Sau Khi Lừa Tình 4 Đại Lão, Bọn Hắn Đến Cửa Tìm

Chương 28: Đám đàn ông đó bắt đầu tranh đấu sao?!




"Hệ thống, đây là không có phát hiện bất cứ điều gì bất thường như cậu nói đó à?"

Lăng Châu đắp khăn nóng trên trán, ngâm mình trong bồn tắm. Cậu thở phào nhẹ nhõm, may là Bùi Tư Niên không có tính công kích mạnh như Thời Ngọc kia. Nếu không với tình huống như hôm nay mà đổi lại là người khác thì có mà trói luôn cậu lại mất...

[Thưa chủ nhân, hệ thống không có quyền kiểm soát ở thế giới này, vì vậy năng lượng của tôi đã trở nên yếu đi rất nhiều.]

Lăng Châu vớt lấy những giọt nước, thế là hệ thống có hình dáng chú chim kia bị làm cho ướt sũng, ra vẻ đáng thương đứng ở bên mép bồn tắm.

[Hơn nữa, cậu yêu cầu tôi dọn dẹp vệ sinh đã khiến cho tôi tiêu hao rất nhiều năng lượng.]

Hệ thống lắc mình và vỗ cánh rũ bỏ những giọt nước đi.

Lăng Châu: "Vậy thì khi nào mấy vị diện rách nát kia của mấy người mới được sửa xong hả?" Có trời mới biết khoảng thời gian này cậu đã phải trải nỗi lo lắng căng thẳng đến thế nào — mặc dù cũng khá là gây cấn và nhộn nhịp, nhưng mà Lăng Châu thà rằng được sống những ngày tháng bình dị nhàm chán, chứ cũng không muốn bị bốn người đàn ông rắc rối ấy bám miết.

[Thưa chủ nhân, xin cậu hãy kéo dài thêm một thời gian! Chúng tôi sẽ cố gắng nhanh chóng khôi phục lại thôi.]

Lăng Châu lấy chiếc khăn tắm trên đầu xuống và lau đi hơi nước trên mặt.

"Một khoảng thời gian là bao lâu chứ. Hơn nữa—" Lăng Châu nhéo vào chiếc đuôi nhọn của Tiểu Hoàng mà dọa nạt: "Đã nói là hoàn thành xong nhiệm vụ thì sẽ trao tặng tiền thưởng cơ mà? Mười ngàn của tôi đâu hả?"

[Thưa chủ nhân! Mười ngàn đó sẽ sớm được chuyển vào tài khoản của cậu thôi! Chỉ là hiện giờ hệ thống máy chủ đang rơi vào tình trạng nguy cấp nghiêm trọng, tạm thời không có cách nào chuyển khoản được.]

Lăng Châu: "Mấy người đang nợ lương đó, đây là việc vi phạm pháp luật ở thế giới của chúng tôi, có biết không hả?"

"Trả tiền đây."

Hệ thống vỗ cánh một cách khó xử. Sau đó nó dùng chiếc mỏ nhọn nhổ ra một cọng lông vũ từ cơ thể mình.

[Chủ nhân, cậu hãy ước một điều ước với nó đi.] Hệ thống khẽ nói.

Lăng Châu: "Trả mười ngàn cho tôi."

Sau đó, chiếc lông vũ ở trước mặt Lăng Châu dần dần biến hóa, sau khi ánh hào quang chói mắt kia dần mờ đi, thì một cọc tiền màu đỏ đã xuất hiện ngay trước mắt.

Lăng Châu vội đếm, chính xác là mười ngàn mà không hơn không kém.

Hệ thống buồn bã im lặng bay sang một góc, có vẻ như hơi bị tự kỷ.

"Tiểu Hoàng, cậu nói cứ cầu nguyện có nghĩa là điều ước gì đều cũng có thể được thực hiện sao?"

[Điều ước về vật chất thì đều được cả, thưa chủ nhân.]

Lăng Châu: "..." Hình như vừa nãy cậu đã bỏ lỡ cơ hội làm giàu thì phải.

Nhìn chiếc lông vũ màu vàng kim của Tiểu Hoàng, Lăng Châu nheo mắt lại.

Hệ thống nhận ra ánh mắt ấy của Lăng Châu thì lại càng tự khép mình lại.

Lăng Châu: "Như vậy đi, tôi sẽ kéo dài thời gian với họ thêm một tháng, cậu hãy cho tôi thêm một cọng lông vũ đi."

Hệ thống rơm rớm nước mắt gật đầu. Vì vị diện, vì hòa bình thế giới, lông vũ của nó thì có là gì chứ?

Cùng lắm là làm một con chim non rụng lông thôi ——vì hòa bình thế giới mà bị hói đầu thì cũng xứng đáng mà.

Sau khi nhận được tiền lương của mình, trong lòng Lăng Châu thấy hài lòng mà đi lau khô tóc.

Nhưng niềm vui của cậu lại nhanh chóng vụt tắt.

Có ai đó có thể nói với cậu là vì sao Bùi Tư Niên không ngoan ngoãn nằm ngủ ở trong khách phòng mà lại chạy tới ngồi trên giường của cậu không?

Còn nữa, từ trong tà áo có hơi hở hang kia thấp thoáng để lộ đường cong cơ bắp của Bùi Tư Niên thế này, chẳng phải là cố tình quyến rũ cậu đó sao?

Lăng Châu nắm chặt tay vịn cửa đứng yên tại chỗ, cậu nhìn anh với vẻ hơi cảnh giác nói: "Bùi Tư Niên, anh muốn làm gì hả?"

"Hả?" Trên mặt Bùi Tư Niên không có một sự ác ý nào, ngược lại tỏ ra vẻ thắc mắc. Sau đó anh nhận ra rằng có lẽ bản thân đã vào nhầm phòng.

Bùi Tư Niên: "Xin lỗi, anh không biết đây là phòng ngủ chính." Anh chậm rãi vén chăn lên, hành động ấy vô tình để lộ ra nhiều cơ bắp hơn, và cả vòng eo nhỏ nhắn kia nữa...

"Bỏ đi, bỏ đi." Lăng Châu quay mặt đi, đột nhiên cảm thấy nóng lên trong người.

Dù sao phòng khách và phòng ngủ chính cũng không có khác biệt gì nhiều, Lăng Châu xoay người rời đi và để lại một câu: "Vậy anh cứ ngủ ở đây."

Chỉ có điều phòng khách mà Lăng Châu ngủ không có chức năng khóa trái cửa lại. Cậu đứng ở bên cửa do dự một hồi, thầm nghĩ Bùi Tư Niên cũng không phải là kẻ tồi đến mức nhân lúc người khác ngủ say rồi làm càng.

Lăng Châu ngẫm nghĩ một lúc, và cảm thấy suy nghĩ của mình không hề sai. Sau đó liền quấn mình trong chăn và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hệ thống đáng thương bị nhổ lông kia cũng bị tổn thương nguyên khí, nên tạm thời chuyển sang chế độ ngủ nghỉ.

Đêm đến, có tiếng gõ cửa phòng khách vang lên, Bùi Tư Niên đứng ngoài cửa nói vọng vào: "Tiểu Châu, anh có làm bữa tối mà em thích ăn nhất này."

Trong phòng không có người trả lời.

Bùi Tư Niên đẩy cửa vào thì thấy người nằm trên giường đã ngủ say sưa.

Anh chậm rãi bước đến bên giường và ngồi xuống tựa vào người cậu.

Ánh trăng trong vắt đang chiếu rọi. Bên dưới ánh trăng, ánh mắt của Bùi Tư Niên chậm rãi nhìn lướt qua khuôn mặt đang say giấc ngủ của Lăng Châu.



Sau một năm xa cách, cuối cùng thế giới của Bùi Tư Niên cũng đã trở lại màu sắc tươi sáng. Khuôn mặt của Lăng Châu như một bức tranh trắng tinh, hàng lông mày đậm của cậu là màu mực rơi xuống lem ra tờ giấy, còn đôi môi có màu nhạt kia tựa như một vết đỏ quyến rũ lòng người.

Đây chính là màu sắc duy nhất mà Bùi Tư Niên có thể nhìn thấy —— mọi thứ khác bên ngoài Lăng Châu đều là một màu xám mịt mù.

Anh đưa tay lên nhẹ nhàng cởi nút áo của Lăng Châu ra. Anh cẩn thận cởi bỏ quần áo của cậu như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Bùi Tư Niên cúi xuống nhìn thật sâu vào những dấu vết thuộc về một người đàn ông khác đang ở trên người của Lăng Châu.

Khi dùng ngón tay ấn vào, dường như đâu đó vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của người đàn ông đó.

Bùi Tư Niên cảm nhận được cảm xúc của mình đang thay đổi, thì ra đây chính là nỗi hận sao.

Một cảm xúc thật mạnh mẽ.

Nhưng anh không kháng cự, khi có sự sai khiến từ nỗi hận, anh lại càng có thể chuyên tâm trừ khử mấy những người ngáng đường kia hơn.

Cùng với gió đêm, đầu ngón tay của anh cũng trở nên hơi lạnh, người đang chìm trong cơn mơ kia bỗng động đậy, thế là Bùi Tư Niên mới từ từ rút tay về.

Anh cúi người xuống, dùng nụ hôn của mình để thay thế vết hôn trên xương quai xanh của Lăng Châu.

Bùi Tư Niên nghe thấy nhịp tim đang đập đều đặn của Lăng Châu. Anh áp sát lên ngực cậu để cảm nhận nhịp đập con tim của đối phương.

Nếu như tiếng đập này có thể tiếp diễn đời đời kiếp kiếp thì tốt quá. May mắn là hiện giờ Bùi Tư Niên đã có khả năng khiến cho Lăng Châu được sống mãi mãi.

Chỉ là trước thời điểm ấy, trong lòng Lăng Châu không nên có người khác. Bùi Tư Niên thầm nghĩ, không có anh cũng không sao, nhưng không thể có người khác được.

Lần đầu tiên Lăng Châu không ngủ quá lâu. Có lẽ cậu đã quen với việc ngủ trên tấm đệm xốp ghi nhớ cơ thể người ở nhà của Cố Thành Diệu, thế nên đối với Lăng Châu mà nói, chiếc giường nhỏ lúc này là hơi thô sơ.

Rõ ràng lúc trước vẫn cảm thấy khá tốt cơ mà. Lăng Châu vỗ vào đệm giường, xem ra là phải thay mới bộ nội thất thoải mái hơn rồi.

Cậu liếc nhìn thời gian, chỉ mới có năm giờ rưỡi sáng thôi.

Đột nhiên, Lăng Châu ngửi thấy thoang thoảng có mùi thức ăn. Là hoành thánh nhỏ ư?

Lăng Châu lần theo mùi hương ấy mà đi một mạch vào nhà bếp, phòng bếp trước mặt đã không còn là một căn phòng kiểu mẫu lạnh lẽo nữa, mà giờ đây đã phảng phất mùi khói lửa cũng như tràn ngập sự sống.

Cục bột trắng trẻo mập mạp trên thớt được cắt thành những miếng nhỏ, Bùi Tư Niên mặc chiếc tạp dề hoạt hình quen thuộc, khéo léo cán bột mì thành những lớp da mỏng.

Nước lèo trong nồi đang sôi lên ùng ục, bốc ra hơi nóng trắng xóa, cùng với mùi thơm mê mẩn lòng người.

Động tác của Bùi Tư Niên rất nhẹ nhàng, cứ như là sợ đánh thức Lăng Châu vậy. Anh chăm chú gói hoành thánh, đôi tay ấy đáng lẽ phải cầm ống nhỏ để làm thí nghiệm, nhưng giây phút này lại đang cẩn thận gói nhân thịt.

Anh không phát hiện ra rằng Lăng Châu đang lặng lẽ quan sát anh từ phía sau, anh chỉ tập trung vào những việc mình đang làm.

Mãi cho đến khi Lăng Châu khẽ ho lên một tiếng, Bùi Tư Niên mới chậm rãi quay người lại.

Trong màn đêm bất tận, dưới bầu trời còn chưa kịp sáng, Gương mặt của Bùi Tư Niên lộ ra vẻ yên bình thanh thản.

Anh nở một nụ cười với Lăng Châu khiến người ta yên lòng, rồi nói: "Dậy sớm như vậy sao? Anh có làm món hoành thánh mà em thích ăn nhất, lát nữa là ăn được rồi."

"Bùi Tư Niên, anh không muốn hỏi em gì sao?" Về việc Lăng Châu đột nhiên mất tích, trên người lại có vết tích của một người đàn ông khác, còn cả thân thế khác thường kia nữa, không lẽ anh thực sự không tò mò chút nào?

Bùi Tư Niên quay người đi tiếp tục gói nhân thịt. Anh nén nụ cười lại khẽ nói: "Tất nhiên rồi." Lăng Châu mất tích một năm, Bùi Tư Niên đã phải ở trong vực sâu suốt một năm.

Bùi Tư Niên: "Nếu như anh hỏi em, thì em có nói không?" Anh dừng lại rồi nói tiếp: "Nói ra sự thật, chứ không phải là nói dối. Thế thì em có đồng ý không?"

Dĩ nhiên là không thể nào. Lăng Châu khoanh tay lại, cậu không ngờ rằng Bùi Tư Niên lại nhìn thoáng đến như vậy.

"Nếu em đã không muốn nói ra sự thật, vậy thì anh không hỏi nữa." Bùi Tư Niên kiên nhẫn gói viên hoành thánh nhỏ thành hình tròn xinh xắn, anh cầm lấy viên hoành thánh quan sát một hồi rồi mới bỏ vào nồi nước sôi.

Bùi Tư Niên: "Nếu em muốn nói, thì tự ắt em sẽ nói."

Lăng Châu: "Anh đã nhìn thấy vết hôn trên người của em rồi đó. Là của Cố Thành Diệu." Cậu nhìn thấy sau lưng của Bùi Tư Niên bỗng dừng lại, rồi tiếp tục nói: "Bùi Tư Niên, em đã ở cùng với người đàn ông khác rồi."

"Anh hãy đi đi." Nếu Bùi Tư Niên đã không muốn nghe những lời nói dối, thì Lăng Châu cũng không cần giải thích nhiều.

Đột nhiên, Bùi Tư Niên quay người lại đi về phía của cậu.

Kế đến Lăng Châu bị anh ôm chặt. Bùi Tư Niên vùi vào vai của cậu, Lăng Châu nghe thấy giọng nói đau buồn của người đàn ông này.

"Tiểu Châu, đừng đối xử với anh như vậy."

Giọng nói của Bùi Tư Niên rất trầm, như là đang cầu xin vậy.

Lăng Châu biết rằng mình có hơi tàn nhẫn, nhưng thà là đau một lần còn hơn là đau dai dẳng.

"Bùi Tư Niên, em không muốn gạt anh. Cho nên anh đừng đến tìm em nữa."

Bùi Tư Niên hạ thấp giọng nói cũng như đang kìm nén cảm xúc của mình mà nói: "Anh sẽ không gây rắc rối cho em đâu."

Lăng Châu cau mày nói: "Anh đừng như vậy mà."

"Lăng Châu, đừng đuổi anh đi được không." Bùi Tư Niên ôm chặt lấy cậu, giống như một người sắp chết đuối đang nắm chặt khúc gỗ duy nhất đang nổi trên mặt nước vậy, anh nói: "Ngoài em ra, anh chẳng còn gì cả."

Bùi Tư Niên: "Tiểu Châu, em đừng đối xử tàn nhẫn với anh như vậy."

Khi được một người đàn ông như Bùi Tư Niên nài nỉ, nếu là con người thì đều không chịu được. Ngày thường là một người đàn ông lịch sự nhã nhặn, dịu dàng chín chắn, khi anh từ bỏ tất cả... thậm chí là lòng tự trọng và giới hạn của mình để van xin, Lăng Châu thực sự không biết nên làm thế nào cho phải.

Lăng Châu chưa bao giờ là một người biết cảm thông, phần lớn thời gian, cậu đều suy nghĩ và tính toán cho mình. Cậu có thể đối xử nhiệt tình với bất kỳ ai, nhưng cậu sẽ không quá phụ thuộc tình cảm vào bất cứ người nào.

Cậu có thể giả vờ như yêu một ai đó rất nhiều, nhưng mãi mãi sẽ không thực sự trao trái tim mình cho họ.

Vì vậy, bất kể là Nghiêm Sương Tẫn hay là Cố Thành Diệu, Lăng Châu đều có thể một giây trước nói lời yêu thương, một giây sau lại thờ ơ lạnh nhạt.

Nhưng khi Bùi Tư Niên hạ giọng cầu xin, Lăng Châu mở miệng ra nhưng rồi không thể nói thêm lời nào tàn nhẫn hơn nữa.

Giống như bỗng nhiên bị ai đó tóm lấy chiếc đuôi hồ ly mà vuốt ve vậy, toàn thân đều thấy ấm áp dễ chịu.

Lăng Châu ủ rũ nói: "Tư Niên, em hỏi anh một chuyện nhé."

Bùi Tư Niên: "Ừm."

"Nếu hôm nay em đuổi anh đi, thì anh sẽ đi đâu?"

Bùi Tư Niên không chút do dự nói: "Trước cửa. Nếu như em không ngại, thì sẽ là ở ven đường, xa hơn một chút là ở đầu ngõ..."

Tóm lại, thà chịu đói ngoài trời cũng sẽ không bỏ đi.

Trong thế giới của Bùi Tư Niên, mãi mãi chỉ có mỗi Lăng Châu mà thôi. Anh sẽ không ép buộc Lăng Châu làm bất cứ điều gì, mà sẽ như một vệ tinh xoay chuyển xung quanh cậu như đang dọc theo quỹ đạo đã định sẵn vậy, đời này kiếp này mãi không chệch hướng.

——

"Chết tiệt." Xe của Nghiêm Sương Tẫn bị mắc kẹt ở giữa đường —— trên con đường dẫn đến ngôi nhà cũ của nhà họ Thời.

Rõ ràng là dữ liệu định vị trên điện thoại đã bị nhiễu sóng, mãi mà không hiển thị ra.

Nghiêm Sương Tẫn quyết định bước xuống xe, giờ đây cậu ta càng chắc chắn rằng Lăng Châu đã bị tên "anh trai" xấu xa tàn độc kia của mình dẫn đi.

Khu nhà của nhà họ Thời nằm ở trung tâm thành phố, nhưng lại độc chiếm cả một khu rừng xanh bạt ngàn. Là kiểu kiến trúc nhà liền kề, thậm chí còn lớn hơn các địa điểm du lịch thông thường.

Nghiêm Sương Tẫn phải nhờ vào trí nhớ siêu đỉnh của mình mới không đến nỗi lạc đường.

Tuy nhiên, khi càng đến gần nơi ở nhà họ Thời, tâm trạng của Nghiêm Sương Tẫn lại càng trở nên phức tạp.

Khi Lăng Châu ở bên cạnh cậu ta, ngay cả bữa cơm trưa mà cậu cũng ăn bám mình, còn ngày thường thậm chí còn không mua nổi đôi giày đắt tiền, phải nói là cực kỳ túng quẫn.

Nghiêm Sương Tẫn thực sự không biết làm thế nào để thuyết phục bản thân rằng Lăng Châu đã từ một tên chơi bời không có gì trong tay lại trở thành con nuôi của một gia đình giàu có.

Đến nay cậu ta vẫn nhớ dáng vẻ hạnh phúc khó tả chưa trải đời của Lăng Châu sau khi nhận được món quà AJ phiên bản giới hạn mà cậu ta đã tặng cho. Thực sự không giống như là một cậu chủ nhỏ từng trải qua cuộc sống giàu sang.

Nghiêm Sương Tẫn đi được một lúc thì nhìn thấy tín hiệu của điện thoại chuyển sang một nấc. Mọi nghi ngờ của cậu ta bất chợt trở nỗi lo lắng.

Tên ngốc nghếch Lăng Châu chỉ biết cãi mồm với mình kia làm sao có thể sinh tồn trong một gia đình hào môn phức tạp này được?



Không được, phải đưa cậu trở về. Nghiêm Sương Tẫn tháo thiết bị liên lạc đã mất tín hiệu trên người ra, tăng tốc bước về phía nhà họ thời.

Đi được nửa đường, cậu ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đáng ghét —— Cố Thành Diệu.

Cố Thành Diệu rõ ràng đã đến trước cậu ta, lại còn dẫn theo một nhóm người. Nhưng có vẻ như nhà họ Thời càng có nhiều người hơn, nên tạm thời anh vẫn chưa thể vào được bên trong.

Nghiêm Sương Tẫn chửi thầm một câu, xông đến một cách phô trương ồn ào thế kia vốn không thể vào được bên trong. Nơi đây là địa bàn của nhà họ Thời, cho dù Cố Thành Diệu có dẫn theo nhiều người hơn nữa cũng chẳng vào được.

Ban đầu Nghiêm Sương Tẫn định lẻn vào trong, nhưng bây giờ xem ra đã không thể nào được nữa. Bảo vệ của nhà họ Thời canh gác nghiêm ngặt, vốn dĩ không có kẽ hở nào để lọt vào được.

"Hãy nói lại với Thời Ngọc rằng nếu anh ta không muốn bị buộc tội giam giữ trái phép người khác, thì tốt nhất là thả người ra ngay bây giờ."

Nghe thấy những lời của Cố Thành Diệu, người canh giữ trước cửa có hơi do dự. Một người đàn ông trung niên nghe vậy cũng đã quay người chạy về phía khu nhà, có lẽ là báo cáo tình hình với Thời Ngọc.

Nghiêm Sương Tẫn cũng đứng trước cửa nhà họ Thời, Cố Thành Diệu nhìn thấy cậu ta cũng chỉ khẽ liếc nhìn qua, chứ không hề có ý định nói thêm câu nào với cậu ta.

Hai người lẳng lặng đứng ở trước cửa, tuy rằng không nói gì, nhưng lại âm thầm toát ra sự thù địch mãnh liệt.

Thời Ngọc đang đứng trên lầu bốn thấy thế thì mỉm cười nham hiểm. Hai con chó cắn xéo lẫn nhau ư? Anh ta thích nhất thể loại kịch này.

Ở phía sau lưng anh ta, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đứng dậy nói với Thời Ngọc: "Anh Thời, buổi điều trị hôm nay kết thúc ở đây đi."

"Ừm, đi đường cẩn thận nhé, không tiễn." Thời Ngọc tỏ vẻ chán nản, anh ta vẫy tay nói: "Sau này không cần phải đến nữa đâu."

Người đàn ông trung niên cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài miệng anh vẫn nói: "Anh Thời, mục đích điều trị của anh rất tốt, nhưng một khi tính cách con người đã hình thành thì rất khó mà thay đổi, anh cần phải từng bước kiên nhẫn."

Làm bác sĩ điều trị tâm lý gần 30 năm, đây là lần đầu tiên người đàn ông trung niên này gặp phải tình huống như Thời Ngọc —— muốn thay đổi tính cách quá đỗi u ám cố chấp của mình.

Điều này tương đương với việc tự hủy hoại bản thân.

Hơn nữa, ý thức cá nhân của Thời Ngọc quá mạnh mẽ, một loạt các phương pháp như ngủ nghỉ hay ám chỉ đều không có tác dụng.

Thời Ngọc thở dài trong sự thanh thản mà nói: "Nhưng mà biết phải làm sao bây giờ, nếu không trở nên tốt hơn, thì cậu em trai của tôi sẽ ghét bỏ tôi."

Người đàn ông trung niên thấy lạnh sống lưng, như có ảo giác bị rắn độc nhìn chằm chằm vào vậy.

"Lý Chí, tiễn anh này về đi." Thời Ngọc chậm rãi đi đến phòng của Lăng Châu với tâm trạng chán nản.

Trang thiết bị trong phòng đều không có gì thay đổi, vẫn là tông màu ấm mà Lăng Châu thích. Thời Ngọc đứng ở trước cửa mà không đi vào. Kể từ sau khi Lăng Châu rời đi, anh ta đã không còn bước vào căn phòng này nữa.

Anh ta không cho phép bất cứ ai vào phá hỏng mọi thứ bên trong —— kể cả hơi thở mà Lăng Châu từng để lại.

Thời Ngọc lặng lẽ đứng ở trước cửa, nhìn đồ đạc bên trong phòng, chiếc đồng hồ quả lắc nhỏ nhắn mà Lăng Châu yêu thích nhất vẫn đang chuyển động.

"Cậu chủ, anh Cố đã đến rồi, nhưng mà chúng tôi không để cho anh ấy vào."

Lý Chí thấy Thời Ngọc lại đứng ở trước cửa phòng của Lăng Châu thì không khỏi thở dài. Những ngày này, cảm xúc của Thời Ngọc càng ngày càng trở nên kỳ lạ, không phải nghi ngờ, nếu Lăng Châu mà còn không quay về, thì Thời Ngọc không chỉ hủy hoại bản thân mình, mà sẽ còn hủy hoại luôn cả nhà họ Thời.

Hy vọng cậu chủ nhỏ có thể sớm ngày trở về, nếu không, ông ta thực sự không tài nào tưởng tượng nổi Thời Ngọc sẽ có hành động điên cuồng gì nữa.

Thời Ngọc thậm chí còn không ngước mắt lên mà nói: "Bảo hắn cút đi."

Lý Chí: "Hình như là tới đây để tìm cậu chủ nhỏ, nghe giọng điệu của cậu ấy, thì có vẻ như là Lăng Châu đã mất tích rồi."

"Cái gì?" Thời Ngọc quay người lại, trong con ngươi đen kịt của anh ta hiện lên một vệt sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Anh ta khẽ nheo mắt lại hỏi thêm một lần nữa: "Ông nói cái gì?"

——

Sau nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cũng có người đến mời Cố Thành Diệu cùng với Nghiêm Sương Tẫn vào nhà.

Nghiêm Sương Tẫn thấy người ở đối diện kia cũng có bộ dạng hấp tấp, thì đã biết rằng Lăng Châu không có ở đây.

Cậu ta không muốn lãng phí thời gian ở nhà họ Thời, nhưng rõ ràng Cố Thành Diệu cũng nhận ra điều gì đó, nhưng lại không vội vã rời khỏi.

Nghiêm Sương Tẫn suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đi theo họ vào trong nhà.

Ấn tượng đầu tiên của nhà họ Thời đập vào mắt người khác là một sự u ám, giống như chủ nhân của ngôi nhà này vậy, cô độc, bí ẩn và tối tăm.

"Ngồi đi." Thời Ngọc lại không hề tỏ ra nôn nóng, anh ta thản nhiên bình tĩnh ngồi vào bàn trà ngoài trời trong sảnh, trong tay lại còn bưng một bình trà nóng.

Cố Thành Diệu điềm tĩnh ngồi xuống đối diện Thời Ngọc.

Nghiêm Sương Tẫn tùy tiện chọn một vị trí quay lưng với ánh nắng mà ngồi xuống.

"Hôm nay hai người tới nhà làm khách, là vì chuyện của Tiểu Châu nhà chúng ta sao?"

Cố Thành Diệu cười khẩy nói: "Thời Ngọc, tin chắc là hai bên chúng ta đều rất căm ghét lẫn nhau, nên không cần phải giở những trò ngoài mặt vậy đâu."

Anh thẳng thắn nói: "Anh đã biết chuyện Lăng Châu mất tích rồi đó. Nhưng mà nhìn vẻ mặt không biết gì của anh, thì có lẽ cậu ấy đã không chọn cách về nhà."

"Quả thật là vậy." Thời Ngọc không quan tâm đến những lời công kích của Cố Thành Diệu, mà đôi mắt của anh ta nhìn lướt qua khuôn mặt của Nghiêm Sương Tẫn, lạnh lùng như giếng cổ tháng mười vậy.

Anh ta bất chợt chuyển đề tài hỏi: "Tin chắc người này chính là cậu bạn trai bé bỏng thời cấp ba mà Lăng Châu từng nhắc đến nhỉ?"

Nghiêm Sương Tẫn cười chế nhạo: "Anh đây chính là tên anh trai cặn bã đánh mất lương tâm mà cậu ấy từng nói đó à?"

Ánh mắt của hai người họ chạm vào nhau, họ đều nhìn thấy nỗi hận sâu sắc từ trong ánh mắt của đối phương.

"Tôi đã cho người đi tìm Tiểu Châu rồi." Thời Ngọc rút lại nụ cười giả tạo nói: "Tôi cho rằng cậu ấy rời bỏ giám đốc Cố là có lý do. Giám đốc Cố đây cũng đừng bám miết lấy cậu ấy nữa."

Thời Ngọc không nhắm vào Nghiêm Sương Tẫn nữa, mà chuyển hướng sang người khó đối phó hơn là Cố Thành Diệu.

Anh ta ung dung từ tốn nói: "Tôi nghĩ cho dù cậu ấy không muốn về nhà, thì cũng thà là được ở bên cậu Nghiêm này — dù sao những người có cùng độ tuổi sẽ có nhiều đề tài chung để trò chuyện hơn."

Anh ta nhận thấy Cố Thành Diệu thiếu cảm giác an toàn, nên đã nhân cơ hội này mà chia rẽ anh.

"Có một điều mà tôi luôn thắc mắc." Ánh mắt của Thời Ngọc lóe lên một tia sáng quái lạ, anh ta nói: "Theo như lời của Tiểu Châu nói, sau khi cậu ấy rời khỏi nhà họ Thời thì đã được giám đốc Cố giúp đỡ —Nhưng đồng thời cùng lúc đó lại hẹn hò với cậu bạn học cùng lớp vào năm đó.

"Có vẻ như thời gian mà Tiểu Châu ở bên hai người đã bị trùng lặp rồi." Ngụ ý nói rằng một trong hai người họ là kẻ thứ ba — hoặc cả hai đều thế.

Đây chính là nghi vấn mà Nghiêm Sương Tẫn cố tình tránh né, và cũng là điều cấm kỵ mà Cố Thành Diệu luôn im lặng không nhắc đến.

Đối với thân phận đáng xấu hổ này, cả hai người họ đều không muốn bàn sâu hơn.

Cố Thành Diệu tự dối mình dối người: Chẳng qua là Lăng Châu ham vui, cậu chơi chán rồi thì sẽ quay trở về bên cạnh anh ấy thôi mà.

Nghiêm Sương Tẫn cũng tự thôi miên bản thân: Khoảng thời gian mà Lăng Châu ở bên cậu ta luôn thoải mái trong sáng nhất, khi đó chắc chắn Lăng Châu yêu cậu ta nhiều hơn.

Thời Ngọc nói trúng vào nỗi đau của hai người họ, nên đã cảm nhận được niềm vui sau một thời gian dài vắng bóng. Thấy chưa, Tiểu Châu của anh ta vốn dĩ là không yêu bất cứ ai thật lòng cả — ngoại trừ người "anh trai" tốt bụng kia thôi.

Thời Ngọc đang ảo tưởng: chỉ cần là anh ta tìm lại Thời Ngọc dịu dàng hiền lành kia trở lại trả cho Lăng Châu, thì Tiểu Châu của anh ta sẽ một lần nữa trở về bên cạnh mình.

"Vậy nên trong hai người các anh rốt cuộc ai là kẻ thứ ba đây?" Thời Ngọc lộ ra chiếc răng sắc bén, nhưng anh ta không vội vàng tấn công, mà là chờ hai người kia cắn xé lẫn nhau.

Quả nhiên, ánh mặt của Nghiêm Sương Tẫn tối sầm lại và rồi không nói gì nữa.

Cố Thành Diệu lạnh lùng phản bác: "Suy cho cùng, người mà Lăng Châu lựa chọn không phải là người anh trai như anh, cũng chẳng phải là cậu bạn học cùng lớp nực cười này ——"

Anh còn chưa dứt lời, Nghiêm Sương Tẫn đã mở miệng nói: "Giám đốc Cố, anh đừng quên rằng Lăng Châu đã biến mất khỏi anh đó."

Lăng Châu cũng không hề lựa chọn Cố Thành Diệu.

Nghiêm Sương Tẫn: "Khi ở bên cạnh tôi, cậu ấy cũng có nhắc đến giám đốc Cố đâu —— chẳng qua chỉ là một người tốt bụng đã từng giúp đỡ cậu ấy mà thôi. Trong lòng của Lăng Châu, anh cũng chỉ là một kẻ tốt vô dụng."

"Vậy sao." Cố Thành Diệu kìm nén cơn manh động trong người mà hạ giọng nói: "Khi Lăng Châu nói về cậu thì lại có hơi khác."

Lông mày của Cố Thành Diệu lạnh lùng nghiêm nghị khi đối mặt với người lạ — nhất là khi đối diện kẻ thù, lông mày của anh cụp xuống, trông giống như là một con sư tử chuẩn bị lao đến cắn lấy con mồi bất cứ lúc nào.

"Tính khí cộc cằn, khó chiều, mỏ hỗn —cậu ấy không chỉ nói một lần. Xem ra khi ở bên cạnh cậu cũng chẳng có ký ức gì tốt đẹp, cũng chả trách sau khi cậu ấy tỉnh lại, đã chọn cách trốn tránh cậu." Từng câu từng chữ của Cố Thành Diệu đều được nói rất chậm rãi, y như con dao cùn đang cắt vào da thịt vậy.

Nghiêm Sương Tẫn: "Đúng vậy, hiện giờ Lăng Châu không biết vì lý do gì mà đã rời xa. Nhưng sự lựa chọn theo bản năng của con người sẽ không thể gạt được ai. Người đầu tiên mà cậu ấy liên lạc chính là tôi."



Chỉ cần là Lăng Châu ỷ lại nhiều nhất vào anh, thì Cố Thành Diệu sẽ không giữ khăng khăng quá khứ lố bịch ấy không buông.

Vào thời khắc quan trọng, trong giây phút cần giúp đỡ nhất, chỉ cần người mà Lăng Châu nghĩ đến là anh, thì đã đủ để chứng minh tất cả.

Cố Thành Diệu không còn là một anh chàng tuổi 20 bị tình yêu làm cho mù quáng nữa, anh có thái độ rất chín chắn đối với tình yêu, từ đầu đến cuối, tất cả những gì anh cần chính là có được Lăng Châu ở bên cạnh, chỉ vậy thôi.

Là một người yêu chín chắn, Cố Thành Diệu luôn cho đi, chứ không đòi lại.

Nghiêm Sương Tẫn nghe vậy đã khịt mũi khinh bỉ: "Vậy là giám đốc Cô đây rất thích hợp để làm lốp xe dự bị đó, lúc cần thì lấy ra mà dùng, khi không cần đến thì vứt sang một bên."

"Hai vị, nếu muốn cãi nhau thì xin mời rời khỏi đây." Thời Ngọc đã chịu đựng quá đủ cảnh hai con thú tranh giành với nhau rồi. Thay vì nhìn hai người họ đấu đá lẫn nhau, thì anh ta càng muốn nhanh chóng tra ra tung tích của Lăng Châu hơn.

Cố Thành Diệu đứng dậy, bày tỏ lập trường của mình lần cuối: "Tin rằng hai người cũng đều biết Lăng Châu đã từ chối mấy người ra sao rồi, vì vậy sau này đừng quấy rầy cậu ấy nữa."

"Giám đốc Cố, anh có chắc đó là sự từ chối không?" Nghiêm Sương Tẫn cũng không hề thua kém mà đáp trả: "Trong lòng của cậu ấy vẫn còn có tôi, anh không thể nào không nhận ra điều đó."

Thực ra cả hai người họ chẳng qua chỉ đang lừa người dối mình mà thôi, cố ý dùng những lời nói như vậy để khiến đối phương thấy khó mà bỏ cuộc.

Sau khi nhìn hai người đàn ông đã đi xa, sắc mặt của Thời Ngọc tối sầm lại.

Anh ta từ từ nói với một cái giọng lạnh lùng như gió lạnh mùa đông thổi qua: "Chú Lý, chú nói xem Tiểu Châu có còn trở về không?"

Bất kể là Cố Thành Diệu hay là Nghiêm Sương Tẫn, thì đều khó đối phó hơn là Thời Ngọc tưởng.

Cố Thành Diệu có sự dịu dàng và đáng tin cậy mà Lăng Châu yêu thích; trên người Nghiêm Sương Tẫn thì lại có sức sống trẻ trung giống như Lăng Châu.

Thời Ngọc khẽ thở dài, hơn nữa thân phận của hai người họ đều không đơn giản, muốn giết bọn họ cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

"Chú Lý, hãy tìm cho tôi thêm một bác sĩ trị liệu khác đi. Nếu trong nước không có, thì ra nước ngoài mà tìm." Thời Ngọc ấn vào cái trán đang lên cơn đau nhức của mình. Anh ta cần phải trở thành dáng vẻ mà Tiểu Châu thích mới được.

Lý Chí lo lắng nhìn Thời Ngọc, đề nghị anh ta nghĩ cách khác: "Bất kể ra sao thì cậu cũng là anh hai của cậu chủ Tiểu Châu, với thân phận này, thì cho dù có thêm một người đàn ông khác đến cũng không thể so bì với cậu đâu."

"Đi tìm đi." Thời Ngọc ném chiếc cốc rơi xuống vỡ vụn. Dù có lột da rút xương thì anh ta vẫn muốn trở thành người mà Tiểu Châu yêu thích.

Thời Ngọc ngửi thấy mùi hương của hoa hồng trong cơn gió lạnh, đó là những bông hoa mà Lăng Châu đã để lại, anh ta đã chăm sóc chúng rất tốt, ngay cả trong ngày đông chúng cũng vẫn nở như cũ.

Hoa hồng có thể sinh trưởng trái với quy luật, liệu rằng con người có thể như thế kia không... Thời Ngọc hít một hơi thật sâu, rồi lại uể oải thở dài một tiếng.

——

Những viên hoành thánh nhỏ tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn, Lăng Châu cắn lấy từng miếng đến nheo mắt lại.

Cũng vẫn như trước đây, Bùi Tư Niên ăn xong vài miếng thì lại yên lặng nhìn Lăng Châu ăn.

Lăng Châu ăn rất ngon lành, trên mặt lại còn tỏ vẻ hài lòng. Không giống với dáng vẻ tinh ranh nghịch ngợm thường ngày của cậu.

Nhưng khi ăn được nửa chừng, Lăng bỗng chốc dừng lại như đang nghe được tin gì đó không hay.

Bùi Tư Niên tưởng cậu không khỏe nên nói: "Sao vậy?"

"Không có gì, anh ăn trước đi, em chợt nhớ ra là còn có chút việc phải làm..." Lăng Châu vội vàng đi vào phòng.

Sau khi đóng cửa lại, Lăng Châu mới chất vấn hệ thống: "Cậu nói ba cơ thể năng lượng ấy đang đến gần là sao hả?"

Hệ thống [Theo như phát hiện, họ đang tiến đến gần cậu từ ba hướng đông nam tây!]

Lăng Châu đờ đẫn gật đầu nói: "Được thôi, cứ để họ đến đây đi, cùng lắm là đánh nhau cho đến kẻ sống người chết thôi."

[Chủ nhân, cậu hãy nghĩ cách gì đi! Vị diện cần có cậu đó!]

Hệ thống bay qua bay lại xung quanh Lăng Châu, cuối cùng cậu hạ quyết tâm nhổ thêm một chiếc lông vũ khác xuống.

Lăng Châu nhìn những cọng lông vũ sáng lấp lánh, lập tức thu lại ánh mắt tuyệt vọng mà mỉm cười ranh mãnh.

Cậu xoa vào đầu của hệ thống và cười một cách vô cùng xấu xa: "Đồ ngốc nghếch, đúng là dễ dụ thật."

Lăng Châu vẫn còn có thể ứng phó được với tình huống nhỏ nhặt này, cậu cũng không muốn mấy người đàn ông đó điên rồ quá mức mà gây tai họa cho thế giới của mình.

Hệ thống bị lừa đến bực tức rồi lại không dám lên tiếng, chỉ biết ngậm ngùi bay quanh Lăng Châu hai vòng nói [Chủ nhân, cậu có cách gì à?]

"Chẳng phải Bùi Tư Niên đang ở đây sao?" Lăng Châu nắm lấy lông vũ trong tay lắc lư nói: "Thì cứ nói với Cố Thành Diệu là tôi thích Bùi Tư Niên là được."

"Rồi lại nói với Bùi Tư Niên rằng tôi thích Nghiêm Sương Tẫn."

"Sau đó nói với Nghiêm Sương Tẫn là tôi không thể không ở bên cạnh Thời Ngọc."

"Cuối cùng nói với Thời Ngọc là tôi phải lòng Cố Thành Diệu."

Hệ thống [...]

Lăng Châu xòe hai tay ra nói: "Bọn họ đương nhiên sẽ đánh nhau, khi đó ai lại còn có hơi sức quan tâm đến cái vị diện rách ấy chứ."

"Sao hả, có phải kế hoạch này quá hoàn hảo không?"