Hoài Thành, Văn phòng Phi tự nhiên.
Sau khi Trình Pháp tổng hợp sự tình của quái thai vào một hồ sơ và gửi đến Tổng cục, anh ta ngồi trong văn phòng, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cấp trên. Công bằng mà nói, vụ việc này đã không được xử lý một cách hoàn hảo.
Bọn họ không thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ Lý Kiến Dương, và dị giáo cấp A bị bắt trở về vẫn vẫn là trạng thái chưa hoàn chỉnh. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên ngoài ý muốn là Tổng cục trước giờ vẫn luôn nghiêm khắc lại không nói thêm cái gì, trực tiếp coi như nhiệm vụ về quái thai đã hoàn thành.
Vào lúc tám giờ tối, Trình Pháp nhận được một cuộc gọi từ người hướng dẫn của mình.
Trình Pháp sững sờ khi nhìn thấy ID người gọi và nhanh chóng kết nối cuộc gọi.
"Chào cô."
Một giọng nữ dịu dàng từ trong điện thoại truyền đến: "Xin chào, Tiểu Pháp, mấy ngày nữa, một vị đàn anh của em sẽ đi đến Hoài Thành, tôi thông báo trước cho em một chút."
Trình Pháp: "Đàn anh?"
Người hướng dẫn nói: "Đúng thế, là đàn anh Lạc Hưng Ngôn của em."
Con ngươi của Trình Pháp đột nhiên mở to, "Lạc Hưng Ngôn?!"
Lạc Hưng Ngôn, mật danh [Yoke], là quan chấp hành cấp S thứ mười một trên bảng xếp hạng thế giới.
"Tại sao hắn lại tới Hoài thành?" Lạc Hưng Ngôn là một quan chức điều hành cấp S, và những dị năng giả như vậy thường không thể canh giữ mãi một nơi. Họ đi khắp thế giới quanh năm để theo dõi và giải quyết "đế chế quái vật" khó lường. Mặc dù sự xuất hiện của dị giáo cấp A và manh mối của Cố Sự Đại Vương ở Hoài Thành có thể nói là một sự kiện lớn, nhưng vì sự can thiệp của Ninh Vi Trần, vụ việc đã được đệ trình và giải quyết xong. Sau khi mọi chuyện kết thúc, tại sao lại cử một quan chấp hành cấp S đến?
Người hướng dẫn: "Đây là sự sắp xếp của cấp trên."
Trình Pháp do dự: "Có phải là bởi vì người thừa kế của nhà họ Ninh kia không?"
Người hướng dẫn cười khổ: "Không, cục Phi tự nhiên không thể can thiệp vào bất kỳ vấn đề gì của Ninh gia. Là do nhà tiên tri đã dự đoán có thể sẽ có nhiều điều nguy hiểm sẽ xảy ra ở Hoài Thành trong tương lai, vì vậy Lạc Hưng Ngôn sẽ được cử đến đó trước để đề phòng."
Trình Pháp nhướng mày: "Những điều nguy hiểm?"
Người hướng dẫn gật đầu: "Đúng vậy. Anh Lạc của em vẫn đang ở Jerusalem, giải quyết một vụ dị giáo tôn giáo, thông tin liên lạc đã bị đóng. Tôi sẽ nhờ anh ấy liên lạc với em khi anh ấy hoàn thành công việc của mình."
Trình Pháp: "Được, em sẽ chờ anh Lạc đến."
Người hướng dẫn dặn dò nói: "Em cẩn thận một chút, tôi cảm thấy gần đây thế giới không yên ổn. Jerusalem đã phát sinh 6 sự kiện tự cháy trong tháng này, lửa thiêu đốt bắt nguồn từ trong trái tim, thiêu rụi từ trong ra ngoài đem người sống sờ sờ "tinh lọc". Tổng cục đã phát hiện ra một dị giáo cấp S ở Jerusalem. Nếu đoán không lầm, đó hẳn phải là người điều hành diễn đàn thứ sáu của diễn đàn quái vật."
Trình Pháp cất cao thanh âm không thể nhịn xuống: "Người điều hành diễn đàn thứ sáu?"
Người hướng dẫn: "Đúng vậy, tuy rằng chúng ta còn chưa biết tên của hắn, nhưng qua nhiều lần chiến đấu, chúng ta đã biết được một số hành vi của hắn, hắn có quan hệ với tất cả các phong tục tập quán dân gian, tôn giáo, tín ngưỡng, và truyền thuyết. Hiện tại hắn chủ yếu hoạt động gần Bức tường than khóc và Núi đền thờ ở Jerusalem, quỹ đạo di chuyển đang đi về phía đông, đến Trung Quốc. "
Trình Pháp ngừng nói và mím chặt môi.
Một cái Cố Sự Đại Vương đã khiến cả nước hoang mang, nếu như lại đến thêm một người điều hành diễn đàn khác...
Người hướng dẫn an ủi nói: "Yên tâm, chuyện còn chưa đến mức tồi tệ nhất."
Cô dừng một chút, hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Tiểu Pháp, tôi đã đọc hồ sơ em vừa gửi, Ninh Vi Trần nói vậy thật sao?"
Trình Pháp do dự một chút, sau đó gật đầu: "Đúng vậy thưa cô, hắn nói Cố Sự Đại Vương đã đem đồ vật của quái thai đi, sau đó hắn khâu Thai Nhi vào trong bụng của Phùng Thi Tượng, cô, hắn đang nói dối sao?"
Người hướng dẫn cười to nói: "Không đến mức đó, em đang đánh giá thấp hắn, một tên dị giáo cấp A căn bản không xứng để người thừa kế này hao phí tâm tư. Lần này hắn ta đến Hoài Thành, nhưng thực ra là đang đi nghỉ phép."
"Nghỉ phép?"
"Đúng vậy, Tần phu nhân ở Hoài Thành là em gái của mẹ hắn. Ninh gia gia chủ muốn cho hắn về nước trước sau làm quen một chút hoàn cảnh và ngôn ngữ của tổ quốc, cho nên tôi tùy tiện nhận nhiệm vụ cho hắn, sau khi nhiệm vụ kết thúc hắn cũng không vội quay về, dọc đường tùy tiện đi thăm người thân."
"Tùy tiện nhận một cái nhiệm vụ là nhiệm vụ cấp A?"
"Không có gì đáng ngạc nhiên. Ninh gia có rất nhiều độc dược đặc thù cùng mẫu vật dị giáo cấy ghép, cho dù là người bình thường, dựa vào công nghệ sinh học cũng có thể trở thành thiên tài. Hơn nữa, hắn ở các phương diện đều là thiên tài, không phải sao? Không phải em đã gặp qua hắn sao, cảm giác thế nào?"
Trình Pháp nghẹn họng, cảm thấy thế nào?
Anh nhớ lại thiếu niên mà anh nhìn thấy trong tàu lửa ngày hôm đó.
Không thể không nói, khi khuôn mặt lãnh đạm xuất sắc đó quay lại, anh và những người khác cảm thấy một sự áp chế cực kỳ mạnh mẽ hít thở không thông. Sự nguy hiểm và tàn nhẫn hoàn toàn không thuộc về độ tuổi của Ninh Vi Trần nên có, nhưng vì thân phận của hắn mà có vẻ vô cùng bình thường
Khoảnh khắc chàng trai thản nhiên lau tay, ngẩng đầu mỉm cười với anh, khí chất bỗng trở nên "nhẹ" lại.
Ngả ngớn, khinh mạn, tùy tiện.
Một đôi mắt đào hoa đang mỉm cười, ngữ khí nhã nhặn ôn nhu. Khí chất của hắn ta quá độc đáo, hắn ta có một phong thái ôn nhu phong độ khác biệt kể cả khi đứng trong biển xác và máu.
Chỉ là tất cả mọi người có mặt đều hiểu khoảng cách đằng sau cách nói nhẹ nhàng này sâu đến mức nào - Ninh Vi Trần không hề che giấu sự thờ ơ này.
Đây là ấn tượng đầu tiên của anh về Ninh Vi Trần, Trình Pháp trầm ngâm nói: "Tính cách không dễ gần."
Người hướng dẫn cười nói: "Vậy thì em cũng biết, mấy năm nay hắn ta đã thay đổi quốc gia để tạm trú trong những năm qua và hầu hết các cuộc đánh giá hắn nhận được... là cái gì không?"
"Cái gì?"
"Xuất sắc, lịch sự, và dễ gần."
Trình Pháp: "..."
Người hướng dẫn thậm chí còn pha trò: "Thông tin của tôi cho thấy rằng hắn ta có vô số người theo đuổi khi hắn vẫn còn là một sinh viên. Và họ đều đồng ý rằng nếu bạn yêu hắn ta, Ninh Vi Trần chắc chắn sẽ là một người yêu hoàn hảo."
Trình Pháp cau mày: "Thưa cô, em nghĩ hắn ta rất nguy hiểm."
"Chúng ta đều biết điều đó."
Người hướng dẫn thở dài và nói, "Hắn sẽ không ở lại Hoài thành, nếu như thời gian hắn ở lại quá dài, em hãy cố tránh tiếp xúc với hắn."
Trình Pháp: "Được."
Người hướng dẫn nói: "Tôi chỉ là có chút tò mò, hắn làm sao có thể phối hợp được nhiều như vậy."
Thực ra bản thân Trình Pháp cũng thấy khó hiểu, lúc đó thái độ của quản gia Lý rất mạnh mẽ khiến bản thân anh cũng không chắc lắm, nhưng Ninh Vi Trần lại chủ động ở lại.
Người hướng dẫn lo lắng: "Phần dị dạng còn thiếu của quái thai chính là 'chị', chính là truyện kỳ dị do Cố Sự Đại Vương viết ra. Kết quả tốt nhất của việc tạo ra người điều hành diễn đàn thứ bảy là trả lại cho nguyên chủ sở hữu. Nó còn nguy hiểm hơn bản thân dị giáo cấp A."
Trình Pháp mím môi và im lặng một lúc lâu. Càng đối phó với dị giáo, anh càng cảm thấy bất lực trong lòng.
Nhiều năm như vậy, họ vẫn không biết toàn cảnh về đế chế quái vật lấy 'diễn đàn' làm nguồn gốc bắt đầu. Người điều hành diễn đàn thứ bảy là Cố Sự Đại Vương và người điều hành phần thứ tư là ENIAC, nhưng có một khu vực cấm bí ẩn hơn phía trên ENIAC.
Diễn đàn thứ nhất, diễn đàn thứ hai, diễn đàn thứ ba. Ba người điều hành này chưa bao giờ có bất kỳ hơi thở nào trong lịch sử của các văn phòng Phi tự nhiên.
Khu vực cấm địa của Chúa.
Trình Pháp nhẹ nhàng nói: "Cố vấn, em thường cảm thấy rằng bản chất con người thực sự yếu đuối, và không có sức mạnh để chống lại dị giáo."
Tuy nhiên, người hướng dẫn của anh ấy im lặng một lúc, và thậm chí còn cười lớn.
"Tiểu Pháp, em sai rồi, em rất sai rồi."
Giọng nói ôn hòa nhưng đầy uy lực của trưởng lão chậm rãi truyền đến trong điện thoại.
"Em có tin không, quan chấp hành mạnh nhất thế giới căn bản không có năng lực."
Trình Pháp kinh ngạc mở to con ngươi: "Cái gì?!"
Người hướng dẫn với giọng nói phức tạp nói: "Quan chấp hành thức tỉnh dị năng bẩm sinh không thể không có sức mạnh sinh học. Quan chấp hành sau này đã cấy ghép sức mạnh hoàn toàn đánh cắp sức mạnh của dị giáo. Nhưng trong các tài liệu tuyệt mật của Đảo Bướm, tôi biết được rằng quan chấp hành từng là một quan chấp hành bị lỗi. Ông ta có những đặc điểm rất rõ ràng của con người."
"Ông ấy không thể kiểm soát không gian, thực vật và các yếu tố nước, lửa, gió và sấm sét. Tất cả những gì ông ấy có là đôi tay và khối óc của mình."
"Những gì chúng ta học được trong sách lịch sử của trường trung học cơ sở là rằng dấu hiệu cơ bản để phân biệt con người với các loài động vật khác là chế tạo và sử dụng công cụ. Chúng ta đã tiến hóa từ loài vượn cổ đại thành con người hiện đại và chúng ta đã phát triển một nền văn minh hàng nghìn năm. Tất cả trí tuệ thực sự đều chứa đựng trong bàn tay và bộ não. Ý nghĩa của chúng là sáng tạo và học hỏi."
"Nếu em thực sự muốn nói về siêu năng lực."
"Tiểu Pháp, siêu năng lực của ông ấy là học tập. Học mọi thứ. Là một 'con người', hãy học 'mọi thứ'."
Người hướng dẫn trầm ngâm một lúc rồi cười lớn.
"Từ ông ấy, em có thể thấy giới hạn của con người, có thể so sánh với giới hạn của các vị thần."
*
Diệp Sanh rời khỏi nhà họ Tạ vào ngày hôm đó, và không nói một lời nào với lời cầu xin của Hoàng Di Nguyệt. Không đồng ý cũng không từ chối. Nhưng Hoàng Di Nguyệt vẫn bật khóc và mỉm cười như thể cậu đồng ý, vui vẻ đưa cậu đi ăn tối, và sau khi bị từ chối một cách thờ ơ, bà háo hức yêu cầu tài xế đưa cậu trở lại trường học.
Diệp Sanh ngồi ở ghế sau, cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, cau mày nghiên cứu ổ khóa hình vỏ sò.
Hoàng Di Nguyệt nói rằng cậu có chìa khóa, nhưng cậu chưa bao giờ nhớ mình đã lấy chìa khóa để mở nó trong trí nhớ của mình.
Cậu thậm chí còn tự hỏi liệu ổ khóa có thể thực sự được mở bằng chìa khóa hay không?
Cậu lục lọi xung quanh và không nhìn thấy lỗ khóa.
Chiếc hộp khít với nhau giống như một miếng sắt rắn chắc, và sự kỳ lạ của chiếc hộp có thể được nhìn thấy từ những vết đục đẽo trên đó.
Một chiếc hộp kỳ lạ không thể mở bằng bất kỳ ngoại lực nào - thứ mà bà phải để lại cho cậu trước khi bà qua đời.
Sau khi đến trường, Diệp Sanh không thu được kết quả nào sau khi nghiên cứu, vì vậy cậu đặt chiếc hộp vào tủ trước.
Mọi người đều đang nghỉ hè vào cuối tháng sáu, trong khuôn viên cũng không còn nhiều người nên trong tòa nhà này chỉ có một vài ngọn đèn được thắp sáng. Ban ngày Diệp Sanh bận dọn dẹp, quên kiểm tra điện nước, bật công tắc lên thì phát hiện đèn trong ký túc xá bị hỏng. Sau khi báo cáo vấn đề này với người giám sát ký túc xá, người giám sát ký túc xá đã gọi điện cho cậu. Diệp Sanh hẹn người sửa đèn vào lúc 5 giờ chiều ngày mai, sau đó đi vào phòng tắm trong bóng tối, tùy tiện rửa sạch bằng nước lạnh.
Cậu thay bộ đồ ngủ và lau tóc, trở lại bàn, bật đèn, lấy ra một tờ giấy và một cây bút, bắt đầu tính toán sắp xếp cuộc sống trong tương lai của mình.
Diệp Sanh đếm tiền của mình và thấy rằng chỉ còn lại một trăm.
May mắn thay, Hạ Văn Thạch đã trả lương hàng ngày cho cậu.
Diệp Sanh muốn thay đổi công việc, nhưng vì nghèo khó, cậu âm thầm quay trở lại. Quên đi, nếu ông chủ thích phát sóng trực tiếp siêu nhiên, cứ để hắn làm đi.
Dù sao, phát sóng trực tiếp không thể bắt được cậu, và cậu sẽ không cùng Hạ Văn Thạch đi chết. Diệp Sanh đơn giản tính toán chi phí sinh hoạt, đếm những thứ cần mua vào ngày mai, sau đó tắt đèn đi ngủ. Bảy giờ sáng hôm sau, Diệp Sanh dựa theo đồng hồ sinh học mà dậy, việc đầu tiên cậu làm là vào toilet lấy quần áo đi giặt.
Tuy nhiên, cậu đã đánh giá thấp độ "tinh tế" của bộ đồ này, dù sao khi lấy ra khỏi máy giặt, hoàn toàn không nhìn thấy hình dáng ban đầu của nó.
——Vậy quần áo của thiếu gia chỉ mặc một lần thôi sao?
Diệp Sanh kéo khóe môi dưới, ném nó đi và đi tìm vali của mình. Cậu hoàn toàn không mang theo vài bộ quần áo, bộ cậu mặc trên tàu càng bắt mắt. May mắn thay, cậu đã đặc biệt nói với quản gia Lý trước khi tắm, và cậu đã yêu cầu ông ấy không vứt bỏ quần áo của mình.
Khi cậu rời khách sạn Nguyệt Thành, người quản lý đã gửi lại bộ quần áo sạch sẽ trong một chiếc hộp rất cao cấp.
Diệp Sanh thực sự cảm thấy rằng những chiếc hộp này phải đắt hơn quần áo của cậu.
Cậu gạt mọi thứ trong đầu sang một bên, thay quần áo và chạy thẳng đến ngôi nhà ma bằng định hướng trên điện thoại di động.
Vào mùa hè, gió mát thổi qua những bóng cây.
Số 444 đường Hoài An.
Diệp Sanh dừng bước, tắt điện thoại, nhìn màn điểm danh khoa trương và đẫm máu "Scare You" ở trên, im lặng một lúc lâu trước khi cùng đôi chân dài của mình bước vào. Sau khi bước vào, cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao Hạ Văn Thạch lại định tham gia các chương trình phát sóng trực tiếp siêu nhiên để trả lương cho họ.
Bởi vì ngôi nhà ma này thực sự ảm đạm và vắng vẻ.
Hạ Văn Thạch là một thế hệ giàu có thứ hai với tính cách mạnh mẽ, sau khi chi rất nhiều tiền để mua một cửa hàng ở thị trấn đại học này, anh ta nghiến răng nói với gia đình rằng anh ta muốn tự kinh doanh, và anh ta kiên quyết không yêu cầu một xu nữa.
——Sau đó tham gia các chương trình phát sóng trực tiếp siêu nhiên và trả tiền làm việc cho nhân viên.
"Xin chào, xin chào, chào mừng."
Cuối cùng, chỉ có một người đến, Hoàng Kỳ Kỳ cố gắng trấn tĩnh lại và đứng dậy khỏi quầy lễ tân.
Sau đó, cô nghe thấy một anh chàng đẹp trai với ngoại hình xuất sắc nói một cách thờ ơ: "Chị, tôi đến làm việc."
Hoàng Kỳ Kỳ đột nhiên mở to đôi mắt đỏ hoe vì khóc, không thể tin được nói: "Đàn em??!"
*
"Được rồi, nó là như thế. Thực ra cũng không có gì để thu dọn. Chúng ta tạm thời chỉ mở một màn múa rối, ba ngày qua, sáng nay có hai vị khách đến, họ vẫn là một đôi, họ ghé qua cuộc hẹn hò, nhưng họ đã chia tay sau khi họ ra ngoài. Cô gái mắng người đàn ông là bệnh hoạn và có thái độ không tốt. Hãy chọn cho cô ấy Công viên giải trí Garden Baby, và cô ấy sẽ thích thú hơn khi xem Makabaka khiêu vũ tại nhà."
"..." Sau khi Hoàng Kỳ Kỳ nói xong, cô ấy lập tức nhận ra rằng cô ấy đang nói chuyện với đồng nghiệp tương lai của mình, sững người và nở một nụ cười khó xử: "Ahahahahahahahaha, có vẻ như cô gái đó khá can đảm."
Diệp Sanh gật đầu vô cảm, cậu chỉ ở đây để làm việc và không muốn lo lắng về việc kinh doanh ở đây.
Hoàng Kỳ Kỳ đã bị bạn trai của bạn thân hành hạ hai ngày nay, mặc dù cô ấy rất muốn nói chuyện với Diệp Sanh, nhưng cô ấy vẫn còn có việc phải làm, vì vậy cô ấy nói: "Vừa rồi tôi không có việc gì làm, tôi chỉ lướt qua thôi. nhìn này, đàn em. Nhìn xem chỗ nào bẩn thì thu dọn sạch sẽ. Ồ, gian trong cùng bên trái là phòng tiện ích, dùng để chứa đạo cụ. Một số đạo cụ cũng hỏng, em biết cách thì có thể sửa, sửa đi. Không biết sửa cũng không sao."
Diệp Sanh lễ phép nói cảm ơn: "Được, cảm ơn chị."
Cậu lớn lên ở Âm Sơn.
Việc dọn dẹp và làm việc nhà một mình đã trở thành thói quen.
Cậu làm mọi thứ gọn gàng, chuẩn bị dụng cụ vệ sinh nhanh chóng và bắt đầu dọn dẹp sau khi rửa tay.
Diệp Sanh bước vào ngôi nhà ma ám với chủ đề búp bê ma, nhìn máu nhân tạo được phóng đại và các cơ quan nội tạng bằng nhựa lộn xộn, bình tĩnh phân tích, nó thực sự trông giống như một đứa trẻ trong vườn.
Một ngôi nhà ma ám với chủ đề búp bê giết người, những con búp bê được đặt trên kệ trong siêu thị.
Sau khi Diệp Sanh dọn sạch vết máu bẩn trên mặt đất, cậu lấy cây lau nhà và lau nhiều lần.
Cuối cùng, cậu đi đến phòng tiện ích để thu dọn đồ đạc của cậu.
Vì môi trường sống từ nhỏ đến lớn nên Diệp Sanh có thể nói là người "tiện tay" có thể lắp ráp và sắp xếp mọi thứ. Trước khi cậu biết điều đó, cậu bận rộn cho đến 4:30 chiều, và thời gian cậu đồng ý với người quản lý ký túc xá để thay đổi đèn là 5:00. Ngay khi Diệp Sanh chuẩn bị rời đi, ánh mắt cậu đột nhiên rơi vào một con búp bê bị hỏng trong góc, có lẽ là từ trong cảnh búp bê.
Một con búp bê bé gái, cánh tay bị xé toạc, để lộ một cục bông trắng mịn.
Khi Diệp Sanh nhìn thấy nó, cậu muốn khâu nó lại, cậu đi khắp phòng nhưng chỉ tìm thấy sợi chỉ.
"Chị, kim ở đâu thế?" Diệp Sanh hỏi.
Chỉ là Hoàng Kỳ Kỳ không nghe thấy.
Diệp Sanh đang định ra ngoài tìm cô thì thợ sửa đèn gọi đến.
Diệp Sanh vội vàng đi lấy điện thoại, cậu quá vội vàng, chỉ cảm thấy ngón tay như bị thứ gì đó chích. Nhưng cậu không nhạy cảm với đau đớn và không quan tâm.
"Xin chào, có phải là chỗ sửa chữa lúc 5:30 mà bạn đã hẹn không? Nó ở Đại học Hoài An phải không?" "Vâng, là tôi." Diệp Sanh nói rõ ràng địa chỉ, cúp điện thoại và nói rồi lặng lẽ nhìn mình vết thương trên đầu ngón tay mình.
Sau một hồi im lặng, cậu lại thò tay vào túi quần, và rồi... tìm thấy một cây kim.
Chiếc kim mà cậu đâm vào cổ họng của Bào Thai và trả lại cho Phùng Thi Tượng, một chiếc kim khâu.