Tạ Văn Từ sắc mặt cứng đờ, tay cầm cái ly dừng lại nửa đường, tiến cũng không được lui cũng không xong.
Diệp Sanh đè nén sự cáu kỉnh bực bội trong lòng, giọng điệu hờ hững, ngắn gọn vào thẳng vấn đề: "Hoàng Di Nguyệt bảo tôi đến gặp cậu. Đi thôi, đến Tạ gia."
Tạ Văn Từ sắc mặt tái xanh, cuối cùng hắn ta tức giận đến mức mặt mũi tối tăm, hỏi: "Cậu chính là Diệp Sanh?"
"Ừ, là tôi."
Một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Tạ Văn Từ không phối hợp. Diệp Sanh không có bất kỳ thiện cảm nào với các thành viên trong nhà họ Tạ, nguyên tắc đối xử tốt với người khác lại một lần nữa bị loại bỏ.
Cậu mở điện thoại xem giờ, lại tắt đi, sau đó nói: "Ký túc xá của tôi có thời gian kiểm soát ra vào là mười hai giờ tối, nếu cậu hôm nay không rảnh thì trở về nói cho Hoàng Di Nguyệt. để hôm khác bà ta giao đồ đến trường của tôi. Tôi sẽ không chủ động đến lần thứ hai. Bà ta biết tôi là một kẻ lập dị và tôi có thể làm được những gì."
Hoàng Di Nguyệt biết cậu có mắt Âm Dương, có thể thấy cô hồn dã quỷ. Cho nên từ nhỏ đến lớn, ngoài chán ghét ra, còn có cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy những thứ bẩn thỉu. Hoàng Di Nguyệt văn hóa không cao, mê tín quỷ thần. Câu nói này của cậu có thể làm bà kinh hồn táng đảm.
Ôi, bà sợ cậu sẽ gọi đến cho bà một đứa tiểu quỷ.
Diệp Sanh giật giật khóe miệng một cách mỉa mai.
Mẹ ruột với cậu mà nói thật giống hai chữ nguyền rủa.
Tạ Văn Từ nhìn thiếu niên lạnh lùng trước mặt, nửa ngày không nghẹn ra được một câu.
Đám phú nhị đại phía sau hắn cũng không nói một câu.
Mập mạp mở di động ra ghi hình lại đã quên tắt nên đem toàn bộ cảnh Tạ Văn Từ và Diệp Sanh giằng co ghi lại rành mạch.
Ngoại hình của Tạ Văn Từ là một cậu em trai hàng xóm dễ thương, với khuôn mặt này, hắn đã lọt vào trong vòng một cách thuận lợi và có vô số người hâm mộ trên mạng. Tuy nhiên, khuôn mặt thanh tú đã hoàn toàn bị nghiền nát khi đối mặt với một con người thực sự lạnh lùng và tinh xảo.
Ngoại hình, khí chất, quần áo, tất cả các khía cạnh.
Thấy hắn không nói chuyện, Diệp Sanh thần sắc lạnh nhạt, quay đầu rời đi.
Nếu đây là điều mà Hoàng Di Nguyệt muốn cho cậu thấy, thì bà ta thực sự đã tự đào một cái hố lớn cho mình.
"Dừng lại!"
Tạ Văn Từ lập tức tức giận nói. Hắn ta không thể tin được - sao Diệp Sanh dám làm vậy? Con trai của một tiểu tam, một mảnh rác đến từ núi Âm Sơn, có gan lên mặt với hắn!
Diệp Sanh không quay đầu lại và phớt lờ anh ta.
Tạ Văn Từ trong bụng toàn những lời ác độc và ác ý và gần như nguyền rủa thiếu chút nữa mắng ra khỏi miệng, nhưng khi nghĩ đến yêu cầu ghê tởm của Tần gia, hắn đột nhiên kìm lại và nắm chặt tay. "Tôi đưa cậu đi Tạ gia." Tạ Văn Từ thỏa hiệp mở miệng nói, "Hoàng Di Nguyệt hôm nay đi ra ngoài, đến khoảng mười giờ tối mới trở về, tôi đưa cậu đi."
Diệp Sanh vừa đi ra dừng bước chân lại, cau mày.
Mười giờ.
Quay đi quay lại là đủ.
Sau khi Tạ Văn Từ đi theo Diệp Sanh ra ngoài, những người còn lại trong quán bar đều có phản ứng.
Tên mập mạp muộn màng tắt camera điện thoại, miệng lẩm bẩm "Mình sẽ ổn thôi".
Chủ nhân của bữa sinh nhật Vương Cao Dương nuốt nước miếng, sau đó quay đầu trợn mắt chộp lấy điện thoại di động của mập mạp: "Mày vừa quay video à?"
Mập mạp gật đầu: "Tạ Văn Từ yêu cầu, tao liền quay lại."
Vương Cao Dương nhanh chóng thúc giục: "Gửi cho tao."
Biết sở thích của hắn ta, tên mập mạp cảnh giác thận trọng nói: "Mày đang làm gì vậy, mày coi trọng hắn?"
Vương Cao Dương lộ ra nụ cười hứng thú trên khuôn mặt đáng khinh của hắn ta: "Mày không thấy thú vị sao?"
Mập mạp cảm thấy hắn thật là vì sắc mà tự treo một cây đao trên đầu mình: "Đây là người Tạ gia muốn tặng cho Tần lão gia."
Vương Cao Dương: "Tao biết, nhưng là Tần lão gia không có hứng thú với đàn ông, tao có đùa giỡn cũng không thành vấn đề."
Một thanh niên yếu ớt vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Nhưng tôi cảm thấy hắn không giống như một người dễ trêu chọc."
Lúc này, Vương Cao Dương đã đoạt lấy điện thoại di động của tên mập mạp và bấm vào video.
Mở đầu là câu nói "Tạ Văn Từ" lạnh lùng đến mức tận cùng của Diệp Sanh. Thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, lại như móc câu quấn vào lòng người.
Vương Cao Dương tâm ngứa: "Một tên nhà quê không có quyền không có thế, có thể có cái gì không dễ chọc."
Người thanh niên gầy yếu lắc đầu nói: "Hắn đến từ Âm Sơn, cậu quên rằng ngoại trừ xuất thân nghèo khó, Âm Sơn cũng nổi tiếng về tỷ lệ tội phạm."
"Tính chất tội phạm trên người hắn ta rất rõ ràng." Anh ta nhấp một ngụm rượu, ánh mắt phức tạp nói: "Hơn nữa quần áo trên người hắn ta là do Stephen thiết kế. Nhà thiết kế nổi tiếng người Thụy Điển này chỉ vì vài vị khách hàng cố định phục vụ, Tạ gia không có trong danh sách khách hàng."
Tên mập mạp sửng sốt: "Chết tiệt, Stephen? Tao biết, mẹ tao rất mê ông ta, mỗi sản phẩm được thiết kế đều vô giá, một chiếc khăn vuông cũng đáng giá mấy vạn dollar Mỹ."
Quai hàm của hắn ta sắp rớt ra ngoài vì kinh ngạc: "Anh nói toàn bộ quần áo trên cơ thể của hắn ta đều do Stephen thiết kế?!"
Người thanh niên gầy gò nói: "Đúng vậy."
Tên mập mạp cho rằng mình là thiên tài nên cố gắng hình dung ra ngữ cảnh xảy ra nó. Ngay lập tức, đồng tử của hắn ta run lên, hắn ta lớn giọng nói: "Mẹ kiếp, vậy là hắn ta giật được bộ đồ này sao? Hắn ta phải là người vừa nghèo và điên mới có chuyện ai cũng dám giật. Khách hàng của Stephen nào là nhân vật đơn giản. Hắn ta đâm đầu vào họng súng à."
Người thanh niên gầy yếu: "..."
Mặc dù anh ta rất muốn phản bác cái suy luận này, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp để giải thích. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh thực sự cảm thấy rằng những gì tên mập mạp nói có lý.
Cả hai cùng rùng mình.
Vương Cao Dương vẫn đang xem video.
Trên màn di động, khuôn mặt của Diệp Sanh được ánh sáng và bóng tối phác thảo một cách lạnh lùng và sắc nét.
Hắn ta thèm nhỏ dãi đến nỗi gần như nhìn chằm chằm xuyên qua màn hình.
Sau một lúc lâu, Vương Cao Dương rốt cuộc miễn cưỡng tắt điện thoại, sau đó cười với hai người bạn của mình: "Tao muốn theo đuổi hắn."
Theo đuổi một sinh viên đại học nghèo không có quyền và thế lên giường, hắn thật đúng là quá có kinh nghiệm.
Mập mạp: "..."
Người thanh niên gầy yếu: "..."
Mập mạp ân cần khuyên bảo: "Mày không còn là vì sắc treo trên đầu một cây dao mà là vì sắc treo trên đầu một khẩu súng."
Vương Cao Dương cười lạnh: "Tao xem ra mày chỉ là lo lắng mà thôi. Tạ gia cùng Tần gia kết giao, khó tránh khỏi thân cận, quần áo của hắn có khả năng là do Tần gia tặng. Dù sao nếu có người muốn gả cho một lão già, quá khó coi cũng không được."
Mập mạp suy nghĩ một chút, đột nhiên ý thức được: "Mày nói đúng."
Thanh niên gầy yếu giật giật khóe miệng, lại uống một hớp rượu, không nói nữa. Vốn dĩ họ là bạn rượu khuyên không được cũng đành kệ.
Nếu như tên kia thật sự khó chọc, Vương Cao Dương xứng đáng, nếu tên kia là hổ giấy, sau này bọn họ sẽ càng có nhiều việc vui xem.
Dù sao cũng chỉ là xem kịch thôi.
*
Tạ Văn Từ không có bằng lái xe, hắn quen được người bảo hộ, luôn được ai đó đưa đón. Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tái xanh, vốn định đi gọi lốp dự phòng lại đây, nhưng nghĩ đến vừa rồi người trong phòng nhìn bộ dáng Diệp Sanh, hắn tức giận lựa chọn gọi quản gia. Hôm nay không phải lúc, hắn ăn mặc không đẹp.
Diệp Sanh toàn bộ hành trình không nói gì cả, cậu nhìn màn đêm náo nhiệt ở khu ăn chơi phồn hoa sáng lạn ban đêm, trong mắt cậu đầy vẻ không kiên nhẫn, cậu chỉ muốn quay lại và tiếp tục lăn lộn trên giường của mình.
Tài xế của Tạ gia nhanh chóng đến.
Cơn tức giận bị kìm nén của Tạ Văn Từ lại nổi lên, muốn lên xe và chế giễu Diệp Sanh một phen.
Ai ngờ, Diệp Sanh mở ghế phụ ra ngồi vào, không ngẩng đầu lên, sau khi vào thì cúi đầu nghịch điện thoại di động, giống như không muốn cùng hắn có bất kỳ liên hệ nào.
"..."
Tạ Văn Từ cảm thấy chính mình mở miệng nói chuyện với hắn thật lãng phí, vì vậy bực bội mở điện thoại, đăng nhập Weibo, ác ý đăng một post nhỏ.
【Hôm nay con trai của dì Hoàng được đưa đến Hoài Thành. Dì Hoàng nói rằng con trai bà sống ở Âm Sơn từ khi còn nhỏ và không biết gì, vì vậy bà nhờ tôi đưa hắn đến làm quen một chút trong nhà. Tôi đến gặp anh ấy, anh ấy có vẻ rất không thích tôi, anh ấy cứ cảnh giác nhìn tôi, lúc nào cũng nói những điều kỳ lạ, hỏi tôi điện thoại di động của tôi bao nhiêu tiền, giày bao nhiêu tiền. Sau khi đưa anh ta vào nhà, tôi phát hiện anh ta ăn cái gì còn thích giấu đi ăn, vào phòng lấy đồi của tôi, mặc quần áo của tôi cũng coi như là chuyện đương nhiên. Tôi rất khó chịu, nhưng không biết phải nói với anh ta thế nào.】
Đây thực sự là những gì hắn ta tưởng tượng Diệp Sanh sẽ trông như thế nào.
Tự ti, tham lam, nhạy cảm, tồn tại như một chú hề.
Người hâm mộ Weibo của hắn ta rất tích cực và rất nhiều câu trả lời làm hắn vừa lòng đã xuất hiện trong một thời gian ngắn.
Các bình luận trên top đều là từ tất cả các fan cứng.
【 Kẻ lấy đồ đi một cách bừa bãi thật là ghê tởm. Điển hình là ta nghèo ta có lý. 】
【 Từ bảo bảo thật tốt bụng, để cho một đứa con của tiểu tam tiến cửa vào đã rất coi trọng hắn, còn có mặt mũi coi mình là chủ nhân. 】
【 Âm Sơn? Có một nói một, không phải nói phóng đại, người đến từ Âm Sơn tính cách ít nhiều có phần ghê tởm. 】
【 Thỉnh đồ hạ lưu low rời xa bạch phú mỹ tiểu thiếu gia của chúng ta 【loa】 Thỉnh quỷ nghèo rời xa tiểu thiên nga của chúng ta. 【loa】 】
Tạ Văn Từ hài lòng mỉm cười, mối hận trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan. Thách thá𝑛h tì𝐦 được ﹛ TR𝑢𝘔T R𝖴𝙔𝗲N﹒V𝑛 ﹜
Diệp Sanh đã quen với việc đem thời gian tận dụng từ lâu, trên đường đến Tạ gia, cậu chủ động liên lạc với Hạ Văn Thạch và nói rằng cậu có thể đi làm vào ngày mai.
Hạ Văn Thạch đã mở một ngôi nhà ma sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy miễn cưỡng cũng được coi là một ông chủ mới thành lập, anh ấy hận không thể đào tim đào phổi mà đối đãi tốt với nhân viên của mình. Anh ta thành lập một nhóm gọi là 【 Nhóm làm việc trong nhà ma dọa bạn 】, ngoài cậu và Hạ Văn Thạch, còn có một cô gái avatar là một bông hoa nhỏ màu vàng.
【 Hạ Văn Thạch: Rải hoa rải hoa rải hoa, chào mừng người mới đến ~! Xoay vòng vòng xoay vòng vòng xoay vòng vòng, chào mừng đàn em gia nhập đại gia đình yêu thương của chúng ta~! 】
Diệp Sanh: "..."
Cậu thoát khỏi giao diện trò chuyện, lập tức muốn mở lại phần mềm tuyển dụng để tìm việc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ở góc dưới bên phải, cậu liền im lặng trở về.
Quên đi, việc kiếm tiền và đổi điện thoại quan trọng hơn.
Diệp Sanh cứng rắn mà đánh chữ.
【 Diệp Sanh: Tiền bối, ngày mai khi nào thì em đi làm. 】
【Hạ Văn Thạch: Em có thể đi làm bất cứ lúc nào, Kỳ Kỳ đang ở trong cửa hàng, em chỉ cần tìm cô ấy là được. Hai ngày nay anh không ở Hoài Thành. 】
【 Diệp Sanh: Anh không phải ở Hoài thành sao? 】
【 Hạ Văn Thạch: Đúng vậy, anh đang phát sóng trực tiếp chuyện thần quái trong nhà ma để kiếm tiền và trả lương cho các em. 】
Phát sóng trực tiếp thần quái???
Diệp Sanh: "..."
Lần này cậu thực sự rời khỏi giao diện trò chuyện và lại bắt đầu tìm kiếm công việc mới.
Nhưng Hạ Văn Thạch thực sự rất nhiệt tình, và điên cuồng gửi tin nhắn cho cậu, và điện thoại của cậu rung lên không ngừng.
Diệp Sanh đã xem qua các công việc bán thời gian nhưng không tìm thấy công việc nào phù hợp, khi cậu quay lại giao diện, Hạ Văn Thạch đã gửi hơn chục bức ảnh. Trong bức ảnh, anh ấy chen chúc với vài người trong một căn nhà nhỏ tối tăm, cả nam và nữ đều cầm gậy selfie trên tay, có vẻ như một nhóm người đang cùng nhau thực hiện một chuyến phiêu lưu thần quái.
【 Hạ Văn Thạch: Không uổng phí anh đã thử mọi cách để lẻn vào biệt thự giết người này. Trước khi anh bắt đầu phát sóng, số người trực tuyến chỉ có 100 hiện tại mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp đã vượt quá 50.000. Đây chỉ là một góc để trở thành một bá chủ. 】
【Hạ Văn Thạch: Uuuuuuuuuuuuuuuuu, anh nhất định sẽ làm việc chăm chỉ và trả lương cho em 【nắm tay lại】. 】
...Có lẽ đây là nỗi đắng cay của mọi ông chủ công ty mới thành lập.
Diệp Sanh thở phào nhẹ nhõm, cậu không muốn để ý đến việc làm ăn của ông chủ khó khăn ra sao, mà chỉ muốn chú ý đến tương lai của chính mình.
【 Diệp Sanh: Ông chủ, em không thể làm npc, nhưng có thể làm quét dọn, người chuẩn bị đạo cụ, thu ngân. Nếu nhà ma thiếu người, em có thể làm mọi thứ trước. 】
Bởi vì tiền lương của Hạ Văn Thạch thực sự cao.
【 Hạ Văn Thạch: Oa, đàn em, em thật có bản lĩnh. Anh thực sự đã tìm thấy một kho báu! Đừng lo lắng, nhân viên thu ngân và NPC đã có người làm, đó là học sinh năm hai của trường em. Để các em có thể làm quen với nhau, Kỳ Kỳ mau ra đây hoan nghênh người mới Kỳ Kỳ @Hoàng Kỳ Kỳ. 】Hắn @ nửa ngày không ai phản ứng.
【 Hạ Văn Thạch: Người đâu! Chết đi đâu vậy! @Hoàng Kỳ Kỳ @Hoàng Kỳ Kỳ 】
Cô gái tên Hoàng Kỳ Kỳ cuối cùng cũng nổi giận, nhưng cô ấy thiếu hứng thú, miễn cưỡng chào đón Diệp Sanh.
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Xin chào đàn em, chào mừng đến với ngôi nhà ma【cười】【chào mừng】【pháo】】
Sau đó nói với Hạ Văn Thạch.
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Ông chủ, em xin lỗi, hôm nay tâm trạng em không tốt. Mấy người nói chuyện trước đi, ngày mai em sẽ giải thích cho cậu ấy về ngôi nhà ma khi cậu ấy đến. 】
【 Hạ Văn Thạch: Em bị sao vậy? 】
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Bạn thân của em và bạn trai của em đã cãi nhau. 】
Diệp Sanh: "?"
Cậu mơ hồ có dự cảm xấu.
【 Hạ Văn Thạch: Hả? chuyện gì đã xảy ra thế? 】
【Hoàng Kỳ Kỳ: Ai, họ đã chiến tranh lạnh được ba ngày rồi. Hai người phải chuyển tin nhắn qua tôi khi trò chuyện, tôi kẹp ở giữa thật khó làm người mà. 】
Diệp Sanh khẳng định. Đây là người phụ nữ "đứng bên cạnh" trên đài phát thanh.
【 Hạ Văn Thạch: Này, chuyện này có bao lớn, em để họ lùi một bước vì mặt mũi của em. 】
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Nhưng mặt mũi của em không dùng được, bạn thân em kiên quyết yêu cầu bạn trai của em mang lễ vật đến đích thân xin lỗi cô ấy, nếu không sẽ không nói chuyện này nữa. 】
Diệp Sanh cảm thấy việc gia nhập ngôi nhà ma này và gặp gỡ hai người này thực sự là đụng vào một cú hích thật sự. Cậu cụp mắt xuống và gõ chữ một cách vô cảm.
【 Diệp Sanh: Chị, có hay không có một loại khả năng. Bọn họ có chuyện gì đó với nhau, chị là người ngoài cuộc không có phương tiện nhúng tay. 】
Cô nên đứng bên cạnh và tránh xa hai người này một chút.
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Woooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo oooooooooooooo, đàn em, chị phải làm sao đây 】
Diệp Sanh không giỏi đối nhân xử thế, càng không nói đến việc xử lý mối quan hệ phức tạp giữa nam và nữ trên đời này, vì vậy cậu không nói nữa.
Nhưng Hạ Văn Thạch đã bị cậu đánh thức và phản ứng lại.
【 Hạ Văn Thạch: Mẹ kiếp, Kỳ Kỳ, anh thấy đầu em có chút xanh. 】
【Hoàng Kỳ Kỳ: Cái gì? 】
【Hạ Văn Thạch: Bạn trai của em và bạn thân của em có gì đó không ổn. Họ có liên kết với nhau sau lưng em không?! 】
【Hoàng Kỳ Kỳ: Không thể nào, nhưng em và bạn trai của em đã đi dạo trên cầu vòm của Hồ Tình Nhân vào tháng trước, anh ấy yêu em là thật QAQ】
【 Hạ Văn Thạch: Hả? Đi lại một lần đi, có lẽ hôm đó con ma nước trong hồ đang ngủ. 】
Diệp Sanh: "..."
Diệp Sanh: "............"
Người đầu tiên Diệp Sanh gặp khi rời khỏi núi Âm Sơn là Ninh Vi Trần, sau đó là Trình cục trưởng, một nhóm người từ Cục Phi tự nhiên và Lý quản gia. Không ai là người dễ đối phó.
Bây giờ trở lại thế giới hiện thực, xem cuộc trò chuyện giữa hai người này, cậu có một cảm giác thế giới rực rỡ ma huyễn.
Hạ Văn Thạch và Hoàng Kỳ Kỳ thảo luận rất lâu, cuối cùng đập gạch đóng ván, nhờ Hoàng Kỳ Kỳ đưa bạn trai của cô ấy đi bộ qua cây cầu một lần nữa, xử lý tên cặn bã trước rồi mới đến bạn thân trà xanh.
Hoàng Kỳ Kỳ hơi rụt rè.
【Hoàng Kỳ Kỳ: Lão đại, anh cho rằng hồ tình nhân thật sự có quỷ sao】
【 Hạ Văn Thạch: Anh không biết. Nếu anh biết trong Hồ Tình Nhân có ma quỷ, anh đã sớm cầm di động ngồi xổm ở đó rồi, thật sự gặp quỷ có thể tạo ra một cơn sóng nhiệt độ lớn. 】
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Vậy nếu anh ta nói dối và thực sự bị quỷ nước kéo xuống thì sao? Em có chút sợ hãi QAQ. 】
【 Hạ Văn Thạch: No, em gái. Tuy rằng anh là đàn ông nhưng anh muốn nói cho em là đau lòng cho bọn đàn ông sẽ bắt đầu cho bất hạnh của phụ nữ. Bọn tra nam cứ cho tụi nó đi gặp quỷ đi. 】
Diệp Sanh không tham gia cuộc trò chuyện của họ, cậu không muốn biểu đạt ý kiến với loại chuyện này.
Cậu thoát khỏi giao diện và tìm kiếm Cầu vòm ở Hồ Tình Nhân, khi nghe thấy nó trên đài phát thanh, cậu không nhận ra rằng đây là một phần của Đại học Hoài An. Theo kết quả tìm kiếm, xác thực có người chết ở Hồ Tình Nhân, nhưng phần lớn là do tắm biển vào mùa hè chết đuối, không có chuyện nửa đêm bị ma nước giết chết. Chỉ là những người chết này về cơ bản đã chơi trò kiểm chứng chân tướng, nên chuyện kỳ cục này càng trở nên thần bí mơ hồ.
Diệp Sanh, người cực kỳ chắc chắn rằng có ma quỷ trên đời, tắt điện thoại, đưa mắt nhìn xuống bụng và hơi cau mày.
Mọi chuyện với cái Thai Nhi không suôn sẻ như cậu nghĩ.
Đứa em gái rất im lặng, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng trong bụng mình có thứ gì đó, rất nhẹ nhưng lại rất lạnh.
Chẳng mấy chốc xe đã đến Tạ gia.
Biệt thự của Tạ gia nằm trong khu vực giàu có nổi tiếng của Hoài Thành.
Diệp Sanh bỏ qua cảnh quan, các tòa nhà và đài phun nước ở đây, và bước vào nhà sau khi xuống xe. Tạ Văn Từ buộc phải nuốt lời mỉa mai vào trong, tức giận đến mức đá mạnh vào cửa xe.
Khi Diệp Sanh đi vào, Hoàng Di Nguyệt vừa mới trở về, trên người bà ta vẫn còn mang theo một mùi hương từ chùa miếu. Nhìn có vẻ như bà ta đã đi bái lễ Phật.
Người phụ nữ bước nhanh ra khỏi nhà, tuổi đã gần bốn mươi, nhưng vẫn không che giấu bộ dạng lòe loẹt, khi nhìn thấy Diệp Sanh, trong mắt rõ ràng lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che đậy lại, khuôn mặt được duy trì gượng cười một cách mất tự nhiên.
"Sanh Sanh."
Quần áo trang điểm của Hoàng Di Nguyệt đầy trang sức, vị quý phu nhân này thích xa xỉ như vậy đã mười năm như một.
Diệp Sanh nói "Tôi đã đến, đưa cái hộp cho tôi."
Hoàng Diệc Nguyệt mấp máy môi: "Con theo mẹ lên lầu."
Diệp Sanh gật đầu và bước lên lầu.
Hoàng Di Nguyệt nhìn thiếu niên xa lạ mà quen thuộc từ phía sau, cảm thấy có chút không chân thực như thể năm tháng đã trôi qua.
Nàng còn nhớ rõ bộ dáng Diệp Sanh khi vừa mới sinh ra, quỷ dị đáng sợ, máu me đầm đìa. Bà hét lên khi lần đầu tiên nhìn thấy nó.
Không ngờ, thời gian như con dao khắc, mài dũa một đứa trẻ sinh non như khỉ gầy guộc thành ra bộ dáng như bây giờ.
Hoàng Di Nguyệt nói: "Hãy đến căn phòng trong cùng ở tầng ba."
Cửa phòng không đóng, sau khi Diệp Sanh bước vào, cậu gần như cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy cách bố trí của căn phòng. Treo trên tường là bức ảnh Hoàng Di Nguyệt ôm cậu khi cậu còn nhỏ. Nó có lẽ là bức ảnh duy nhất, cậu không biết làm thế nào mà bà ấy đào nó ra.
Sau khi đóng cửa lại, Hoàng Di Nguyệt cay đắng nói: "Sanh Sanh, mẹ đã nghĩ về con trong suốt những năm qua."
Diệp Sanh nói, "Bà vẫn còn nửa giờ."
Hoàng Di Nguyệt biết tính khí của Diệp Sanh.
Dù sao bà cũng là mẹ của cậu, bà đã đối phó với con quái vật này khi nó còn nhỏ. Cùng một chuyện chỉ có thể đe dọa Diệp Sanh nhiều nhất một lần. Nghĩ đến những điều tà môn đó của cậu, bà thực sự không dám đánh cược.
Bà ngoan ngoãn lấy chiếc hộp màu tím sẫm ra. Cái hộp kiểu cũ, là loại đồ dùng để đựng đồ của những người già ở nông thôn, cũng không có gì đặc biệt.
Có một ổ khóa hình vỏ sò trên đó. Một ổ khóa rất lạ. Không có lỗ khóa và không có mật khẩu, liền như vậy bày biện ở đây. Diệp Sanh nhìn thấy trên chiếc hộp có dày đặc những vết đục khoét và vết cắt, có vẻ như Hoàng Di Nguyệt nghĩ rằng có thứ gì đó tốt được giấu bên trong và cố gắng cạy nó ra, nhưng không thành công.
Hoàng Di Nguyệt mím đôi môi được tô vẽ rực rỡ và nói: "Sanh Sanh, mẹ sẽ đưa chiếc hộp cho con. Đêm nay con có thể ở lại trò chuyện với mẹ không?"
Diệp Sanh nói cũng chưa nói với bà, cầm hộp xoay người liền đi.
Hoàng Di Nguyệt sắc mặt khó coi phẫn nộ, nhưng bà ta nhanh chóng thay đổi thành một bộ dạng khóc lóc, bà nắm lấy góc áo của Diệp Sanh, nước mắt vô thức chảy xuống. Nước mắt rơi nhiều là thật sự, nghĩ đến những khó khăn mà bà đã trải qua ở Tạ gia, sự coi thường, trêu chọc của những đứa con ruột của Tạ gia, bà cảm thấy cay đắng và buồn bã.
Bây giờ cuối cùng bà cũng có cơ hội xoay chuyển tình thế, làm sao bà có thể bỏ qua.
"Sanh Sanh, mấy ngày nữa sẽ tổ chức yến tiệc, con có thể cùng mẹ tham dự không?"
"Thiếu Vinh em trai của con hiện tại mới mười hai tuổi, không thể tham dự, sau đó... Sau đó mẹ sẽ lại một mình."
Đôi mắt bà đỏ hoe, như thể bà thực sự là người phụ nữ đáng thương nhất trên thế giới.
"Con có thể để mẹ có chỗ dựa không? Nhiều năm qua, con cái nhà họ Tạ rất coi thường mẹ, mỗi lần yến tiệc như thế này đều là cực hình đối với mẹ. Con không cần làm gì cả, chỉ cần đứng đó. Để mẹ nhìn thấy con ở đây, mẹ sẽ cảm thấy an lòng." Bà hít hít cái mũi, ngượng ngùng nói: "Mẹ cũng muốn mọi người biết rằng mẹ, Hoàng Di Nguyệt, có một đứa con trai ưu tú như vậy."
Diệp Sanh quay sang nhìn bà như nhìn thấy quỷ rồi hất tay bà ra, cầm lấy chiếc hộp bước ra ngoài.
Kỹ năng diễn xuất của Ninh Vi Trần, cậu còn có thể cảm thấy hơi giả tạo, Hoàng Di Nguyệt làm sao có thể lừa được cậu?
Những người không thể diễn kịch thường là những người giỏi nhất trong việc nhìn thấu sự thật.
Hoàng Di Nguyệt đột nhiên nói: "Sanh Sanh!"
"Con hứa với mẹ một lần đi. Mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc đe dọa con. Mẹ đến liền đưa hộp cho con đúng không? Mẹ thực sự chỉ muốn gặp con mà thôi."
Bà đỏ hoe mắt nghẹn ngào nói: "Sanh Sanh, con có muốn biết... bà ngoại đã nói gì trước khi chết không?"
Diệp Sanh dùng ngón tay chơi với chiếc chìa khóa vỏ trên hộp.
Hoàng Di Nguyệt nói: "Bà của con đã nói với mẹ về nhiều rất điều vào ngày cuối cùng. Nếu con đi cùng mẹ đến một bữa tiệc, mẹ sẽ kể cho con mọi thứ, được chứ. Trước khi chết, bà ngoại luôn nói về con."
Diệp Sanh buông ngón tay ra, quay người lại, đôi mắt như hạt thủy tinh ngâm trong nước, ngữ khí lạnh lùng: "Hoàng Di Nguyệt."
Cậu còn chưa kịp nói chuyện, Hoàng Di Nguyệt đã òa khóc, bà nghẹn ngào nói: "Thật ra là bà của con cũng mắng mẹ, bà nói mẹ vứt bỏ con. Bà nói mẹ có hối hận khi lao vào vinh hoa phú quý không? Bây giờ mẹ hối hận, nhưng mẹ không thể quay lại! Bà của con đã rất buồn và đau khổ khi nhìn thấy cuộc sống của mẹ ở Tạ gia. Bà nói nếu Sanh Sanh ở đây, nhất định sẽ không để mẹ bị bắt nạt như thế này. Mẹ thực sự hối hận, Sanh Sanh."
Nước mắt lưng tròng, bà nhẹ giọng nói: "Bà ngoại của con tiếc nuối nhất chính là, mẹ con chúng ta đã trở mặt với nhau, con có thể coi như một vở kịch đem cho bà ngoại xem được không?"
Hoàng Di Nguyệt liên tục trấn an: "Chỉ một lần thôi."
Đôi mắt của Diệp Sanh sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào bà.
Hoàng Di Nguyệt nức nở, nước mắt giàn giụa cầu xin: "Một tuần nữa mẹ đến đón con ở Đại học Hoài An, được không, Sanh Sanh."