Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 127: Chương 127




Trong lòng đã xoay chuyển trăm hồi nhưng nụ cười trên mặt Kỷ phu nhân vẫn không hề thay đổi.



Dựa theo sắp xếp của Thẩm Châu Hi bà ta ngồi xuống, lại nhìn khách nữ chung quanh thì vui vẻ phát hiện toàn là mấy vị phu nhân có thân quen.

Sau khi khen quần áo và trang sức của nhau một hồi các vị phu nhân mới lặng lẽ nói.

“…… Không kém như ta nghĩ.” Một vị phu nhân tổng kết.

Kỷ phu nhân tràn đầy đồng cảm.

Bà ta vừa nếm một ngụm trà hoa tự chế mà Thẩm Châu Hi nói, đương nhiên kém trà Minh Tiền sang quý nhưng chỉ chút Khôi trà và hoa châu lan khô mà có thể để lại mùi thơm lưu luyến thế này cũng là điều bất ngờ.

“Các bà có ngửi thấy mùi hương trong không khí không?” Một vị phu nhân hỏi.

“Ngửi được, cực kỳ dễ chịu.” Một người khác nói, “Tuyệt đối không phải mùi hương bán ở Trương Ký, những cửa hàng khác trong thành cũng không có mùi này.”

“Vừa rồi ta có hỏi thăm tỳ nữ thì mới biết đây là Lý phu nhân tự mình phối hương liệu.



Ta phải hỏi nàng ấy phối phương mới được.”

“Ta cũng muốn……”

Kỷ phu nhân sợ mình chậm trễ nên cũng vội vàng nói: “Chép cho ta một phần.”

Bà ta không dùng hương liệu, đối với y phục trang sức cũng không quá hứng thú nhưng thấy mấy người khác ham thích như thế thì cũng không nhịn được hít hít, tìm kiếm mùi hương bọn họ nói.

Lúc trước bà ta không chú ý, hiện tại cố ý ngửi thì quả nhiên ngửi được mùi thơm sâu kín.



Trước giờ Kỷ phu nhân chưa từng ngửi thấy mùi này nhưng cũng không ảnh hưởng việc bà ta cảm thấy vui sướng.



Sự khó chịu bất đắc dĩ khi phải tới dự tiệc này dần tiêu tan.

Yến hội này cũng không kém cỏi như bà ta nghĩ.

Vương phu nhân là người cuối cùng tới và ngồi xuống cùng bàn với Kỷ phu nhân.



Vương phu nhân là vợ cả của tri phủ nên cao quý, còn chưa ngồi xuống bà ta đã được đông đảo các vị phu nhân trong phòng hoan nghênh.



Bà ta cười rồi ngồi xuống, các vị phu nhân ngồi chung bàn lập tức khen quần áo trang sức của bà ta, Kỷ phu nhân tìm lối tắt khen chồng bà ta thiện tâm, được lòng người.



Tất cả khen lấy khen để thế là Vương phu nhân đỏ mặt, cười đến không khép miệng được.

Đợi Vương phu nhân ngồi vào vị trí thì yến tiệc cũng chính thức bắt đầu.

Từng món ăn được bưng lên bàn tròn, mùi hương thơm phức kích thích con sâu trong bụng Kỷ phu nhân khiến bà ta không tự giác nuốt nước miếng.



Bà ta không nhớ lần trước có thể ăn cơm nhà thế này là lúc nào.



Bà ta cẩn thận gắp một đũa sa thịt trong trắng lộ ra hồng và bỏ vào miệng.



Thịt ba chỉ màu mỡ tan ở trong miệng, bánh đậu ngọt thanh trung hòa vị ngấy, cuối cùng là vị như thạch trái cây lan ra cả khoang miệng.

Món này không có gì hiếm lạ, nhưng sau khi nếm đủ sơn trân hải vị ở quán thì người ta sẽ chỉ chú trọng tới khẩu vị chứ không phải nguyên liệu nấu ăn.



Những món cơm nhà này quả là có một cảm giác khác biệt.

Kỷ phu nhân không nhịn không gắp mấy món khác, mỗi món đều có nguyên liệu đơn giản nhưng mùi vị đúng là xuất sắc.

Bà ta cố nén xúc động thèm ăn và ngước mắt nhìn ra mấy bàn đồ ăn khác mới thấy mỗi bàn đều sắp xếp tinh tế.



Những người ngày thường chơi thân sẽ ngồi một bàn, có khẩu vị giống nhau cũng ngồi một bàn, và đồ ăn sẽ căn cứ theo khách khứa để có sự điều chỉnh.

Cả yến hội này nhìn như đơn giản nhưng lại lộ ra dấu vết chuẩn bị tỉ mỉ.



Dưới tình huống không có người giúp đỡ, dùng tài nguyên có hạn trong tay làm được tới mức này đúng là không dễ.

Kỷ phu nhân để tay lên ngực tự hỏi ở tuổi của Lý phu nhân bà ta tuyệt đối không thể chu đáo được như vậy.

Sau khi bắt đầu, bà chủ bữa tiệc thường xuyên xoay quanh các bàn.

Thẩm Châu Hi còn nhỏ đã thành hôn nên cũng không phải yếu tố uy hiếp của các vị phu nhân ở đây.



Nàng lại hiểu lễ nghĩa, biết tiến thối, miệng ngọt hơn bất kỳ ai nên đến vị Hà phu nhân chanh chua cũng cười nở hoa.

Kỷ phu nhân cực kỳ hiểu tâm tình của Hà phu nhân.



Nói thật, trừ dòng dõi thì bà ta chẳng tìm được lý do nào không thích Lý phu nhân.

Giống như trời sinh nàng đã có năng lực khiến người ta thích.



Đôi mắt hạnh nũng nịu kia ôn nhu nhiệt tình, khi cười với người khác giống như một con thú nhỏ không hề phòng bị, khiến người ta sinh ra thương tiếc.

Kỷ phu nhân vốn không phải người mềm lòng, nhưng vì Lý phu nhân vài lần làm bà ta nhớ tới đứa con gái của mình nên thậm chí còn giúp nàng chắn rượu hai lần.

Thấy kỷ phu nhân ra mặt điều hòa thế là các vị phu nhân khác cũng thức thời, sôi nổi lấy trà thay rượu.

Một bữa tiệc này cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.



Các vị phu nhân cầm được phối phương trà hoa và hương liệu rồi đỡ mấy ông chồng say khướt của mình về xe.



Kỷ lão gia uống đến mặt đỏ bừng, cái bụng cao thẳng đụng phải xe ngựa, lại đụng phải ghế dài, cuối cùng mới ngã vào trong xe, chiếm hơn nửa không gian.

Kỷ phu nhân suýt nữa thì bị ông chồng đẩy ngã.



Bà ta ổn định lại rồi vội khom lưng nâng người dậy trách cứ: “Lão gia, sao ông uống nhiều rượu thế?”

“Uống! Lại uống…… Ta không tin uống không lại ngươi!” Kỷ lão gia đã thần trí không rõ, còn định xuống xe uống tiếp rồi lại vỗ ghế dài bên cạnh mắng, “Được lắm Lý bách hộ, dám lừa gạt ta nói không biết uống rượu…… Nếu ngươi không biết uống rượu thì trên đời không, không có ai biết uống rượu!”

Xe ngựa của Kỷ gia lắc lư rời đi.

Vương Văn Trung và phu nhân là hai người rời đi cuối cùng.



Thẩm Châu Hi tự mình đưa bọn họ tới trước xe ngựa, bên cạnh là Lý Vụ sắc mặt bình thản.

Vương phu nhân mỉm cười, ánh mắt nhìn Thẩm Châu Hi thân thiện hơn khi mới gặp nhiều.

“Hôm nay đa tạ hai người đã khoản đãi.



Về sau có cơ hội ta lại mời các ngươi tới nhà ta nếm thử tay nghề của đầu bếp Từ Châu.” Vương phu nhân cười nói với Thẩm Châu Hi.

Mặc kệ đây có phải lời khách sáo hay không thì Thẩm Châu Hi vẫn cười đáp lời.

Lúc nàng và Vương phu nhân hàn huyên thì Vương Văn Trung cùng Lý Vụ cũng đang nói chuyện với nhau.

“Lý bách hộ, ngươi cưới được một người vợ đắc lực như vậy đúng là có phúc.” Vương Văn Trung nhìn Thẩm Châu Hi ở bên cạnh rồi mang thần sắc nhàn nhạt nói.

Từ khuôn mặt không gợn sóng của ông ta Lý Vụ không nhìn ra ông ta có ý gì.



Nếu là người bình thường thì lúc này nên khiêm tốn một chút nhưng Lý Vụ không thế.

Hắn cười hê hê, thản nhiên nói: “Có thể cưới được nương tử quả thực là phúc khí của hạ quan.”


“Nếu cưới rồi thì đừng cô phụ người ta.” Vương Văn Trung thâm sâu nói.

Lý Vụ không chút nghĩ ngợi nói: “Đó là đương nhiên.”

Vương Văn Trung gật đầu nói: “Chuyện Kim Trúc trại ngươi làm không tồi, cứ duy trì phong độ này thì tiền đồ của ngươi sẽ cực kỳ tươi sáng.”

“Hạ quan cũng cảm thấy vậy.” Lý Vụ nói.

“……”

Vương Văn Trung trầm mặc một lát mới từ bỏ đề tài này.

“Đi thôi.” Ông ta nói với Vương phu nhân.

“Vâng, lão gia.” Vương phu nhân đáp lời sau đó cười nói với Thẩm Châu Hi: “Chúng ta đi trước đây.”

“Hai vị đi thong thả.” Thẩm Châu Hi uốn gối hành lễ, khuỷu tay lặng lẽ thúc Lý Vụ thế là hắn cũng chắp tay hành lễ với vợ chồng tri phủ.

Sau khi cửa xe đóng lại, xe ngựa chậm rãi rời khỏi biệt viện Vương phu nhân mới thu lại tầm mắt nãy giờ nhìn qua cửa sổ và trầm ngâm hỏi: “Vị Lý phu nhân này trước kia có lai lịch gì?”



“Là cung nữ trong cung chạy nạn ra ngoài.” Vương Văn Trung nói.

Vương phu nhân cảm khái: “…… Chẳng trách có được khí độ như thế.”

“…… Lúc chúng ta đi Thi Vịnh đang làm gì?”

“Đóng cửa hờn dỗi, có lẽ đang đọc sách cũng nên.



Nhưng sao thế?” Vương phu nhân mang vẻ mặt kỳ quái hỏi, “Không phải ông bảo con bé ở nhà đọc sách nhiều một chút à?”

“Bà để ý tới n, đừng để nó ra ngoài nhiều.” Vương Văn Trung nhíu mày nói.

“Vì sao? Thi Vịnh làm sao vậy?” Vương phu nhân nghi ngờ càng sâu hơn, “Từ khi nó về nhà quan hệ của hai cha con cứ kỳ quái, đến tột cũng đã xảy ra chuyện gì?”

“Bà không cần hỏi nhiều, nghe tôi dặn là được.” Vương Văn Trung lạnh giọng nói.

Vương phu nhân đành phải nuốt nghi vấn trong lòng xuống: “…… Đã biết, lão gia.”

“Chuyện tôi bảo bà hỏi thăm đã hỏi tới đâu rồi?”

“Tôi đã hỏi nhưng Thi Vịnh lại không thích những người được chọn kia.



Tôi nhìn cũng không thấy có ai đặc biệt hợp ý.” Vương phu nhân dừng một chút mới do dự nói, “Lão gia, ông thật sự muốn vội vã gả Thi Vịnh ra ngoài ư? Con bé vừa mới cập kê, giữ lại một hai năm cũng không ai nói gì……”

Vương Văn Trung để lộ biểu tình thiếu kiên nhẫn: “Giữ lại làm gì? Giữ lại thành gái lỡ thì không gả được thì người làm mẹ như bà mới vui hả?”

“Thị Vịnh của chúng ta tài mạo song toàn, còn có ông che chở thì sao lại không gả được?” Vương phu nhân kinh ngạc hỏi.

“…… Thế sự khó liệu, chẳng ai biết trước về sau thế nào.”


“Lão gia, ông nghĩ nhiều quá đó, lấy điều kiện của Thi Vịnh đừng nói thanh niên tài tuấn ở Từ Châu mà chính là quý nhân trong kinh thành cũng ——”

“Quý nhân trong kinh thành?”

Vương Văn Trung bỗng chốc nhìn về phía Vương phu nhân, ánh mắt sắc bén khiến bà ta đột nhiên im miệng.

“Vị quý nhân nào trong kinh thành?”

Vương phu nhân lập tức chuyển tầm mắt, khiếp sợ ấp a ấp úng nói: “Tân hoàng vừa mới đăng cơ, hậu cung còn trống, nếu không được…… nếu không được thì công tử nhà Phó thừa tướng cũng tuấn tú lịch sự……”

“Im miệng!”

Sắc mặt Vương Văn Trung khó coi đánh gãy lời bà ta: “Việt Quốc công chúa còn chưa qua đời bao lâu bà đã tính đến hôn phu của người ta rồi hả?”

Vương phu nhân nhỏ giọng nói: “Cái gì mà hôn phu, bọn họ còn chưa thành thân, căn bản không tính là gì……”

“Bà đi mà nói với bệ hạ ấy!”

Lúc này Vương phu nhân mới không tình nguyện ngậm miệng.

“Lời này đừng nhắc lại nữa.” Vương Văn Trung xanh mặt nói, “Mặc kệ là Phó Huyền Mạc hay bệ hạ đều không phải nhân vật nhà chúng ta có thể trèo cao.



Mau thu lại tâm tư của bà, chuyện này vĩnh viễn không thể được!”


“Vì sao?!” Vương phu nhân nghe ông ta nói thế thì biết việc này hoàn toàn không có hy vọng.



Bà ta nước mắt lưng tròng nói: “Lão gia, Thi Vịnh là đứa con gái duy nhất của ông đó! Gia thế, tài học, phẩm đức và bộ dạng nó đều hoàn hảo, sao không xứng với quý nhân trong cung?”

“Đừng hỏi ta! Nếu bà không muốn Thi Vịnh phải dùng một cây lụa trắng treo cổ trước mặt bà thì đừng bao giờ nhắc tới việc này nữa!”

Lời này cực kỳ nặng nề, Vương phu nhân cũng không dám hỏi nữa mà ngậm nước mắt ngây ra.





Tâm tình Vương Văn Trung cũng cực kỳ khó chịu.



Đổi lại con gái nhà ai gặp phải chuyện này thì người làm cha đều sẽ không thể thấy thoải mái được.

Đại cô nương thanh thanh bạch bạch nhà ông ta dù không mất trong sạch nhưng cũng bị lưu phỉ kéo vào trong sơn động chiếm tiện nghi, so với mất đi trong sạch cũng không khá hơn là bao.



Một khi việc này bại lộ thì đời này nàng chỉ có thể làm bạn với thanh đăng cổ phật chứ không có lối thoát nào khác.

Chuyện này đã đủ khiến ông ta phiền lòng, cố tình Thi Vịnh còn không hiểu chuyện mà nhìn một tên cái khất cái xuất thân cô nhi bằng con mắt khác.



Để tránh đêm dài lắm mộng ông ta cần phải nhanh chóng định hôn sự cho nàng ta.

“Không thể kéo dài hôn sự của Thi Vịnh, bà phải tốn thêm nhiều tâm tư nữa lo cho xong đi.” Vương Văn Trung nghiêm khắc nói, “Đối tượng không nhất thiết ở Từ Châu, các vị công tử ở phụ cận cũng được.



Chỉ cần gia thế trong sạch, đức hạnh hơn người, dòng dõi không cần quá cao ——”

“Lão gia!” Vương phu nhân trợn mắt.

“Nếu bà thật lòng vì con gái thì phải nghe ta!” Vương Văn Trung tức giận nói.

Bánh xe liên tục phát ra tiếng động, bên trong xe ngựa lại chỉ còn tiếng khóc nức nở.



Mã phu đã tập mãi thành quen, sắc mặt bình tĩnh tiếp tục đuổi ngựa về phía trước.

……

“Hu ——”

Theo con ngựa dần dừng bước bánh xe cũng ngừng theo.



Thẩm Châu Hi được Lý Vụ đỡ thì dẫm lên ghế mà xuống ngựa.

Ở trên xe nàng mới nói với Lý Vụ là mình không mệt nhưng trên thực tế hai chân mới vừa rơi xuống đất nàng đã gấp không chờ nổi mà đi vào trong phòng, đến quần áo cũng không rảnh lo mà ngã xuống giường.

Lúc thân thể chạm đến cái đệm thật dày nàng thoải mái chỉ muốn thở dài một tiếng.



Mấy ngày liên tiếp phải bôn ba khiến nàng có cảm giác đã đi qua quãng đường cả đời phải đi.



Hiện tại nàng chỉ muốn biến thành một cái hạt giống, nảy mầm trên giường, không hề nhúc nhích nằm đó mấy ngày mấy đêm rồi nói sau.

Đang lúc nàng ăn vạ trên giường bất động thì phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.



Nàng quay đầu thì thấy Lý Vụ bưng chậu nước rửa chân của nàng tới, nước nóng hổi bốc khói lượn lờ.

Thẩm Châu Hi tưởng hắn muốn rửa chân nên nói: “Ngươi lấy sai rồi, đây là chậu của ta.”

Lý Vụ vẫn đi tới chỗ mép giường sau đó buông cái chậu rồi ngồi xổm xuống.

“Cởi giày.” Hắn nói.