Thái Lãnh Hàn ngồi ngắm nghía tấm ảnh một lúc thì ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, tâm trí của Thái Lãnh Hàn dần trôi dạt về buổi sáng đi tảo mộ hôm trước. Cảnh tượng thơ mộng, nụ hôn ngọt ngào,… Thế nhưng ngay sau đó, cảnh tượng lại chuyển sang cái gật đầu e thẹn của Triệu Uyển Nhu khi cô thừa nhận đã yêu thầm một người. Thế rồi tâm trí của Thái Lãnh Hàn lại bị đẩy đến hơn mười năm về trước, để bản thân bị ám ảnh bởi hình ảnh Triệu Uyển Nhu nắm tay Dương Thiên Vũ. Tuy nhiên, gương mặt của Dương Thiên Vũ không còn là gương mặt của một cậu thiếu niên non nớt nữa mà đã là gương mặt tuấn tú lịch lãm của hiện tại.
Tiếp đó, Dương Thiên Vũ kia vừa nắm chặt lấy tay của Triệu Uyển Nhu vừa ngoảnh lại nhìn Thái Lãnh Hàn với gương mặt đắc ý. Anh ta nhếch mép cười, liên tục hỏi Thái Lãnh Hàn:
- Thái Lãnh Hàn, anh có dám trả lại tự do cho Uyển Nhu không?
- Thái Lãnh Hàn, anh có dám để Uyển Nhu tự lựa chọn không?
- Anh dám không?
- Dám không?
- Dám không?
Thái Lãnh Hàn giật mình ngồi choàng dậy. Lưng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Ngay cả trên trán cũng rịn ra một tầng hơi nước mỏng. Nhớ lại câu hỏi trong mơ vang vọng kia, Thái Lãnh Hàn bật cười tự giễu và chua xót. Hắn có dám trả tự do cho Triệu Uyển Nhu hay không ư? Hắn có dám để cho Triệu Uyển Nhu tự lựa chon hay không ư? Điều này còn cần phải suy nghĩ nữa hay sao? Dĩ nhiên là hắn… không dám rồi. Thái Lãnh Hàn thở dài, cảm thán cho sự hèn nhát và ti tiện của chính mình. Hắn lại cảm thấy mình không xứng đáng mà không dám nhìn tấm hình của Triệu Uyển Nhu nữa. Đặt khung hình lên bàn, Thái Lãnh Hàn mới chú ý thấy gói bưu kiện mà Phương Hiệp Hòa đã mang vào.
Thái Lãnh Hàn mở túi hồ sơ thì thấy bên trong chỉ có một xấp giấy tờ. Hắn lấy mấy tờ giấy ra thì biết đó là một xấp văn kiện. Thái Lãnh Hàn sửng sốt, ánh mắt hắn chằm chằm nhìn vào tiêu đề trang bìa của văn kiện, nơi có dòng chữ in đậm thật rõ ràng: Tập đoàn Nhà họ Triệu năm 2024 – bảng báo cáo và phân tích tài vụ quý 3.
Thái Lãnh Hàn cứng đờ một hồi lâu mới có thể thu đủ can đảm lật từng trang của văn kiện ra xem nội dung bên trong. Đúng như tiêu đề đã ghi rõ, bảng báo cáo này trình bày đầy đủ những thông số tài vụ, thu chi và lợi nhuận trong quý 3 của tập đoàn nhà họ Triệu. Theo đó, tình hình của tập đoàn nhà họ Triệu đã khởi sắc nhanh chóng. Lợi nhuận của toàn công ty đã trở lại ổn định vào tháng tám đầu quý, cho đến tháng mười thì lợi nhuận đang có chiều hướng tăng lên. Cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Triệu cũng đã thoát khỏi màu đỏ mà chuyển sang màu xanh, thậm chí đến sáng hôm nay, trước thời điểm văn kiện này được in ra có vài phút, thì cổ phiếu của họ đã tăng thêm đến tận mười lăm phần trăm. Cứ theo đà này, chẳng mấy chốc nhà họ Triệu sẽ có thể khôi phục lại chẳng kém gì ban đầu, có khi còn có tăng trưởng tốt hơn.
Thái Lãnh Hàn đọc bản báo cáo này trong tâm trạng vô cùng phức tạp. Hắn vừa mừng cho nhà họ Triệu, cũng vừa nể phục họ đã có thể nhanh chóng gượng dậy sau vấp ngã. Nhưng đồng thời, Thái Lãnh Hàn cũng vô cùng chua xót và băn khoăn.
Gần nửa năm trước, Thái Lãnh Hàn chuyển tiền cho Nhà họ Triệu là để giúp họ vượt qua khó khăn trước mắt. Hắn chưa từng có yêu cầu cũng như nhu cầu muốn biết về tình hình tài chính của nhà họ Triệu. Thật ra, khi Thái Lãnh Hàn đưa số tiền đó ra, trong lòng hắn chưa bao giờ có ý định sẽ được nhận lại. Trong thời gian này, Thái Lãnh Hàn đang liên tục tăng ca để có thể kịp bù vào số tiền mười tỉ cho Tập đoàn Thắng Lợi. Thế nhưng bây giờ, nhà họ Triệu lại chủ động gởi tới tay hắn một bản báo cáo và phân tích tài vụ như thế này là có ý gì? Tại sao bản báo cáo này sớm không đến, muộn không đến, lại đến đến trước mặt hắn trong thời điểm này?
Thái Lãnh Hàn suy đoán rồi lại suy đoán, nghĩ tới nghĩ lui một lúc vẫn không thể tự đưa ra câu trả lời chính xác. Rốt cuộc thì nhà họ Triệu đang muốn thể hiện rằng bọn họ không phải là vô dụng, muốn chứng tỏ rằng họ xứng đáng nhận được sự giúp đỡ và có khả năng hồi phục; hay là bọn họ còn đang muốn vạch rõ giới hạn với hắn. Bởi vì, việc nhà họ Triệu đưa một bản báo cáo và phân tích tài vụ như thế này khiến Thái Lãnh Hàn có cảm giác, họ đang muốn nhắc nhở và khẳng định rằng, mối quan hệ giữa hắn và bọn họ chỉ là giữa chủ nợ và con nợ mà thôi. Mà hành động này lại còn diễn ra ngay sau khi Dương Thiên Vũ về nước. Điều này lại càng có ý nghĩa gì nữa?
Dường như là theo bản năng, Thái Lãnh Hàn lại nhìn về phía khung hình trên bàn. Thái Lãnh Hàn biết rõ, từ lúc vừa mang mười tỉ đến nhà họ Triệu thì hắn đã biết, cả nhà họ Triệu đều không có chút thiện cảm nào với hắn. Nếu như không phải vì sức khỏe của mẹ và tam huyết của cha thì Triệu Uyển Nhu sẽ không đời nào chấp nhận kết hôn với hắn theo cách như thế. Huống chi lúc này, Dương Thiên Vũ lại mang theo nguồn vốn trở về nữa.