Sau Khi Sắp Chết, Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa

Chương 24-2: Đây là nơi nàng nên về




Phượng hoàng lửa bỗng dưng tức giận ngửa đầu lên trời hí vang một tiếng, cánh chim tạo nên một trận cuồng phong, xé rách không khí thành những lưỡi dao mỏng dính, bên dưới cánh chim đang tụ tập vô số huyền hoả nóng rực.

Giang Âm Ninh té ngã ở trên mặt đất, kinh hãi nhìn nó, không tự chủ lùi về phía sau, cơ thể run rẩy dữ dội.

Giang Âm Ninh thật sự không biết mình làm sai ở đâu! Rõ ràng đã nói rồi, chỉ cần nàng ta hấp thụ ma khí, sau đó cầm lấy xương cốt Chúc Long, chạm vào bảo vật ở trung tâm bí cảnh, vị thần sử này sẽ thần phục nàng ta mà!

Tại sao ánh mắt của nó... lại giống như muốn giết chết nàng?

Giang Âm Ninh sợ tới mức nói không nên lời, tay chân lạnh băng, chỉ có thể trơ mắt nhìn huyền hoả phóng về phía mình. Nàng ta hét lên một tiếng, ngay sau đó, nàng ta cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, có người đã kéo nàng ta qua một bên.

Là Tạ Sầm Chi.

Tạ Sầm Chi đứng ở trên không, vạt áo đón gió bay cao, đang giằng co cùng với phượng hoàng lửa.

Hắn khẽ liếc nữ tử đang phát run ở trong ngực mình, trực tiếp vứt nàng ta xuống dưới, lạnh nhạt nói một câu: "Bắt lấy."

Mấy đệ tử Bồng Lai vội vàng lao lên, đỡ lấy Giang Âm Ninh đang rơi xuống từ trên không trung.

Tạ Sầm Chi mở mắt, lòng bàn tay xuất hiện một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, tiếp đó sát khí bỗng dưng bùng nổ.

Hắn khẽ nhếch môi mỏng, cười lạnh nói: "Đây là phương thức chào hỏi của thần sử khi đến thăm tế phái sao?"

-

Cùng lúc đó, một nơi khác bên trong Lạc Viêm Cốc.

Tạ Hằng nắm tay Thư Dao, mới tiến về phía trước mấy bước, đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng rống chói tai của phượng hoàng. Bước chân nàng dừng lại, Thư Dao ở đằng sau thấy nàng bất động một lúc lâu, có chút khó hiểu hỏi: "Tạ Hằng? Làm sao vậy?"

"Tạ Hằng?"

"Tạ Hằng ngươi nói gì đi!"

Tất cả âm thanh dần trở nên xa vời.

Tạ Hằng nghe thấy âm thanh kia văng vẳng kéo dài, giọng nói tràn đầy lực lượng, hệt như một mũi tên nhọn vượt qua trăm năm thời gian bắn thẳng đến đây.

Thoáng chốc, toàn bộ máu huyết đang ngủ say ở trong cơ thể như được kích hoạt, tất cả đều đập thình thịch bên dưới da thịt, cảm giác giống như được thần viễn cổ triệu hoán.

Tạ Hằng đột nhiên ngồi xổm xuống, thống khổ ôm đầu, nhịn không được thở hổn hển.

Thật là khó chịu.

Đau quá.

Dường như có thứ gì đó đang trào dâng bên trong cơ thể.

"Muội ta..."

Là ai, là ai đang kêu nàng?

Muội ta? Nàng là muội muội của ai?

Ai đang kêu nàng vậy?

quanh quẩn giọng nói dịu dàng đến từ một nơi xa xôi nào đó.

"Muội ta..."

Một ngọn lửa kỳ dị đột nhiên phóng lên từ dưới mặt đất, vây nàng ở bên trong.

"Tạ Hằng!"

Sắc mặt Thư Dao trắng bệch, khó tin che miệng mình lại, nàng muốn xông lên phía trước nhưng lại bị ngọn lửa ngăn cản, không cách nào tiếp cận được.

Nàng lại gọi tên Tạ Hằng một lần lại một lần, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn những huyền hoả không biết bay tới từ nơi đâu, giống như hệt rắn độc thong thả bò lên vai lên cổ, quấn quanh tứ chi, liếm láp từng tấc da tấc thịt của Tạ Hằng.

Sau khi huyền hoả rút đi, da thịt vẫn lành lặn như cũ, không hề có bất kì dấu vết bỏng rát nào cả.

Giống như đạp lên ngọn lửa, tắm hỏa niết bàn trùng sinh.

Thư Dao nghi ngờ mình đang nằm mơ, nàng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, hai đầu gối nàng mềm nhũn, vô lực ngồi quỳ ở mặt đất, chứng kiến cảnh tượng vừa quỷ dị lại vừa thánh khiết này.

Tạ Hằng bởi vì nghe thấy âm thanh kia mà trở nên thống khổ.

Màng tai vang lên tiếng ầm ầm, nàng chỉ nghe được tiếng hít thở xuyên thấu tim gan.

Không chỉ mỗi thân thể, ngay cả trái tim cũng đau đến mức sắp vỡ ra rồi.

Trước mắt nàng hệt như một trang sách đang được gió thổi qua, nhanh chóng lật lại những cảnh tượng vừa quen thuộc lại quá đỗi xa lạ. Cơ thể đột nhiên trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, cứ như là hồn lìa khỏi xác.

Trước mắt là một ngọn núi tuyết đâm thẳng trời cao.

Có một người đang đứng khoanh tay ở trên nơi cao nhất của đỉnh núi, người đó nhìn nàng một cách bất đắc dĩ, khẽ cười rồi nói: "Con bé này, không tin người khác, ngay cả ca ca cũng không tin luôn sao?"

Ca ca?

Ai là ca ca...

Hình ảnh trước mắt lại thay đổi, có người đang dỗ dành bên tai nàng: "Công chúa nhỏ, muội đừng quậy nữa, ngày mai ta sẽ đưa muội đi thăm thú cảnh sắc bên ngoài có được không?"

"Muội là hy vọng của toàn tộc, vậy nên muội phải lớn lên một cách bình an và vui vẻ nhé."

"Tích tụ âm khí, giữ vững U Đô. Tuy tộc ta ẩn mình nơi đây, đã lâu không thấy mặt trời, nhưng lực lượng của huyền hoả vẫn có thể sánh ngang với sức mạnh của trời trăng."

"Muội là hy vọng duy nhất của tộc ta trong vạn năm tới."

"..."

Từng tiếng nỉ non vừa nhẹ nhàng lại vừa quyến luyến kia chính là âm thanh dịu dàng nhất mà nàng từng nghe qua.

Thì ra cũng có người, đã từng thật lòng yêu thương nàng như thế sao?

Tạ Hằng muốn tìm kiếm cảnh tượng trước mắt, vậy nên lảo đảo đứng lên đuổi theo.

Trong nháy mắt, nàng có cảm giác như mình đang chạy xuyên qua hành lang tối tăm không điểm dừng phía trước, cự long màu đỏ sậm được điêu khắc dọc hành lang đang bễ nghễ nhìn nàng, xung quanh là ánh đèn vạn năm không tắt, ánh sáng của nó khẽ chiếu rọi làn váy tinh xảo và quý giá của nàng.

Tà váy nàng quét qua mặt đất được đúc từ huyền băng vạn năm, tơ vàng chỉ bạc lập loè dưới ánh sáng, từng bước nàng đi để lại mùi hương ngọt ngào.

Rất nhiều người đứng ở hai bên sườn, mỉm cười gật đầu với nàng.

"Công chúa."

"Tiểu điện hạ."

Bước chân nàng nhẹ nhàng mà lại quen thuộc đi băng qua hành lang dài, lướt qua từng căn phòng bên trong cung điện, giống như đang truy tìm đáp án trong lòng.

Người nhà của nàng, nhất định đang chờ nàng ở đó.

Đây mới là nơi mà nàng nên về!

Tạ Hằng liều mạng chạy về phía trước, trong mắt nàng chứa đầy nước mắt nóng bỏng. Không biết vì sao, trái tim nàng càng lúc càng trở nên đau đớn, cơn đau ấy xé thành từng mảnh nhỏ lan tràn khắp toàn thân.

Có người cười nói phía sau: "Chạy nhanh như vậy, là muốn chạy đi đâu?"

Tạ Hằng đột nhiên quay đầu.

Có người mỉm cười đứng trước mặt nàng, ngón tay khẽ chỉ nhẹ lên nơi giữa hai mày của nàng.

Mi dài, mắt hoa đào, là một gương mặt đoan chính cực kì tuấn tú, khi không cười nhìn có vẻ nghiêm túc, lúc cười rộ lên lại tuấn mỹ tiêu sái.

Nàng rốt cuộc cũng thấy rõ mặt người nọ.

Cuối cùng nàng cũng xác định.

Gương mặt này... là ca ca.

Là ca ca đã nuôi lớn nàng.

Nàng ngơ ngác đứng đó, nhìn hắn không hề chớp mắt, nước mắt đột nhiên dâng lên.

"Muội ta sao lại khóc? Ai dám làm muội rơi lệ?" Nam nhân nhíu mày hỏi.

Nàng chỉ lo khóc lóc lắc đầu.

Nàng muốn nói, không có ai bắt nạt nàng hết, nàng chỉ là quá nhớ bọn họ, rất nhớ rất rất nhớ.

Nhớ đến mức, hận không thể nói hết với bọn họ những cô đơn, những tủi hờn mà nàng đã phải chịu đựng trong suốt một trăm năm qua.

Nàng đang định nói chuyện, gọi hắn một tiếng, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cảnh tượng xung quanh đã biến thành một mảnh tro tàn.

"A..."

Tạ Hằng thống khổ ôm đầu, rốt cuộc nhịn không được nữa mà ngửa đầu kêu thảm thiết ra tiếng.