Edit + beta: Iris
Đêm đó, Đào Mộ và mọi người chơi đến hơn 12 giờ.
Lệ tổng lại đến đón người.
Tuy scandal giữa Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng chưa bị truyền thông đưa tin, nhưng ở xã hội thượng lưu Hương Thành, đây là chuyện mọi người tự hiểu trong lòng mà không nói ra. Mối quan hệ của giới giải trí và tầng lớp thượng lưu nói sâu không sâu, nói cạn không cạn, loại tin đồn tương đối bùng nổ thế này, hơn nữa còn xảy ra dưới mí mắt, nên mọi người đều có nghe thấy.
Thật ra lúc Lệ Khiếu Hằng đến đây, anh cũng không nghĩ quá nhiều. Anh chỉ là lo Đào Mộ uống nhiều quá, không lái xe được nên mới đến đón người.
Lúc vào phòng riêng, anh còn nhiệt tình chào hỏi mọi người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đào Mộ.
Đào Mộ tinh tường chú ý tới hộp thức ăn trong tay Lệ Khiếu Hằng, hít hít mũi: "Cái gì vậy?"
"Thạch Sương Sáo*. Lúc nãy em đăng Phi Tấn, nói là muốn ăn đúng không?" Lệ Khiếu Hằng đưa Thạch Sương Sáo đến trước mặt Đào Mộ, rồi gật đầu mỉm cười giải thích với những người khác: "Tôi có kêu trợ lý mua thêm mấy phần, lát nữa sẽ đưa đến đây."
*Giờ mới biết Thạch Sương Sáo bên TQ gọi là Thiêu Tiên Thảo (烧仙草)
Có lẽ các đại lão trong giới giải trí không ngờ đại lão tư bản trị giá trăm tỷ đô la M lại giản dị dễ gần như vậy, tức khắc được sủng mà sợ, gật gật đầu. Phương Nhược Đề cười tủm tỉm nói: "Lệ tổng thật chu đáo."
Lệ Khiếu Hằng mỉm cười: "Điều nên làm thôi."
Các đại già tức khắc cảm thấy mặt mình hình như bị thứ gì đó làm mờ.
Lại có tiếng gõ cửa phòng riêng, lần này người đến là Khương trợ lý mang theo mười mấy hộp Thạch Sương Sáo. Còn cực kỳ có tinh thần phục vụ, phân phát cho mọi người.
Chu Ngạn Thanh nhận hộp cơm, nhìn món ăn đầy màu sắc bên trong, bất giác cười nói: "Không ngờ Đào Mộ lại thích ăn đồ ngọt."
Kỳ thật có không ít nam minh tinh thích ăn đồ ngọt, nhưng hầu hết mọi người đều phải kiểm soát chặt chẽ cân nặng, không dám ăn nhiều. Hơn nữa đàn ông thích ăn đồ ngọt, nghe có vẻ không được nam tính cho lắm. Vì vậy, rất nhiều nam minh tinh rõ ràng thích ăn đồ ngọt, nhưng ngoài miệng lại không nói, chỉ dám ăn lén. Nam nghệ sĩ thích ăn uống như Đào Mộ, đã vậy còn không hề cố kỵ, gióng trống khua chiêng ăn đồ ngọt trước mặt mọi người thực sự rất hiếm thấy.
Nhưng nghĩ lại, Đào Mộ cũng không phải nam nghệ sĩ thuần túy. Xét về thành tích sự nghiệp, Đào Mộ giống một tổng tài bá đạo thích đóng phim hơn. Nếu giới giải trí có bảng xếp hạng nam nghệ sĩ làm việc không đàng hoàng nhất năm, chắc chắn sẽ có tên Đào Mộ trên bảng.
Chu Ngạn Thanh chỉ cảm thán một câu, thế nhưng Lệ Khiếu Hằng lại gật đầu rất nghiêm túc, nói hùa theo: "Đào tổng nhà chúng tôi khá kén ăn, còn ghét bỏ tôi làm bánh kem không ngon."
Hôm sinh nhật Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng bận trước bận sau, chẳng những trao đổi với đoàn phim về quá trình tổ chức tiệc sinh nhật, dẫn người nhà Đào Mộ đến Hương Thành đoàn tụ, chọn quà sinh nhật cho Đào Mộ, mà còn tự làm bánh sinh nhật đưa đến đoàn phim.
Kết quả cho bơ nhiều quá, bánh kem ngọt quá, hơn nữa đây là lần đầu Lệ tổng làm bánh sinh nhật, trang trí hoa cực kỳ xấu. Nhưng Đào tổng không hề ghét bỏ, vì vậy cậu cảm thấy mình cần phải thanh minh: "Em nói ngon mà. Là tự anh cảm thấy khó ăn."
"Nhưng vẻ mặt của em không phải như vậy." Lệ Khiếu Hằng nhỏ giọng chỉ ra: "Ngày đó, vẻ mặt em rõ ràng đang nói bánh kem ngọt quá."
"Ngày đó em cười suốt mà?" Là một diễn viên chuyên nghiệp, Đào Mộ tự nhận mình quản lý biểu cảm cực kỳ tốt. Hơn nữa ngày đó cậu thật sự rất vui vẻ, cả quá trình đều cười như điên.
"Ngày đó em rất vui vẻ, nhưng lúc ăn bánh kem lại chỉ cười gượng." Lệ Khiếu Hằng cũng rất không khách khí. Nói thẳng ra: "Anh không thích dáng vẻ em rõ ràng cảm thấy không ngon, lại cố tình nói ngon để dỗ anh. Nếu em cứ gạt anh như vậy, tay nghề của anh sao có thể tiến bộ? Tay nghề anh không tiến bộ, cuối cùng người xui xẻo không phải là em sao?"
"Em đang vô trách nhiệm với bản thân đấy."
"Đào tổng, anh nghĩ điều quan trọng nhất để hai bên duy trì mối quan hệ hợp tác lâu dài là phải thành thật với nhau, bồi dưỡng sự ăn ý không có nghĩa là mù quáng bao dung những khuyết điểm của nhau, mà là chỉ ra những khuyết điểm của nhau vào đúng thời điểm và giúp đối phương sửa lại càng sớm càng tốt. Bao dung nhường nhịn nhau không có nghĩa là tra tấn nhau. Nếu là chuyện chỉ cần nói vài câu là có thể làm rõ thì không cần phải tốn sức nhẫn nại của chúng ta. Sự nhẫn nại của chúng ta nên được đặt ở nơi quan trọng hơn."
Dừng lại một chút, Lệ Khiếu Hằng lại bổ sung thêm: "Ví dụ như, một ngày nào đó anh bất cẩn chọc em tức giận. Em phải nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của chúng ta trước đây, rồi tha thứ cho những lỗi lầm nhỏ nhặt của anh. Chứ không phải khi em tức giận, em lại nghĩ đến chuyện em phải chịu đựng về những việc nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi rồi sau đó càng trở nên tức giận ấm ức hơn."
Lệ Khiếu Hằng tin tinh lực và sức chịu đựng của một người là có hạn, cũng giống như định luật bảo toàn năng lượng. Tiêu hao vào những việc lông gà vỏ tỏi có nghĩa là tích lũy nhiều hơn một chút. Nếu cứ để mặc những cảm xúc tiêu cực liên tục tích tụ, lỡ như ngày nào đó không chịu nổi nữa rồi bùng nổ, rất có thể sẽ gây ra những thay đổi về chất.
Vì vậy tuyệt đối không thể tiêu hao sự nhẫn nại trong cuộc sống hằng ngày.
Trong suy nghĩ của Lệ Khiếu Hằng, cuộc sống hàng ngày của anh và Đào Mộ hẳn nên giống một con heo đất. Bởi vì sống hạnh phúc với nhau, nên mỗi ngày đều sẽ tích lũy được một chút hạnh phúc. Đến khi xảy ra cãi vã, có thể dùng một phần hạnh phúc tích trữ trong heo đất để bù đắp những cảm xúc tiêu cực do cuộc cãi vã gây ra. Sau khi triệt tiêu những cảm xúc tiêu cực, số hạnh phúc còn lại cũng đủ để giúp bọn họ vượt qua quãng đời còn lại.
Nhưng thói quen của Đào Mộ lại coi cuộc sống hàng ngày như một hũ gia vị. Cho dù gặp phải chút bất hòa nhỏ nhất, Đào Mộ luôn lựa chọn tự nhượng bộ. Ngay cả chuyện nhỏ như bánh kem quá ngọt, Đào Mộ cũng không nói, mà lại lừa anh là bánh kem rất ngon.
Lệ Khiếu Hằng cảm thấy cách làm này của Đào Mộ là đang hy sinh giác quan của cậu để bao dung anh, nhân nhượng anh. Lệ Khiếu Hằng rất lo lắng, nếu cứ thế này về lâu dài, anh sẽ bị Đào Mộ chiều hư, sẽ có thói quen cho rằng Đào Mộ nên nhân nhượng anh, nên bao dung nhiều hơn cho mối quan hệ này. Khi đó, hũ gia vị của Đào Mộ liên tục đổ ra ngoài để thêm gia vị cho đoạn tình cảm này. Rồi đến một ngày, hũ gia vị của Đào Mộ chỉ còn là một hũ rỗng, có lẽ đó là lúc mối quan hệ tình cảm giữa hai người kết thúc.
"Chuyện tình cảm không thể nào làm như cách quản lý tài sản, cũng không thể nào bán khống. Chỉ có thể sử dụng những cách thô sơ nhất để gia tăng dự trữ. Anh cũng nghĩ kiểu đầu tư này sẽ rất vất vả, nhưng rất may mắn, nếu đối tượng hợp tác là em, có chậm trễ một chút cũng không sao. Chỉ cần em và anh cùng nhau cố gắng là được."
Lệ Khiếu Hằng nói đến khô miệng, nhịn không được lại uống một hớp rượu. Anh cảm thấy việc cấp bách hiện giờ là thay đổi suy nghĩ của Đào Mộ, để Đào Mộ thay đổi khái niệm kinh doanh mối quan hệ này từ lỗ vốn sang tiết kiệm. Suy cho cùng, yêu đương luôn giống như những ngày đầu khởi nghiệp, không thể mua được bảo hiểm tình yêu phù hợp, cũng không tìm thấy vật bồi thường có giá trị tương đương. Nếu thật sự cãi nhau, vậy chỉ có thể đường ai nấy đi.
Lệ Khiếu Hằng có thể gánh chịu bất kỳ rủi ro nào khi sáp nhập dự án, nhưng tuyệt đối không thể nào chấp nhận hậu quả đường ai nấy đi với Đào Mộ.
"Sao hôm nay anh đa cảm vậy?" Đào Mộ vừa ăn Thạch Sương Sáo, vừa tò mò nhìn Lệ Khiếu Hằng, cảm thấy hôm nay Lệ tổng nhà bọn họ nói hơi nhiều.
"Anh thấy em đăng Phi Tấn." Lệ Khiếu Hằng hơi dừng lại, nói thêm: "Là bài đăng châm chọc* Thẩm Dục."
*Nguyên văn là "dỗi (怼)": là ngôn ngữ mạng bên TQ, ngày 18/12/2017 đã được chọn vào mười thuật ngữ Internet hàng đầu năm 2017 do Trung tâm Nghiên cứu và Giám sát Tài nguyên Ngôn ngữ Quốc gia công bố. Còn có nghĩa là ghét, oán hận, mình sẽ thay từ này tùy trường hợp.
Đào Mộ nhướng mày: Vậy nên?
"Trước đây em chưa từng để ý đến cậu ta, bây giờ không muốn nhịn nữa." Lệ Khiếu Hằng nói xong, hơi nhích tới gần Đào Mộ, nhưng vẫn duy trì khoảng cách bình thường, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy: "Anh thấy Đào tổng nhà chúng ta lúc châm chọc người khác rất tuấn tú, rất gợi cảm. Vì vậy anh rất muốn xem thử, lúc Đào tổng nhà chúng ta độc miệng với anh, đầu lưỡi có linh hoạt mềm mại như vậy không?"
Câu cuối cùng, Lệ Khiếu Hằng gần như nói bằng hơi gió. Hơi thở nóng ẩm phả vào tai Đào Mộ, Đào Mộ vô thức nhìn những người khác trong phòng riêng, hơi câu nệ nhỏ giọng nói: "Đừng quậy, đang có nhiều người ở đây đấy."
"Ồ." Lệ Khiếu Hằng nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy. Vẫy cái đuôi to, kết luận: "Tóm lại, anh hy vọng chúng ta có thể thẳng thắn thành thật với nhau, cố gắng tìm hiểu nhau sâu sắc nhất có thể, bao dung lẫn nhau, chứ không phải dừng lại ở mức khách sáo hời hợt như vậy."
Đào Mộ nhướng mày, liếc xéo Lệ Khiếu Hằng: "Mạo muội hỏi một câu, chữ thẳng thắn thành thật với nhau và tìm hiểu nhau sâu sắc nhất có thể mà Lệ tổng nói, là danh từ, hay động từ?"
Bị đôi mắt phượng tiêu chuẩn nhìn chằm chằm, cười như không cười là cảm giác gì?
Đôi mắt thon dài, đuôi mắt xếch lên trên, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, Lệ tổng nhìn mà trong lòng nóng lên, từ dáng ngồi nghiêm chỉnh biến thành bắt chéo hai chân, còn không quên giả làm sói đuôi to: "Cái này, đương nhiên phải nghe em."
"Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà chúng ta không phải đều nghe theo em sao. Lớn là chuyện phương hướng đầu tư của công ty, nhỏ là chuyện buổi tối ăn gì, anh làm gì có quyền quyết định!"
Đánh rắm!
Đào Mộ trợn trắng mắt, dù sao cậu cũng chưa từng cãi thắng Lệ Khiếu Hằng. Hiện tại ngay cả việc chơi lưu manh cũng sắp thua luôn rồi.
Lệ Khiếu Hằng nhìn dáng vẻ thở phì phò của Đào Mộ, không khỏi cong khóe miệng. Xé bọc nilon của cái muỗng, đưa cho Đào Mộ: "Em muốn ăn gì."
Lại bắt đầu làm nũng!
Đào Mộ quay đầu nhìn Lệ Khiếu Hằng. Lệ Khiếu Hằng một tay cầm muỗng, tay khác cầm Thạch Sương Sáo, khoe khoang: "Anh biết em thích ăn khoai sọ nên đặt thêm một phần. Em ăn thử xem, có ngon không?"
Tuy ánh sáng trong phòng riêng rất mờ, vả lại còn có người ca hát ồn ào, hơn nữa khi hai người nói chuyện còn cố ý nhỏ giọng lại, nên chắc sẽ không ai chú ý đến cuộc cãi vã của hai người đâu. Nhưng Đào Mộ vẫn nhanh chóng nhận Thạch Sương Sáo.
Cậu không quen thân mật trước mặt mọi người. Nhưng dù vậy, Đào Mộ vẫn đáp lại một cách thẳng thắn thành thật: "Cũng khá ngon."
"Thật không?" Lệ Khiếu Hằng nghịch chai bia, hơi mỉm cười: "Chén mà em ăn là do anh làm đấy."
Đào Mộ quay đầu nhìn Lệ Khiếu Hằng.
Trong ánh sáng mờ ảo, đường nét trên mặt Lệ Khiếu Hằng càng anh tuấn hơn: "Vậy nên em thấy đấy, đôi khi thành thật một chút có thể giúp anh hiểu em hơn."
Lệ tổng nói xong câu này thì cầm bia uống hai hớp. Đến tận năm 26 tuổi mới có mối tình đầu, kỳ thật Lệ tổng rất muốn khoe ân ái trước mặt mọi người. Nhưng anh cũng biết da mặt Đào Mộ mỏng, không thích làm mấy chuyện nhàm chán trước mặt người khác. Vì vậy anh chỉ có thể thấy có chuyển biến tốt thì thu liễm lại.
Nhưng điệu thấp thì điệu thấp, thỉnh thoảng vẫn phải thể hiện chủ quyền một chút.
Ít nhất phải để mọi người biết. Anh là của em.
Các đại già ngồi trong phòng riêng tối tăm làm mặt quỷ với nhau. Tuy trong phòng riêng ồn ào khiến bọn họ hoàn toàn không nghe rõ cuộc nói chuyện của Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, nhưng hai người ngồi trong một góc, cho dù không có tiếp xúc thân mật nhưng bầu không khí xung quanh vẫn ngọt ngào hường hường.
Ví dụ như Lệ tổng cầm Thạch Sương Sáo lên.
°°°°°°°°°°