Người đào địa đạo là thợ từ Trưởng Công chúa phủ phái đến, còn người phụ trách giám sát công trình, chính là ta và A Dung.
Cứ đốt đi.
Không sao cả.
Thậm chí ta còn muốn nói đốt càng sạch càng tốt.
Cái lồng giam cầm ta và A Dung này, nên bị một mồi lửa thiêu rụi từ lâu rồi mới phải.
26
Ngày Lý Túy Vãn phát động cung biến, đã phái binh mã bao vây Lôi phủ.
Đáng tiếc Lôi Thú Tuyết sớm đã nuôi dưỡng tư binh trong phủ.
Khi bị bao vây, nàng ta đột ngột phản kích, khiến Vương Tải Vi trở tay không kịp.
Cứng rắn phá vỡ vòng vây.
Vấn đề là, khi Lôi Thú Tuyết chạy trốn khỏi đế đô, nàng ta không đem theo Lôi Tướng, cũng không đem theo Trần thị.
Trái lại bắt cóc ta đi.
Phật gia kiêng kỵ nhất là "chấp ngã".
(*) Theo Phật dạy, “chấp ngã” là luôn đề cao cá nhân, vì quyền lợi cá nhân mà sẵn sàng bỏ qua lợi ích tập thể.
Tỷ tỷ xui xẻo của ta lễ Phật nhiều năm như vậy, vậy mà vẫn mang dáng vẻ chấp niệm sâu nặng như thế.
Có thể thấy tâm người này không thành.
Theo một nghĩa nào đó, ta không chịu từ bỏ việc báo thù và Lôi Thú Tuyết không chịu buông bỏ chấp niệm, là cùng một loại người.
Nếu không phải vì con d.a.o vẫn còn kề trên cổ, ta gần như muốn cười lớn vì phát hiện này.
Vừa cười nhạo Lôi Thú Tuyết, vừa cười nhạo chính bản thân mình.
Thừa nhận đi, Lôi Kinh Xuân.
Dù ngươi trốn tránh thế nào, sự tồn tại của Lôi Tướng và Lôi Thú Tuyết vẫn sẽ liên tục nhắc nhở ngươi.
Trong người các ngươi chảy cùng một dòng máu.
Ba người các ngươi về bản chất là cùng một loại người.
Vương Tải Vi lại bị Lôi Thú Tuyết đánh trọng thương, Lý Túy Vãn ở lại đế đô để bình định cục diện hỗn loạn, không thể dễ dàng rời đi.
Vì vậy người chặn đường Lôi Thú Tuyết đã biến thành tiểu nhi tử Liễu gia - Liễu Đình Chi.
Liễu tiểu tướng quân, người cũng như tên, đúng là như chi lan ngọc thụ* trong sân.
(*) cỏ chi và cỏ lan, thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức.
Ít nhất so với vị Trần Phò mã tiền nhiệm thì khoan dung hơn nhiều.
Hắn ta không dứt khoát b.ắ.n c.h.ế.t con tin là ta đây rồi về kinh thỉnh tội, mà kiên nhẫn đàm phán với Lôi Thú Tuyết suốt một đoạn đường.
Đàm phán mãi, đàm phán đến tận bờ vực.
Đuổi bắt hơn trăm dặm từ ngoại ô đế đô, tư binh bên cạnh Lôi Thú Tuyết thương vong quá nửa, lại gặp vách núi, sớm đã không còn đường chạy.
Tuy nhiên cho đến lúc này, nàng ta vẫn chưa chịu thả ta ra.
Vách núi cao mấy chục trượng, bên dưới là dòng sông băng chưa đóng cứng hoàn toàn, còn Liễu Đình Chi ở trước mặt cũng dẫn binh sĩ bao vây một nửa.
"Tiểu Xuân, ngươi có muốn c.h.ế.t cùng tỷ tỷ không?"
Lôi Thú Tuyết bị thương nặng, lại chạy trốn không ngừng nghỉ trong thời gian dài, giọng nói yếu ớt.
Từ khi bị nàng ta bắt đi trước cửa Ngọc Kinh lâu, ta vẫn luôn im lặng, từ chối giao tiếp với nàng ta.
Một kẻ đã đến bước đường cùng, còn có gì để lừa gạt nữa chứ?
Dù làm kỹ nữ đã lâu, lúc này ta cũng không muốn dùng thủ đoạn đùa bỡn tâm tư với Lôi Thú Tuyết nữa.
"Gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời để kéo dài thời gian."
"Ta chưa bao giờ công nhận việc ngươi là tỷ tỷ của ta, đừng tự xưng nữa."
"Lôi Thú Tuyết, ngươi không thấy bản thân mình rất ghê tởm sao?"
Ta thẳng thắn quay người nhìn Lôi Thú Tuyết, xé toạc lớp bỏ bọc hòa bình cuối cùng giữa ta và nàng ta.
"Ngươi kéo ta nhảy xuống vách đá, ta sẽ nhận thua, điều này không giả."
"Nhưng dù có nắm tay nhau cùng xuống hoàng tuyền, trước mặt Diêm Vương, ta cũng sẽ không thừa nhận ngươi là tỷ tỷ của ta đâu."
Liễu Đình Chi dẫn theo binh mã đã xông tới.
Lôi Thú Tuyết nhếch khóe miệng, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang kìm giữ ta ra, ngửa người ngã xuống vách đá.
"Nhưng ta thừa nhận, Tiểu Xuân."
Tà váy màu vàng nhạt như những bông hoa mai nhỏ li ti đập vào mặt sông, cuộn sóng nhẹ nhàng rồi biến mất không còn thấy nữa.
Giữa trời đất, bỗng chốc tĩnh lặng.
Ta đờ đẫn nhìn dòng sông màu bạc xen lẫn những mảnh băng vỡ đang cuồn cuộn chảy về phía đông dưới vách đá.
Theo bản năng ta đưa tay muốn nắm lấy điều gì đó, khi hoàn hồn lại thì chỉ vồ được khoảng không.