Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 28: Chương 28







“Ta là cô nhi, sinh ra đã không biết cha mẹ là ai, cũng không biết mình từ đâu mà đến.”
Gió đêm ôn nhu thổi qua mái tóc Thẩm Châu Hi, cũng thổi qua tóc mai của Lý Vụ.

Những lọn tóc đen thấp thoáng đôi con ngươi đen láy của hắn.

Hắn nhìn bóng đêm, nhìn trời đất, Thẩm Châu Hi không biết có cái gì ánh vào mắt hắn, nàng chỉ biết trong đôi mắt luôn sáng ngời kia lúc này lộ ra chút ngơ ngẩn.
“Lúc ta lưu lạc đến Ngư Đầu huyện thì đã 5,6 tuổi.

Ta đã làm ăn mày, cũng ăn trộm, những người bán đồ ăn trên đường không có ai chưa từng bị ta trộm đồ.

Ăn trộm ấy mà, chỉ cần chú ý nhanh tay lẹ mắt là được, nhưng dù thế một khi bị người ta nhận quen mặt thì dù mánh khóe của ngươi có nhanh cũng đừng hòng tới gần cửa hàng của người khác.

Một khi bọn họ đã nhận ra ngươi thì chỉ cần thấy ngươi từ xa đã quát lớn, chửi rủa thậm chí ngươi chỉ đi ngang qua bọn họ cũng sẽ cầm gậy đánh ngươi.”
“Năm ấy ta vừa đến Ngư Đầu trấn đã ăn trộm rất nhiều đồ ăn.

Nhưng sau đó ta không trộm được nữa, không những thế trên người còn thường xuyên bầm dập, có một lần ta thậm chí còn bị đánh gãy xương sườn.”
Thẩm Châu Hi nhịn không được hỏi: “Là đám chủ quán đó đánh ngươi ư?”
“Là đám khất cái.” Lý Vụ nói: “Bất kể ở chỗ nào thì cũng phải có thứ tự trước sau, làm khất cái cũng thế.

Đám khất cái lớn tuổi mỗi ngày đều lấy hết tiền và đồ ăn ta hoặc xin hoặc trộm được.

Nếu đồ ta mang về không khiến chúng vừa lòng thì bọn chúng sẽ đánh ta, dùng ta làm vật trút giận.

Một lần kia ta chỉ mang về 4 đồng tiền thế là bọn chúng đã đánh gãy xương sườn của ta.”
Thẩm Châu Hi nghe thấy thế thì trong mắt dần ngấn nước.
“Ta lưu lạc trên phố hai ngày, máu cứ thế tí tách, cuối cùng ngã xuống trước cửa Tố Tâm Đường.

Là Đường đại phu đã cứu ta.

Lúc tỉnh dậy ta tình nguyện lưu lạc bên ngoài cũng không về ổ khất cái nữa.” Lý Vụ dừng một chút, ánh mắt nhìn cái chuồng vịt mục nát bên dưới tàng cây nói: “Ta ăn thức ăn của vịt, ngủ trong chuồng vịt, cùng vịt nói chuyện.

Lúc trời mưa gió ta và vịt rúc vào nhau sưởi ấm, chúng nó chưa từng ghét bỏ hay đánh chửi ta.”
“Là vịt đã cứu ta.” Hắn nói.

Thẩm Châu Hi nước mắt tràn bờ mi.
Nam nhân trước mặt bình tĩnh nhắc về quá khứ của mình, trên mặt cũng không có bi thương.

Bởi vì với hắn mà nói thì đó là những khốn khổ đã qua, nhưng với nàng mà nói thì đây là một mảnh trời khác.

Trong thế giới cằn cỗi hẹp hòi nàng từng sống, Thẩm Châu Hi chưa từng tưởng tượng ra cảnh đời thế này.
Mảnh trời đất ấy quá nặng, quá lầy lội, sao hắn khiêng nổi tới hôm nay? Sao hắn đi qua được vùng đất này và có được bộ dáng hôm nay?
“Sau đó ta cứu một thư sinh bị ngất xỉu, khi ấy hắn vội vã lên kinh đi thi cho nên dù sốt cao mãi không khỏi cũng vẫn kiên trì lên đường.

Hắn cảm tạ ơn cứu mạng của ta nên đã hỏi ta có yêu cầu gì.

Khi ấy ta nói ta muốn một cái tên.”
“Hắn nói mấy cái tên nhưng ta đều cảm thấy không tốt, cuối cùng hắn nói ‘ngươi không cha không mẹ, lớn lên dưới gốc mận, được đàn vịt che chở vì thế gọi ngươi là Lý Vụ đi.’ Từ đó về sau ta cũng có tên.”
“Bảy tám năm sau khất cái từng đánh gãy xương sườn của ta cùng mười mấy kẻ tới vây đánh ta.

Cuối cùng hắn chết còn ta sống.” Lý Vụ nói: “Bọn chúng nhiều người nhưng kẻ nào cũng sợ chết, còn ta chỉ có một mình nhưng ta không sợ chết.

Thế nên đến cuối cùng là lão tử thắng……”
Lý Vụ quay đầu thấy mặt Thẩm Châu Hi toàn nước mắt thì hoảng sợ.
“Ngươi khóc cái gì?”
Thẩm Châu Hi khóc nức nở, lời cũng vì thế bị kéo ra thật dài: “Lòng ta khó chịu……”
“Chuyện của lão tử ngươi khó chịu cái gì?”
“Ta vẫn khó chịu……” Thẩm Châu Hi nói không nên lời vì sao, nàng mang theo tính trẻ con mà duỗi chân.
Lý Vụ nhìn nàng thật sâu, ánh sáng trong mắt lập lòe.
“…… Dưa ngốc.” Hắn hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu……”
“Ta không biết ta bao nhiêu tuổi, không phải 21 thì chính là 22.” Hắn móc trong ngực ra một thứ gì đó màu xanh sau đó xòe tay cho nàng xem.
Thẩm Châu Hi kinh ngạc chớp đôi mắt đẫm lệ nói: “Đây là……”
“Đây là thứ ta vẫn luôn mang bên người.” Lý Vụ nói: “Thư sinh kia nói với ta đây là quyết, chỉ có khi người ta có ý ân đoạn nghĩa tuyệt thì mới tặng loại ngọc này.

Có lẽ đây là do cha mẹ thân sinh muốn nói với ta không cần trở về tìm họ.”
Mảnh quyết trong tay Lý Vụ là một khối bạch ngọc tỉ lệ cực tốt, trên đó có hoa văn hình mây lượn lờ, màu sắc sáng loáng, hiển nhiên là do chủ nhân của nó thường xuyên vuốt ve.
Nếu khối ngọc này là thứ hắn mang theo từ khi còn nhỏ vậy xuất thân của hắn hẳn là bất phàm.


Nhưng lại có thể bất phàm đi đâu? Giống như thư sinh kia nói, đây là một khối quyết, mang ý đoạn tuyệt, chỉ có khi ấy người ta mới tặng vật thế này.
Thẩm Châu Hi không muốn hắn tinh thần sa sút vì thế nàng an ủi: “Nói không chừng cái này là một đôi giác thì sao?”
“Giác là cái gì?” Lý Vụ nhìn nàng hỏi.
“Chính là một đôi ngọc ở giữa có một lỗ hổng hình tròn.” Thẩm Châu Hi nói.
Lý Vụ nhìn mảnh quyết trong tay rồi cười tự giễu: “…… Nhưng ta chỉ có một khối.”
“Nói không chừng khi ngươi còn nhỏ đã đánh mất, hoặc…” Thẩm Châu Hi vắt hết óc nghĩ lời an ủi hắn.
“Không cần an ủi ta.” Lý Vụ đánh gãy lời nàng mà nói: “Ta vốn không có ý nhận tổ quy tông, bọn họ vứt bỏ ta thì đó là tổn thất của bọn họ.”
Vốn Thẩm Châu Hi còn vì hắn mà thương tâm nhưng giờ phút này nàng lại không nhịn được nín khóc và mỉm cười.
Đây là Lý Vụ, hắn chưa bao giờ yêu cầu người khác đồng tình, hắn cũng sẽ không đồng tình với bản thân.

“Ta……” Thẩm Châu Hi do dự mở miệng: “Ta bị người ta gọi là Thiên Sát Cô Tinh, ngươi có sợ không?”
“Ai gọi ngươi như thế?”
Thẩm Châu Hi nhớ tới lời đồn đãi trong đám cung nhân, còn có những trào phúng trong tối ngoài sáng của những người anh chị em.
“…… Rất nhiều người.”
“Bọn họ đang đánh rắm.” Lý Vụ không chút do dự nói: “Ngươi mà là Thiên Sát Cô Tinh thì sao không khắc chết bọn họ?”
Thẩm Châu Hi lại bắt đầu cười, bi thương vừa mới dâng lên đã tan thành mây khói.
“Vì sao bọn họ lại gọi ngươi như thế?”
“Bởi vì những người thân cận với ta…… đều không có kết cục tốt.” Thẩm Châu Hi lẩm bẩm nói.
“Nói thử xem.”
“Lúc ta bảy tuổi có chơi thân với một cung nữ.”
“Ngươi bảy tuổi đã vào cung?”
Thẩm Châu Hi cuống quít gật đầu, sợ hắn hỏi sâu hơn thế là nàng nói ngay: “Không quá hai năm nàng ấy vì trộm mẫu…… cây trâm của Quý Phi mà bị đánh chết.

Nhưng trước khi chết nàng ấy không hề nhận tội, ta cũng tin nàng ấy không trộm.

Nàng ấy không phải người như thế……”
“Cái này thì liên quan gì tới ngươi?” Lý Vụ nói: “Người là do Quý Phi đánh chết, ngươi chỉ là một tiểu cung nữ bảy tuổi, sao việc này lại ăn vạ lên người ngươi?”
“Còn có lúc ta 10 tuổi, Quý Phi khiến bệ hạ tức giận nên bị tước phong hào, giam cầm một hơi 6 năm……”
“Quý Phi bị giam cầm cũng có liên quan gì tới ngươi đâu? Ngươi không phải người của Việt Quốc công chúa sao?”
“Ta…… Việt Quốc công chúa ở trong cung của Quý Phi nên ta đương nhiên cũng ở đó.

Quý Phi cũng coi ta không khác gì con.” Thẩm Châu Hi nói: “Sau khi Quý Phi bị giam cầm mọi người trong cung cũng không được tốt đẹp.


Có một nội thị xấp xỉ tuổi của ta ngày thường chăm sóc ta rất nhiều nhưng không lâu sau hắn cũng đã xảy ra chuyện……”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Hắn bị một lão thái giám tham nam sắc mang đi, không bao lâu sau thì bị tra tấn mà chết……”
“Còn gì nữa?”
“Còn có năm ta 13 tuổi, khi ấy ta có một người bạn là quận chúa……”
“Quận chúa làm bạn với một cung nữ như ngươi ư?”
“Nàng…… chắc nàng thấy ta đáng thương nên tâm huyết dâng trào chăng?” Thẩm Châu Hi nói: “Có một lần nàng nói sẽ mang ta ra ngoài cung chơi vì thế ta không nhịn được dụ hoặc và đồng ý.

Sau khi chúng ta ra khỏi cung lại bị đạo tặc bắt cóc, tuy cuối cùng cũng được cứu nhưng trong kinh lại nổi lên lời đồn đại, nói nàng…… đã mất trong sạch.

Một năm sau nàng gả tới nơi xa, đi tận Vân Nam núi cao đường xa, trượng phu là một người ta chưa từng nghe tên.”
Thẩm Châu Hi nức nở nói: “Đều là do ta làm hại……”
Một bàn tay đập lên đầu nàng, Thẩm Châu Hi ai da một tiếng, chua xót cũng bị bức trở về.
“Nói ngươi là quả dưa ngốc thì ngươi đúng là ngốc thật!” Lý Vụ khinh thường nói: “Những việc này có liên quan gì tới ngươi sao? Chính ngươi thích thiếp vàng lên mặt mình thì có.

Còn Thiên Sát Cô Tinh nữa chứ! Nếu ngươi mà là Thiên Sát Cô Tinh thì ta chính là Thái Bạch Kim Tinh.

Ngươi tới khắc ta thử xem ——”
“Ngươi không thể nói bậy!” Thẩm Châu Hi hoảng sợ, hoảng loạn bịt kín miệng hắn.
Trời đất yên tĩnh, Lý Vụ không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng không chớp mắt.

Hơi thở của hắn đánh vào trái tim nàng khiến nó vừa tê dại vừa ngứa ngáy.

Thẩm Châu Hi đột nhiên thu tay lại, mặt cũng đỏ lên.
Trên cây an tĩnh một hồi lâu, chỉ có tiếng gió thổi quét qua tán cây xào xạc.
Lý Vụ nói: “Ta không sợ ngươi khắc.”
“A?”
Một câu không đầu không cuối của hắn khiến Thẩm Châu Hi nghi hoặc nhìn hắn.
Lý Vụ không nhìn nàng mà nhìn bóng đêm rộng lớn vô biên bên ngoài nói: “Mệnh của ta cứng, ta không sợ ngươi khắc.”
Một câu vô cùng đơn giản lại làm lòng nàng dâng lên từng con sóng.
Lý Vụ nói: “Trở về đi.”
“…… Được.”
Hai người về đến nhà thì khách khứa đã rời đi, Lý Thước đã thu dọn sân viện sạch sẽ, lúc này chỉ còn dư lại một chút mùi rượu trong không khí.
Thẩm Châu Hi trở về phòng ngủ, lát sau Lý Vụ ôm một hộp gỗ nhỏ đi tới.

Hắn mở hộp gỗ trước mặt nàng, Thẩm Châu Hi kinh ngạc nhìn thấy bên trong có mấy hàng bạc nén, một tầng trên cùng là đôi hoa tai của nàng.
“Đây là của hồi môn ta thêm cho ngươi, mau cất kỹ, đừng tiêu loạn.” Lý Vụ đặt hộp gỗ kia vào tay nàng.
Thẩm Châu Hi ngơ ngác nhìn hắn, nàng trước nay chưa từng nghe nói có đạo lý chồng giúp vợ thêm của hồi môn.

“Bạc này ngươi lấy ở đâu ra?” Nàng buột miệng hỏi.
“Làm buôn bán kiếm được.” Lý Vụ dừng một chút nói: “Sạch sẽ.”
“…… Ngươi không sợ ta cầm bạc của ngươi rồi chạy mất ư?”
“Ngươi chạy đi, lão tử ước gì ngươi chạy.” Lý Vụ nói: “Ngươi mà dám chạy thì lão tử mới có lý do bắt ngươi về rồi đánh gãy chân.”
Thấy Thẩm Châu Hi lộ ra biểu tình sợ hãi thế là Lý Vụ nhếch khóe miệng.
“Ngươi lại tin rồi, ta nói cái gì ngươi đều tin, đúng là quả dưa ngốc.

Ngoại trừ lúc trên giường, lão tử không đánh nữ nhân.”
Thẩm Châu Hi nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể để Lý Côn hoặc Lý Thước giúp ngươi đánh.”
“Ngươi thật hiểu ta.” Lý Vụ bỗng nhiên duỗi tay vò loạn búi tóc của nàng: “Đừng tự mình dọa mình nữa, mệt mỏi cả ngày rồi đi ngủ thôi.”
Cảm thụ xa lạ khiến Thẩm Châu Hi ngây ra, mãi tới khi bàn tay to kia rời khỏi đỉnh đầu mà nàng vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc đầu nàng cảm thấy Lý Vụ là kẻ đại ác, sau đó nàng cảm thấy hắn cũng không xấu như vậy.

Hiện tại nàng cảm thấy so với nàng nghĩ thì Lý Vụ còn tốt hơn nhiều.
Sau khi rửa mặt xong nàng nằm trên ổ chăn ấm áp mềm mại, trong lòng nghĩ: Về sau nàng cũng phải đối xử tốt với Lý Vụ hơn.
Ý niệm này vừa nổi lên không bao lâu thì Lý Vụ đã mặc một thân áo trong vén màn trúc đi vào.

Hắn dùng mông đẩy Thẩm Châu Hi qua một bên, lại ngó lơ biểu tình trợn mắt há hốc mồm của nàng mà cứ vậy nằm xuống.
“Ngươi…… Ngươi tới làm cái gì?!” Thẩm Châu Hi rúc vào một góc mà lắp bắp.
“Thì ngủ, ngươi không ngủ à?” Lý Vụ đúng lý hợp tình mà nhìn nàng một cái rồi nói: “Ngươi không ngủ được thì kệ ngươi.”
“Đây là giường của ta!”
“Lão tử trả tiền.”
“Chúng ta đã nói sau khi thành thân ngươi không thể chiếm tiện nghi của ta!” Thẩm Châu Hi tức đến đỏ mặt.
“Ai chiếm tiện nghi của ngươi?” Lý Vụ nói: “Ta chạm vào một đầu ngón tay của ngươi hả? Ta còn đang nói ngươi ấy, đừng có nhân lúc ta ngủ mà chiếm tiện nghi của ta.”
“Ngươi ——”
Thẩm Châu Hi tức giận đến không được, nàng vừa không muốn xuống giường để Lý Vụ bá chiếm cái giường này lại cũng không muốn để hắn được như nguyện.

Vì thế nàng đoạt chăn của hắn, một chân đá lên mông hắn.
“Đây là chăn của ta!”
Lý Vụ bùm một cái lăn từ trên giường xuống.

Hắn ngẩng đầu lên thấy Thẩm Châu Hi đã cuộn cả người trong chăn thành con nhộng rồi đưa lưng về phía hắn mà nằm.
Lý Vụ nhếch khóe miệng mỉm cười sau đó lại bò lên giường nằm ở đó.
“Chờ ta ngủ rồi ngươi đừng có cường bạo ta đó.”
“Ngươi nằm mơ đi! Ta thà chết cũng không thèm phi lễ với ngươi!”
“Ai mà biết được, rốt cuộc thì ta cũng trẻ tuổi lại anh tuấn, đã thế còn nhiều tiền……”
“Phì, ngươi đúng là không biết xấu hổ!”