Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 29: Chương 29







Bên cạnh thêm một người khác nên ngay từ đầu Thẩm Châu Hi khó mà ngủ an ổn.

Nhưng Lý Vụ lại không hề có chút cố kỵ nào, chỉ lát sau đã vang lên tiếng hít thở vững vàng của hắn.
Thẩm Châu Hi nghe tiếng hít thở đó thì ngủ nhanh hơn so với nàng tưởng.
Một giấc kiên định không mộng mị.
Ngày thứ hai nàng tỉnh lại thì Lý Vụ đã không còn ở bên cạnh, nàng mặc tốt quần áo, thừa dịp Lý Vụ không ở mà dẫm lên ghế dựa giấu phượng bài lên xà nhà.
Nàng mới vừa nhảy xuống thì Lý Vụ đã đi từ ngoài vào.
Thẩm Châu Hi rửa mặt xong mới ngồi xuống trước bàn nhìn Lý Vụ cởi bỏ bao lá sen cầm một cái bánh bao nhân thịt béo nhất đưa cho mình.
Nàng cắn một miếng, nước sốt lan ra, thịt dê và hồi hương đan nhau tỏa trong không khí ngon cực kỳ.
“Đây là bánh bao nhà ai thế?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Không phải mua.

Là lão Vương đầu ngày hôm qua giết dê nên sáng nay mang theo bánh bao tới cửa cho chúng ta.”
“Vì sao ông ấy phải đưa bánh cho ngươi?”
“Lúc trước trong nhà ông ta gặp cướp, bị trộm mất đồ, là ta giúp ông ta tìm về.”
Thẩm Châu Hi cái hiểu cái không mà gật gật đầu, lại cắn một miếng bánh bao thơm ngào ngạt.
“Một lát nữa ta đến Vĩnh Điền huyện một chuyến, đại khái tới trưa mới về.” Lý Vụ hai ba miếng đã giải quyết xong cái bánh thứ nhất và cầm lấy cái thứ hai.

“Cơm trưa bốn người chúng ta ăn, chuyện mua đồ ăn giao cho ngươi, muối ăn cũng sắp không có, nhớ phải mua về.”
Thẩm Châu Hi gật gật đầu, nhưng hắn lại không yên tâm nói: “Ta để Lý Côn ở lại với ngươi nhé.”
“Không cần, ngươi mang hắn cùng đi đi, sức hắn lớn có thể giúp ngươi nhiều.” Tuy Thẩm Châu Hi không biết Lý Côn có thể giúp hắn cái gi nhưng trực giác mách bảo nàng rằng Lý Vụ không phải làm thứ gì đàng hoàng.

Có Lý Côn ở bên cạnh thì hắn sẽ an toàn hơn.

Còn nàng, chỉ cần không đi mấy chỗ vắng vẻ thì ban ngày ban mặt đám khất cái kia hẳn cũng không dám quá mức làm càn.
Lý Vụ trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi không cần lo lắng đám khất cái kia, bọn chúng đã không còn ở Ngư Đầu trấn nữa.”
Thẩm Châu Hi sửng sốt: “Bọn chúng đi đâu rồi?”
Lý Vụ không trả lời câu hỏi của nàng mà nhanh chóng ăn cái bánh bao thứ hai.
“Đi sớm về sớm, đừng lắc lư ở bên ngoài.” Hắn vỗ vỗ tay sau đó đứng dậy.
Sau khi ăn sáng xong Lý Thước và Lý Côn vào sân.


Lý Vụ dặn dò nàng không được chạy loạn mấy lần sau đó mới không yên tâm mà đi ra ngoài.
Thẩm Châu Hi đưa bọn họ tới cửa thì thấy Lý Thước rạng rỡ không ngừng vẫy tay với nàng, tiếng nói vang dội: “Tẩu tử, tí gặp lại!”
Lý Côn nhìn Lý Thước rồi hắc hắc ngây ngô cười và học bộ dạng tên kia mà vẫy tay với nàng sau đó hét lên: “Heo heo, gặp lại!”
Lời còn chưa dứt hắn đã bị Lý Vụ đá vào mông.
“Gọi tẩu tử.” Lý Vụ xú mặt nói.
Lý Côn xoa mông, tủi thân gọi: “Tẩu tử.”
Thẩm Châu Hi bị bọn họ gọi như thế thì mặt đỏ thẫm, cũng vẫy tay như đuổi ruồi.

Nàng nhìn tầm mắt như chờ mong của Lý Vụ sau đó do dự một lát mới nói: “…… Về sớm một chút.”
Lý Vụ nhếch miệng cười nói: “Được.”
Sau khi Lý Vụ đi rồi Thẩm Châu Hi về phòng thu dọn một phen.

Đây là lần đầu tiên nàng gánh vác nhiệm vụ ra cửa vì thế cực kỳ nhiệt tình.

Nàng kiểm tra thật cẩn thận cửa sổ, cửa chính rồi mới đóng cửa sân đi ra ngoài.
Con đường từ nhà Lý Vụ tới chợ nàng đã rất quen thuộc.

Ngẫu nhiên thấy phân trâu hoặc ngựa trên đường nàng cũng có thể mặt không đổi sắc mà vòng qua một bên.
Cách đó không xa có nhà nông bốc lên khói bếp, không biết nhà ai đang chưng màn thầu, một mùi thơm mềm phiêu tán trong không khí.
Ở ruộng nước hai bên có nông dân đang khom lưng làm đồng, bọn họ thấy Thẩm Châu Hi thì mặc kệ nàng có quen họ hay không cả đám đều nhiệt tình chào hỏi.
“Lý nương tử đi trấn trên họp chợ sao?”
“Lý nương tử, rượu và thức ăn hôm qua đúng là quá ngon!”
“Lý nương tử……”
Thẩm Châu Hi thụ sủng nhược kinh, không ngừng dùng gương mặt tươi cười đáp lại.
Ở trong ấn tượng của nàng thì nông dân chính là đám người đánh phá hoàng thành ngày ấy.

Bọn họ ngang ngược hung ác, không biết chữ, căn bản không biết cái gì gọi là trung quân ái quốc.

Bọn họ giống như dã thú, tàn nhẫn khát máu.


Nhưng hiện tại nàng nhìn những người này thì lại chỉ thấy bọn họ chăm chỉ, giản dị, ôn hòa, giống như con trâu dịu ngoan, so với trong ấn tượng của nàng thì khác hẳn.
Chuyện tới hiện giờ Thẩm Châu Hi đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

Từ khi ra khỏi cung đến nay nàng phát hiện mình có rất nhiều thành kiến, cùng nhận thức sai lầm.

Có lẽ đây là vì sao các bậc thánh hiền nói đọc vạn quyển sách phải đi ngàn dặm đường.
Thẩm Châu Hi đi vào chợ, trên đường trước sau cực kỳ náo nhiệt.
Người đi trên đường đều mang theo sức sống hừng hực làm Thẩm Châu Hi nhớ tới cỏ dại trong đất.

Tuy tụi nó không nở những đóa hoa mỹ lệ nhưng so về sức sống thì chúng nó lại không thua bất kỳ loài cây nào khác.

Thẩm Châu Hi theo con phố đi về phía trước, tâm tình của nàng lúc này khác với mấy lần trước.

Nàng tò mò nhìn đông nhìn tây, ghi nhớ mỗi cửa hàng và cảnh vật đặc thù mình đi qua.
Lúc đi ngang qua quán điểm tâm nàng mua bánh khoai sọ Lý Côn thích ăn nhất.

Dưới sự đề cử của bà chủ nàng tiện thể mua thêm hai cái bánh hoa hồng thơm lừng.
Sau khi thanh toán tiền nàng xoay người, thiếu chút nữa đụng phải xe bò đưa hàng cho quầy thịt.

Ba cái đầu heo trừng mắt nhìn nàng, Thẩm Châu Hi lui về phía sau một bước để tránh xe bò đi quá sát.

Đại nương ngồi trên xe thấy vậy nở nụ cười với nàng nói: “Nương tử không sợ đầu heo nữa hả?”
Lúc này nàng mới nhận ra vị đại nương này chính là chủ quầy thịt nàng gặp lần đầu tiên tới chợ.
Nàng ngượng ngùng cười nói: “Không sợ.”
“Mọi việc đều có lần đầu tiên, xem nhiều rồi thì tự nhiên sẽ không sợ.” Lão bản nương cười nói: “Lần đầu tiên ta giết heo cũng sợ tới mức ngủ không yên.”
Một trung niên nam tử đang dùng trà ở một bên nghe vậy thì cười nói: “Phan đại nương, ngươi cũng có lúc sợ tới mức ngủ không yên cơ à?”
“Cút ngay!” Phan đại nương cười mắng: “Dám lấy lão nương ra nói giỡn, cẩn thận lão nương làm cho ngươi ăn không hết gói đem đi đó!”
Quán trà vang lên tiếng cười.

Xe bò chậm rãi rời đi, Thẩm Châu Hi cũng đi tới nhà tiếp theo.
Trên chợ cái gì cũng có, Thẩm Châu Hi đứng trước một cửa hàng vỉa hè bán đậu tắm.

Từng bát đậu tắm rực rỡ muôn màu bày ra, phía trước người ta dùng màu đỏ vẽ hình minh họa.

Thẩm Châu Hi nhìn thì không hiểu, phụ nhân bán hàng thấy nàng xem cũng lập tức nhiệt tình hỏi: “Nương tử muốn mua đậu tắm loại gì?”
“Bà có những loại đậu tắm nào?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Đây là đậu tắm hoa đào, tất đậu, đây là……” Phụ nhân một hơi giới thiệu bảy tám loại đậu tắm, Thẩm Châu Hi ngửi mùi, lại dùng ngón tay thử sau đó chọn một loại đậu tắm dùng rửa mặt rồi hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Phụ nhân kia chuyển tròng mắt rồi hét: “Hai lượng bạc một bát.”
Thẩm Châu Hi cũng coi như đã hơi hiểu giá hàng của Ngư Đầu huyện thế nên vừa nghe thế nàng đã nhíu mày hỏi: “Đắt thế ư?”
“Không đắt!” Phụ nhân kia khoa trương nói: “Ánh mắt tiểu nương tử thật tốt, ngươi chọn chính là loại đậu tắm tốt nhất, thứ này đương nhiên càng tốt thì càng đắt.

Ta cũng có loại rẻ hơn, ngươi xem đậu tắm mùi bồ kết này chỉ cần 15 văn một bát, nhưng khẳng định cô nương sẽ chướng mắt.”
“Thật vậy chăng? Ta lại nhìn trúng nói.” Thẩm Châu Hi nói: “Cho ta ba bát đậu tắm bồ kết.”
Phụ nhân kia đờ ra: “Nhưng đây là thứ dùng để giặt quần áo, mặt tiểu cô nương ngươi non mịn như thế nếu dùng cái này lên mặt thì sợ là khuôn mặt nhỏ sẽ bị hủy hoại đó ——”
“Vì sao?”
“Đương nhiên là bởi vì bồ kết khiến da bị thương……”
“Tắm đậu khiến da bị thương mà bà còn dám bán?” Thẩm Châu Hi nói: “Huyện lệnh có biết bà bán đậu tắm như vậy không?”
“Huyện lệnh…… cái này…… Cũng không phải bị thương da, chỉ là……” Phụ nhân lắp bắp nói: “Chỉ là những đậu tắm khác có hiệu quả dưỡng nhan tốt hơn.

Giống như đậu tắm hoa hồng này ta nói ngươi chỉ cần dùng ngày hai lần thì bảo đảm mặt ngươi sẽ trắng nõn sạch sẽ, sờ lên giống trứng gà bóc vậy.”
“Vậy sao bà không dùng?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Ta…… Ta đang dùng mà.” Phụ nhân nói.
“Vậy vì sao mặt bà lại không hề giống như trứng gà bóc?” Thẩm Châu Hi hồ nghi nhìn khuôn mặt đầy tàn nhang của bà ta.
“Ta chỉ nói thế thôi…… Không hẳn là ngươi dùng xong sẽ thật sự có da đẹp như trứng gà bóc, ngươi hiểu không?”
“Ta không hiểu.”
“……”
“Lúc thì bà nói đậu tắm sẽ hại da, lúc lại có có tác dụng dưỡng nhan, nhưng mỗi lần bà nói xong sẽ lại tự phủ nhận.

Những thứ này vừa không tổn hại da nhưng cũng không có tác dụng dưỡng nhan.” Thẩm Châu Hi cả giận nói: “Loại đậu tắm không có tác dụng gì này mà bà cũng dám bán cho ta giá 2 lượng bạc hả?”
“Sao lại không có tác dụng gì? Ít nhất tụi nó cũng có tác dụng làm sạch chứ!”
“Chỉ có tác dụng làm sạch thì đậu tắm bồ kết có khác gì cái này?”
“Tiểu nương tử nhà ngươi, ta sợ ngươi rồi.

Ngươi muốn đậu tắm này ta sẽ chỉ lấy ngươi một lượng thôi vậy!” Phụ nhân phất tay nói.

“Công hiệu đều giống nhau, vì sao giá không giống nhau?”
“500 văn!”
“Ta muốn nói với mọi người đậu tắm của bà rõ ràng chỉ có công hiệu làm sạch nhưng giá lại hoàn toàn khác nhau……”
“30 văn! Không thể ít hơn!”
“Lúc trước bà lừa ta, vì thế phải thêm cho ta một bát đậu tắm bồ kết nữa.”
“…… Được!” Phụ nhân kia cắn chặt răng, ngồi xổm xuống gói đậu tắm cho nàng, vừa làm vừa nói: “Tiểu cô nương, lần sau mặc cả thì mặc cả, đừng vòng vèo nhiều như thế chứ.”
“Ta mặc cả lúc nào?” Vẻ mặt Thẩm Châu Hi mờ mịt: “Ta chỉ đang giảng đạo lý với bà, gạt người là không đúng.”
Thẩm Châu Hi cầm đậu tắm rồi đi tới chỗ mọi người đang chen chúc, nơi đó có tiếng nông dân lớn tiếng rao báo đồ ăn.

Nàng nhìn đến hoa cả mắt, đống rau cỏ đó cái nào cũng xanh mượt, nàng lại không gọi nổi tên một thứ.
Thẩm Châu Hi ngừng trước một quầy hàng rồi hỏi: “Hành tây bao nhiêu tiền?”
Lão nông ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi nói: “Cô nương, đây là cọng hoa tỏi non.”
“…… Ta chính là hỏi cọng hoa tỏi non.” Thẩm Châu Hi đỏ mặt chống chế.
Mua cọng hoa tỏi non xong Thẩm Châu Hi lại mua một miếng thịt ở cửa hàng cạnh đó.

Người trong trấn đều biết nàng là vợ của Lý Vụ vì thế bọn họ rất thân thiện, lại cho nàng giá cả bình dân.
Nương mua đồ ăn Thẩm Châu Hi ở chợ rau không ngừng hỏi “Đây là cái gì”, bất tri bất giác hai tay nàng đã nhiều đồ ăn tới độ rốt cuộc không vác nổi nữa.
Nàng chưa đã thèm mà rời khỏi chợ rau.
Sau khi về nhà nàng bỏ đống thịt thà rau dưa vào trong bếp.

Nàng sợ đống rau héo trước khi Lý Vụ về thế nên cố ý tìm một cái lu và bỏ rau vào đó sau đó thêm nước.

Từ xa nhìn vào đống cọng hoa tỏi non trông cực kỳ tươi tốt, cũng rất có tư vị.
Làm xong mấy cái này nàng lại vòng đến hậu viện thu quần áo khô.

Lúc sau nàng nhàn rỗi không có việc gì thì đi tưới nước cho cây hoa quế trong sân.
Thẩm Châu Hi ngồi xổm trước cái cây rồi thì thầm: “Mày bao nhiêu tuổi rồi mà sao còn nhỏ thế này…… Trước kia ta có gặp anh em của mày, nó to gấp ba lần mày đó……”
Tưới xong cho cây hoa quế nàng quay lại phòng ngủ tìm cuốn thi tập mới mua.

Thơ trong đó nàng đã xem từ lâu nhưng vẫn đọc rất hăng say.

Mặt trời trong lúc ấy cũng ngày càng cao, lúc nàng cảm thấy hơi đói bụng thì bên ngoài rào tre vang lên tiếng nói chuyện của Lý Vụ và Lý Thước.
Thẩm Châu Hi nhảy dựng lên, vội cầm chổi lông gà mình mới mua đi ra ngoài đón.