Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 83




Vân Khê vô thức siết chặt cánh tay mình, mở to mắt, nhìn họ bơi theo nhóm về hướng này.

Khác với gương mặt và phần trên cơ thể của Thương Nguyệt rất giống con người, lần này Vân Khê nhìn thấy rõ ràng gò má và phần thân trên của nhóm tiên cá được bao phủ bởi những lớp vảy mịn như vảy cá, đuôi cá rất dài, nhóm cũng rất đông, đang lên xuống trên mặt biển, tốc độ bơi của họ dường như nhanh hơn Thương Nguyệt.

Cô chớp mắt rất mạnh, tự nhủ mình có đang nhìn nhầm không? Tại sao tất cả họ đều trông khác với Thương Nguyệt?

Có đầu giống người, nhưng thực ra đều được bao phủ bởi vảy. Phần thân trên và các chi trên giống con người cũng được bao phủ bởi vảy cá mịn.

Toàn thân phủ đầy vảy...

Thoạt nhìn, giống một con quái vật đáng sợ hơn Thương Nguyệt.

Da đầu cô tê dại, lập tức thu ánh mắt lại.

Đó có phải là những nàng tiên cá đột biến không? Hay tất cả các nàng tiên cá khác đều như thế này và chỉ có Thương Nguyệt là đặc biệt?

Nếu cô gặp một nàng tiên cá như họ, có lẽ mỗi ngày cô sẽ cố gắng tìm cách trốn chạy...

Thương Nguyệt hoàn toàn không vui vẻ gì khi gặp bộ tộc. Nàng chỉ ghì chặt Vân Khê trên lưng, tăng tốc độ, bơi về một hướng khác.

Vân Khê lấy hết can đảm, nhìn lại nhóm nàng tiên cá một lần nữa.

Nhóm người cá phát hiện ra sự tồn tại của cô và Thương Nguyệt, đều nhìn về phía cả hai, nhưng không đuổi theo mà đáp xuống hòn đảo nơi cả hai ở đêm qua, như đang định nghỉ ngơi.

Vân Khê lo sợ không yên, hỏi Thương Nguyệt: "Sao họ lại không giống với cô vậy?"

Có đúng là trên thế giới này có rất nhiều loại tiên cá không? Có những người như Thương Nguyệt, phần thân trên rất giống con người, cũng có những người giống như họ, tất cả đều được bao phủ bởi vảy cá.

Thương Nguyệt a a một tiếng, không nói gì, lặng lẽ bơi về một hướng.

Vết thương ở đuôi nàng đã lành, nàng bơi nhanh hơn hai ngày trước, như muốn bỏ xa nhóm người cá ở phía sau.

Vân Khê ngạc nhiên, nhưng Thương Nguyệt lại không để ý đến nghi vấn của cô.

Khi đi trên đường, các nàng có thể nhìn thấy đại dương xanh xung quanh, phong cảnh có chút nhàm chán.

Đêm qua cô không ngủ được lâu, cơn buồn ngủ quét qua, cô nhắm mắt ngủ trên lưng Thương Nguyệt.

Cô hoàn toàn không lo lắng việc Thương Nguyệt sẽ ném cô xuống biển cho cá ăn.

Ban ngày di chuyển, ban đêm nghỉ ngơi. Cứ như vậy năm sáu ngày, trong khoảng thời gian này, các nàng cũng gặp phải hai nhóm tiên cá khác.

Họ cũng được bao phủ bởi vảy và trông khác với Thương Nguyệt.

Khi Thương Nguyệt nhìn thấy họ, nàng tỏ thái độ né tránh và bơi ra xa, không muốn tiếp xúc trực tiếp.

Vân Khê cũng dần thầm xác nhận suy đoán nhất định: Tiên cá không phải động vật đơn độc, bọn họ có một nhóm người. Thương Nguyệt trông khác với tộc người cá, rất có thể nàng đã bị bộ tộc bỏ rơi...

Cũng giống như đàn sói sẽ bỏ rơi những con sói già yếu.

Thương Nguyệt, thân trên không có vảy bảo vệ, có lẽ sẽ bị coi là quá yếu đuối trong mắt tộc người cá.

Vân Khê chợt hiểu tại sao Thương Nguyệt lại tức giận khi nghe lời nói của cô ngày hôm ấy.

Có lẽ nàng tiên cá không vảy này đã bị bỏ rơi trước đó...

Với suy đoán này, Vân Khê nhìn vào góc nghiêng của Thương Nguyệt, bỗng cảm thấy lòng mình nhói đau.

*

Bơi từ sáng đến tối, khi đến một hòn đảo khác, trời cũng đã sập tối.

Thương Nguyệt mệt mỏi nằm xuống bờ biển, a a vài tiếng, nhìn Vân Khê, không nói gì.

Vân Khê giữ nguyên tư thế một lúc lâu, tứ chi tê dại, tay chân cứng ngắc, lảo đảo mấy bước trên bãi biển.

Bụng Miểu Miểu ngày càng lớn, nó không còn dám đi săn một mình nữa.

Nó đang nằm trên bãi biển, nhìn một người một cá kêu meo meo, chắc là vì nó đói nên muốn hai người bắt lấy thức ăn cho nó.

Thương Nguyệt ra biển đánh cá.

Ban đêm, cả hai ở trên bãi biển, không đi sâu vào rừng rậm trên đảo.

Một số hòn đảo phía trước bị hư hại nghiêm trọng, nhiều loài động vật trên đảo bị giết hoặc bị thương. Những động vật còn sống sót lúc đầu sau thảm họa vẫn chưa hồi phục, chúng ẩn náu trong hang động, không dám ra ngoài tìm kiếm thức ăn.

Một hai ngày trôi qua, bọn chúng lê cơ thể đói khát ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nguy hiểm càng cao hơn trước.

Thương Nguyệt nghe thấy tiếng động vật khác di chuyển trong rừng, không muốn dẫn Vân Khê vào mạo hiểm.

Vân Khê ném thức ăn thừa xuống biển.

Họ chỉ ăn một bữa mỗi ngày, dành thời gian còn lại để nghỉ ngơi, di chuyển.

Vân Khê không biết Thương Nguyệt muốn mang cô đi đâu, nhưng tóm lại, cô biết Thương Nguyệt sẽ không bỏ rơi cô.

Trại được dựng trên bãi biển, cô và Miểu Miểu ngủ bên đống lửa trại.

Thương Nguyệt tắm biển rửa đuôi, khi trở về, nàng ôm Vân Khê vào lòng, liếm từng vết thương trên người Vân Khê.

Vân Khê không giãy giụa.

Đây không phải là sự tương tác thân mật, nước bọt của nàng tiên cá có thể thúc đẩy quá trình lành vết thương.

Liếm xong, Vân Khê hỏi Thương Nguyệt: "Cô còn giận tôi sao?"

Cô không thể nói rõ cảm xúc của mình là gì, trong một khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy mình giống như một trong những con vật nhỏ vẫn chưa hồi phục sau thảm họa, chỉ cố gắng trốn thoát và tiếp tục trốn thoát.

Khi sự an toàn tính mạng bị đe dọa, khi việc "sống như một con người" trở thành mục tiêu không thể đạt được thì không có nhiều suy nghĩ để nghĩ đến vấn đề tình cảm.

Sống sót, sống như một con người, là mục tiêu duy nhất.

Nhưng, nó thực sự khó.

Cô chỉ muốn sống như một con người có chút phẩm giá, sao lại khó khăn đến vậy?

Vân Khê nhìn đống lửa không ngừng nhảy lên, nghĩ rằng tất cả những đồ dùng mà mình đã dày công tiết kiệm và làm ra trong năm qua đều vô dụng, trong lòng tràn đầy bi thương.

Lúc đầu khi trốn thoát khỏi chân núi, cô chỉ nghĩ đến việc còn sống, cô và Thương Nguyệt còn sống.

Nỗi buồn và sự bất bình đến muộn, cô muốn khóc nhưng không có nước mắt.

Cô không thể rơi một giọt nước mắt nào, cảm xúc dường như đã cạn kiệt, một năm qua, cô đã trải qua việc sống sống chết chết, đủ loại thăng trầm, càng ngày càng trở nên tê liệt.

Thương Nguyệt không nói gì, chỉ a a một tiếng, sau đó quay người ôm lấy đuôi mình.

Nàng chỉ đáp lại Vân Khê bằng một tiếng a a, giống như trước đây vậy.

Nàng từng vô cùng khao khát làm chủ ngôn ngữ của con người và hy vọng có thể giao tiếp suôn sẻ với con người, nhưng giờ đây nàng không biết phải nói gì.

Nàng chỉ cảm thấy chiếc đuôi của mình vô cùng xấu xí nên ôm nó vào lòng, không cho Vân Khê nhìn thấy.

Vân Khê thấy nàng ôm đuôi, tiếp tục hỏi: "Cô giận vì cho rằng tôi phản bội, bỏ rơi cô, muốn sống một mình sao?"

Thương Nguyệt quay lưng về phía Vân Khê, nghiêng tai, cố gắng hiểu ý nghĩa của câu nói này.

Nhưng nàng không hiểu rõ ý nghĩa của từ "phản bội".

Vân Khê tiếp tục nói: "Tôi thật sự lợi dụng cô."

Cô thật sự đang lợi dụng Thương Nguyệt để khiến Thương Nguyệt lầm tưởng rằng việc tán tỉnh của nàng đã thành công và cả hai là bạn đời. Bằng cách này, cô có thể tự nhiên nhận được sự bảo hộ của Thương Nguyệt, nhận được thức ăn từ Thương Nguyệt.

Nhưng trong thâm tâm cô không thừa nhận mối quan hệ của cả hai. Cô chỉ xem đó là một cách sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt và tình trạng khẩn cấp.

Ở trạng thái cực đoan này, thậm chí cô sẽ tiếp tục tô điểm cho tính tình của Thương Nguyệt, ám chỉ rằng mối quan hệ của cô và Thương Nguyệt ngày càng thân thiết hơn, bằng cách này, cô có thể giảm bớt tâm lý sợ hãi đối với những sinh vật không phải con người và có khả năng sống tốt hơn.

Cô dạy Thương Nguyệt học ngôn ngữ của con người, tất cả là để Thương Nguyệt có thể giao tiếp với cô, cô muốn làm cho Thương Nguyệt ngày càng trở nên "con người" hơn để có thể mang đến cho cô tình bạn đồng hành về mặt tình cảm. Bao gồm cả việc cô để Thương Nguyệt học cách sử dụng công cụ và vũ khí, về bản chất, nó cũng nâng cao hiệu quả chiến đấu của Thương Nguyệt, giúp Thương Nguyệt có thể đánh bại các sinh vật khác, bảo vệ bản thân tốt hơn và săn lùng thức ăn.

Năm nay, tất cả những gì cô làm đều là để bản thân có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tuy nhiên, một thảm họa thiên nhiên đã khiến cô trở lại hình dáng ban đầu.

Cô quay lại với việc chỉ có một con dao găm, và một năm đấu tranh sinh tồn của cô đều vô ích.

"Thương Nguyệt, tôi xin lỗi."

Vân Khê khẽ xin lỗi. Mặc dù Thương Nguyệt không hiểu lễ nghi của nhân loại, nhưng cô vẫn muốn xin lỗi.

Vì hành vi lợi dụng của mình mà tổn thương đến tình cảm của Thương Nguyệt.

Nàng tiên cá này không làm gì sai cả, nàng bị cô làm tổn thương vô cớ, chỉ vì nàng có tình cảm với cô.

Nàng tiên cá không phải là con người nhưng lại có nhiều cảm xúc hồn nhiên hơn con người.

Vân Khê lẩm bẩm hỏi: "Cô có hối hận khi nhặt tôi về từ biển không?"

Thương Nguyệt cũng không hiểu ý nghĩa của từ "hối hận". Nàng vẫn quay lưng về phía Vân Khê, vểnh tai ra, thậm chí còn không muốn bỏ lỡ hơi thở của Vân Khê, cố gắng hiểu ý nghĩa trong lời nói của Vân Khê.

Vân Khê tiếp tục nói: "Lúc cô giận, tôi thật sự rất sợ. Tôi nghĩ, cô thực sự không phải người, cô không giống với tôi, cho dù cô trông giống người, cô cũng không phải là người..."

Nghe thấy từ "không giống nhau", Thương Nguyệt phát ra một tiếng "a a", trong lòng như có một chiếc gai đâm vào, khiến nàng cảm thấy đau đớn.

"Nhưng ngay từ đầu cô đã không phải là con người... cô chưa bao giờ như vậy. Đó là mơ tưởng của tôi. Tôi muốn làm cho cô ngày càng giống con người hơn, muốn cô bắt chước mọi thứ về con người. Sau này tôi sẽ không như thế nữa, làm người cũng chẳng có gì tốt đẹp cả. "

Từ giờ trở đi, cô sẽ xem Thương Nguyệt là Thương Nguyệt và sẽ không gộp chung với bất kỳ loài nào khác.

Vân Khê do dự nói: "Khi ngọn núi sắp sụp đổ, tôi thật sự sợ cô sẽ bị chôn vùi bên trong..."

Ngay cả khi cô nghĩ mình có thể chết trong trận động đất, cô vẫn muốn chết bên cạnh Thương Nguyệt.

Trọng lượng của Thương Nguyệt trong lòng cô quan trọng hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Nhưng lời nói này hơi buồn nôn, cô không thể nói ra được. Cô không giỏi diễn đạt những lời nói quá thân mật, điều này khiến cô cảm thấy lúng túng.

"Tóm lại, sau này chúng ta sẽ tìm một nơi ở mới, sống thật tốt bên cạnh nhau. Cô, cô đừng giận tôi nữa." Vân Khê vừa nói vừa di chuyển cơ thể, dịch đến trước mặt Thương Nguyệt.

Thương Nguyệt quay đi, tiếp tục đưa lưng về phía cô.

Cô tiếp tục dịch đến trước mặt Thương Nguyệt, bình tĩnh nói: "Muốn mặt đối mặt."

Cô vừa nói lời này, Thương Nguyệt lập tức không lộn xộn được.

Vân Khê nói: "Từ giờ trở đi, cô muốn giao tiếp với tôi bằng tiếng người hay a a đều được. Có thể làm cho tôi hiểu là tốt rồi."

Thương Nguyệt ôm đuôi, a a một tiếng.

Vân Khê nhẹ giọng hỏi: "Những gì muốn nói tôi đã nói rồi. Vậy cô có muốn nói gì với tôi không?"

Thương Nguyệt do dự một lúc, lẩm bẩm một chuỗi tiếng a a dài.

Vân Khê không hiểu, lập tức gãi lông mày, tùy tiện gật đầu tỏ vẻ nghe được.

Nghe được, nhưng nghe không hiểu.

Không có cách nào để tranh luận vì rào cản ngôn ngữ.

Nhưng nhìn bộ dáng của Thương Nguyệt, dường như nàng không còn tức giận nữa, ít nhất nàng đã sẵn sàng a a như vậy.

Sau khi a a a a một chuỗi dài, Thương Nguyệt nhìn về phía Vân Khê.

Vân Khê gãi lông mày, hỏi Thương Nguyệt: "Được rồi, xem như chúng ta đã nói xong. Cô ngủ chưa?"

Thương Nguyệt ôm đuôi nằm xuống nghỉ ngơi.

Vân Khê nhìn nàng tiên cá, nghĩ thầm, chắc là dỗ được rồi...

Ngày hôm sau, Thương Nguyệt đã nói nhiều hơn.

Nàng nhặt được một chiếc vỏ sò xinh đẹp ở bãi biển, như thường lệ, nàng mang đến cho Vân Khê, ý bảo Vân Khê nhận lấy.