Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Chương 182




Edit + beta: Iris

Ăn xong chén Thạch Sương Sáo, các đại già vốn muốn chơi đến khuya đã cố ý giải tán.

Lệ Khiếu Hằng lái xe đưa Đào Mộ về khách sạn. Trong lúc đó, Đào Mộ cũng cho Lệ Khiếu Hằng vài kiến nghị: "Nếu anh cho rằng chúng ta nên thẳng thắn thành thật với nhau, vậy anh cũng đừng cứ lúc nào cũng biểu hiện hoàn mỹ như vậy, càng đừng mù quáng chiều ý em. Nếu anh luôn biểu hiện bao dung em vô điều kiện sẽ khiến em cảm thấy cực kỳ không có cảm giác an toàn, không biết có phải anh sẽ chỉ bao dung em trong thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt hay không. Một khi sự nhiệt tình lắng xuống, anh sẽ cảm thấy tất cả những nhượng bộ và ép dạ cầu toàn của anh làm vì đoạn tình cảm này đều rất không đáng."

Hơn nữa để đáp lại giả thuyết Lệ Khiếu Hằng nói cậu là hũ gia vị, Đào Mộ cũng có câu nói thế này: "Hai người sống chung với nhau giống như cho hai nguyên liệu nấu ăn khác nhau vào một cái nồi, nếu muốn hạnh phúc thì phải có chút gia vị, thiếu một gia vị thôi cũng không được. Chẳng hạn như anh vất vả làm bánh sinh nhật cho em, bận tới bận lui chuẩn bị lâu như vậy nhưng em lại phàn nàn bánh kem quá ngọt không ngon. Một lần hai lần thì anh thấy không sao cả, nhưng về lâu dài, có thể anh sẽ cảm thấy em căn bản không quan tâm sự nỗ lực và trả giá của anh, chỉ biết đòi hỏi cao, có khi nào sẽ cảm thấy rất mệt mỏi không? Khi anh mệt mỏi đến mức không muốn duy trì mối quan hệ này, lại ngại nói với em, cuối cùng khi anh lựa chọn lặng lẽ phản bội em, em nên làm gì bây giờ?"

Đào Mộ nói lời này cũng là có lý do. Dù sao ở kiếp trước, khi cậu và Trác Nghiêm ở bên nhau, vì cậu quá chú ý đến cảm xúc của mình mà không để ý đến sự thay đổi của Trác Nghiêm. Tới cuối cùng, cậu thậm chí còn không biết từ khi nào Trác Nghiêm bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khi ở bên cậu, không muốn duy trì mối quan hệ này nữa. Với thích Thẩm Dục từ khi nào.

Sau khi sống lại, Đào Mộ không biết rốt cuộc cậu và Lệ Khiếu Hằng có thể cùng nhau đi đến bước nào. Nhưng ít ra ở vấn đề tình cảm, cậu không muốn đi theo vết xe đổ.

Lệ đại tổng tài từng học tâm lý học nhạy bén nhận ra, lời Đào Mộ dường như ám chỉ điều gì đó. Anh hơi suy tư một lúc, sau đó gật đầu thừa nhận: "Em nói cũng có lý. Vậy từ giờ trở đi, anh sẽ cố gắng truyền đạt của xúc của mình cho em. Hai chúng ta có gì muốn nói thì cứ thẳng thắn với nhau. Nếu vì bất đồng quan điểm mà cãi nhau, vậy cứ cãi một trận lớn. Nhưng sau khi cãi xong, nhất định phải làm lành."

Dường như cảm thấy yêu cầu này rất đúng đắn, Lệ Khiếu Hằng hơi dừng một chút, bổ sung thêm: "Dù không làm lành, em cũng không được rời nhà bỏ trốn, phải nhận điện thoại của anh, càng không được cố ý biểu hiện thân mật với người ngoài vì muốn khiến anh tức giận."

Bình thường anh xem phim gì vậy hả?

Đào Mộ vẻ mặt kỳ quái nhìn Lệ Khiếu Hằng, gật đầu: "Được."

"Vậy sau khi trở về, chúng ta ký hợp đồng đi." Lần đầu tiên yêu đương, anh thật sự không có kinh nghiệm gì. Lệ Khiếu Hằng chỉ có thể cố gắng hết sức di chuyển lĩnh vực xa lạ theo hướng quen thuộc của mình, làm chuyện gì cũng phải có nề nếp. Xác định quan hệ chưa đến một năm, mà không biết đã ký bao nhiêu bản hợp đồng, thư bày tỏ ý định* và bản ghi nhớ**. Bây giờ lại còn có thêm điều khoản bổ sung. Hoàn toàn yêu cầu người yêu theo tiêu chuẩn đối tác. Có lẽ người ngoài nhìn vào hình thức yêu đương của hai người sẽ chỉ cảm thấy kỳ lạ.

*Thư bày tỏ ý định, bình thường hay gọi là hiệp ước kinh tế (意向书): trong hoạt động kinh tế văn bản ký kết nói rõ mục đích đôi bên.

**Bản ghi nhớ (备忘录): một loại văn thư ngoại giao, dùng để tuyên bố lập trường của mình về vấn đề nào đó, hoặc để thông báo cho đối phương biết đại thể những điều khoản nào đó - như các con số hay tên tuổi cần chú ý.

Cũng may Đào Mộ chịu phối hợp với Lệ Khiếu Hằng. Chỉ có thể nói nồi nào úp vung nấy.

Khi trở về khách sạn đã là hai giờ sáng. Lệ Khiếu Hằng để Đào Mộ rửa mặt nghỉ ngơi trước, còn anh thì ở lại phòng sách viết bản ghi nhớ để sáng hôm sau đưa cho Đào Mộ xem, sau đó đợi đến tối thì hai người sẽ thảo luận chi tiết về bản ghi nhớ, nếu không thành vấn đề thì có thể ký tên.

Đào Mộ không đồng ý: "Không phải đã nói phải thẳng thắn thành thật với nhau, tìm hiểu nhau sâu hơn sao. Quá trình cùng viết bản ghi nhớ cũng là quá trình tìm hiểu lẫn nhau. Chúng ta có thể cảm nhận suy nghĩ của nhau một cách trực quan hơn."

Lệ Khiếu Hằng suy nghĩ rồi nói: "Cũng đúng."

Vì vậy hai người thật sự trò chuyện trong phòng sách hơn một tiếng đồng hồ. Sau đó Lệ Khiếu Hằng lại cảm thấy việc ngồi nghiêm chỉnh thảo luận chi tiết bản ghi nhớ như vậy trông có vẻ rất xa cách. Vì vậy hai người đi tắm rửa, sấy tóc, trở về phòng ngủ nằm xuống, Lệ Khiếu Hằng còn khui một chai rượu vang đỏ, hai người vừa uống vừa thảo luận.

Thảo luận một hồi thì ngủ quên.

7 giờ 30 ngày hôm sau, lúc Lệ Khiếu Hằng bị tiếng chuông đánh thức, Đào Mộ vẫn đang ngủ.

Lệ tổng nhanh tay ấn tắt chuông, dọn dẹp giấy A4, bút ký tên và laptop trải đầy trên giường đi. Khi cẩn thận kiểm tra bản ghi nhớ, phát hiện trên bản ghi nhớ có rất nhiều điều khoản vô lý khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười ——

Chẳng hạn như Đào Mộ không thích ăn đồ Tây, nhưng vì thói quen ăn uống của Lệ Khiếu Hằng nên cậu sẵn sàng ăn đồ Tây cùng Lệ tổng, chỉ là Lệ tổng không được cảm thấy Đào Mộ muốn ăn bò bít tết chín kỹ là chuyện rất mất mặt, bởi vì cậu thật sự không ăn được loại bít tết vừa chín tái; còn có lúc Đào Mộ ăn táo không thích gọt vỏ, Lệ tổng lại cảm thấy ăn táo nhất định phải gọt vỏ, tránh ăn trúng thuốc trừ sâu còn sót lại...

"Anh cười cái gì vậy?" Lệ Khiếu Hằng cúi đầu xem bản ghi nhớ thì nghe thấy giọng nói mơ màng truyền đến từ sau lưng.

Đào Mộ mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng ngủ, tóc hơi rối, trên mặt toàn vệt đỏ do ngủ, đứng ở cửa phòng ngủ vừa dụi mắt vừa hỏi Lệ Khiếu Hằng.

Lệ Khiếu Hằng quay đầu lại, giơ bản ghi nhớ trên tay lên, nói với Đào Mộ: "Xem bản ghi nhớ mà chúng ta đã bàn tối qua. Đúng rồi, bên trong có viết là không được dùng tay dụi mắt."

Đào Mộ dừng động tác dụi mắt lại, lập tức nói: "Em đi rửa mặt."

Lệ Khiếu Hằng thong thả vẫy đuôi to, đi theo sau Đào Mộ vào phòng tắm: "Trước kia không biết, hóa ra em thích ăn bò bít tết chín kỹ, không cảm thấy hơi già sao?"

"Có hơi già, nhưng ăn đồ không nấu chín thấy ghê lắm." Nếu đã đồng ý sẽ thẳng thắn thành thật với nhau, Đào Mộ đương nhiên sẽ không giấu giếm thói quen sinh hoạt và sở thích ăn uống của mình. Theo lời của Lệ Khiếu Hằng, che giấu chuyện này chỉ vì thể diện quả thật là tự chuốc lấy rắc rối.

Lệ Khiếu Hằng gật đầu, dựa vào khung cửa, hỏi: "Dạ dày anh không tốt, ăn cay sẽ khó chịu. Nhưng anh lại rất thích ăn cay, cái này phải làm sao đây?"

"Có thể ăn cay nhẹ, ăn ít một chút. Hoặc là sau này nấu nửa cay nửa không cay." Nếu vừa không muốn bản thân ấm ức, vừa không muốn đối phương ấm ức, vậy chỉ có thể rắc rối hơn chút. Cũng may Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đều biết nấu cơm, cho dù có rắc rối cũng không phải vấn đề lớn.

Lệ Khiếu Hằng tiếp tục lật bản ghi nhớ, sau đó nói: "Chúng ta vậy mà còn thảo luận về kế hoạch trang trí nhà mới trong bản ghi nhớ... Em lại muốn tự mình trang trí, không cảm thấy mệt sao?"

Lệ tổng cho rằng mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, chủ hộ chỉ cần đưa ra yêu cầu, việc còn lại giao cho đội ngũ thiết kế và trang trí là được.

"Có hả?"

Đào Mộ đứng dưới vòi sen ngẩng đầu lên, vừa gội đầu vừa nhớ lại, thật sự không nhớ nổi tối qua đã nói cái gì

"Có." Lệ Khiếu Hằng gật đầu một cách cực kỳ chắc chắn, nhìn ký hiệu đánh dấu trọng điểm trong bản ghi nhớ, Lệ tổng nói: "Em nhấn mạnh rất nhiều lần, nhất định phải tự mình trang trí."

"Em quên rồi." Đào Mộ gội đầu xong thì bắt đầu thoa sữa tắm: "Dù sao hai chúng ta không có thời gian, giao cho đội trang trí đi."

Lệ Khiếu Hằng nhíu mày, nói: "Anh nghĩ chúng ta có thể thỏa hiệp một chút. Chúng ta tự đến thị trường vật liệu xây dựng để chọn vật liệu, sau đó đến cửa hàng nội thất để chọn đồ nội thất và thiết bị điện, chúng ta trao đổi suy nghĩ với đội thiết kế một cách cẩn thận, đến khi đội trang trí bắt đầu trang trí, chúng ta thường đến xem là được."

Theo một mức độ nào đó, đây cũng coi như là tham gia vào toàn bộ quá trình trang trí.

Đào Mộ cúi đầu rửa sạch sữa tắm. Kiếp trước cậu không có nhà riêng, sau khi bị đuổi khỏi nhà chính Thẩm gia thì luôn ở chỗ Trác Nghiêm. Ngôi nhà duy nhất dưới tên Đào Mộ là ngôi nhà mua bằng thù lao đóng phim tích lũy trong nhiều năm của cậu. Khi trang trí nhà thì cậu đang quay phim ở nơi khác, Trác Nghiêm giao toàn quyền việc trang trí cho đội trang trí. Đến khi Đào Mộ trở lại Hỗ Thành, thứ cậu nhìn thấy là một ngôi nhà mới đẹp đến mức có thể dùng làm nhà mẫu. Mặc dù tất cả chi tiết trang trí và nội thất đều được làm theo sở thích của Đào Mộ, nhưng Đào Mộ chưa từng có cảm giác thân thuộc.

Cậu không sống ở ngôi nhà đó nhiều. Kể cả sau khi cậu và Trác Nghiêm chia tay, cậu dọn vào khách sạn, cũng chưa bao giờ ở lại đó.

Cho nên tối qua, có lẽ Đào Mộ chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào nên mới đưa ra yêu cầu không thực tế như vậy —— ngôi nhà gần 200m vuông mà muốn tự trang trí, có lẽ dù Đào Mộ trang trí đến mệt muốn chết cũng không trang trí xong —— bị rớt môn vật lý cấp 2, ngay cả nối dây điện cũng không biết.

Lệ Khiếu Hằng cầm bản ghi nhớ, nghiêm túc quan sát thân hình đẹp đẽ được dòng nước ấm vuốt ve của Đào Mộ, đột nhiên hỏi: "Có muốn chà lưng không?"

"Không cần." Đào Mộ rửa sạch bọt trên người, đang định đi ra thì thấy Lệ tổng bỗng cởi áo ngủ, chen vào, thuận tay mở vòi sen: "Vậy bắt đầu luyện tập đi!"

Đào Mộ nhanh tay lẹ mắt bụm miệng Lệ tổng lại. Cảm nhận được đôi môi ấm áp của Lệ tổng hôn lên lòng bàn tay mình, cậu không chút do dự nói: "Sáng nay anh chưa đánh răng!"

Lệ Khiếu Hằng cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Đào Mộ một cái, chỉ có thể toàn thân ướt đẫm đi ra ngoài. Đi đến bồn rửa, vừa bóp kem đánh răng vừa oán giận: "Anh nghĩ cần phải ghi thêm một cái lên bản ghi nhớ, đôi khi bạn đời cần phải lãng mạn một chút."

"Em cũng nghĩ chúng ta nên ghi thêm một cái lên bản ghi nhớ. Chẳng hạn như bạn đời cần phải luôn chú ý vệ sinh."

Đào Mộ mỉm cười đi ra ngoài, quấn khăn tắm lớn quanh eo, thuận tay cầm khăn lông lau đầu. Lau đến khi trông như thể vừa mới tắm xong.

Lệ Khiếu Hằng nhìn Đào Mộ qua gương, đột nhiên nhấn mạnh: "Sau khi về Yến Kinh, chúng ta cùng trang trí nhà cửa nhé."

Đào Mộ vừa lau tóc vừa nói: "Không cần phải phiền phức như vậy."

Mặt cậu bị khăn lông che kín mít: "Nền tảng mua sắm trực tuyến sắp ra mắt rồi. Sau khi trở về Yến Kinh, chắc chắn anh sẽ rất bận rộn. Em tự làm là được. Nếu thật sự bận quá không làm hết, em có thể nhờ cha Diệu và cha Tiểu Tề hỗ trợ."

Dù sao tháng 8 vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, cậu có ít nhất hơn nửa tháng để tập trung vào việc trang trí nhà.

"Dù bận rộn đến đâu, anh vẫn có thể dành ra chút thời gian ít ỏi này." Lệ Khiếu Hằng bình tĩnh trêu ghẹo: "Tốt xấu gì đây cũng là ngôi nhà mà anh sẽ sống đến cuối đời. Ít nhất anh phải đảm bảo sau khi trang trí, anh cũng có thể sống thoải mái."

Động tác lau tóc của Đào Mộ hơi khựng lại, tâm trạng hơi phức tạp: "Nói vậy cũng đúng."

Lệ Khiếu Hằng hơi mỉm cười, tắm rửa xong thì trao đổi về lịch trình của mình sau khi trở về Yến Kinh với trợ lý Khương.

9 giờ 30 Lệ tổng phải gặp mặt khách hàng, ăn sáng xong thì rời đi. Đào Mộ vừa mới đóng máy, rảnh rỗi không có việc gì làm. Thay một bộ đồ thể thao, lắc lư chạy đến phòng cách vách, định thảo luận với cha Diệu, cha Tiểu Tề và lão gia tử xem hôm nay đi đâu chơi.

Sau khi thảo luận xong, mọi người nhất trí quyết định, nhân lúc vẫn còn ở Hương Thành, ra ngoài mua sắm đồ kỷ niệm, sau khi về Yến Kinh sẽ tặng cho bạn bè thân thích. Đào Mộ nhờ khách sạn gọi xe cho bọn họ. Gia đình bốn người tới thẳng trung tâm mua sắm.

—— Sau đó tình cờ gặp Lâm tam công tử đang dẫn tình nhân nhỏ đi dạo ở trung tâm mua sắm.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hình như mình vừa nhận ra gì đó.

Lệ đại tổng tài: Chúng ta ký hợp đồng tình yêu để làm bảo hiểm tình yêu đi.

Tổng tài nào đó bên ngôn lù: Chúng ta ký hợp đồng tình nhân giả vờ yêu, bla bla...

Sắp thi rồi nên mình định ra chương chậm tí, vốn chỉ định chậm tí thôi, mà tự dưng nằm suy nghĩ, sau khi thi xong phải làm thủ tục này nọ rồi chờ tốt nghiệp, xong còn phải đi tìm việc làm, rồi tự dưng lười ngang luôn :>>>