Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 300: Tổ Kiến




Viện trưởng Viện phúc lợi Banana xấu tính và độc ác, định ký hợp đồng bán các cậu bé vào rừng chuối làm lao động trẻ em khi chúng đủ mười ba tuổi.

Vì vậy, ông đã nhắm mắt làm ngơ trước hành vi bắt nạt thường ngày của các cậu bé.

Tuổi thơ của Siyabonga đầy đau khổ và cô đơn, cậu sinh ra gầy gò và luôn là mục tiêu bị bắt nạt. Để hòa nhập với các bạn cùng lứa, cậu phớt lờ lời khuyên can của Marian và chủ động chia sẻ với họ một bí mật mà chỉ cậu biết: Cậu phát hiện ra một loại kiến ​​đặc biệt kỳ lạ dưới bức tường phía sau viện phúc lợi.

Con kiến ​​lớn nhất trong đàn to bằng hai đốt ngón tay của con người, dưới lớp vỏ đen có một tia máu nhàn nhạt chảy ra.

Nhóm cậu bé này chưa bao giờ nhìn thấy những con kiến ​​kỳ lạ như vậy, bọn họ cảm thấy rất mới lạ, bọn họ chơi đùa xung quanh những con kiến ​​trong một thời gian dài. Lúc đầu, những cậu bé nghịch ngợm chỉ tò mò xem lũ kiến ​​ăn gì để lớn lên.

Thế là họ trộm cơm, hoa quả, rau củ trong căn tin nhưng phát hiện ra kiến ​​ăn hết mọi thứ.

Một ngày mưa khác, sau khi chứng kiến ​​những con kiến ​​kéo xác chuột chết ra ngoài, họ nảy ra một ý tưởng táo bạo: Liệu những con kiến ​​này có thể ăn thịt người không?

Vì vậy, họ nhặt những con kiến ​​trên mặt đất và ném chúng vào Siyabonga như một trò đùa. Siyabonga bị kiến ​​cắn đỏ bừng toàn thân, khóc lóc lăn lộn trên mặt đất, trông thật xấu xí.

Các cậu bé thích thú trước sự xấu xí của cậu và tiếp tục ném kiến ​​vào cậu. Siyabonga càng khóc thì họ càng cười một cách bừa bãi.

Vài ngày sau, họ phát hiện ra một bí mật lớn khác.

Kiến từ bên ngoài tràn vào viện phúc lợi ngày càng nhiều, kiến ​​thực sự xây tổ ở đây, tổ của chúng được xây dưới lòng đất trong một hố bùn!

Họ cổ vũ và vỗ tay hoan hô vì phát hiện này.

Các cậu bé chợt nảy ra một ý tưởng độc ác.

"Siyabonga, chúng tôi sẽ đem cậu làm mồi cho lũ kiến."

Kiến làm sao ​​có thể giế t chết một con người được. Nhiều nhất chúng nó sẽ cắn khắp cơ thể Siyabonga và khiến cậu khóc chết đi sống lại, trở thành những câu chuyện cười cho họ.

"Bắt cậu ta lại!" Một ngày mưa, họ bắt được Siyabonga từ phòng ngủ của cậu. Siyabonga sinh ra giữa loài chuột, trông giống như một con chuột xám xịt, không có dinh dưỡng, chân tay gầy guộc và cơ thể nhỏ bé, vừa đủ lớn để bị ném vào ổ kiến. Họ tóm lấy tay chân cậu và bịt miệng cậu để ngăn cậu kêu cứu. Họ trói cậu bằng dây thừng và ném cậu xuống hố bùn.

"Hahaha Siyabonga! Ở đây ngồi thoải mái nhé!"

"Chúng tôi sẽ đến xem cậu sau bữa tối."

Đối với những cậu bé này, đó chỉ là một trò đùa tinh nghịch.

Họ chơi bóng xong và ăn xong, mãi đến tối họ mới nhớ ra Siyabonga vẫn còn ở trong ổ kiến. Đến tối, khi người giữ trẻ đi vắng, các cậu bé lén lấy đèn pin đi ra phía sau nhà.

Họ giẫm lên đất thì phát hiện đất ướt nước mưa mềm đến lạ thường, mỗi bước đi là một cái hố, nước đỏ từ đất thấm ra, ướt đẫm quần họ. Xung quanh yên tĩnh đến mức thậm chí không thể nghe thấy tiếng thút thít và giãy giụa, và các cậu bé bắt đầu sợ hãi.

Họ từ từ đến gần ổ kiến ​​và gạt đám cỏ dại cao sang một bên nhưng không thấy Siyabonga ở bên trong.

Họ thầm thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ rằng Siyabonga đã được người khác giải cứu.

Đột nhiên, một con chuột kêu chít chít trên bãi cỏ.

Mọi người theo tiếng động bật đèn pin lên thì thấy một đàn kiến ​​đen đang kéo một mảng da mỏng đi.

Da của Siyabonga có màu nâu và đen, sau khi bị ăn hết máu thịt, da dính chặt vào nhau. Nhìn từ xa, nó trông giống như một bộ da chuột khổng lồ, màu xám. Dưới ánh đèn, đàn kiến ​​lôi "da chuột" ra ngoài.

Con chuột đen đứng gần đó, chứng kiến ​​cảnh giết chóc, xung quanh miệng có vết máu, móng vuốt của nó kéo theo một mảnh thịt nhỏ, đó chính là xác của Siyabonga.

Con chuột đảo mắt, nhìn họ bằng con ngươi đen láy rồi lại kêu một tiếng.

Các cậu bé hét lên, đánh rơi đèn pin và bỏ chạy!



Viện trưởng và những người chăm sóc không quan tâm đ ến sự mất tích của một đứa trẻ mồ côi nên đã bịa ra một lời nói dối, họ nói rằng Siyabonga đã bí mật trốn thoát, dù sao thi thể của Siyabonga đã bị ăn sạch và không ai biết sự thật. Viện trưởng đỏ mặt và chửi rủa ầm lên, nhưng ông không trách tội bọn họ. Nhưng kể từ đó, ngày càng có nhiều trẻ em biến mất khỏi Viện phúc lợi Banana.

Một ngày nọ, Miguel bất ngờ "kéo" một chiếc đuôi chuột ra khỏi bụng. Trong ký túc xá còn có một người khác cũng mọc ra một cái đuôi chuột giống hắn. Rồi ngày hôm sau người kia đột ngột qua đời, sau cái chết đột ngột đó, lũ kiến ​​không biết từ đâu trào ra và ăn thịt anh ta sạch sẽ.

Miguel sợ hãi đến mức viết những lời cầu nguyện với Chúa lên tường, nhưng hắn vẫn qua đời vào một ngày mưa.

Trong viện phúc lợi, ngày càng có nhiều người mọc đuôi chuột và chết đột ngột, họ dần dần hiểu rằng đây chính là sự trả thù của Siyabonga.

Siyabonga sinh ra trong một đống chuột và cậu là "đứa con" của lũ chuột.

Bây giờ lũ chuột đã đến để trả thù họ.

Khi đó, con kiến ​​chúa ở một thị trấn nhỏ ở Colombia vừa mới thức tỉnh, cấp bậc dị năng của loài kiến ​​thậm chí còn chưa đến F. Sau khi ăn Siyabonga, miễn cưỡng mới đạt đến cấp E, và vẫn thiếu khả năng giết người.

Chính những con chuột trong viện phúc lợi đã giúp đỡ chúng nó.

Miguel bật khóc.

"Siyabonga là con của loài chuột và lũ chuột này đến để trả thù."

Câu chuyện sau đây được kể trong ứng dụng Thế giới Khải Minh. Những điều kỳ lạ thường xuyên xảy ra ở thị trấn nhỏ này và cuối cùng mọi người đều chuyển đi nơi khác.

Một nhóm người trong phòng phát sóng trực tiếp im lặng.

【 Tôi biết về Viện phúc lợi Banana, và chắc chắn đã có hành vi bắt nạt, nhưng tôi không ngờ nó lại tệ đến thế. 】

【 Thật mỉa mai. Con người giết hại đồng loại một cách dã man nhưng cuối cùng lại là lũ chuột trả thù. Thật đáng thương, tôi thấy thương cậu bé ấy quá. 】

【 Được rồi được rồi không cần tiếp tục nói về Siyabonga nữa. Trọng điểm là bây giờ làm thế nào để phá vỡ tình trạng này. 】

Kỳ Châu nói: "【Thảm họa Kiến】 chỉ là một phó bản cấp B. Nhiệm vụ của nó là tiêu diệt lũ kiến. Chúng ta không thể đi tiêu diệt tổ kiến ​​sao?"

Kỳ Châu bắt đầu phân tích cho những người trong phòng phát sóng trực tiếp: "Những kẻ dị giáo ở Viện Phúc lợi Banana là những con kiến, và những con kiến ​​này bắt đầu dị hóa sau khi ăn xác của Siyabonga. Vậy ra nơi bắt đầu thảm họa chính là tổ kiến —— haha, Đây không phải là câu trả lời rõ ràng sao?"

"Chúng ta sẽ thắng nếu tiêu diệt được tổ kiến."

【 Tiêu diệt tổ kiến ​​có thể được coi là hoàn thành nhiệm vụ. Nếu chúng ta biết tại sao dị giáo phát sinh thì nó có thể được giải quyết dễ dàng. 】

【 Nhưng mọi người có thấy lạ không? Ngay từ khi chúng nó xuất hiện, những con kiến ​​này trông không giống bất kỳ loài kiến ​​nào khác tồn tại trên trái đất. 】

【 Tôi có xu hướng tin rằng lũ chuột đã biến thành kẻ dị giáo sau cái chết của Siyabonga. Nhưng loài kiến ​​thì không, loài kiến ​​đã là những kẻ dị giáo từ lâu rồi. 】

【 Đúng vậy, nếu suy nghĩ logic kỹ thì kẻ giết người trong viện phúc lợi là chuột, còn kiến ​​thì chỉ bắt và ăn thịt người. Kẻ dị giáo cấp B trong phó bản này không phải là một con chuột sao? Tại sao lại là kiến? Viện Phúc lợi Banana không phải là "Thảm họa Chuột" sao? Tại sao lại là "Thảm họa Kiến"? 】

Thấy bọn họ sắp cãi nhau, Kỳ Châu lập tức giơ tay: "Dừng lại, dừng lại đi. Vì chúng ta đều ở đây nên hãy dứt khoát làm đến cùng. Hãy giải quyết vấn đề thảm họa kiến ​​cho họ, đồng thời cũng nhân tiện giải quyết thảm họa chuột luôn. Giết kiến xong, chúng ta cũng giết cả chuột là được?"

Đề nghị của hắn được mọi người tán thành.

Bên kia, Diệp Sanh tỉnh lại, nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình, trầm ngâm.

.... Thông qua lũ kiến, cậu thực sự có thể lấy được một phần ký ức của Marian và Siyabonga?

Có vẻ như khả năng kế thừa trí nhớ của 【Thảm họa Kiến】 không chỉ có hiệu quả đối với những người trong tộc của chúng mà còn đối với những người bị chúng ăn thịt.

Nếu kiếp trước cậu đã bị những con kiến ăn mất một số máu thịt, thì cậu chắc chắn sẽ có thể đọc được ký ức tuổi thơ của mình từ trên người con kiến ​​chúa ——tất cả những ký ức tuổi thơ của cậu trước khi được tiến sĩ Tần đưa đến Đảo Bướm.

Sau khi Diệp Sanh có mục tiêu trong đầu, cậu bắt đầu đi về hướng tầng một, cậu muốn tìm hiểu rõ về Siyabonga.

Không phải cậu bé chết như thế nào mà là cậu bé được sinh ra như thế nào. Trong ký ức của Marian, Siyabonga được bà nhặt giữa bầy chuột.



Khi trò chuyện với Demeter trước đây, cậu đã suy đoán rằng Siyabonga có thể trở thành kẻ dị giáo sau khi trải qua cái chết đau đớn như vậy.

Sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, Diệp Sanh càng tin chắc rằng Siyabonga sẽ trở thành kẻ dị giáo.

Nhưng bây giờ cậu không nhận thấy bất kỳ hơi thở dị giáo nào trong diễn đàn thứ bảy.

...Vậy, chuyện gì đã xảy ra với Siyabonga?

Diệp Sanh đang lục lọi đồ đạc trên mặt đất và tìm thấy một số chiếc lông vũ dính máu, một số viên đá màu xanh kỳ lạ và một chiếc gương cũ. Có một mảnh giấy dán vào mặt sau của tấm gương có dòng chữ "Gương Parokaka" bằng tiếng Tây Ban Nha.

Đồng thời, cậu lật xem nhật ký của người chăm sóc Siyabonga, trong nhật ký của người chăm sóc có viết gì đó.

Siyabonga cô đơn, luôn cô đơn.

Cậu bé có biệt danh là "Chuột" ở Viện Phúc lợi Banana vì mọi người trong thị trấn đều biết rằng cậu bé sinh ra trong một đống chuột và cậu bé cũng trông xám xịt như chuột.

Vì vậy, trước khi thế giới quan của cậu bé này được định hình tốt, cậu luôn nghi ngờ tự hỏi chính mình: "Mình có phải là chuột không?" Cậu bé lập tức tự hỏi tự trả lời: "Có lẽ mình là chuột."

Dị giáo của diễn đàn thứ bảy ra đời từ sự đau khổ ngắn ngủi và mãnh liệt. Khi Siyabonga chết, cậu bé còn quá nhỏ, nhỏ đến nỗi có thể bị ném vào tổ kiến. Cậu bé vẫn chưa hiểu biết gì cả. Vì vậy, có lẽ cảm giác trực quan nhất của cậu bé là cảm giác đau đớn khi bị gặm c ắn.

Nỗi đau đó không biến cậu thành quỷ hồn đi đòi mạng.

Vì nhận thức mơ hồ và sợ hãi con người nên cậu đã trở thành một "con chuột".

Một con chuột đã ăn thịt và máu của cậu và trở thành "vật dẫn linh hồn" của cậu kể từ đó.

Chuột......

Diệp Sanh đặt viên đá lông vũ trong tay xuống, đi một bước dài rồi đi thẳng đến căn tin của viện phúc lợi.

Đó là nơi có nhiều chuột nhất.

Sau khi Siyabonga bị kiến ​​ăn thịt, linh hồn của cậu hòa nhập với lũ chuột, chính nỗi đau trước cái chết của cậu đã biến lũ chuột trong Viện phúc lợi Banana trở thành những kẻ dị giáo, từ đó lời nguyền "đuôi chuột" ra đời.

Diệp Sanh không biết Siyabonga có bao nhiêu ý thức trong lũ chuột trong viện phúc lợi, nhưng chỉ cần có một chút là đủ.

Bên ngoài trời đang mưa rất to và cửa sổ cũ nát.

Lúc Diệp Sanh đi xuống lầu, ống quần và bả vai của cậu đã ướt đẫm vì mưa bay ngang vào cửa sổ.

Cậu bật chức năng chiếu sáng của điện thoại di động, cố tình chậm rãi đi vào căn tin, một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng sột soạt sột soạt.

Diệp Sanh thở nhẹ, tìm chính xác một con chuột đang ăn, sau đó chụp ảnh con chuột. Tách. Con chuột nhận thấy ánh đèn flash và ngước mắt lên. Đôi mắt của nó đỏ ngầu, đầy đói khát, tham lam và hung dữ. Con chuột kêu một tiếng, đột nhiên nhảy xuống từ thùng rác rồi lao về phía Diệp Sanh.

Diệp Sanh giơ súng với vẻ mặt lạnh lùng và bắn thẳng vào nó.

Một viên đạn lập tức xuyên qua bụng con chuột, máu đen thấm ướt sàn nhà.

---Tác giả có lời muốn nói---

Trong 《 Trăm Năm Cô Đơn 》nó là đuôi lợn, nhưng tôi viết đuôi chuột để thuận tiện cho cốt truyện.

Thật là một đứa trẻ đáng thương, than ôi.