Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 13: Nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay người đàn ông truyền tới




Giọng người đàn ông hạ xuống, toàn bộ căn phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Cục diện vốn dĩ đang rất hỗn loạn bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, giống như rơi vào im lặng chết chóc sau khi quả bom nổ tung.

Thẳng đến khi người đàn ông trung niên kia mở miệng sự trầm mặc này cuối cùng mới được đánh tan.

"Lục, Lục tổng?"

Vẻ mặt Lục Nan rất lãnh đạm: "Phương tổng."

Phương tổng nhìn Lục Nan và người được anh bảo vệ ở phía sau, kinh ngạc trên mặt gần như không cách nào che giấu: "Vị vừa nãy là..."

Mặc dù bọn họ tới tham gia tiệc đính hôn, nhưng tuyệt đối đa số đều chưa từng nhìn thấy đối tượng đính hôn không được công khai của Lục Nan, bọn họ càng không nghĩ tới, vậy mà lại có chuyện ngoài ý muốn khiến Lục Nan lộ diện.

Phải biết rằng thời điểm trước, khi Lục nhị thiếu tới đại lục có lần gã ta vi phạm quy tắc giao thông bị tạm giữ ở Thượng Hải, ba của gã trực tiếp gọi điện thoại nhờ Lục Nan giúp đỡ mà Lục Nan cũng không hề đáp ứng—— cuối cùng hình ảnh của Lục nhị thiếu được đặt trên các màn hình cảnh báo ở nhiều ngã tư khác nhau ở Thượng Hải và lần lượt được chiếu trong tròn một tháng. Cánh truyền thông ở Hương Giang như đạt được thế mãnh liệt, thiếu chút nữa vui đến điên, còn đặc biệt vì Lục nhị thiếu mà rầm rầm rộ rộ truyền bá khắp nơi.

Nhân vật mặt lạnh tim lạnh giống như Lục Nan này, ngay cả người thân nhờ giúp đỡ anh cũng không để ý, thực khó để tưởng tượng ra anh sẽ vì ai mà phá lệ cũ.

Huống hồ tin tức kết hôn này được công bố mà không hề có dấu hiệu nào trước, thành thật mà nói hầu hết mọi người hôm nay tới đây đều coi bữa tiệc đính hôn này là một màn biểu diễn ngầm.

Ai cũng thật không ngờ, Lục Nan thực sự sẽ đích thân ra mặt, còn đem tư thế của người bảo hộ bày ra rõ ràng như thế.

Mọi người vẫn còn khiếp sợ tại chỗ, cửa phòng nghỉ ngơi lại truyền tới động tĩnh. Một vị mặc tây trang đen dẫn theo hai vị bác sĩ đi tới, bác sĩ bước chân vội vã, hướng Lục Nan chào hỏi: "Lục tiên sinh, xin hỏi là vị nào bị thương?"

Người đàn ông trung niên hồi phục lại tinh thần, vội vàng mời người qua: "Bác sĩ, bên này bên này!"

Bác sĩ đi xem xét thương thế của Phương tiểu thư, Phương tổng và những người ông ta dẫn theo cũng vây quanh bác sĩ. Mà bên kia, Lâm Dữ Hạc được Lục Nan dẫn ra khỏi đám người đó.

Động tĩnh bên này không nhỏ, lại rất gần hội trường, không ít khách khứa đều bị hấp dẫn sang, tò mò dò hỏi, phòng nghỉ rộng rãi cũng trở nên chật hẹp. Lâm Dữ Hạc được dẫn sang một bên, nói là bên ngoài đám người kỳ thực cũng chỉ là vòng tròn bên người không quá đông mà thôi, dù sao chỉ cần Lục Nan ở chỗ này liền không có khả năng bị người bỏ qua, nhất định trở thành tâm điểm của những ánh mắt.

Chỉ có điều bản thân Lục Nan đối với những ánh mắt kia lại làm như không thấy, anh chỉ nhìn một mình Lâm Dữ Hạc: "Em không sao chứ?"

Lâm Dữ Hạc lắc đầu: "Không sao ạ."

Cậu nhìn thoáng qua đoàn người bận rộn kia, nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi..."

Lục Nan nhíu nhíu mày, ngắt lời cậu: "Tại sao phải xin lỗi?"

Lâm Dữ Hạc thành thật nhận sai: "Mang lại phiền toái cho ca ca rồi, vậy nên xin lỗi."

Vẻ mặt Lục Nan ngưng lại, ánh mắt cũng trầm xuống.

Rõ ràng Lâm Dữ Hạc đã gọi đúng xưng hô mà không cần nhắc nhở nhưng thoạt nhìn anh lại không có bao nhiêu hài lòng.

Đối với lần thành thật nhận sai này, người đàn ông tựa hồ không hề muốn tiếp nhận.

"Em không phải phiền phức."

Lục Nan trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng.

Anh nói: "Sau này không cần lại nói như vậy."

Lâm Dữ Hạc hơi sững sờ.

Lời này nếu như là an ủi, vậy trọng lượng cũng có chút quá nặng rồi.

Hơn nữa xung quanh nhiều người như vậy, Lâm Dữ Hạc nhất thời cũng có chút không phân rõ đối phương là đang an ủi cậu hay là đang nói cho người khác nghe.

Thoáng nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của những người xung quanh, ý thức được tất cả mọi người đều tích cực chú ý tới bên này, Lâm Dữ Hạc trước hết phối hợp đồng ý.

"Vâng."

Lục Nan nhưng lại nhíu nhíu mày, chẳng biết đối với phản ứng của cậu là vừa ý hay chưa vừa ý.

Chính tại lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một giọng nói chen vào.

"Hạc Hạc!"

Lâm Dữ Hạc nghe thấy liền quay đầu lại: "Thẩm Hồi Khê?"

Thẩm Hồi Khê thật vất vả từ trong đám người chen vào, chạy đến bên cạnh Lâm Dữ Hạc, hắn cũng không rảnh cho bản thân nghỉ ngơi, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy, cậu bị thương rồi?"

Lâm Dữ Hạc vừa nãy có gửi một tin nhắn cho Thẩm Hồi Khê, nhờ hắn hỗ trợ gọi một bác sĩ tới. Thẩm Hồi Khê lúc đó đang đợi Lâm Dữ Hạc tới, nhận được tin tức lại càng hoảng sợ. Trên tin nhắn cũng không nói rõ ràng là ai bị thương, hắn tưởng Lâm Dữ Hạc đã xảy ra chuyện, cuống quýt tìm tới.

"Tớ không sao, " Lâm Dữ Hạc nói, "Bị thương không phải tớ."

Thẩm Hồi Khê quan sát cậu một vòng, xác nhận đối phương thực sự không có việc gì xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lúc này mới chú ý tới người đàn ông bên cạnh Lâm Dữ Hạc, biểu cảm trên mặt vừa mới giãn ra lại căng trở lại.

Hắn vội vội vàng vàng chỉnh lại vẻ mặt, hướng người kia chào hỏi: "Lục tổng."

Lâm Dữ Hạc đang muốn giúp hai người giới thiệu, đã thấy Lục Nan nhìn Thẩm Hồi Khê, nheo mắt: "Thẩm Hồi Khê?"

Lâm Dữ Hạc bất ngờ.

Bọn họ quen nhau sao?

Thẩm Hồi Khê gật đầu: "Vâng."

Hắn liếm môi, như thể đột nhiên cảm giấy miệng rất khô—— Lâm Dữ Hạc nhận được động tác theo thói quen của hắn, Thẩm Hồi Khê mỗi lần căng thẳng môi đều sẽ phát khô.

Lâm Dữ Hạc hậu tri hậu giác mới phản ứng kịp, Thẩm Hồi Khê đang căng thẳng.

Nhưng cậu ấy tại sao phải căng thẳng? Lâm Dữ Hạc còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy người đàn ông phía sau bình tĩnh nói: "Thay tôi gửi lời chào hỏi tới Thẩm tiên sinh."

Thẩm Hồi Khê nói: "Tôi nhất định sẽ thay ngài chuyển lời, cảm phiền Lục tổng nhớ tới."

Đối thoại của bọn họ rất bình thường, giọng nói cũng nghe không ra có gì khác thường. Lâm Dữ Hạc cho là mình vừa rồi suy nghĩ nhiều, nhưng trong lúc vô ý đó thoáng nhìn thấy cần cổ Thẩm Hồi Khê đổ mồ hôi lạnh.

Thẩm Hồi Khê mới vừa từ đại sảnh cổng đông chạy tới, chảy chút mồ hôi cũng là bình thường. Nhưng Lâm Dữ Hạc lại phát hiện bộ dáng của hắn tuyệt không như là bị nóng, ngược lại giống như bị đông cứng, trên da mặt hiện lên một tầng run rẩy.

Hơn nữa thời gian Lâm Dữ Hạc nhìn hắn càng lâu, mồ hôi lạnh trên cần cổ Thẩm Hồi Khê lại càng rõ ràng. Cuối cùng, hắn cơ hồ là toát mồ hôi lạnh, tóc gáy dựng thẳng lên, như thể đang bị cái gì đó kinh khủng làm cho sợ hãi.

"Cậu..." Lâm Dữ Hạc vừa muốn mở miệng hỏi hắn, lại bị một thanh âm trầm thấp cắt đứt.

"Ninh Ninh."

Lục Nan gọi cậu: "Bác sĩ kiểm tra xong rồi."

"Xong rồi ạ?" Lâm Dữ Hạc hiếu kỳ nói, "Tình trạng Phương tiểu thư thế nào rồi ạ?"

Giữa đám người mơ hồ truyền đến giọng của bác sĩ, Lâm Dữ Hạc nghiêng tai nghe ngóng. Sự chú ý của cậu bị dời đi qua đó, bởi vậy cũng không có chú ý tới, lúc tầm mắt của mình rời khỏi trên người Thẩm Hồi Khê, ánh mắt Lục Nan mới theo đó thu hồi lại, khiến cho Thẩm Hồi Khê rốt cuộc như được giải phóng khỏi sự răn đe cưỡng chế lâu dài, miễn cưỡng lấy được một ít cơ hội thở dốc.

Bác sĩ chuẩn đoán không khác mấy so với Lâm Dữ Hạc: "Tạm thời là xương không có gì đáng ngại, chỉ là có chút ảnh hưởng cơ bắp và trầy da. Đến bệnh viện kiểm tra chi tiết một chút đi, thuận tiện lấy về ít thuốc mỡ."

Phương tiểu thư trước hết được đưa đi bệnh viện, lúc gần đi, bác sĩ còn bảo người mang theo mấy cái túi chườm đá của Lâm Dữ Hạc làm.

"Mấy túi chườm đá này rất tiện, mang theo ở trên đường có thể tiếp tục chườm."

Phương tổng phái người đi theo tới viện, chính mình vẫn chưa rời đi. Sau khi sự tình xử lý ổn thoả rồi, ông tự mình đến tìm Lâm Dữ Hạc tạ lỗi: "Xin lỗi Lâm thiếu, vừa rồi vô tình làm tổn thương cậu rồi..."

Lâm Dữ Hạc nói: "Không sao, chỉ là hiểu lầm thôi."

Cậu vốn dĩ cũng không chú ý loại sự tình này, huống hồ những vị khách tới tham dự tiệc đính hôn này đều có thân phận, cậu cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho Lục tiên sinh.

Phương tổng nói: "Thực ngại quá, là tôi quá lỗ mãng rồi. Hôm nay là ngày lành của Lâm thiếu, trước hết không nói những chuyện này, xong việc tôi liền đích thân tới cửa xin lỗi."

Lâm Dữ Hạc không ngờ tới đối phương lại trịnh trọng như vậy, khoát tay nói: "Không sao đâu, không cần làm phiền ngài nữa."

Phương tổng lại không có thay đổi ý tứ, Lâm Dữ Hạc đang chẳng biết nên phản ứng như nào trên lưng đột nhiên phủ một bàn tay to lớn thon dài.

Nhiệt độ ấm áp từ sau tim truyền đến, cho cậu một chỗ chống vô thanh.

Lục Nan đứng ở bên cạnh cậu, thản nhiên nói: "Sau khi kết thúc lại bàn sau đi."

Phương tổng gật đầu: "Được."

Ông lại nói lời cảm tạ với Lâm Dữ Hạc. "Chuyện của tiểu Thư vừa rồi, cảm ơn Lâm thiếu."

Có Lục Nan ở đây, Lâm Dữ Hạc cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Ngài khách khí rồi."

Người ở bên trong phỏng nghỉ ngơi cũng chậm rãi tản ra, Lâm Dữ Hạc cũng dự định rời đi sang sảnh chính. Lục Nan vốn dĩ muốn đi cùng cậu thì lại nhận được một cuộc điện thoại.

"Ừ, tôi lập tức trở lại."

Ngắn gọn ứng vài tiếng, Lục Nan liền cúp điện thoại.

"Còn mấy người cần phải gặp, tôi phải mười lăm phút nữa tới có thể tới sảnh chính." Người đàn ông cúi đầu, cùng Lâm Dữ Hạc đối mắt, nhìn chằm chằm cậu, "Em muốn tới sảnh chính trước hay là muốn đi cùng tôi?"

Lâm Dữ Hạc bị động tác của anh chọc cho có chút không được tự nhiên, cảm giác mình giống như một đứa trẻ—— nhìn người lớn kiên nhẫn cúi xuống cẩn thận hỏi han, tinh tế căn dặn.

Cậu nhẹ giọng nói: "Em tới sảnh chính trước là được rồi."

Lục Nan trầm mặc một chút.

Không biết sự lựa chọn này có vừa ý của anh hay không.

Có điều anh vẫn là gọi tới hai người đàn ông mặc tây trang đen, để cho bọn họ một tấc cũng không rời theo sát Lâm Dữ Hạc, mới nói: "Đi đi, đến sảnh chính chờ tôi."

Lục Nan nói: "Tôi bận xong sẽ tới đó, nếu lại gặp chuyện gì, nhớ kỹ lập tức gọi điện thoại cho tôi."

Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Vâng"

Cậu chỉ nghĩ bản thân mình phải nghiêm túc trả lời lời của Lục tiên sinh, nhưng không hề biết sau lưng cậu những ánh nhìn về phía Lục Nan kia có bao nhiêu kinh ngạc.

Những lời căn dặn ấy rất tỉ mỉ, mà hình ảnh Lục Nan ngày thường lạnh lùng đã quá ăn sâu vào lòng người. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù có người nói có một ngày Lục Nan sẽ nói như thế với một người, mọi người tại đây đều là sẽ không hề tin tưởng.

Ngay cả Thẩm Hồi Khê cũng sững sờ một hồi, mãi đến khi bị Lâm Dữ Hạc gọi hai tiếng, hắn mới vội vã cùng Lâm Dữ Hạc rời đi, tới sảnh chính.

Đi ra khỏi phạm vi tầm mắt của Lục Nan, không còn cảm giác có gai trên lưng Thẩm Hồi Khê mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không biết vừa rồi Lâm Dữ Hạc có phát hiện ra manh mối không, nhưng hắn thực sự không quá muốn nói cho đối phương biết nguyên nhân Lục Nan biết mình. Trước khi Lâm Dữ Hạc nghĩ tới vấn đề này Thẩm Hồi Khê liền mở miệng ra hỏi trước: "Vừa nãy bị thương là có chuyện gì? Cậu sao lại ở cùng chỗ với Phương Tử Thư?"

"Phương Tử Thư?" Lâm Dữ Hạc nói, "Là vị Phương tiểu thư bị thương kia sao?"

Thẩm Hồi Khê: "Đúng vậy."

Lâm Dữ Hạc liền đem chuyện đã xảy ra đơn giản nói lại một lần.

Thẩm Hồi Khê nghe xong, nhíu nhíu mày: "Người chỉ đường cho cậu là ai?"

Lâm Dữ Hạc nói: "Là người tớ gặp lúc ra khỏi cửa phòng nghỉ, tớ lúc đó tưởng là người Phương trợ lý gọi tới."

Thẩm Hồi Khê lại một mực bác bỏ: "Không có khả năng. Nếu như là người đặc biệt lưu lại cho cậu, làm sao lại đồng ý dẫn đường cho người khác? Đây là điều cấm kỵ lớn nhất của vệ sĩ, tương đương với xúc phạm trực tiếp chủ nhân."

Lâm Dữ Hạc gật đầu, cậu cũng cảm thấy có lẽ không phải.

Thẩm Hồi Khê lại hỏi: "Người đó bây giờ đâu rồi?"

Lâm Dữ Hạc nói: "Tớ không rõ lắm, vừa nãy hắn không tiến vào phòng nghỉ, có lẽ tự rời đi rồi."

Thẩm Hồi Khê suy nghĩ một chút, liếc nhìn vệ sĩ đi theo sau hai người, giảm âm lượng xuống nói: "Tớ vừa nãy trên đường tới đây thấy có mấy người đang đánh nhau, hai người mặc tây trang đen trực tiếp đè một người xuống. Lúc đó tớ vội vàng nghĩ tới tìm cậu nên không có nhìn kỹ, bây giờ suy nghĩ một chút, người bị đè lại kia khả năng chính là người dẫn đường cho cậu."

Lâm Dữ Hạc có chút bất ngờ.

Thẩm Hồi Khê hỏi: "Người nọ có phải là chiều cao tầm trung, đeo kính mắt không?"

Lâm Dữ Hạc: "Đúng"

"Vậy có lẽ đúng rồi." Thẩm Hồi Khê nói.

Nếu Lục tiên sinh đã khống chế người kia, vậy cũng không cần phải lo lắng nữa rồi. Thẩm Hồi Khê nói: "Không đề cập tới hắn nữa. Cậu vừa nãy nói cố ý gây hiềm khích là người khác, không phải Phương Tiểu Thư đúng không?"

Lâm Dữ Hạc: "Ừ."

Thẩm Hồi Khê thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Hai người không có xích mích là tốt rồi."

Lâm Dữ Hạc nghe ra được một chút manh mối, hỏi hắn: "Phương tiểu thư làm sao vậy? Hai người quen nhau à?"

Thẩm Hồi Khê "ách" một cái: "Kỳ thực cũng là tại tớ. Tớ không muốn để cho cậu suy nghĩ nhiều, hôm qua không nói cho cậu chuyện này. Vị Phương tiểu thư kia, cô ấy..."

Hắn do dự một chút, thần sắc có chút phức tạp: "Cô ấy thật ra là... đối tượng đính hôn trước của Lục tổng."

Thẩm Hồi Khê dùng từ tương đối uyển chuyển, Lâm Dữ Hạc ngược lại cảm thấy chẳng có gì, nói thẳng: "Ồ, vị hôn thê của Lục tiên sinh?"

Thẩm Hồi Khê ho nhẹ, nói: "Cũng không thể gọi như vậy, bởi vì bọn họ kỳ thực cũng không thực sự đính hôn."

Hắn giải thích với Lâm Dữ Hạc: "Phương Cường, chính là vị Phương tổng kia, ông ta là quản lý của quỹ Dacheng. Quỹ Dacheng là một trong mười cổ đông lớn của tập đoàn Thái Bình, thời điểm chủ tịch trước đó của tập đoàn Thái Bình Lưu Cao Nghĩa tại chức vẫn luôn có tin tức Lục tiên sinh sẽ kết hôn với Phương Tử Thư. Như vậy Lục tiên sinh sau khi kết hôn liền có thể nhận được cổ phần của Phương Cường, vị trí ở Thái Bình sẽ càng vững vàng hơn một chút."

"Nhưng cuối cùng không biết vì sao kết thông gia không thành, việc này liền trở nên hơi có chút xấu hổ. Sau này Phương tổng lại tăng thêm cổ phần trong tập đoàn Thái Bình, cho nên tình huống Lục tiên sinh lúc đó thì càng... nguy hiểm thêm một chút."

Về cơ bản Thẩm Hồi Khê nói rất trực tiếp.

Lúc đó Lục Nan tương đương với việc gánh lấy cừu hận của hai vị đại ca—— anh bị coi như là cái gai trong mắt của Lưu Đại Nghĩa vì thân phận "thái tử gia", lại bởi vì chuyện hôn sự không thành mà đắc tội Phương Cường.

Lâm Dữ Hạc cũng rất nhanh phản ứng lại.

Cho nên khi đó tình cảnh của Lục tiên sinh hẳn là thật không xong, không người nào dám kết hôn với anh nên chuyện lặt vặt này liền rơi vào đầu mình.

"Có điều bây giờ Lục tổng đã lấy được số cổ phần lớn nhất Thái Bình, địa vị vô cùng ổn định. Tớ thấy vừa rồi thái độ của Phương tổng đối với Lục tổng cũng thật khách khí, không có gì phải lo lắng nữa rồi."

Thẩm Hồi Khê an ủi Lâm Dữ Hạc, sợ cậu sẽ suy nghĩ nhiều, còn nói: "Hơn nữa Lục tổng và Phương tiểu thư chính là quan hệ hôn nhân vì lợi ích, hoàn toàn không có cơ sở tình cảm, Hạc Hạc cậu không cần lo lắng."

Lâm Dữ Hạc biết bạn tốt suy nghĩ nhiều, chuyện vị hôn thê này kỳ thực chẳng có chút quan hệ nào với mình.

Xem ra, cậu so với Phương tiểu thư lại càng không có cơ sở tình cảm.

Lời này cậu tự nhiên không có khả năng nói ra trên bữa tiệc đính hôn này, Lâm Dữ Hạc suy nghĩ một chút, lại hỏi một vấn đề khác: "Vị Phương tiểu thư kia, hẳn là nhỏ tuổi hơn so với chúng ta đi?"

Thẩm Hồi Khê gật đầu: "Ừ, tớ nhớ là cô ấy nhỏ hơn chúng ta hơn một tuổi."

"Vậy mới khoảng mười chín tuổi." Lâm Dữ Hạc nói.

Cái tuổi này, đều có thể gọi Lục tiên sinh là chú rồi.

Lục tiên sinh chọn đối tượng đính hôn đều là trẻ như vậy...

Lâm Dữ Hạc suy nghĩ.

Chẳng lẽ... Đây là sở thích của Lục tiên sinh?

Cậu không khỏi nhớ lại lúc lần đầu hai người gặp mặt, Lục Nan yêu cầu cậu đổi xưng hô. Khi đó Lâm Dữ Hạc lo lắng không duyên cớ lại gọi đối phương thành già đi,liền mở miệng gọi một tiếng "Ca ca".

Hiện tại suy nghĩ lại một chút, có lẽ Lục tiên sinh càng thích được gọi là "chú" mới đúng.

———————

Bất tri bất giác đã bị vợ gán cho cái mác "biến thái" rồi.

Lục Nan:.......

Lục Nan: Ninh Ninh còn chưa biết gì về "biến thái" thật sự.