Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 12: Cậu bị vòng tay chặn ngang eo ôm lấy




Ánh mắt bốn phía đều tập trung lại, tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Dữ Hạc, hoặc là kinh ngạc hoặc là phẫn nộ.

Lâm Dữ Hạc nhìn cô gái váy trắng hoảng sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu nào, trầm mặc một chút.

Cậu không biết đối phương là cố ý, hay là bởi vì quá sợ hãi muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng bây giờ đó cũng không phải trọng điểm. Lâm Dữ Hạc không có trả lời cô, ngược lại nói với mấy nữ sinh đang đỡ cô gái váy xanh: "Có thể cho tôi xem vết thương của vị tiểu thư này một chút được không?"

"Này!"

Cô gái váy đỏ trước đó được mọi người vây quanh đột nhiên mở miệng, vẫn dùng tiếng Anh nói: "Cậu đừng mong nói sang chuyện khác, vì sao cố ý gạt chân người khác? Cậu còn không thừa nhận sao?"

Đối với cô gái mang thái độ gây sự này, vẻ mặt Lâm Dữ Hạc cũng không có gì thay đổi, chỉ thản nhiên nói: "Tôi không có đụng tới vị tiểu thư kia."

Váy đỏ cười lạnh một tiếng, mở miệng nhưng vẫn là một câu: "Tôi nghe không hiểu tiếng Trung."

Lâm Dữ Hạc nhìn cô một cái.

Có thể trở thành sinh viên đại học của Yến Thành tiếng Anh tự nhiên sẽ không kém, điểm tiếng Anh của Lâm Dữ Hạc năm đó thi đại học cũng là cao nhất của toàn tỉnh, 148 điểm. Cậu có thể nghe ra cô gái này tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ, không biết đối phương tại sao phải kiên trì dùng tiếng Anh.

Nhưng cậu cũng không quan tâm cái này, trực tiếp đổi sang dùng tiếng Anh nói một lần.

"Cậu nói không đụng liền là không đụng rồi?" Cô gái váy đỏ không chút khách khí, "Cậu không đụng cô ấy, tại sao các cô ấy lại ngã?"

Lâm Dữ Hạc không có ý định cùng cô dây dưa, cậu chỉ chỉ vào góc phòng khách: "Ở đây có camera, nếu như có nghi vấn có thể xem màn hình để kiểm tra."

Cô gái váy đỏ mới không nghe cậu: "Nghĩ gì thế? Góc độ đó căn bản không quay được động tác của cậu."

Lâm Dữ Hạc cười cười: "Xem ra vị nữ sĩ này hiểu rất rõ nơi này, ngay cả góc giám sát cũng hiểu rõ như vậy."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người xung quanh liền đổ dồn về phía cô ta.

Vài người vây quanh ở bên cô nàng váy gạc xanh khói cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ta.

Cô nàng váy đỏ cũng ý thức được chỗ sai trong lời nói của mình, sắc mặt đổi đổi, nhất thời không khỏi nghẹn lời.

Cô gái váy trắng bên cạnh càng là phát ngốc rồi, chỉ biết đứng tại chỗ sợ đến run người, ngay cả nhìn Lâm Dữ Hạc một cái cũng không dám.

Lâm Dữ Hạc không tiếp tục quan tâm các cô, cậu trước tiên gửi cho Thẩm Hồi Khê một tin nhắn, bảo đối phương dẫn bác sĩ tới. Nhóm các cô gái này mặc chính là lễ phục, trên người cũng không có điện thoại di động. Vừa rồi mặc dù có người chạy đi tìm bác sĩ rồi, nhưng chân là đi giày cao gót, chạy trong đại sảnh cũng không biết phải mất bao lâu.

Mà vị đeo kính kia từ lúc bên này nổi lên tranh chấp cũng không có lại gần, đại khái là muốn bảo vệ bản thân, sợ bị liên lụy, Lâm Dữ Hạc cũng không trông cậy vào hắn có thể hỗ trợ cái gì.

Gửi xong tin nhắn, Lâm Dữ Hạc cất điện thoại di động đi, quay đầu nói với mấy nữ sinh đang vây quanh cô gái váy gạc kia: "Làm phiền cho tôi xem vết thương của vị tiểu thư này một chút"

Tình trạng của cô gái được gọi là Phương tiểu thư này thoạt nhìn thật sự không tốt, cả người đều không nhịn được phát run, chân nhỏ bên phải cứng đờ, mắt cá chân vô lực, không có cách nào đứng dậy.

Cô mang theo khóc lóc nức nở bất lực nhìn chân mình: "Tôi, có phải tôi bị gãy xương rồi không?"

Vài người vây quanh nhẹ giọng an ủi cô: "Không đâu, không đâu..."

Có người muốn giúp cô gái váy xanh duỗi thẳng chân ra một chút. Nhưng còn chưa có chạm tới cô, liền khiến cô càng phản ứng mãnh liệt, cô gần như khóc ra tiếng: "Đừng chạm vào! Cô đừng chạm lung tung, tôi muốn gọi bác sĩ! Ô, bác sĩ..."

Những người khác không dám đụng vào cô, luống cuống tay chân vây ở một bên, chỉ có thể lo lắng suông.

Lâm Dữ Hạc đi tới, lấy găng tay trắng từ trong tây trang ra. Đây vốn dĩ là găng tay trang trí của người mới, hiện tại ngược lại cũng vừa lúc phát huy công dụng.

Cậu đeo găng tay xong, quỳ một gối xuống bên cạnh cô gái, giọng nói hòa hoãn lại: "Tiểu thư, cô yên lặng một chút."

Cô gái khóc nói: "Tôi không muốn, tôi không muốn gãy xương..."

Cẳng chân của cô không bị vải che đi, không cần chạm vào cũng có thể thấy rõ tình trạng. Lâm Dữ Hạc nhìn kỹ một chút vết thương ở mắt cá chân của cô, kiên nhẫn an ủi: "Tôi là sinh viên ngành Y của đại học Yến Thành, đã thực tập hai tháng ở khoa chỉnh hình của bệnh viên Yến Đại hàng đầu. Cô hiện tại không có dấu hiệu bị gãy xương, tin tưởng tôi, được không?"

Có thể là danh tiếng của đại học Yến Thành quá nổi, cũng có thể là giọng của Lâm Dữ Hạc của quá đỗi ôn nhu, nữ sinh rốt cuộc dần dần ngừng lại tiếng khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía cậu.

Lâm Dữ Hạc nói: "Tôi đã bảo bạn liên hệ với bác sĩ, bác sĩ lập tức sẽ tới. Rối loạn hoặc căng thẳng quá mức có thể dẫn tới càng đau hơn, tiểu thư trước tiên thả lỏng chút đã."

Nữ sinh khóc thút thít một chút, nước mắt lưng tròng gật đầu: "Được."

Chờ sau khi cô không còn căng cứng như lúc nãy nữa, Lâm Dữ Hạc mới đeo găng tay kiểm tra qua xương cẳng chân của cô. Thương tích của nữ sinh kỳ thực không quá nghiêm trọng, không có tổn thương đến xương, cũng không bị mẩn đỏ hay sưng tấy, có lẽ là bị tổn thương tới cơ bắp.

Chỉ có điều phản ứng của cô gái tương đối kịch liệt, xem biểu hiện của cô, ngược lại càng giống như là kinh hoảng và sợ hãi trong lòng.

"Xương không sao."

Lâm Dữ Hạc đem tình huống đơn giản nói ra một lần, chờ đến khi mấy nữ sinh thở phào nhẹ nhõm, lại nói với các cô: "Sàn nhà quá lạnh, trước tiên vị tiểu thư này đứng lên đã. Gần đây chắc là có phòng nghỉ, có thể qua đó ngồi trước một chút."

Giọng nói Lâm Dữ Hạc trong trẻo, ngữ khí ôn hòa, vô hình chung khiến cho người khác có cảm giác an tâm mười phần. Mấy nữ sinh giống như cuối cùng cũng tìm được lại được sức sống, từng người một nghe theo những gì cậu nói, rất nhanh tìm được một phòng nghỉ, dìu cô giúp đi sang bên đó.

Một nhóm nữ sinh đều vào hết phòng nghỉ, cô gái váy gạc được đỡ ngồi xuống ghế sofa. Lúc kiểm tra thương thế mọi người mới phát hiện trên cánh tay của cô cũng bị xát tới xanh lên, dẫn tới khuỷu tay cô duỗi thẳng ra một cách cứng ngắc, không dám uốn cong.

Một mảng bầm tím lớn đó khiến người ta nhìn vào cũng đủ thấy đau đớn, những người khác không dám đụng vào cô, duy chỉ có Lâm Dữ Hạc tiến lên giữ lấy khuỷu tay cô, nhéo nhẹ hai cái: "Chỗ này đau sao?"

Cô nàng run run một chút, gật đầu.

Mắt thấy đối phương đau đến run rẩy, Lâm Dữ Hạc nhưng lại không hề ngừng tay, trái lại tăng thêm độ mạnh xoa nhẹ vài cái, khiến cho nữ sinh thốt lên một tiếng đau đớn.

Bên cạnh có người nhíu mày: "Cậu đừng có đụng lung tung a!"

Không đợi Lâm Dữ Hạc đáp lại, cô gái lại ngẩn người, giật mình nhìn về hướng cánh tay của mình: "Thực sự không đau nữa rồi... Cánh tay của tôi có thể cong lên rồi!"

Người nọ bị nghẹn một chút, lại không dám ngắt lời cô gái váy gạc, chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng lại

"Cậu thật là lợi hại a..."

Cô gái váy gạc xanh khói cùng mấy cô gái bên cạnh giống như nhìn thần y mà nhìn Lâm Dữ Hạc.

Lâm Dữ Hạc bật cười.

Kỳ thực nào có thần kỳ như vậy, chính là cánh tay bị xây xát đến có chút chuột rút, xoa dịu một chút là ổn rồi.

Nhưng nữ sinh hiện tại đã hoàn toàn coi Lâm Dữ Hạc trở thành người đáng tin cậy nhất, cô háo hức nhìn Lâm Dữ Hạc: "Cậu có thể xoa tiếp giúp tôi được không?"

Lâm Dữ Hạc còn chưa mở miệng, cô nàng váy trắng vẫn luôn lúng túng đứng bên cạnh kia giành nói: "Phương tiểu thư, tôi, tôi giúp cô xoa nhé? Tôi đã học qua một ít điều dưỡng..."

Lâm Dữ Hạc lắc đầu: "Dù sao cũng đã bị xát ra rồi, xoa cũng chỉ có thể giảm bớt một chút đau đớn, tốt nhất vẫn là không nên động chạm nhiều. Để tôi đi tìm chút đồ để chườm đá một chút."

Nữ sinh nói: "Được, cám ơn cậu."

Cô từ đầu tới cuối cũng không hề liếc mắt nhìn qua cô nàng váy trắng một lần.

Cô nàng váy trắng muốn lấy lòng nhưng bị bơ triệt để, cô ngượng ngùng, cũng không dám nói gì nữa.

Trong phòng nghỉ ngơi có tủ rượu lạnh, bên trong đã có sẵn đá. Lâm Dữ Hạc tìm mấy cái khăn mặt để bọc đá lại, làm thành mấy túi chườm đá đơn giản, giúp cô gái chườm lên cánh tay và trên mắt cá chân.

Tuy rằng lần này bị ngã không khiến cho váy của cô bị bẩn, nhưng dù sao cô bị thương ở mắt cá chân, giày cao gót cũng cởi ra, không thích hợp bị mọi người vây quanh nhìn. Cuối cùng trong phòng nghỉ ngơi chỉ lưu lại Lâm Dữ Hạc và mấy người bạn bồi cô, những người còn lại đi ra ngoài trước.

Bạn của cô nàng giúp cô dùng khăn giấy lau sạch nước mắt, lại giúp cô chỉnh sửa lớp trang điểm một chút. Tâm trạng cô cũng dần bình tĩnh lại, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi không khỏi có chút ngượng ngùng.

Cô hít mũi một cái, nhỏ giọng nói: "Chú của tôi...Tôi có một người chú, trật khớp thành thói quen dẫn đến nhiều lần gãy xương. Sau này trong lúc đang lái xe thì đột nhiên gãy xương, kết quả ra tai nạn xe cộ... qua đời."

Cô gái nói, lại bị hồi ức gợi lên tủi thân, cô mang theo giọng mũi nói: "Tôi mấy tháng trước cũng bị gãy xương một lần, tôi sợ tôi cũng sẽ bị như thế giống chú..."

Cô dụi mắt, nói: "Xin lỗi, vừa nãy không phải tôi cố ý kêu to, tôi chỉ là sợ..."

"Không sao, sợ là bình thường." Lâm Dữ Hạc chậm rãi an ủi cô, "Di chứng của bệnh tật cũng bao gồm cả những sang chấn tâm lý. Huống hồ người đang bị thương vốn là sẽ trở nên yếu đuối hơn so với bình thường một chút."

Nữ sinh nước mắt lưng tròng, kinh ngạc nhìn cậu.

Lâm Dữ Hạc nói: "Nghỉ ngơi tốt liền không sao, đừng lo lắng."

Nữ sinh bất an nắm lấy ngón tay, nhịn không được liền hỏi một lượt: "Vậy tôi lần này bị thương có thể dưỡng tốt không? Liệu sẽ có di chứng không?"

Lâm Dữ Hạc đã đi bệnh viện thực tập, gặp qua không ít bệnh nhân luôn nghi ngờ lo lắng, cậu đối với những câu hỏi lặp đi lặp lại này vẫn rất kiên nhẫn: "Có thể, chỉ cần nghỉ ngơi thỏa đáng là sẽ không có di chứng gì đâu."

Nữ sinh hỏi: "Thực sự sẽ không sao chứ?"

Lâm Dữ Hạc không hề mệt mỏi trả lời cô: "Thực sự."

Nữ sinh rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Một lát sau, cô nhỏ giọng nói một câu: "Cám ơn anh."

"Không cần cảm ơn, " Lâm Dữ Hạc nói, "Là chuyện nên làm mà."

Nữ sinh ngửa đầu nhìn cậu, chần chờ một chút, nói: "Anh vừa nói anh là sinh viên khoa Y... đúng không?"

Lâm Dữ Hạc gật đầu.

Nữ sinh hỏi: "Bác sĩ trong nước, đều ôn nhu giống như anh sao?"

Lâm Dữ Hạc: "Hả?"

Nữ sinh nói: "Tôi trước đây vẫn luôn sống ở nước ngoài, lúc đi ra ngoài chơi không có bác sĩ gia đình đi cùng, hễ có chuyện gì liền phải đi bệnh viện. Mọi người đều nói bác sĩ ở nước ngoài phục vụ tốt lắm, nhưng tôi luôn cảm thấy bọn họ đều lạnh lùng như băng... Thu lệ phí thật là đắt, còn không ôn nhu bằng anh."

Này tựa hồ có chút vơ nắm cả đũa, Lâm Dữ Hạc nghĩ. Bất quá để phân tán sự chú ý giúp cô bớt đau, cậu vẫn nói tiếp: "Kỳ thực bác sĩ đều rất ôn nhu, giáo viên từ tiết đầu tiên liền dạy chúng tôi, nhất định phải kiên trì."

Nữ sinh hỏi: "Bởi vì công việc của bác sĩ rất mệt sao?"

"Không chỉ là cái này. Càng quan trọng hơn là, bởi vì lúc mọi người bị bệnh đều rất yếu đuối, sẽ muốn truy hỏi nhiều lần để được bảo đảm, một hai từ đều có thể gây tới ngờ vực vô căn cứ và hiểu lầm."

Giọng nói Lâm Dữ Hạc ấm áp.

"Chúng tôi kiên trì thêm một chút, lo lắng của bệnh nhân liền sẽ ít đi rất nhiều rất nhiều lần."

Nữ sinh lăng lăng nhìn cậu, hồi lâu mới thốt ra một câu: "... Anh thật lợi hại."

"Tôi... Tôi thực sự bớt lo lắng nhiều rồi."

Lâm Dữ Hạc cười cười: "Vậy là tốt rồi."

Cậu sinh ra đã đẹp, người lại ôn nhu, cười như vậy liền khiến cho bên cạnh có người đỏ mặt rồi.

Cô nàng váy gạc xanh khói do dự một chút, hỏi cậu: "Anh cũng là khách được mời tới hôm nay sao?"

Lâm Dữ Hạc mím môi, vấn đề này có chút khó trả lời.

Có điều không đợi cậu mở miệng, nữ sinh đã hỏi câu tiếp theo: "Tôi có thể add wechat anh không?"

Lâm Dữ Hạc: "Wechat?"

Nữ sinh có chút ngượng ngùng: "Đúng vậy, một đoạn thời gian nữa tôi sẽ tới đại học Yến Thành học, anh vừa mới nói mình là sinh viên của trường đại học Yến Thành nhỉ?"

Thì ra là đàn em.

Lâm Dữ Hạc liền nói id wechat của mình cho đối phương. Nữ sinh không cầm theo điện thoại, nói lúc về sẽ add cậu.

Bầu không khí bên trong phòng rốt cuộc cũng nhờ cuộc trò chuyện mà thoải mái hơn một chút.

Nhưng mà đúng vào lúc này, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị nặng nề đẩy ra.

"Phanh!"

Một đám người hung hăng xông vào, đi đầu là một người đàn ông trung niên nghiêm túc nếp nhăn giữa mày cực sâu, lúc này trên mặt ông ta tràn đầy lo lắng: "Tiểu Thư! Tiểu Thư con sao rồi?"

Người khác phái duy nhất trong phòng chính là Lâm Dữ Hạc, lúc này cậu còn đang đứng bên cạnh nữ sinh bị thương. Vệ sĩ đi vào cùng người đàn ông trung niên lập tức bước tới, trực tiếp khống chế Lâm Dữ Hạc.

Tình cảnh nhất thời có chút hỗn loạn, âm thanh giải thích của nữ sinh cũng bị che lấp đi phân nửa: "Ba, con không sao, là con không cẩn thận bị trật chân, vị tiên sinh này giúp con..."

Cô nỗ lực cao giọng lên, muốn ngăn cản những vệ sĩ này lại: "Các người mau buông anh ấy ra!"

Trong lòng người đàn ông trung niên đều là thương thế của con gái, ông cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi xác nhận con gái không có gì đáng ngại xong mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dữ Hạc.

Ông ta nhíu mày: "Này là có chuyện gì, cậu là ai?"

Người đàn ông trung niên thân mang một loại sức mạnh của người nắm quyền cao đã lâu, ánh mắt đem theo uy cực nặng. Ông ta vẫn ôm cảnh giác với Lâm Dữ Hạc, lúc mở miệng liền đem theo đầy chất vấn.

Tình cảnh vẫn chưa nguôi ngoai, những bảo tiêu còn chưa có buông tay ra, liền có một giọng nói càng lạnh lùng cứng rắn tiến vào.

"Buông ra."

Thoáng nhìn qua vị khách không mời mà đến, mấy tên vệ sĩ đang khống chế Lâm Dữ Hạc vội vàng thả cậu xuống, ngay cả người đàn ông trung niên cũng sửng sốt một chút.

Có tên còn chưa kịp phản ứng lại chưa buông tay, còn đang nắm chặt vai Lâm Dữ Hạc. Nhưng một giây kế tiếp, cánh tay hắn đã bị một lực mạnh nặng nề khống chế, đau đớn sắc nhọn làm cho hắn vội vội vàng vàng buông lỏng tay ra, hắn lần này chính là bị đau đến nỗi trán nổi gân xanh, mặt cũng đỏ lên.

Nhưng ngay cả như vậy, khi nhìn thấy rõ người động thủ, tên vệ sĩ trong lòng tràn đầy tức giận thô tục cũng đều phải nuốt trở lại.

Lâm Dữ Hạc đưa lưng về phía cửa, không nhìn thấy người tới, cậu chỉ cảm thấy gông cùm xiềng xiếc trên người toàn bộ buông lỏng ra, sau đó eo bất giác căng thẳng, cậu trực tiếp bị người dùng cánh tay vòng qua ôm lấy.

Một thân ảnh cao lớn bảo vệ cậu ở đằng sau, Lâm Dữ Hạc cả người được che chắn đến chặt chẽ, lại không cần phải tiếp nhận mảy may áp lực nào.

Sau khi bảo hộ Lâm Dữ Hạc ở sau lưng tốt rồi, người đàn ông đằng trước mới mở miệng.

Giọng nói của anh lạnh vô cùng, từng từ như băng, thay Lâm Dữ Hạc trả lời chất vấn không chút khách khí của người đàn ông trung niên vừa rồi.

"Cậu ấy là người yêu của tôi."

———————

Anh hùng cứu mỹ nam! (Nhưng thực ra mỹ nam đã thành công thu về được đông đảo fan bạn gái mất rồi, xưng hô chú Lục này sắp được sử dụng rồi.)