Sau Khi Sắp Chết, Ta Trở Thành Hắc Liên Hoa

Chương 24-3: Đây là nơi nàng nên về




"Tạ Hằng!" Thư Dao nhìn Tạ Hằng không mục tiêu chạy như điên bên trong bí cảnh, sau đó đột nhiên trở nên thống khổ như sắp hỏng mất, nàng sợ tới mức không màng ngọn lửa nóng rát, liều mạng kéo tay Tạ Hằng, "Tạ Hằng! Ngươi mau tỉnh lại! Tạ Hằng, ngươi bị làm sao vậy? Ngươi không thể tiếp tục đắm chìm nữa, ngươi sẽ nhập ma mất!"

Mu bàn tay bị lửa thiêu vừa nóng vừa rát, phát ra mùi thịt cháy nhè nhẹ, Thư Dao đau đến nỗi nước mắt chảy ròng, nhưng nàng vẫn liều mạng nắm tay Tạ Hằng, cắn răng chịu đựng.

"Mau tỉnh lại!"

Thư Dao dùng sức ngưng tụ linh lực toàn thân, đánh lên phía sau cổ của Tạ Hằng.

Ánh mắt Tạ Hằng dần trở nên tan rã rồi khép lại, mềm mại ngã xuống dưới mặt đất, huyền hoả trên người cũng nhanh chóng rút đi.

Thư Dao luống cuống ôm lấy Tạ Hằng, xem xét vết thương trên người nàng. Thấy da thịt bị huyền hoả bò lên của Tạ Hằng không có gì đáng ngại, cục đá lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Còn chưa kịp bình tĩnh lại, Thư Dao đột nhiên nhìn thấy một thứ kỳ quái.

Cánh tay của Tạ Hằng... sao lại biến thành màu đỏ sậm thế này?

Thư Dao ngẩn ngơ, trong đầu xẹt qua một dòng điện, nàng chợt nhớ đến điều gì đó, vội vàng xốc tay áo của Tạ Hằng lên, muốn nhìn cánh tay trần trụi của Tạ Hằng.

Vừa mới vén lên, trong đầu Thư Dao lập tức "uỳnh" một tiếng, hệt như sấm sét nổ tung, khiến nàng sợ đến nỗi muốn hồn phi phách tán.

Toàn bộ da đầu đều đã tê rần.

Toàn bộ cánh tay của Tạ Hằng, tất cả đều là ấn ký màu đỏ đậm.

Giống như đúc hoa văn xuất hiện trên vai Tạ Hằng khi bị ám sát trong cấm địa ngày ấy. Nhưng lúc này hoa văn kia đã lan ra khắp toàn bộ cánh tay, giống như vảy cá nhưng cũng giống như da rắn.

Thư Dao ngã ngồi ở trên mặt đất.

Nàng ngồi ngơ ngác ở đó, hai tai vang lên tiếng ầm ầm, nhìn Tạ Hằng bằng ánh mắt khó tin.

Tạ Hằng nàng ấy...... Nàng ấy rốt cuộc là ai?

Tại sao trên người nàng lại có hoa văn đó? Vì sao nàng lại không sợ lửa? Tại sao lúc nãy nàng lại mất khống chế?

Tuy Thư Dao đã sống hơn trăm năm, nhưng vẫn luôn sống trong tông môn một cách vô lo vô ưu, hiểu biết của nàng có hạn. Đối với chuyện trong tam giới, chỉ dừng lại ở "bản thân là người chính đạo, ở thế đối lập với yêu ma", chưa bao giờ nàng nghĩ tới sẽ có chuyện bất thường như vậy xảy ra ngay bên cạnh mình.

Điều này hoàn toàn vượt khỏi giới hạn nhận biết của nàng, hiện tại nàng không biết phải làm gì mới tốt đây.

Tạ Hằng lẽ nào... không phải con người?

Hoặc là, phải chăng Tạ Hằng đang bị bệnh hoặc trúng độc? Cho nên nàng mới biến thành như vậy?

Hiện tại Tạ Hằng đang hôn mê bất tỉnh, chờ nàng ấy tỉnh lại, Tạ Hằng có thể tiếp tục mất khống chế như thế nữa không?

Không biết có cách nào giúp được Tạ Hằng hay không? Nhưng nàng phải giúp như thế nào đây?

Nên tìm người khác hỗ trợ hay là giấu giếm giúp Tạ Hằng? Nếu nàng nói ra, người khác có thể hiểu lầm Tạ Hằng hay không? Nhưng nếu không nói, những y quan kia làm sao chữa trị cho Tạ Hằng đây, liệu tình huống của Tạ Hằng có thể trở nên tồi tệ hơn không?

Nàng không muốn Tạ Hằng xảy ra chuyện, Tạ Hằng thật lòng xem nàng là bằng hữu, nàng không muốn làm chuyện tổn thương đến Tạ Hằng.

Thư Dao ôm chặt nữ tử trong lòng, nàng chưa bao giờ có cảm giác mê mang bất lực như bây giờ.

Nàng thật sự muốn lay Tạ Hằng tỉnh dậy, hỏi Tạ Hằng bây giờ nàng nên làm gì mới phải?

Tạ Hằng có chủ kiến hơn nàng rất nhiều.

Nhưng vào lúc này, Thư Dao đột nhiên nhìn thấy một luồng ánh sáng bạc cắt qua chân trời. Lúc nàng ngửa đầu lên nhìn, thấy một người đang đứng trên không, từ trên cao nhìn xuống các nàng.

Là Lăng Sơn Quân.

Tạ Sầm Chi mặc một bộ bạch y, giữa mày giăng đầy sương tuyết.

Hắn lẻ loi một mình đi tới phía bên này.

Đấu một trận với phượng hoàng lửa kia, hắn thật sự không chiếm được chỗ tốt nào, cũng may con phượng hoàng đó cũng nhận ra hắn thật sự khó chơi, không muốn dây dưa cùng người phàm, cho nên đã bay ra khỏi Lạc Viêm Cốc.

Vị thần sử đó đang nổi trận lôi đình, trước khi bỏ đi còn cảnh cáo mọi người: "Những con kiến vô dụng, nếu dám cản trở bổn sử tìm người, ta sẽ đồ sát toàn tộc các ngươi!"

Thần tộc thượng cổ đã lui khỏi tam giới ở ẩn từ lâu tính tình rất cao ngạo, bởi vì hằng năm đều sống ở nơi âm u, vậy nên tính cách cũng cực kỳ thô bạo.

Bọn họ tuyệt đối không phải là những vị thần phổ độ chúng sinh.

Vừa chính vừa tà, chắc chắn chẳng phải là kẻ lương thiện.

Thấy mọi người chấn động và hoảng loạn, Tạ Sầm Chi lập tức ra lệnh cho mọi người quay về, không nên ở lại nơi này lâu, Tề Hám lại nhắc nhở: "Quân thượng, vẫn chưa tìm thấy Tạ Hằng sư muội và Thư Dao tiên tử..."

Tạ Sầm Chi nói: "Ta biết."

Hắn sẽ tự mình đi tìm A Hằng.

Lạc Viêm Cốc được xây nên từ thần lực, là sào huyệt của thần thú thượng cổ cho nên cực kỳ rộng lớn. Cho dù thần thức của hắn cuồn cuộn như biển, cũng không có cách nào tìm thấy tung tích của A Hằng chỉ trong giây lát.

Tạ Sầm Chi tìm thật lâu, mãi đến khi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thống khổ.

Là giọng của A Hằng.

Hắn chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu nào thảm thiết như vậy, không biết phải đau tới mức nào mà A Hằng trước giờ vẫn rất giỏi chịu đựng lại mất khống chế đến thế. Tạ Sầm Chi đi theo tiếng thét, thấy A Hằng nằm trên mặt đất không rõ sống chết, mà Thư Dao đang quỳ gối bên cạnh nàng, trên mặt lại tràn đầy nước mắt.

Trong nháy mắt, Tạ Sầm Chi thừa nhận, trái tim hắn quả thật có hơi chấn động.

Hắn đã nghĩ tới kết quả xấu nhất.

Vô Tình Đạo thì sao chứ!

Hắn thật sự không có khả năng coi nàng như một người xa lạ, hoàn toàn bỏ qua mà không để ý tới.

Sư tôn từng nói: "Tạ Hằng ở bên cạnh làm trợ giúp ngươi, cũng là đang khảo nghiệm ngươi. Nếu càng để tâm, ngươi càng phải thật vô tình. Có thể vứt bỏ tất cả tình cảm, đạo tâm của ngươi mới không gì có thể cản trở được."

Ngay từ đầu, sư tôn đã nhìn thấu tất cả. Khi còn là một thiếu niên, hắn tâm cao khí ngạo, nghe những lời này thì khịt mũi coi thường, cho rằng vạn vật trên thế gian chẳng có gì có thể trở thành kiếp nạn của hắn.

Chân Tạ Sầm Chi như bị rót chì, hắn đi từng bước tới đó, tay cầm kiếm nổi cả gân xanh.

Thư Dao bất lực nhìn hắn, "Lăng Sơn Quân... Tạ Hằng nàng..."

Hắn rũ mi, nghẹn giọng hỏi: "Nàng... làm sao vậy?"

Thư Dao đột nhiên bắt đầu do dự.

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là đứng chắn trước mặt Tạ Hằng, lặng lẽ kéo tay áo của Tạ Hằng xuống, không muốn Tạ Sầm Chi phát hiện ra hoa văn trên cánh tay nàng. Nhưng động tác nhỏ đó lại không thể qua mặt được Tạ Sầm Chi, hắn lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc nàng ấy bị sao vậy?"

Thư Dao cắn môi, nói một cách qua loa cho có lệ: "Không có gì, nàng chỉ bị thương một chút, cho nên mới hôn mê bất tỉnh."

Hoá ra là hôn mê...

Vẫn tốt.

Tạ Sầm Chi đột nhiên nhắm mắt, khi mở mắt ra, hai mắt đã khôi phục lại sự lạnh lẽo như xưa.

"Đưa nàng cho ta."

Thư Dao đứng ngăn trước mặt Tạ Hằng, im lặng không nhúc nhích.

Giọng Tạ Sầm Chi trầm xuống: "Tránh ra."

Thư Dao sợ hắn, vậy nên sắp kiên trì không được nữa, tuy vậy nàng vẫn liều mạng che chở người phía sau... nàng thật sự không dám nghĩ đến, nếu Tạ Hằng bị hắn mang đi, bí mật của Tạ Hằng có thể bị phát hiện hay không. Lăng Sơn Quân trước giờ đều xử phạt công minh, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, nàng sợ hắn sẽ làm tổn thương đến Tạ Hằng.

Tạ Sầm Chi mất sạch kiên nhẫn, hắn tiến nhanh về phía trước, phất tay đẩy Thư Dao đang chặn đường ra. Thư Dao ngã sang một bên, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn vén tay áo của Tạ Hằng lên.

Không khí bỗng nhiên dừng lại.

Trong lòng Thư Dao rối thành một cục.

Thư Dao không dám thở mạnh, nàng thấy Lăng Sơn Quân nhìn chằm chằm cánh tay của Tạ Hằng, một lúc lâu sau, hắn khẽ nhắm mắt lại, giọng nói có chút khàn khàn: "Đã bao lâu rồi?"

Thư Dao đành phải thành thật nói rõ: "Lần trước... Tạ Hằng bị ám sát ở cấm địa, sau khi nàng đánh bại những kẻ đó, cả người bắt đầu khó chịu, trên vai lập tức xuất hiện cái này, lúc đó chỉ là một khối nho nhỏ mà thôi."

"Ta cũng không nghĩ tới... ấn ký này lại lan rộng ra cánh tay nhanh như vậy." Thư Dao nói, lại vội vàng bổ sung: "Kỳ thật, ngoại trừ ấn ký này ra, Tạ Hằng đều như bình thường, cũng không có ma khí, cũng không có sự khác lạ nào hết, ta cảm thấy nàng có lẽ đã bị trúng độc..."

Những lời dư thừa kia, Tạ Sầm Chi không nghe lọt tai.

Hắn chỉ nghe Thư Dao nói, bắt đầu từ ngày bị ám sát ở cấm địa.

Nàng quả thật đã bị ám sát.

Hơn nữa còn giấu giếm hoa văn trên người đến tận hôm nay.

Hắn mím chặt môi mỏng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Tạ Hằng, giơ tay giúp nàng lau cái trán ướt đẫm, sau đó khom lưng ôm ngang nàng lên.

Lần đầu tiên ôm nàng, hắn mới biết nàng nhẹ như thế.

Gầy như vậy.

Hắn xoay người, đi được vài bước về phía trước thì lạnh lùng phân phó cho Thư Dao đằng sau: "Không thể để người khác biết việc này."

Thư Dao nhìn bóng dáng của hắn, cắn cắn môi dưới.

Ý của hắn là, sự tồn tại của hoa văn này có chút nghiêm trọng? Nhưng thật may mắn, Lăng Sơn Quân cũng không hề vô tình như trong tưởng tượng của nàng, hắn lựa chọn giấu giếm giúp Tạ Hằng, thật không uổng công Tạ Hằng thích hắn nhiều đến thế.

Thư Dao trầm giọng nói: "Ta sẽ không nói."