Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 128: Chương 128




“…… Không cởi.” Thẩm Châu Hi co rụt chân lại, “Ngươi muốn làm cái gì……”

Nàng còn chưa dứt lời thì lập tức thét lên sợ hãi, Lý Vụ nghe thấy nàng cự tuyệt nên đã trực tiếp ra tay lột giày và tất của nàng!

“Lý Vụ!”

Giọng nàng chẳng những không khiến hắn dừng lại hành vi mà thậm chí hắn còn lưu loát hơn.

Mặt Thẩm Châu Hi đỏ lên, nàng ngồi dậy liều mạng rút chân khỏi tay hắn nhưng bàn tay to của Lý Vụ giống như kìm sắt nắm chặt lấy cổ chân nàng không cho động đậy.

“…… Đây là do nhiều ngày nay bôn ba đúng không?” Lý Vụ nhìn không chớp mắt vào vết sưng đỏ và rách da trên chân nàng.

“Không phải!” Thẩm Châu Hi dùng sức nói.

“Mạnh miệng có gì tốt?” Lý Vụ ngước mắt nhìn chằm chằm nàng nói, “Nàng còn mạnh miệng lão tử sẽ khiến nàng mềm người luôn.



Ta hỏi nàng lần cuối, đây có phải do mấy ngày nay di chuyển nhiều gây ra không?”

Tên rắm thối không nói đạo lý này!

Nàng đành tủi thân đáp: “…… Phải.”

Lý Vụ nặng nề thở dài, không hề nói gì mà trực tiếp cởi giày và tất của chân còn lại của nàng ra.



Hai bàn chân trắng nõn có rất nhiều đốm đỏ.



Chúng nằm trong bàn tay màu lúa mạch của Lý Vụ, đỏ càng đỏ mà trắng cũng càng trắng.

Lý Vụ không nói một lời chỉ dùng lòng bàn tay nhẹ xoa làn da bên ngoài xương ngón chân của nàng.



Bởi vì mấy ngày liên tiếp bôn ba khắp nơi nên chỗ đó có một khối da bị ma sát đỏ tươi.

“Thẩm dưa ngốc……”

Hắn nhẹ nhàng chạm vào đốm đỏ như hoa mai trên nền tuyết kia, giọng khàn khàn: “Nói nàng ngốc nàng quả là ngốc…… Chuyện của người khác sao nàng phải liều mạng làm như thế này?”

“Ngươi đâu phải người khác.” Thẩm Châu Hi buột miệng thốt ra, thấy con ngươi của Lý Vụ đột nhiên thay đổi thế là nàng hoảng loạn bổ sung, “Ngươi đối xử tốt với ta như thế thì ta đương nhiên cũng phải trả lại.”

“Không cần giải thích.” Lý Vụ cúi đầu cong khóe miệng, “Da mặt nàng mỏng, ta hiểu hết.”

Thẩm Châu Hi: “?” Hắn hiểu cái gì?

Hắn xắn ống quần của nàng lên, ôm hai cái chân kia như trân bảo rồi cẩn thận bỏ vào chậu nước nóng.

Thẩm Châu Hi nhìn nước còn bốc khói thì lo lắng, không nghĩ nước lại vừa phải, nóng hơn nhiệt độ cơ thể một chút, vừa lúc bọc lấy đôi chân mệt mỏi của nàng, cũng bao lấy bàn tay to màu lúa mạch đang bao lấy chân nàng.

Hơi nóng bốc lên mặt, Thẩm Châu Hi bất giác e lệ ngồi trên giường, dùng ngón chân cũng biết mặt mình lúc này nhất định là đỏ bừng.

Nếu mẫu phi biết hiện tại nàng đang làm cái gì thì nhất định sẽ nhảy từ dưới mồ lên đánh chết nàng.



Sao nàng có thể để một kẻ không phải chồng mình nắm hai bàn chân trần trụi của bản thân trong lòng bàn tay chứ.

Nhìn Lý Vụ vốc nước ấm tưới lên chân mình nên nàng vội nói: “Ta tự rửa!”

“Đừng nhúc nhích!” Lý Vụ xụ mặt, dùng sức nắm lấy hai bàn chân đang giãy giụa trong tay, “Lão tử lại không phải chưa từng thấy chân nàng, có gì phải ngượng ngùng xoắn xít đâu?”

Mẫu phi ở trên trời ơi!

Thẩm Châu Hi tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.

Lý Vụ không nhìn bộ dạng quyết tuyệt như tráng sĩ cắt cổ tay của Thẩm Châu Hi mà chỉ cúi đầu vốc nước tưới lên hai cái chân trắng nõn kia.



Làn da của hai người có cách biệt một trời một vực, nơi chạm vào nhau giống như tuyết trắng đè lên cây lúa mạch, vừa có gió thổi tuyết kia sẽ bay lên cuộn tròn bên gốc cây.

“Thẩm Châu Hi ——” Lý Vụ gọi.



“…… Ừ?” Nàng phải nhẫn nại mới phun ra được một tiếng này từ trong cổ họng.



Giọng nàng như muỗi kêu, cực kỳ nhỏ.

“Ta sẽ không cô phụ nàng.” Hắn nói.

Thẩm Châu Hi không nhịn được trợn tròn mắt.

Đôi tay Lý Vụ ôm bộ phận bí ẩn nhất của một nữ tử nhưng biểu tình trên mặt hắn lại không hề thể hiện để ý.



Hắn nhíu mày, thần sắc trịnh trọng, bóng dáng kiên nghị, cái đầu thẳng tắp với ánh mắt không hề mang theo chút vui đùa nào.



Toàn bộ những điều này như một cái dùi trống gõ vang trong lòng nàng.

Qua một lúc lâu sau phòng trong vẫn yên tĩnh không chút tiếng động.



Mãi tới khi một giọt nước mắt trong suốt rơi vào trong chậu, gợn lên từng vòng sóng.



Lý Vụ duỗi bàn tay phải từ trong nước sau đó vươn về phía đôi mắt giàn giụa của nàng.

“Ngươi vừa mới dùng tay sờ chân xong!” Thẩm Châu Hi quay đầu đi, một giọt nước mắt theo cằm chảy xuống, nhỏ giọt trên chăn đơn, giây lát sau đã để lại một vệt tròn.



Nàng nắm lấy cái chăn kia, giống như làm thế có thể che giấu việc nàng đang khóc.

“Còn không phải chân nàng à?” Lý Vụ mang theo bất đắc dĩ nói, “Vừa rồi còn tốt sao nàng lại khóc rồi?”

“Ai bảo ngươi đối xử tốt với ta như thế?” Thẩm Châu Hi dùng giọng nói khóc nức nở đáp.

“Đối tốt với nàng không phải chuyện vui sao?”

“Ngươi đối với ta quá tốt!”

“Quá tốt thì sao?”

“Ngươi càng tốt với ta thì ta……” Thẩm Châu Hi nghẹn ngào, lúc sau lại không nói nên lời nữa.



Nàng nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt cứ thế trào ra khỏi mí mắt.

Nàng sẽ càng sợ hãi ngày phải ly biệt.

Trong nháy mắt nàng nảy ra ý niệm vĩnh viễn không quay trở về.



Nàng muốn về Ngư Đầu huyện làm một thôn phụ sơn dã, cùng Lý Vụ, Lý Côn, Lý Thước sống cuộc đời bình phàm tự tại.

Nàng có thể ngồi hầm cầu xổm, có thể ăn heo xuống nước, mặc áo vải thô, cùng đám gian thương ở chợ cò kè mặc cả vài xu.


Chỉ cần cuộc sống như trước có thể tiếp tục đến vĩnh viễn.

Nhưng thật sự có thể chứ? Nàng có tư cách này sao?

Nàng là công chúa Đại Yến, nàng lấy thân phận Việt Quốc công chúa mà ký sinh trên người bá tánh thiên hạ, hưởng thụ vinh hoa phú quý 16 năm.



Hiện giờ khi Đại Yến sụp đổ sao nàng có thể không màng tới an nguy của bá tánh mà thanh thản sống ở thế ngoại đào nguyên, che tai che mắt sống cuộc đời bình phàm vui vẻ của một nông phụ sao?

Bất kể là dùng nàng để lung lạc Phó gia hay để nàng ra tái ngoại hòa thân ổn định đám dị tộc như hổ rình mồi ở đó thì nàng đều sẽ đi.



Bởi vì nàng là công chúa Đại Yến, đời nàng đã được định sẵn giá.





Nàng không thể hưởng thụ xong cẩm y ngọc thực lại ném nghĩa vụ của bản thân qua một bên được.

Nàng không làm được.

“Ngươi đừng đối xử tốt với ta nữa……” Nàng khóc lóc nói, “Đừng đối tốt với ta thế này.”

Lý Vụ cúi đầu vốc nước ôn nhu rửa chân cho nàng, miệng hỏi: “Nàng có thể đừng hơi tí là lại khóc không?”

“Không thể!” Thẩm Châu Hi ngậm nước mắt tủi thân nói, “Có phải ta muốn khóc đâu!”

“Ta cũng không thể.” Lý Vụ nói, “Trái tim không muốn.”

Hắn càng dung túng thì nàng càng hổ thẹn tới khó chịu.



Vốn nàng nên hết hy vọng mà đón nhận những gì vận mệnh sắp xếp nhưng nàng lại liều mạng đụng vào một cái nhà giam vô hình, đâm tới vỡ đầu chảy máu, đau triệt nội tâm.

Chỉ vì nàng muốn vứt bỏ hết thảy bay về phía trời cao ấm áp.

“Ngươi đừng đối xử tốt với ta nữa!”

Giọt nước mắt to như hạt đậu trào ra, nàng nhắm mắt lại cũng không sao ngừng khóc.



Cảm giác bất lực và khó xử đổi thành chán ghét bản thân.



Thẩm Châu Hi xấu hổ và giận dữ vì bản thân vô năng, tự sa ngã, chỉ có thể khóc lóc chà đạp chậu nước dưới chân như đứa trẻ con.

“Ta không xứng được ngươi đối xử tốt như vậy!”

Nước bắn lên người Lý Vụ nhưng hắn không né, mặt không thay đổi.

“Sao nàng không xứng?”

“Bởi vì ta không tốt như ngươi nghĩ!”

Thẩm Châu Hi không sao đối mặt với ánh mắt chân thành của hắn, nàng cong eo ôm mặt, nước mắt ấm áp cuồn cuộn chảy không ngừng, từ kẽ ngón tay trào ra liên tiếp rơi vào chậu nước.

Nước mắt xé rách bình tĩnh dối trá, gợn sóng làm mặt nước vỡ vụn.

Thẩm Châu Hi khóc không thành tiếng.

“Ta cũng không tốt như nàng nghĩ đâu.” Lý Vụ bình tĩnh nói, “Ta là kẻ không cha không mẹ, bị người ta gọi là con hoang mười mấy năm, chuyện ti tiện cũng làm không ít.



Là ta không xứng với nàng.”

Thẩm Châu Hi nóng lòng cãi lại lời hắn, nàng hoảng loạn ngẩng đầu, không ngừng lắc lắc: “Không phải như thế……”

“Đó chỉ là cái nhìn của nàng.” Lý Vụ chém đinh chặt sắt nói.

“Thẩm Châu Hi,” hắn chậm rãi gọi tên nàng, bình tĩnh nhìn đôi mắt mông lung đẫm lệ kia, “Không phải ai cũng giống nàng, đối xử với kẻ ngốc, con hoang, kẻ ti tiện không rõ nguồn gốc bình đẳng như đám đại quan quý nhân.



Nàng là lá ngọc cành vàng nhưng chưa từng khinh thường ta.



Nàng dạy ta biết chữ, lễ tiết, lại vì ta bôn ba, chịu khổ, là ta không xứng với nàng.”

“Không phải như thế!” Thẩm Châu Hi không thể nhẫn nại được nữa.



Nàng hỏng mất mà khóc lóc nói ra rối rắm giấu sâu trong lòng: “Ta không xứng được ngươi đối xử tốt như thế, bởi vì ta lừa ngươi ——”

Nàng khóc lóc nói: “Ta lừa ngươi, ta chính là Việt Quốc công chúa……”



Trong phòng bỗng chốc an tĩnh, đến không khí hình như cũng đứng yên.



Mọi lời nói dối lúc này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.



Cổ họng nàng giống như có một thanh đao, mỗi một chữ nói ra đều phải cọ qua mũi đao kia mới có thể phát ra được.



Mỗi một chữ đều mang theo đau đớn máu chảy đầm đìa.



Nàng khóc không thành tiếng, nỗ lực nén bi thương mà kể lể: “Ta chính là Việt Quốc công chúa xa xỉ cực độ, kiêu căng làm liều, còn đính hồn rồi……”

Bi thương lập lòe trong đôi mắt mượt mà kia, như Kính Hồ vào mùa thu lơ đãng tiến vào lòng hắn.



Giống như lần đầu tiên gặp nàng, lúc ấy nàng cuộn người trong tủ sách nhỏ, vì ánh mặt trời chói mắt mà nhắm chặt mắt lại.



Hắn thờ ơ nhìn nàng, mãi tới khi nàng sợ hãi mở con ngươi rung rưng.

Được nước mắt gột rửa nên con ngươi kia mượt mà, so với thủy tinh còn trong vắt đẹp đẽ hơn.

Sau đó nàng ngã ra khỏi tủ sách và hắn không tự chủ được vươn tay đỡ.



Hắn cẩn thận quan sát lời nói việc làm của nàng, hà khắc phán xét biểu hiện của nàng, mỗi lần nàng đều không làm hắn thất vọng.

Nghĩ qua nghĩ lại hắn mới đề nghị thành thân.

Lừa nàng quá đơn giản, bất kể ai cũng có thể lừa nàng.



Hắn không cần tốn nhiều sức đã lấy thân phận vợ chồng giữ nàng ở bên cạnh.

Là hắn lừa nàng, từ ban đầu đã không có cái gì mà thành thân giả.



Hắn nhìn ra kháng cự với hôn nhân và khiếp đảm với nam nhân của nàng nhưng không sao, thứ hắn có nhiều nhất chính là kiên nhẫn.

Từ lúc bắt đầu hắn đã mang theo thật lòng, đơn phương thành thân với nàng.



Từ lúc bắt đầu hắn đã không tính toán để nàng rời đi.

“…… Thế thì sao?” Lý Vụ hỏi.

Thẩm Châu Hi quên cả khóc thút thít nhưng nước mắt lại vẫn rơi xuống.

“Mặc kệ nàng là công chúa nước nào, mặc kệ trước kia nàng đã có hôn ước với ai thì hiện tại nàng đều là nữ nhân của lão tử.”

Lý Vụ kéo ống tay áo dùng ngón tay khớp xương rõ ràng mà lau nước mắt cho nàng.

“Chúng ta chỉ thành thân giả……” Thẩm Châu Hi ngơ ngẩn nói.

“Nàng ra ngoài tùy tiện hỏi một người xem hắn có cảm thấy chúng ta thành thân giả không.”

“Ngươi…… Chẳng lẽ ngay từ đầu ngươi……”

“Phải thì sao, nàng định làm gì ta?” Lý Vụ một bộ lợn chết không sợ nước sôi, cực kỳ vô lại mà hỏi.

Hắn nói đúng, Thẩm Châu Hi quả thực không biết phải làm gì hắn.



Nếu hắn không thừa nhận đây là thành thân giả thì trên đời này cũng chỉ có mình nàng biết cuộc hôn nhân này là giả —— cái sự thật chỉ một người biết thì có phải là sự thật không?


“Thẩm Châu Hi, ta có kiên nhẫn chờ nàng chính miệng nói nguyện ý ở bên ta.” Lý Vụ cúi đầu, nhẹ nhàng xoa mu bàn chân của nàng.

Nước gợn từng vòng, khuôn mặt kiên nghị trầm ổn của hắn lúc ẩn lúc hiện trên mặt nước.

“Những chuyện khác —— nàng nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Thẩm Châu Hi không bao giờ nghĩ rằng bí mật nàng giữ mãi trong lòng, mang theo bao nhiêu dũng khí cùng tư thế chuẩn bị đối mặt với điều tồi tệ nhất để nói ra lại có một kết quả bâng quơ nhẹ nhàng như thế.



Hình như với Lý Vụ mà nói thì việc nàng là Sở Quốc công chúa hay Việt Quốc công chúa cũng chẳng có gì khác nhau.



Trong mắt hắn, nàng vẫn là nàng, là Thẩm Châu Hi, một Thẩm dưa ngốc làm hắn vừa tức vừa buồn cười.

Thẩm Châu Hi ngơ ngác nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Nhưng ta là công chúa Đại Yến, ăn lộc vua thì phải trung với vua…… Ta không thể bỏ đất nước của mình vào lúc này được.”

“Nàng chỉ muốn tận trách chứ không muốn trở lại cung đình cùng thiên hạ đệ nhất cẩu thành thân đúng không?” Lý Vụ hỏi.

Thẩm Châu Hi nhẫn nhịn không sửa lại lời hắn, phải là thiên hạ đệ nhất công tử chứ không phải thiên hạ đệ nhất cẩu.



Nhưng nàng không muốn trả lời câu hỏi “Thiên hạ đệ nhất cẩu quan trọng hay lão tử quan trọng”.

“…… Đương nhiên không phải.” Nàng nói.

“Nàng có tình cảm nam nữ với hắn không?”

“Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối…… làm gì có mấy cái kia.”

“Vậy nàng có tình cảm nam nữ với ai không?” Lý Vụ mang ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

Thẩm Châu Hi do dự một lát mới nói, “…… không có ai.”

“Nàng đánh rắm.” Lý Vụ quyết đoán nói.

Thẩm Châu Hi nóng nảy: “Sao ngươi lại chửi ta rồi!”

“Là thiên hạ đệ nhất cẩu đẹp hay lão tử đẹp?”

Thẩm Châu Hi cứng họng.



Nàng ngàn phòng vạn phòng vẫn không phòng được Lý Vụ cạc cạc.

Thẩm Châu Hi rối rắm nói: “…… Ngươi.”

“Là thiên hạ đệ nhất cẩu giỏi văn thơ hay ta giỏi văn thơ?”

Thẩm Châu Hi đè chặt lương tâm đang giãy giụa kêu gào: “…… Ngươi.”

“Là thiên hạ đệ nhất cẩu đối xử tốt với nàng hay lão tử đối tốt với nàng?”

Lúc này nàng nhìn thẳng vào mắt hắn không chút do dự nói: “Ngươi.”

“Thẩm Châu Hi, nàng còn không thừa nhận là nàng yêu lão tử chết đi được à?” Lý Vụ vênh váo tự đắc nói.

“Ngươi, ngươi đánh rắm!” Thẩm Châu Hi còn chưa khô nước mắt đã đỏ mặt mắng.

“Đánh rắm thì đánh rắm, ai không đánh rắm chứ? Chỉ có người chết mới không đánh rắm.” Lý Vụ mang vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn, trên mặt không hề có cảm giác thẹn.

Thẩm Châu Hi tức giận đến nói không ra lời, chỉ có thể dùng đôi mắt ướt dầm dề không hề có tính uy hiếp mà trừng hắn.

“Nàng còn nhìn ta như thế là ta hôn nàng đó.” Hắn nói.

Thẩm Châu Hi không xem cũng dở, xem cũng dở, trong lúc tiến thoái lưỡng nan nàng lại gấp đến độ nước mắt lưng tròng.

“Cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc, lão tử chịu không nổi nàng nữa.” Lý Vụ dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, để vải khô hút thấm chỗ nước kia.

Lời hắn không kiên nhẫn nhưng thần sắc và ngữ khí lại không hề có chút không kiên nhẫn nào.



Chỉ có ở trước mặt Lý Vụ nàng mới để lộ bản tính chân thật của mình.



Không đoan trang cũng được, không cao quý cũng chẳng sao, không tuân thủ lễ nghĩa cũng vậy.

Nàng có thể xúc động, có thể ngớ ngẩn.



Nửa đêm vì một cây hành mà đội mưa che chở hoặc vào rừng gặp một con hổ con cũng được.

Nàng muốn làm gì thì làm.



Hắn vĩnh viễn hùng hổ nhưng ôn nhu và kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh nàng.

“Trách nhiệm của nàng lão tử sẽ cùng gánh vác.” Lý Vụ chậm rãi nói, “Một ngày nàng còn làm vợ ta thì một ngày đó ta sẽ là người Đại Yến.



Chuyện thiên hạ đệ nhất cẩu có thể làm thì lão tử cũng có thể làm.”

Lý Vụ nhìn vào mắt nàng và gằn từng chữ một: “Vì nàng không gì ta không thể làm.”