Vân Khê cầm lấy vỏ sò Thương Nguyệt đưa đến, nhìn vài lần rồi nhét vào trong túi.
Cô nhận quà của Thương Nguyệt.
Đó là dấu hiệu của sự hòa giải giữa hai người.
Vỏ màu trắng sữa, những đường màu vàng ngỗng trông hơi giống chiếc ốc xà cừ mà lần đầu Thương Nguyệt tặng cho cô.
Hơn một năm sau, Vân Khê phát hiện, cô vẫn còn nhớ rõ hình dáng chiếc ốc xà cư lần đầu Thương Nguyệt tặng cho mình.
Cô tích lũy một đống ốc xà cừ và vỏ sò trong hang, những thứ đó được bỏ lại trong hang cùng với những dụng cụ cô làm ra.
Cô tự hỏi liệu mình có cơ hội quay lại hòn đảo đó và ngắm nhìn nó trong đời không?
Sống ở đó được một năm, Vân Khê chưa bao giờ nghĩ đến việc đặt tên cho hòn đảo này.
Cô đặt tên cho mọi thứ, địa điểm chỉ để cho dễ nhớ. Cô nghĩ mình sẽ sống trên hòn đảo đó đến hết đời.
Bây giờ càng ngày càng rời xa hòn đảo, cô không có ý định đặt tên đảo vì ý nghĩa đặt tên đã mất.
Cô hơi bối rối, không biết phải trải qua những ngày tiếp theo như thế nào.
Thương Nguyệt cõng cô và một con mèo trên lưng, chạy khắp biển đảo để tìm nơi ở mới.
Cô tận dụng thời gian nghỉ giữa đường để chế tạo cung tên nhưng cô có rất ít thời gian để đi săn.
Vào thời điểm đặc biệt này, cô không cần phải đi săn, có nàng tiên cá Thương Nguyệt là đủ.
Trên đuôi Thương Nguyệt mọc một lớp vảy mỏng mới, nhưng khi ngủ nàng thường ôm đuôi, hiếm khi ôm Vân Khê.
Lúc đầu, Vân Khê nghĩ rằng đuôi của nàng quá đau sau khi bị thương nên không muốn ở gần người khác. Nàng thích tự ôm lấy nó, liếm láp như không có việc gì xảy ra.
Giống như một con vật nhỏ có thói quen liên tục liếm vết thương sau khi bị thương.
Nhưng sau khi vết thương hồi phục, nàng không còn thói quen bám người như trước nữa. Nàng không còn vỗ nhẹ vào cơ thể cô bằng chiếc vây đuôi mềm mại. Nàng thậm chí còn đưa vây đuôi của mình để tương tác với Miểu Miểu, nhưng lại cố tình tránh mặt con người.
Buổi tối, lúc đang nghỉ ngơi bên đống lửa trại, Vân Khê đưa tay vuốt ve đuôi Thương Nguyệt, nhưng nàng né tránh với tốc độ cực nhanh.
Thương Nguyệt ôm đuôi mình vào lòng, liếc nhìn Vân Khê.
Vân Khê thu tay lại, lúng túng sờ lên lông mày, sau đó là đầu, rồi nhặt cung tên trên mặt đất lên, chạm vào.
Khi con người xấu hổ, họ sẽ vô thức thực hiện nhiều động tác nhỏ hơn bằng tay.
Vân Khê không hiểu tại sao Thương Nguyệt lại tránh né mình, cũng không muốn hỏi.
Trong phương diện tình cảm, cô rất kỳ cục, có chuyện muốn nói thì không thẳng thắn nói, cũng không trực tiếp đặt câu hỏi.
Cô chỉ ngồi đó, suy nghĩ rất lâu.
Cô nghĩ có lẽ Thương Nguyệt còn có chút lo lắng việc cô rời khỏi hang động, muốn một mình chuyển đến hang động nên không muốn dùng đuôi để tiếp xúc với con người.
Sẵn sàng tương tác với con mèo bằng đuôi của mình, nhưng không muốn tương tác với cô...
Cô thực sự cảm thấy hơi mất mát.
Cô nhìn nàng tiên cá bên cạnh mình.
Nàng tiên cá không nhìn cô, chỉ ôm đuôi, lặng lẽ chạm vào lớp vảy mới mọc trên đuôi.
Không biết đang nghĩ gì.
Vân Khê thu hồi tầm mắt, ngẫu nhiên nhặt một cành cây, vẽ trên cát, nhẹ nhàng chọc vào chiếc đuôi lớn của Miểu Miểu đang ngủ trên mặt đất.
Tại sao nàng tiên cá kia không muốn tương tác với cô bằng chiếc đuôi của mình vậy?
*
Một buổi tối, khi lại đặt chân lên một hòn đảo, Vân Khê đếm bằng đầu ngón tay.
Mười ngày đã trôi qua kể từ khi rời hòn đảo nơi các nàng sinh sống ban đầu.
Thương Nguyệt ôm cô bơi trong biển mười ngày, lúc này nàng mệt mỏi nằm trên bờ biển.
Vân Khê cúi đầu xoa xoa đầu nàng: "Cô nghỉ ngơi đi, đừng ở biển bắt cá nữa, tôi đi vào khe đá vớt vài con hàu."
Thương Nguyệt a a một tiếng.
Bụng Miểu Miểu đã phình rất to, không đi lại nổi nữa.
Nó ghé vào bên cạnh Thương Nguyệt, nằm nghiêng, có chút bơ phờ.
Vân Khê nhẹ nhàng sờ cái bụng to của nó, nói: "Có thể nó sắp sinh con."
Nếu các nàng tiếp tục tiến về phía trước, nếu trên đường đi nó sinh ra đàn con, rất có thể họ sẽ không thể mang đàn con của nó đi. Hoặc bỏ rơi nó và đàn con của nó trên một hòn đảo, hoặc bỏ rơi đàn con của nó.
Thương Nguyệt lại a a, nghiêng tai lắng nghe chuyển động xung quanh. Nàng ngửi và xác định dấu hiệu của các sinh vật sống khác, không có loài động vật nguy hiểm nào có thể nhìn thấy trong tầm mắt.
Nàng lắp bắp mở miệng nói một câu tiếng người: "Ở, đây, an toàn."
Đã cách xa vùng biển đó.
Vân Khê vội vàng nhìn Thương Nguyệt, hai mắt sáng ngời, đáy lòng bình tĩnh hiện lên một gợn sóng.
Cuối cùng đã sẵn sàng nói được ngôn ngữ của con người.
Nhưng trên mặt cô cũng không có bao nhiêu vui mừng, Vân Khê gật đầu, mím môi, nhẹ giọng nói: "Được rồi, tôi nhìn xem một chút. Nếu thích hợp ở đây, chúng ta dừng ở đây vậy."
Đường bờ biển quanh co uốn lượn, Vân Khê đi dạo trên bãi biển mềm mại, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Mặt trời lặn về hướng Tây, dư vị của ánh hoàng hôn chiếu xuống bờ biển, như được phủ một lớp ánh sáng vàng mỏng.
Những đợt sóng nối tiếp nhau vỗ vào bãi biển mềm mại, tạo nên âm thanh "ào ào".
Những khối đá đủ hình thù đứng vững trên bờ biển mà không hề có dấu hiệu bị vỡ vụn. Bên kia bãi biển có nhiều thảm thực vật xanh tươi mọc lên, đung đưa trong gió biển.
Ở đây dường như không có dấu vết của thảm họa xói mòn, mọi thứ đều yên tĩnh và đẹp đẽ, giống như hòn đảo nơi các nàng sinh sống ban đầu.
Cứ dừng lại ở đây đi.
Cô không thích cảm giác không có nơi cố định, cô chỉ muốn tìm một góc và bình yên sống sót.
Đêm nay cô sẽ ở bãi biển nghỉ ngơi, ngày mai cô và Thương Nguyệt sẽ đi sâu vào đảo nhìn xem.
Vân Khê dùng dao găm cạy rất nhiều con hàu ra khỏi đá, sau đó đào một đống trai và nhặt được rất nhiều ốc xà cừ trên bãi biển.
Sau khi đốt lửa, thịt hàu được xiên bằng cành cây, nghêu và ốc xà cừ được ném cả vỏ vào lửa để nướng chín.
Nó không ngon bằng cách ăn trước đây, chỉ để no bụng mà thôi.
Sau khi lấp đầy bụng, Thương Nguyệt ôm Miểu Miểu ngủ trên bãi biển.
Vân Khê ngồi trước đống lửa, lúc này mới có sức suy nghĩ: Nếu muốn sống sót trên hòn đảo này, cô nên tìm nơi trú ẩn nào phù hợp cho cả con người và nàng tiên cá?
Bờ biển có vẻ là một lựa chọn tốt...
Không, có chim đại bàng tồn tại.
Chúng có vẻ thích bắt các sinh vật biển.
Mặc dù gần đây cô không nhìn thấy loại chim đó nhưng có thể nó đã đi đến các vùng biển khác để săn mồi hoặc có thể đã chết trong trận sóng thần.
Vân Khê chỉ nhìn thấy trận động đất trên đảo chứ không nhìn thấy cảnh tượng sóng thần xảy ra, tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là sự hỗn loạn sau cơn sóng thần.
Thường chỉ có một hoặc hai sinh vật to lớn trên một khu vực. Vân Khê thực sự hy vọng rằng nó đã chết trong thảm họa thiên nhiên này.
Ngoài nguy cơ bị săn mồi, nó còn không an toàn trong trường hợp xảy ra một trận sóng thần khác.
Không thể ở ven biển, tốt nhất cũng không nên sống trong hang động như trước, nếu không khi động đất xảy ra sẽ khó thoát thân.
Nhưng cô không có đủ năng lực để xây một ngôi nhà.
Ít nhất, hiện tại không có khả năng như vậy.
So với hang động núi đá vôi hay hang đá, hang bùn có thể an toàn hơn nhưng để tìm được một hang động phù hợp không phải là điều dễ dàng, sao có thể kén cá chọn canh được?
Quên đi, ưu tiên hàng đầu là tìm một cái hang khô ráo an toàn gần nước, ở đó ổn định sống, chế tạo một loạt đồ dùng mới, sau đó nghĩ cách xây nhà.
Đồng thời, cô cũng phải cân nhắc việc dự trữ thực phẩm và quần áo lông thú vào mùa thu.
Mùa đông ở thế giới này dường như rất lạnh, nếu không có da thú có lông, cô chắc chắn sẽ không thể sống sót với chiếc áo sơ mi rách rưới đang mặc.
Bắt đầu lại từ đầu, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Vân Khê nhìn bầu trời đêm, thở một hơi thật sâu.
Chỉ cần bắt đầu lại từ đầu.
Thảm họa có thể phá hủy hang động, chôn vùi dụng cụ và gây tổn hại cho cơ thể cô, nhưng ít nhất những điều cô đã học được và kinh nghiệm tích lũy sẽ không bị mất đi.
Cô nhận ra rất nhiều loài động vật và thực vật trên thế giới này, đồng thời cô cũng học được cách may quần áo và giày dép, ít nhất cô sẽ không chết vì đói hay lạnh.
Cô còn có Thương Nguyệt và Miểu Miểu đồng hành.
Thương Nguyệt ở đâu, cô ở đó.
Cũng không xem như là hai bàn tay trắng. Vân Khê chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
*
Ngày hôm sau, các nàng không rời đảo.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Thương Nguyệt lấy lại sức. Nàng để Vân Khê ở yên tại chỗ, nhảy xuống biển, bơi một vòng bờ biển, ước tính diện tích của hòn đảo.
Sau khi trở về, nàng nói với Vân Khê bằng tiếng người trong khi kể về những hình ảnh mình nhìn thấy trên hòn đảo này nhỏ hơn nhiều so với hòn đảo cả hai từng sinh sống.
Vân Khê hỏi: "Đại khái nhỏ khoảng bao nhiêu?"
Thương Nguyệt lắc lắc chiếc đuôi, lại vỗ vỗ đuôi, vò đầu bứt tóc, a a a a, không biết diễn đạt ý nhỏ hơn nhiều là như thế nào.
Vân Khê nói: "Không sao đâu, đừng nghĩ ngợi nữa, hai ngày nữa chúng ta đi đến điểm cao nhất trên đảo sẽ biết thôi."
Ưu tiên hàng đầu là tìm nơi ở, sau đó sẽ khám phá địa hình cẩn thận.
Thương Nguyệt a a một tiếng, đồng ý.
Nàng ngẩng đầu lên trời, phát ra vài tiếng thét chói tai, tuyên bố ý định chiếm giữ hòn đảo cùng với những động vật khác trên đảo.
Sau đó, nàng để lại vết cào của mình trên một số cây gần đó, yêu cầu Vân Khê và Miểu Miểu trốn vào trên cây.
Nàng muốn tự chiếm lãnh thổ.
Nàng không biết trên đảo có những loài động vật gì, nàng sợ mang Vân Khê theo sẽ gặp nguy hiểm.
Vân Khê nói: "Chờ một chút, cho tôi một ngày."
Cô cũng biết mình có thể sẽ trở thành vật cản, tốc độ và phản xạ của cô không bằng thú vật, Thương Nguyệt có lẽ sẽ phải phân tâm bảo vệ cô, nếu thực sự gặp phải thứ gì đó không thể đánh bại, nàng còn phải cõng cô chạy.
Trong trường hợp này, chỉ cần cô ở yên tại chỗ và tự bảo vệ mình là đủ.
Vân Khê dành một ngày chế tạo một cây thương gỗ, đưa cho Thương Nguyệt để Thương Nguyệt sử dụng vũ khí, sau đó thu thập rất nhiều củi và nhựa cây, chuẩn bị vài đống lửa xung quanh doanh trại tạm thời.
Cô đưa cho Thương Nguyệt con dao đa chức năng của mình để tự vệ, dạy cho Thương Nguyệt cách sử dụng nó.
Con dao này sắc bén hơn dao đá trước đó gấp trăm lần, đồng thời nó cũng có thể phát huy hiệu quả chiến đấu cao hơn trong tay Thương Nguyệt.
Sau khi giao vũ khí tự vệ của mình, Vân Khê vẫn cảm thấy bất an, giao đá lửa cho Thương Nguyệt.
"Nếu cô thực sự không thể đánh lại, vậy cứ chạy, sau đó trốn đi, cố gắng đánh lại. Đã hiểu chưa?"
Thương Nguyệt a a một tiếng.
Chạy trốn, nàng rất giỏi. Nhóm lửa, nàng cũng rất quen.
Vân Khê lại cởi áo sơ mi của mình ra cho Thương Nguyệt mặc vào.
Có một túi ở góc trên bên phải của áo để có thể đựng đá lửa.
Ngoài chiếc áo sơ mi, Vân Khê còn lấy một ít cỏ khô và lá cây để bảo vệ ngực và bụng nàng.
Thân trên của Thương Nguyệt không có vảy nên rất dễ bị thương.
Vân Khê nghĩ đến những nàng tiên cá khác mà mình từng nhìn thấy trên biển.
Những nàng tiên cá đó được bao phủ bởi lớp vảy dày đặc, tuy trông đáng sợ nhưng chắc chắn họ sẽ ít bị thương hơn.
Cô không biết tại sao phần trên cơ thể của Thương Nguyệt không mọc vảy, nhưng cô có thể thấy rằng Thương Nguyệt dường như đang cố tình tránh mặt nhóm người cá.
Cô chợt nhớ đến đầu năm, khi tiên cá tụ tập dưới ánh trăng để tán tỉnh nhau, Thương Nguyệt chỉ đứng từ xa nhìn mà không đến gần.
Có lẽ, trong quá khứ, nàng tiên cá không có vảy ở phần trên cơ thể này đã bị bộ tộc nhân ngư tẩy chay...
Không có vảy, giống như con vật không có lông để tự bảo vệ, đồng nghĩa với việc cơ thể yếu hơn, dễ bị chấn thương hơn và khả năng săn mồi giảm đi rất nhiều.
Theo quy luật rừng rậm của thế giới động vật, những con vật yếu đuối trong đàn thực sự rất dễ bị bỏ rơi.
Cũng giống như nhiều loài động vật, nếu sinh ra những đứa con khuyết tật, dị dạng hoặc yếu ớt, chúng sẽ không ngần ngại ăn thịt hoặc vứt bỏ, chỉ để lại những đứa con khỏe mạnh.
Nếu đúng như vậy...
Vân Khê xoa xoa đầu Thương Nguyệt.
Số phận của nàng tiên cá này dường như còn nghiệt ngã hơn cả cô.
Cô cũng bị bố mẹ bỏ rơi nhưng được bà ngoại nuôi nấng.
Nếu nàng tiên cá này thực sự bị bộ tộc bỏ rơi, vậy khi lớn lên, nàng sẽ cô đơn và bất lực như thế nào?
Sẽ ổn thôi nếu nàng thực sự là một loài động vật cấp thấp, không có quá nhiều cảm xúc phức tạp. Tuy nhiên, nàng cũng giống con người nên cũng có những niềm vui nỗi buồn riêng.
Thậm chí còn có những cảm xúc mãnh liệt hơn cả cô.
Vân Khê nghĩ đến cơn giận ngày hôm đó của nàng, lòng vừa thẹn vừa đau.
"Thương Nguyệt..." Vân Khê tựa trán vào Thương Nguyệt, "Nếu đánh không lại thì phải chạy nhanh hơn."
"A a a a." Trước tiên Thương Nguyệt trả lời bằng tiếng cá, sau đó nhanh nhẹn đáp lại: "Được."
Cách trò chuyện vẫn như trước, mối quan hệ dường như đã được hàn gắn, trở lại trạng thái hòa hợp như trước.
Nhưng nàng đang cố gắng kiềm chế bản thân không dùng đuôi để giao tiếp với Vân Khê, vì sợ chiếc đuôi của mình sẽ khiến Vân Khê sợ hãi và khiến Vân Khê lại có những suy nghĩ khác.
Nàng cố giấu chiếc đuôi của mình trước mặt Vân Khê, giống như cố giấu phần thân trên của mình trước mặt bộ tộc của mình.
Đuôi của nàng không hề vẫy vẫy, vây đuôi rũ xuống trên mặt đất. Vân Khê nhìn xem chiếc đuôi của nàng theo thói quen, phát hiện ra mình đã không còn có thể nhận biết được cảm xúc của nàng thông qua chiếc đuôi nữa.
Vân Khê tự hỏi liệu hệ thống thần kinh nào đó ở đuôi của Thương Nguyệt có bị tổn thương sau vết thương này hay không.
Tại sao bỗng nhiên nàng không còn dùng đuôi để tương tác với cô nữa?