậu ta về những chuyện vặt vãnh trong ngày.

Những ngày tháng đơn giản và ấm áp, như thể vẫn còn là chuyện của hôm qua.

Trong nháy mắt, cuối cùng Nghiêm Sương Tẫn đã trở về với hiện thực.

Trong ngôi nhà ấy sẽ không còn có ai chờ đợi cậu ta nữa. Có lẽ vào giây phút này người ấy đang thân mật nảy lửa với một người đàn ông khác cũng nên.

Nghiêm Sương Tẫn chống tay vào vô lăng và hít một hơi thật sâu mới có thể xua tan cảm giác ngột ngạt.

Đúng vào lúc này, chiếc xe chở rác đang chạy từ trên núi xuống.

Nghiêm Sương Tẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe một lúc. Khi nhìn thấy đống thùng giấy trên xe, cậu ta không thể kiềm chế được nữa.

Cậu ta đẩy cửa xe ra và xông đến giữa đường.



"Dừng xe lại!"

Bất chấp sự kinh ngạc của tài xế, Nghiêm Sương Tẫn tỏ vẻ lạnh lùng mà khiêng từng thùng giấy xuống.

"Ở đây không còn việc của anh nữa." Nghiêm Sương Tẫn ngồi xổm xuống trước thùng giấy, lạnh lùng đuổi tài xế đi.

Trên đường núi, năm sáu chiếc thùng giấy khổng lồ được chất cao như ngọn đồi.

Nghiêm Sương Tẫn cũng không biết rằng mình đang nổi cơn điên gì, cậu ta lạnh lùng nhìn những thứ trước mắt mà rơi vào nỗi im lặng hồi lâu.

Cho đến khi cơn mưa ào ào rơi xuống, để lại những vệt nước tròn trên đống giấy ố vàng, Nghiêm Sương Tẫn mới bắt đầu cử động.

Cậu ta lặng lẽ chuyển từng thùng giấy lên xe của mình.

Rồi lại đứng yên trước xe một hồi lâu.

Rất lâu sau, Nghiêm Sương Tẫn cười khẩy một tiếng, giơ tay đóng thùng xe sau lại.

"Đồ thấp hèn."

Trong khoảnh khắc ấy, Nghiêm Sương Tẫn chợt lóe lên ý nghĩ nông nổi rằng muốn dùng mọi thủ đoạn để giành lại người ấy.

Một tiếng còi vang lên sau lưng cậu ta. Nghiêm Sương Tẫn quay lại và nhìn thấy một chiếc BMW màu đen đang đậu cách đó không xa.

Người đàn ông xuống xe, người bên cạnh muốn cầm dù che chắn cho anh nhưng lại bị anh từ chối.

Dường như Cố Thành Diệu rất vội vàng, anh bước từng bước xuyên qua màn mưa đến đứng trước mặt của Nghiêm Sương Tẫn.

Nghiêm Sương Tẫn chưa kịp nói một câu "Cút", thì đã bị những lời tiếp theo đây của người đàn ông này chặn lại.

"Lăng Châu có liên lạc với cậu không?" Sắc mặt của Cố Thành Diệu rất khó coi, thậm chí còn ủ rũ hơn so với cái hôm mà anh cùng cậu đánh nhau ở bệnh viện nữa.

Nghiêm Sương Tẫn nhíu mày lại cất cao giọng nói: "Cậu ấy bị làm sao hả?"

Trời mưa không ngớt, bầu không khí giữa hai người còn lạnh lùng hơn cả cơn mưa này.

"Không có sao..." Cố Thành Diệu khẽ lẩm bẩm một mình, rõ ràng là tòa nhà được điều tra ra giống y hệt với căn nhà nhỏ kiểu Tây trước mặt này mà.

Hay có khi nào không chỉ có mỗi ngôi nhà này là kiểu như vậy không?

Cố Thành Diệu nhìn căn nhà lấp ló trong màn đêm từ phía xa, rồi lại hỏi một lần nữa: "Lăng Châu không có tới tìm cậu sao?"

"Cậu ấy lại biến mất rồi sao?" Nghiêm Sương Tẫn bỗng chốc nổi giận hỏi: "Mẹ kiếp không phải anh rất có bản lĩnh sao, tại sao ngay cả một người cũng không bảo vệ nổi hả?"

Chẳng lẽ Cố Thành Diệu không biết rằng Lăng Châu có thể bị những kẻ đòi nợ kia tìm đến tận nhà bất cứ lúc nào sao?

Nghĩ đến cảnh Lăng Châu bị những người đó đuổi giết, cuối cùng ngã quỵ xuống vũng máu, Nghiêm Sương Tẫn liền nổi cơn thịnh nộ.

Đây chính là người đàn ông mà Lăng Châu để mắt đến sao? Cuối cùng là tốt ở chỗ nào chứ? Rõ ràng chỉ là một thứ rác rưởi vô dụng mà thôi.

Nghiêm Sương Tẫn quay lưng định bỏ đi, cậu ta nóng lòng muốn tìm kiếm tung tích của Lăng Châu, chứ không muốn có sự giao tiếp quá nhiều với Cố Thành Diệu.

Nhưng mà Cố Thành Diệu lại nhạy bén phát hiện ra điều gì đó, anh hạ giọng hỏi: "Lại mất tích... Lúc Lăng Châu ở cùng cậu, cậu ấy cũng từng mất tích à?"

"Nếu không muốn chết, thì hãy cút đi."

Người đàn ông ấy không hề lùi bước mà nói: "Cậu có tra ra được lần trước cậu ấy mất tích đã đến nơi nào không?"

Câu hỏi của Cố Thành Diệu khiến Nghiêm Sương Tẫn dừng lại —— Vào năm Lăng Châu mất tích, cậu ta đã tìm kiếm khắp cả Bắc Kinh mà vẫn không có kết quả, ngay cả cho đến tận bây giờ cậu ta cũng không tìm ra lý do tại sao Lăng Châu biến mất rồi sau đó lại đột ngột xuất hiện.

Những kẻ đòi nợ kia sau khi tấn công Lăng Châu cũng đều biến mất không thấy đâu, dù có tìm thế nào cũng không có dấu vết gì, cứ như chưa từng tồn tại trên đời vậy.

Trên người cậu Lăng Châu này chứa đầy những điều bí ẩn, nào là thân thế hoang đường, trải nghiệm cuộc sống ly kỳ với cả không thể nắm bắt hành tung nữa.

"Cậu Nghiêm, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện lại."

Một lúc sau, Nghiêm Sương Tẫn mới lạnh lùng nói: "Quả thật là chúng ta cần nói chuyện với nhau thêm."

Bây giờ xem ra có lẽ Lăng Châu cũng không yêu Cố Thành Diệu là mấy.

Nghiêm Sương Tẫn: "Hay là bắt đầu kể lại từ khi Lăng Châu hẹn hò với tôi nhé, anh thấy thế nào?"

"Tôi có một câu hỏi." Cố Thành Diệu hỏi cậu ta: "Từ khi Lăng Châu trốn thoát khỏi nhà họ Thời, cậu ấy đã quen biết với cậu trước rồi à?"

"Đâu thể nào chứ ——" Nghiêm Sương Tẫn nhận ra được điều gì đó rồi chậm rãi nói: "Cậu ấy nói với tôi là vẫn luôn quen biết anh từ trước, sau đó đã chia tay với anh..."

"Vậy sao?" Cố Thành Diệu không còn nói gì thêm nữa. Lăng Châu cũng đã không phải lần một lần hai nói dối anh rồi.

Thực ra đã từ rất lâu trong lòng người đàn ông này đã có câu trả lời chắc chắn cho riêng mình.

Trường hợp xấu nhất chẳng qua chỉ là khi Lăng Châu ở bên cạnh anh, trong lòng cậu ấy còn có người khác, thậm chí...

Cố Thành Diệu nhìn người đàn ông đứng đối diện mình, anh nhìn Nghiêm Sương Tẫn từ trên xuống dưới một lúc — đối phương đúng là có tính khí cộc cằn như Lăng Châu đã mô tả, nhưng không thể phủ nhận rằng người đàn ông cùng tuổi với Lăng Châu này rất trẻ trung, đẹp trai và có khí chất nổi trội.

Anh không hề tức giận gì vì bị phản bội, trái lại là có cảm giác là lẽ thường.

Dù sao con người anh cũng nhàm chán và buồn tẻ, vì vậy Tiểu Châu của anh sẽ khó tránh khỏi việc cảm thấy phát chán.

Đúng vậy... Một linh hồn nhàm chán quả thật là không giữ nổi Lăng Châu.

Cố Thành Diệu kìm nén dòng cảm xúc đang dâng trào, khả năng kiềm chế của anh rất tốt, cho dù có đối mặt với sự thật như vậy, anh vẫn không thay đổi sắc mặt.

"Anh Cố." Nghiêm Sương Tẫn cười lạnh lùng, cậu ta cười nhạo sự ngu dốt của chính mình, và cũng chế giễu Cố Thành Diệu đáng đời: "Xem ra trong mắt Lăng Châu, anh cũng chỉ có thế."

Nghiêm Sương Tẫn: "Suy cho cùng thì anh và tôi cũng có khác biệt gì đâu chứ." —— Đều là những kẻ ngốc bị Lăng Châu lừa gạt chơi xỏ rồi bỏ lại phía sau thôi.

Người đàn ông ấy không còn nói gì nữa, sau khi biết được câu trả lời liền quay người rời đi.

Yêu thương oán hận gì đều cũng không quan trọng bằng việc tìm được Lăng Châu.

Mồm miệng của Nghiêm Sương Tẫn nói lời cay đắng, nhưng rồi cũng vội vàng quay sang lái xe xuống núi.

Hai chiếc xe đến ngã tư đường đã chia nhau ra chạy, người thì đi phía đông, còn người kia thì chạy về phía tây.



Nhưng họ vẫn chưa có đủ may mắn, căn nhà nhỏ của Lăng Châu nằm ở phía sau khu phố cổ hướng ra phía bắc.

Tuy là quanh năm không có người ở, nhưng may mắn là nằm ở hướng bắc, nên phần lớn đồ đạc trong nhà đều không bị ẩm mốc, dọn dẹp một chút là có thể ở được.

Tất nhiên là Lăng Châu giao lại những công việc dọn dẹp thế kia cho hệ thống làm rồi.

Lăng Châu đội mũ và mặc áo khoác lên định đi dạo xung quanh. Những ngôi nhà trong khu phố cổ đều không thay đổi nhiều, hầu hết các cửa hàng vốn có vẫn giữ được vẻ nguyên vẹn.

Cậu dạo quanh một siêu thị nhỏ một vòng, mua được một đống đồ ăn vặt cũng như đồ uống. Ông chủ cửa hàng nhận ra Lăng Châu, nên đã nhiệt tình tặng cho cậu một cây xúc xích nướng.

"Khi còn nhỏ cậu đã rất thích ăn đó." Ông chủ khoanh tay lại tán gẫu với cậu: "Sao hả? Có phải vẫn là mùi vị như cũ không?"

Lăng Châu thổi vài cái cho nguội rồi cắn lấy một miếng, cậu ngay lập tức cười nói: "Ngon lắm, cảm ơn chú."

Vẫn là mùi vị như trước, nhưng Lăng Châu lại không ngờ rằng có hơi ăn không quen. Chẳng lẽ là do đã ăn quen các món thịnh soạn nên khẩu vị cũng thay đổi luôn sao?

Lăng Châu vén tấm rèm của siêu thị lên, bị cơn gió lạnh thổi ập vào mặt đến rùng mình.

"Lạnh quá." Cậu đan hai tay vào nhau, nhưng lại không về nhà ngay.

Lăng Châu đi dọc theo tuyến đường trong ký ức đến một công viên ở gần đó.

Trời lạnh nên có rất ít người trong công viên. Lăng Châu đi loanh quanh vài vòng thì thấy chẳng có gì thú vị.

Quả nhiên sống quen với những ngày tháng gây cấn căng thẳng, khi trở lại cuộc sống bình dị lại có vẻ hơi nhàm chán.

Thật khó để chuyển từ nơi xa hoa sang chốn bần cùng mà, Lăng Châu than thở. Cậu đứng trong cơn gió lạnh cảm nhận hơi thở của sự tự do một hồi, còn chưa kịp cảm nhận được gì, thì sống mũi đã bị cơn gió lạnh thổi đến đỏ ửng.

Lăng Châu siết chặt áo khoác, chợt cảm thấy có chút cô đơn.

Cậu nhớ về người đàn ông luôn nhắc mình phải mặc áo khoác lông vũ khi trời lạnh, nghĩ về cái ôm ấm áp của người đàn ông ấy, nhớ khi anh ấy dang rộng áo khoác ra ôm trọn cậu vào người trong cơn gió lạnh.

Lăng Châu lắc đầu, tất cả đều là giả.

Hơn nữa, bây giờ mà thực sự gặp được Bùi Tư Niên thì đúng thật là một thảm họa rồi.

Ai mà chấp nhận vị hôn phu của mình vừa đi vệ sinh một phát đã lập tức biến mất trên đời chứ?

Hơn nữa bây giờ Lăng Châu cũng đã thấy rõ bản chất của bốn người này —— Tuy là họ có tính cách khác nhau, nhưng đều có chung một đặc điểm, đó là cực kỳ nguy hiểm.

Bùi Tư Niên trông có vẻ dịu dàng, nhưng không phải anh ấy cũng đang âm thầm có ý đồ muốn hủy diệt thế giới sao?

"Tiểu Hoàng, hãy kiểm tra xem xung quanh có tai mắt của Cố Thành Diệu không." Lăng Châu chần chừ qua lại ở trước cửa nhà, không dám tùy tiện đi vào trong.

[Không có phát hiện điều bất thường ạ]

Vậy thì tốt... Lăng Châu không còn cảnh giác mà tiến về phía trước chuẩn bị ấn dấu vân tay.

Bất thình lình, một bóng đen lướt qua trước mặt cậu.

Sau đó, Lăng Châu bị ôm chặt.

Trong vòng tay ôm chặt đến nghẹt thở, Lăng Châu mở miệng hét lớn: "Cố Thành Diệu, thả em ra."

Động tác của đối phương bỗng đơ lại, lúc này Lăng Châu mới ý thức được có gì đó nhầm lẫn.

Hơi thở quen thuộc này, chiếc áo khoác quen thuộc này...

Bùi, Bùi Tư Niên?

Lăng Châu còn chưa kịp xác minh câu trả lời, thì đã bị người đàn ông ấy nâng mặt lên. Sau đó là bị một đôi môi lạnh cóng đè lên.

Anh hôn một cách đáo để, Lăng Châu có hơi không thể chống cự mà muốn thụt lùi, nhưng lại bị giữ chặt vòng eo.

Lăng Châu tập trung ánh mắt nhìn rõ người trước mặt, người đàn ông này có sống mũi cao ráo, còn có hàng lông mày điển trai hiền hậu ——chính là Bùi Tư Niên.

Bùi Tư Niên không lên tiếng và lại hôn mạnh lấy cậu, gần như muốn chiếm đoạt luôn cả hơi thở của cậu vậy.

Với nụ hôn tới tấp điên cuồng ấy, Lăng Châu nếm trải được sức mạnh, sự nóng lòng và cả nỗi nhớ nhung sâu đậm chưa từng có của anh.

"Bùi... Tư Niên." Cuối cùng Bùi Tư Niên cũng buông tha cho chiếc môi của Lăng Châu, nhưng vẫn không hề dừng lại, anh hôn dọc xuống cổ của Lăng Châu.

Lăng Châu ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại trước nụ hôn quá đỗi nóng bỏng ấy.

"Anh đừng như vậy mà." Lăng Châu định đẩy anh ra, nhưng lại phát hiện sức lực của đối phương thật đáng kinh ngạc..

Bùi Tư Niên ôm lấy cậu thật chặt, như thể chỉ cần buông tay ra là người đang trong vòng tay mình sẽ lại lần nữa mất hút.

Lăng Châu cảm thấy cổ áo của mình đang bị người đàn ông này xé toạc, sau đó nụ hôn cuồng nhiệt ấy chiếm trọn làn da của cậu.

Ối, tức giận rồi sao... Lăng Châu nghĩ ngợi lung tung.

Cúc áo đã bị anh giật đến bung ra, rồi rơi ra lăn tròn xuống dưới đất.

Vào lúc hành động của Bùi Tư Niên càng ngày càng trở nên quá đáng, cuối cùng Lăng Châu đã không thể chịu đựng được nữa để rồi vùng vẫy, cậu vừa định mở miệng nói —— thì động tác của người đàn ông đột nhiên dừng lại.

Bùi Tư Niên cúi đầu xuống, Lăng Châu không nhìn thấy biểu cảm của đối phương, nhưng cậu nhìn thấy đôi môi tái nhợt không một vết máu của anh.

"Lăng Châu, đây chính là lý do em một đi không trở lại đó sao?"

Bùi Tư Niên giơ tay ấn vào xương quai xanh của Lăng Châu.

Lăng Châu cúi đầu nhìn xuống thì thấy vết hôn của Cố Thành Diệu để lại, trong lòng chợt lo lắng.

Vào tối hôm qua, cậu đã cùng Cố Thành Diệu âu yếm cả một đêm. Dấu vết mà Cố Thành Diệu để lại trên người cậu gần như là vô số kể, có muốn che đậy cũng không che đậy được.

Trong lòng Lăng Châu thở dài một hơi, bỏ đi, không giải thích nữa.

"Buông ra." Gió lạnh thổi ập tới, theo bản năng Lăng Châu định giơ tay siết chặt quần áo.

Nhưng rồi người đàn ông ấy đã đi trước cậu một bước, siết chặt chiếc áo đang được mở toang của Lăng Châu lại. Nhìn thấy cúc áo của Lăng Châu rơi rải rác, Bùi Tư Niên cởi áo khoác của mình ra khoác lên người của cậu.



Lăng Châu: "Bùi Tư Niên, thật ra em..."

"Ừm, anh hiểu mà." Ánh mắt của Bùi Tư Niên nhấp nháy trong màn đêm, khiến cho người khác khó mà nhìn rõ biểu cảm của mình.

Anh giơ tay lên, dịu dàng luyến tiếc vuốt ve gò má của Lăng Châu.

"Lăng Châu, một năm nay anh nhớ em lắm."

Bùi Tư Niên vừa nói vừa từ từ đi đến gần, anh dang rộng hai cánh tay rồi khẽ nói: "Tiểu Châu, để anh ôm lấy em thật chặt, có được không?"

Cái ôm của người đàn ông ấy vẫn ấm áp như ngày nào, bản thân Lăng Châu cũng không biết vì sao mình lại bị ôm một lần nữa.

Có lẽ là bởi vì thời tiết thực sự quá lạnh, nên Lăng Châu đã không đẩy anh ra.

Bùi Tư Niên không gặng hỏi về việc Lăng Châu đột ngột mất tích, cũng không truy cứu về nguyên nhân của những vết hôn trên người cậu, anh chỉ lặng lẽ ôm lấy cậu, giống như đang ôm một báu vật bị mất vừa tìm lại được vậy.

"Lạnh quá." Lăng Châu ngập ngừng nói: "Em vào trong trước đây..."

"Ừm." Điều đáng ngạc nhiên là Bùi Tư Niên cũng không bám quá chặt— ngoại trừ nụ hôn quá mức dữ dội vừa nãy, thì người đàn ông này gần như không khác gì trước đây.

Anh buông Lăng Châu ra, lẳng lặng đứng yên tại chỗ nhìn cậu xoay người chuẩn bị rời đi.

Lăng Châu đi được mấy bước thì vẫn không thể cầm lòng mà quay đầu lại. Nhìn thấy dáng vẻ lặng lẽ đứng trong cơn gió lạnh của Bùi Tư Niên, cậu lại nhớ tới lúc đầu mình rời đi, đối phương cũng đã im lặng đứng tại chỗ như vậy.

Lăng Châu vẫy tay với anh và nói: "Bùi Tư Niên, anh hãy đi về trước đi."

Bùi Tư Niên chậm rãi nói: "Xe hết xăng rồi."

"Gần đây có xe buýt đó..." Lăng Châu dừng lại, rồi mới nhận ra rằng bây giờ đã quá muộn, tuyến xe buýt cuối cùng đã không còn nữa.

Bùi Tư Niên gượng cười nói: "Không sao đâu, anh ngủ trong xe là được."

Trời lạnh như vậy mà ngủ trong xe? Lăng Châu do dự một lúc, rồi cũng đồng ý mở cửa ra.

Cậu đứng ở trước cửa nói: "Vào đây đi."

Đôi mắt đen láy của Bùi Tư Niên cuối cùng cũng lóe lên một chút ánh sáng. Anh chậm rãi đến gần về phía của Lăng Châu.

Lần này cũng là em đã để anh tiếp cận trước đấy nhé... Bùi Tư Niên từ từ bước về phía trước ôm lấy cậu đi vào nhà.

Ngay khi cánh cửa từ từ khép lại, Bùi Tư Niên lại một lần nữa hôn lên môi của Lăng Châu.

Là em đã cho phép anh gần gũi đó, vậy nên...

Bùi Tư Niên khẽ cắn vào môi của Lăng Châu, khẽ thì thầm: "Đừng rời xa anh nữa có được không?"

"Bùi Tư Niên, anh không tức giận sao?"

Bùi Tư Niên: "Không tức giận."

Mà anh hận, hận bản thân mình bất tài, cũng hận cả ba tên còn lại đã chiếm lấy Lăng Châu.