25
Sau khi thoát thân, việc đầu tiên ta làm không phải là tìm Lý Túy Vãn - người đang bận rộn phát động cung biến để cướp quyền.
Cũng không phải dặn dò Vương Tải Vi bắt giam toàn bộ người trong Lôi phủ.
Thay vào đó, ta trực tiếp xin một con ngựa, đội gió lạnh một đường chạy như điên đến trước cửa Ngọc Kinh lâu.
Kể từ khi ta tiếp quản và trở thành quản sự của Ngọc Kinh lâu, lại có sự hỗ trợ tài chính từ Trưởng Công chúa phủ.
Phần lớn khế ước của các ca kỹ nữ đã được ta quyết định trả lại. Hơn nữa, hôm nay lại là ngày cuối năm.
Ngọc Kinh lâu đặc biệt vắng vẻ.
Nhưng dù cho nơi bẩn thỉu vắng vẻ thì đã làm sao?
Chỉ cần có người ấy bên cạnh, ta sẽ không cảm thấy bẩn thỉu, còn những khoảng trống cũng sẽ được lấp đầy.
Ta vội vã nhảy xuống ngựa, điên cuồng đập cửa Ngọc Kinh lâu, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập thình thịch trong bóng đêm.
Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng có người ra mở cửa.
A Dung hé mở cánh cửa, nửa gương mặt kiều diễm thận trọng ló ra.
Thấy là ta, A Dung trước tiên kinh ngạc, sau đó cả người không kìm được mà run rẩy: "Tiểu Xuân!"
"Là ta đây," ta dịu dàng an ủi, "những ngày qua ta bị bắt đi, hẳn là ngươi sợ lắm phải không?"
Giữa hai người chúng ta, rõ ràng ta nhỏ tuổi hơn, còn nàng ấy lớn hơn.
Nhưng A Dung vẫn thường coi ta là chỗ dựa tinh thần, ngược lại còn nghe lời ta răm rắp.
Thấy ta trở về, không tránh khỏi xúc động, nàng ấy lao vào vòng tay ta:
"Thiếp không sợ, thiếp chỉ lo lắng cho an nguy của Tiểu Xuân..."
Ta thương tiếc đưa tay vuốt ve khuôn mặt A Dung.
Ngửi mùi phấn son nhàn nhạt trên người nàng ấy, cuối cùng ta cũng cảm thấy an tâm.
"Không cần lo lắng, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ bỏ lại ngươi một mình nữa."
Đối với Lôi Kinh Xuân ta mà nói.
A Dung là hình bóng yếu ớt mà thuở nhỏ ta đã thiếu vắng.
Không như Lôi Tướng bỏ rơi ta, không như tiểu nương không hiểu ta.
Cũng không cao quý không thể với tới như Lý Túy Vãn, càng không giống Lôi Thú Tuyết - người tỷ tỷ điên cuồng và cố chấp.
Trên đời này chỉ có nàng ấy là hoàn toàn thuộc về ta.
Người ta vẫn thường nói hoa trong gương khó hái, chẳng qua chỉ cười nhạo tình cảm mà mình muốn chạm tới.
Nhưng mà, nhưng mà, ai mà không phải là kẻ si tình chứ?
Đúng lúc ta định kéo A Dung vào Ngọc Kinh lâu, phía sau bỗng vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc:
"Hóa ra ta đã chọn sai đối thủ, Lý Túy Vãn trong mắt ngươi cũng chẳng là gì.”
“Người thật sự ở trong tim Tiểu Xuân, lại là kỹ nữ tầm thường này."
Theo phản xạ, ta đẩy mạnh A Dung vào trong Ngọc Kinh lâu, tay kia kéo chặt vòng đồng trên cánh cửa lớn, nghiêm nghị quát to:
"Đừng ra ngoài! Dù nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng ra ngoài!"
Lập tức, ta quay phắt người lại.
Thúy Vi đang đỡ Lôi Thú Tuyết, hai người đứng cách ta không xa.
Máu từ vết thương ở bụng nàng ta chảy xuống, thấm ướt vạt váy.
Nàng ta chống trường kiếm để giữ thân mình đang lung lay sắp đổ, run rẩy mở miệng.
Phía sau là một đội binh sĩ mặc giáp có huy hiệu Lôi gia.
Tất cả đều đẫm máu.
m thầm nuôi dưỡng tư binh, Lôi gia gan to thật.
"Đại tiểu thư, nếu không rời khỏi đế đô ngay, bị quân của Liễu gia vây bắt, sẽ rất khó thoát thân."
Thúy Vi nhẹ giọng nhắc nhở.
Ngọc Kinh lâu chiếm diện tích khoảng bảy mẫu đất, nếu A Dung có ý trốn tránh, trong lúc vội vàng những người này chưa chắc đã tìm được nàng ấy.
Trên người Lôi Thú Tuyết tỏa ra mùi m.á.u tanh và mùi rượu trái cây khó nhận thấy, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt sau lưng ta.
"Vậy thì phóng hỏa," nàng ta dứt khoát ra lệnh, "cùng với ả kỹ nữ đó, đốt c.h.ế.t hết trong lầu này đi."
Hai lối ra vào trước sau đều bị chặn lại.
Ngọn lửa bùng lên.
Khi bị kề d.a.o vào cổ dẫn đi, ta gào thét nguyền rủa tất cả, nhưng trong lòng lại không hề hoảng loạn.
Ngay từ khi tiếp quản Ngọc Kinh lâu, ta đã dự liệu có thể sẽ có ngày này.