Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 14: Niết niết cằm nhọn của cậu




Chung quy nghĩ cũng chỉ là nghĩ, Lâm Dữ Hạc rốt cuộc cũng không có đem loại lời này nói ra khỏi miệng.

Cậu vẫn là duy trì hình tượng của Lục tiên sinh.

Lâm Dữ Hạc tạm thời nhảy qua cái đề tài này, nói cảm ơn Thẩm Hồi Khê: "Vừa rồi khổ cực cậu gọi bác sĩ tới rồi."

Thẩm Hồi Khê chạm chạm lông mày, nói: "Kỳ thực, bác sĩ không phải do tớ gọi tới."

Lâm Dữ Hạc nghi hoặc: "Không phải cậu? Vậy là ai?"

Thẩm Hồi Khê nói: "Tớ nhận được tin nhắn của cậu xong liền đi tìm người gọi bác sĩ rồi, nhưng phục vụ đi hỏi xong lại nói cho tớ là bác sĩ đã bị Lục tiên sinh gọi đi rồi, chính là đi tới cái phòng nghỉ ngơi đó."

Lâm Dữ Hạc cảm thấy kỳ quái: "Là Lục tiên sinh gọi tới á? Ngài ấy sao lại biết bên này cần bác sĩ?"

Nghe Lục tiên sinh vừa nãy nhận được cú điện thoại kia, hình như còn là anh vội vã từ cuộc gặp mặt nào đó chạy tới.

Lâm Dữ Hạc nghĩ, Lục tiên sinh cho dù phải tạm dừng gặp khách cũng muốn qua đây, là sợ cậu bên này sẽ phát sinh ra sai lầm gì sao?

Thẩm Hồi Khê lắc đầu: "Tớ cũng không rõ lắm, không thì sau cậu hỏi Lục tổng một chút?"

Lâm Dữ Hạc: "Được rồi."

Cậu ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại nghĩ không cần thiết đem loại câu hỏi này đi làm phiền Lục tiên sinh.

Tuy rằng không rõ lắm đối phương vì sao biết chuyện này, có điều Lâm Dữ Hạc tin tưởng năng lực của Lục tiên sinh, thật sự có tình huống gì, Lục tiên sinh nhất định sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất, phù hợp nhất với lợi ích.

Việc này cũng không cần Lâm Dữ Hạc phải quan tâm.

Thẩm Hồi Khê lại nói: "Còn cô gái mặc váy đỏ cậu nói đó, lúc nãy tớ không gặp cô ta trong phòng nghỉ, nhưng hôm nay lúc tới khách sạn tớ có nhìn thấy một người mặc váy đỏ như thế, cũng quả thực chỉ nói tiếng Anh, không biết có phải cô ta hay không."

Có vết xe đổ "vị hôn thê" trước đó, tuy rằng những điều này chỉ là suy đoán, Thẩm Hồi Khê vẫn là quyết định nói toàn bộ cho Lâm Dữ Hạc.

"Người đó có thể là em họ của Lục tổng, Lục Kỳ Kỳ."

Lâm Dữ Hạc: "Em họ?"

"Ừ." Thẩm Hồi Khê nói, "Bọn họ là người Hương Giang, không lý nào lại tới đại lục, cho nên tớ cũng không biết rõ bọn họ, chỉ nghe nói tính tình vị Lục tiểu thư này không được tốt lắm. Cậu nếu như muốn biết tình huống cụ thể, không bằng đi hỏi Lục tiên sinh một chút."

Ngày hôm qua ở trên sân thượng hắn còn đang lo lắng Lâm Dữ Hạc sẽ phải chịu thiệt nhiều trong loại hiệp nghị kết hôn này, bây giờ vậy mà lại đã hai lần nói với Lâm Dữ Hạc "có thể hỏi Lục tiên sinh", như thế đoán chuẩn rằng nếu Lâm Dữ Hạc có hỏi bất kỳ điều gì Lục tiên sinh đều sẽ trả lời.

Mới chỉ tận mắt thấy một lần hai người này ở chung, Thẩm Hồi Khê liền giống như đã thay đổi nhận thức của mình một cách chắn chắn.

—— Bởi vì chuyện bị Hạc Hạc nhìn nhiều thêm vài lần đã bị Lục tổng để ý, Thẩm Hồi Khê không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai nữa.

Lâm Dữ Hạc không hề phát hiện suy nghĩ của bạn tốt, chỉ gật đầu. Thẩm Hồi Khê vỗ vỗ vai cậu, nói: "Có điều có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì nữa đâu, không cần lo lắng, chuẩn bị đến mười một giờ rồi, cậu chuẩn bị một chút còn tham gia nghi thức đi."

Hắn vốn dĩ vẫn lo lắng Lâm Dữ Hạc chịu thiệt, bất quá bất kể là năng lực xử lý tình huống bất ngờ lúc nãy của đối phương, hay là thái độ của Lục tiên sinh đều chứng tỏ nỗi lo lắng của hắn là dư thừa.

Hai người đang đi tới sảnh chính, khách khứa đã gần như đến đông đủ rồi. Không qua bao lâu sau, Lục Nan cũng tới rồi.

Anh căn giờ rất chuẩn, nói với Lâm Dữ Hạc "Mười năm phút đồng hồ sau" liền thật sự vào phút thứ mười năm đi tới bên cạnh Lâm Dữ Hạc.

Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông đưa tay qua, giúp cậu cẩn thận điều chỉnh cà vạt trước ngực một chút.

Giọng nói của người đàn ông trầm dịu, nghe ở cự ly gần lại càng mang theo từ tính rõ ràng.

"Không cần khẩn trương."

Nhiệt độ của ngón tay thon dài quá mức rõ ràng, mãi đến sau khi tay của Lục Nan thu lại, Lâm Dữ Hạc mới khe khẽ mà thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cười cười với người nọ, lông mày và mắt cong lên thành hình vòng cung: "Em sẽ. Các quy trình em đều nhớ rõ rồi, sẽ không phát sinh sai lầm."

"..."

Người như Lục Nan vốn dĩ không đảo mắt lại dùng ánh nhìn mô tả đường viền lông mày, động tác ngưng trệ, ánh mắt thâm trầm.

Nhưng lúc này đã không còn thời gian để giao lưu tiếp, nhạc lễ nghi đã bắt đầu, đã mười một giờ đúng, nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu rồi.

Giọng của MC truyền khắp mỗi ngõ ngách của hội trường: "Cho mời hai vị tân nhân vào hội trường!"

Treo đèn kết hoa, người thân bạn bè ngồi kín chỗ, khách khứa giãn mặt, một mảnh vui sướng.

Trong niềm vui ngập tràn khắp nơi, chỉ có một mình Lâm Dữ Hạc cảm thấy bàn tay mình bị cầm trong nháy mắt, đối phương trong phút chốc đó có chút không khống chế được lực độ.

Lực độ ấy dẫn tới, là cơ hồ như sa vào trong xương máu của người khác trong phút chốc. Nhưng lực độ ấy rất nhanh liền thu hồi lại, Vì vậy chỉ còn lại nhiệt độ của da thịt chạm nhau, nhiệt độ cơ thể chênh lệch quá lớn tạo lên một loại nóng bỏng sục sôi.

Cảm giác này quá mức rõ ràng, cho dù Lâm Dữ Hạc đang chuyên tâm dõi theo giọng nói trầm bổng du dương của MC hoàn thành quy trình cũng không cách nào làm ngơ nó được.

May là sự phân tâm của cậu không ảnh hưởng tới quá trình, tất cả các sắp xếp đều hoàn thành như mong ước.

Đính hôn mặc dù không rườm rà long trọng như kết hôn, các sắp xếp cũng đều rất bài bản, vừa nhìn liền biết đã trải qua chuẩn bị tỉ mỉ. Hai vị tân nhân đều là khí chất nổi bật, hấp dẫn người khác chú ý tới.

Lục Nan đã không cần giới thiệu, Lâm Dữ Hạc lần đầu lộ diện cũng là diện mạo hạng nhất, hơn nữa khí chất cậu ôn nhu nho nhã cùng nụ cười khiến người khác nhìn thấy ấm lòng, cũng khiến cho không ít người trong lòng cảm thán, tự đáy lòng cảm thấy hai người xứng đôi.

Lễ nhạc du dương, bầu không khí tuyệt hảo, nghi thức đính hôn tiến triển tương đối thuận lợi.

Các quy trình hôm nay về cơ bản toàn bộ đều xoay quanh hai vị tân nhân mới tiến vào này, cũng không có thân thích bạn bè của song phương. Bởi vì Lục gia không có trưởng bối tới tham dự, cho nên mặc dù Lâm ba và Ngô Hân ở đây, cũng không sắp xếp quy trình của bọn họ.

Mọi người đều thấy Lâm ba và Ngô Hân xuất hiện, nhưng trường hợp này địa vị của Ngô gia hiển nhiên không đủ, vì vậy từ đầu đến cuối không ai đặt câu hỏi về cảm giác tồn tại thấp của họ, ngay cả Ngô gia cũng cảm thấy đó là đương nhiên.

Gần một giờ sau, các quy trình đính hôn thuận lợi kết thúc, tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Ngoại trừ các món ăn phong phú, bữa trưa này cũng là thời điểm thích hợp để trò chuyện và giao lưu. Tất cả mọi người đều không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có được trò chuyện với Lục Nan này, cũng có không ít người muốn thử bắt chuyện với Lâm Dữ Hạc.

Lâm Dữ Hạc từ lúc xuống đài vẫn đi theo bên cạnh Lục Nan, cậu vốn cho là Lục tiên sinh sẽ giống buổi sáng bận rộn gặp khách, chính mình chỉ cần an tĩnh đi theo là được rồi. Nhưng khi những vị khách liên tiếp chân chính tiến tới, câu nói đầu tiên của Lục Nan lại toàn bộ là nói với Lâm Dữ Hạc.

Anh giới thiệu từng người từng người một cho Lâm Dữ Hạc.

Anh cũng giới thiệu Lâm Dữ Hạc cho từng vị khách một.

"Đây là người yêu tôi."

Không chỉ những vị khách kia kinh ngạc mà ngay cả Lâm Dữ Hạc cũng có chút bất ngờ. Vốn dĩ cho là mình chỉ là tới làm nền cho các quy trình, lại không nghĩ rằng đối phương sẽ giới thiệu mình cho khách khứa.

Một câu nói kia, chẳng biết bị Lục Nan trịnh trọng lặp lại với bao nhiêu người, bao nhiêu lần.

Thời gian trò chuyện trôi qua rất nhanh, Lâm Dữ Hạc cũng từ từ thích ứng với việc nói chuyện với đông đảo khách khứa. Bất quá từ sáng sớm đến bây giờ bận rộn lâu như vậy, thân thể cậu khó tránh khỏi có chút ăn không tiêu, dạ dày cũng không quá thoải mái.

Vẫn còn khách đang trò chuyện với Lục Nan, Lâm Dữ Hạc không có quấy rầy, cậu mặt không biến sắc xoa xoa bụng, đang dự tính đợi thêm chút nữa sẽ đi tìm phục vụ lấy một cốc nước nóng, lại đột nhiên nghe thấy giọng của Lục Nan vang lên.

"Dạ dày khó chịu sao?"

Lâm Dữ Hạc vừa nâng mắt lên, liền đối diện với đối mắt đen tuyền kia.

Cậu ngẩn người, xua tay: "Không có, em không sao."

Lục Nan nhưng vẫn là nói với những vị khách khứa kia: "Người yêu tôi mệt rồi, tôi đưa em ấy đi ăn chút đã."

Những vị khách đều rất thông cảm, vội vàng gật đầu: "Được, được."

Lục Nan liền dẫn Lâm Dữ Hạc rời sảnh chính qua cửa phụ.

Lâm Dữ Hạc sợ mình làm trì hoãn thì giờ của đối phương, nói: "Em tùy tiện lót bụng chút gì đó là được rồi."

Trước đó mẹ kế đã đề cập qua với cậu nhiều lần, bảo cậu nhất định phải nghe theo sắp xếp của Lục gia. Dù sao nhà giàu chú trọng rất nhiều, có thể phải tuân thủ quy định như cô dâu không được ăn trong ngày cưới. Ngô Hân cố ý cảnh cáo cậu không được chủ động yêu cầu ăn uống gì, chính cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bận rộn cả ngày.

Lục Nan nghe thấy thế, không nói gì, nhưng lại dẫn cậu đi qua hai cái hành lang tới một căn phòng đặc biệt có một lô ghế riêng*.

Trong phòng không có ai, chỉ có một bàn thức ăn chưa hề động, món ăn giống y hệt những món trong bữa tiệc rượu.

Lục Nan nói: "Ngồi."

Lâm Dữ Hạc nhìn nhìn bữa cơm trưa phong phú còn đang bốc hơi nóng lên, há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn là dưới ánh mắt của người đàn ông mà thu lại, trái lại cầm đũa lên.

Lục Nan lúc này mới thoả mãn: "Không vội, em cứ từ từ mà ăn."

Hai người vừa mới tiến vào, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.

Là Phương Mộc Sâm.

Lục Nan tới cửa đi nói chuyện với anh ta, cửa cũng không đóng lại, Lâm Dữ Hạc ngồi cạnh bàn liền nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.

"Lục tổng, bên phải đại sảnh phía tây vẫn còn ba hàng ghế vẫn chưa đi, bên trong là người của bên đầu tư An Thịnh và bên chứng khoán Lâm Hải. Lễ tân đã sắp xếp xong rồi, ngài có thể đi trước. Tôi ở đây đợi Lâm thiếu, chờ cậu ấy dùng cơm xong tôi sẽ đưa cậu ấy quay về sảnh chính tìm ngài."

Lâm Dữ Hạc nghe, có chút bất ngờ, Phương tiên sinh bận rộn như vậy, làm sao có thể để anh ta lưu lại đợi mình mình? Tự mình nắm chắc thời gian ăn xong thuận theo đường cũ về đó là được rồi.

Đoạn đối thoại ở ngoài cửa vẫn tiếp tục, Lục Nan nói: "Không cần, cậu tới sảnh phía tây đi."

Lâm Dữ Hạc nghĩ: Quả nhiên không cần trợ lý Phương ở lại.

Kết quả cậu một hơi còn chưa kịp thở liền nghe thấy Lục Nan nói.

"Tôi ở lại với em ấy."

Lâm Dữ Hạc trực tiếp bị sặc rồi: "Khụ, khụ khụ..."

Hai người ngoài cửa đều quay đầu lại nhìn cậu, Lục Nan trực tiếp đi tới, giúp cậu vuốt lưng thuận khí: "Không vội, em cứ từ từ ăn."

Lâm Dữ Hạc che miệng lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì.

Lục Nan chờ cậu bình phục lại, mới nói với Phương Mộc Sâm: "Đi đi."

Phương Mộc Sâm hiển nhiên cũng có chút bất ngờ với sắp xếp của Lục Nan, nhưng nghe Lục Nan nói xong cũng vẫn gật đầu, đóng cửa lại rồi rời đi.

Phòng trong chỉ còn hai người, Lục Nan ngồi xuống bên cạnh Lâm Dữ Hạc.

Lâm Dữ Hạc ăn một hồi, mới phát giác Lục tiên sinh vẫn chưa động đũa.

Bên trong chỉ còn lại tiếng chén đũa va chạm nhỏ nhẹ, bầu không khí nhất thời có chút nặng nề.

Lâm Dữ Hạc mím môi, hỏi: "Lục... Ca ca ăn một chút không?"

Cậu nhìn bàn thức ăn trước mặt, nói: "Em thấy hương vị thật sự rất được."

Lục Nan vẫn không có ý tứ muốn động đũa, giọng nói hơi lạnh: "Tiệc cưới cuối cùng cũng có một cái ưu điểm này rồi."

Lâm Dữ Hạc: "...?"

Cậu mơ hồ cảm giác được tựa hồ Lục tiên sinh không vui lắm, nhưng cậu hồi tưởng lại một lần, cũng không nghĩ ra là đã có sai sót ở chỗ nào.

Các quy trình của tiệc cưới lúc nãy không phải đều thuận lợi hoàn thành sao?

Đúng vào lúc này, điện thoại của Lâm Dữ Hạc đột nhiên vang lên.

Lo lắng sẽ khiến người nọ mất hứng, Lâm Dữ Hạc đang muốn tắt đi lại nghe thấy Lục Nan nói: "Có việc thì nghe đi."

Lâm Dữ Hạc nhìn anh một chút, xác định đối phương không có ý tức giận mới nhận điện thoại.

"Hạc Hạc!"

Là Chân Lăng gọi tới, giọng nói anh tràn đầy kích động.

"Có kết quả thi rồi! Em tổng điểm xếp đầu khoa a!"

Lâm Dữ Hạc chỉ nói qua là chủ nhật sẽ ra ngoài, ngoại trừ Thẩm Hồi Khê những bạn học khác còn không biết chuyện cậu đính hôn, cho nên vừa có kết quả Chân Lăng liền nóng lòng muốn gọi điện cho cậu chia sẻ tin mừng.

"Môn nào cũng 90+! Trâu bò quá cưng ơi!!"

Lâm Dữ Hạc vốn dĩ định nói một câu liền tắt điện thoại đi cũng bị tin tức này làm cho cả kinh sửng sốt một chút, bật thốt lên: "Thật ạ?"

Ánh mắt Lục Nan rơi xuống người cậu.

Lâm Dữ Hạc tưởng rằng mình làm ồn đến đối phương liền làm một ký hiệu tay biểu thị xin lỗi, đứng dậy đi tới bên cửa sổ nghe điện thoại.

Suy cho cùng cậu vẫn cố kỵ thời gian, nói đơn giản vài câu liền cúp điện thoại, nhưng loại vui sướng và hưng phấn này lại không che giấu được, nói chuyện điện thoại xong cả người cậu đều phát sáng lên vài phần.

Ăn xong cơm trưa, hai người rời khỏi phòng, đi chưa được mấy bước bọn họ lại gặp được vài vị khách trong hành lang.

Những vị khách cười cùng bọn họ chào hỏi, có người còn nịnh hót Lục Nan nói: "Hai vị tình cảm thật tốt, chúng tôi vừa rồi từ xa nhìn thấy hai vị, liền phát hiện Lâm tiên sinh đứng bên cạnh Lục tổng trên mặt đều không giấu được vui mừng và hạnh phúc."

Vẻ mặt Lục Nan trở nên uyên thâm khó lường.

Anh nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ, em ấy rất vui."

Lâm Dữ Hạc: "..."

Lâm Dữ Hạc sờ sờ chóp mũi, nhịn không được hổ thẹn trong lòng.

Diễn xuất của cậu thật sự không ổn chút nào.

Sớm biết như vậy ngay từ đầu cậu nên mang tâm tình lần đầu đi thi của mình để hoàn thành các quy trình đính hôn hôm nay, khẳng định so với biểu hiện vừa nãy tốt hơn nhiều.

Nói chuyện với các vị khách vài câu liền có một phục vụ tìm tới, nói là MC cho mời hai vị.

Trở lại sảnh chính, MC đang đứng trên sân khấu đợi bọn họ, phục vụ đứng bên cạnh đang bưng một khay có đặt một hộp hình vuông.

MC nói: "Hai vị vẫn còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành—— cùng nhau viết nhật ký tình yêu." (ok nhật ký tình yêu:))

Một người phục vụ khác tiến lên, mở ra hộp vuông trên khay, trong đó đặt một cuốn sổ da mềm mỏng.

MC lấy ra một chiếc bút nói: "Nhật ký tình yêu phải ghi lại một ngày đặc biệt của mỗi người. Hai vị bây giờ nên thương lượng với nhau một chút, cùng nhau viết xuống một việc vui vẻ nhất trong buổi đính hôn ngày hôm nay."

Chuyện vui vẻ nhất?

Lâm Dữ Hạc nghĩ, này nên viết gì đây? Nếu như là kết hôn thì ngược lại còn dễ viết, tuyên thệ, trao nhẫn các kiểu, các việc đáng nhớ, quan trọng có một đống, chọn bừa một cái là được. Nhưng hôm nay là đính hôn, tìm chuyện tiêu biểu có chút khó nghĩ...

Cậu còn đang suy nghĩ đã thấy Lục Nan nhận bút, trực tiếp viết lên một trang của cuốn vở đính hôn.

Này..., Lục tiên sinh đã nghĩ xong rồi sao?

Lâm Dữ Hạc tới gần nhìn, nhưng khi nhìn rõ những chữ mà đối phương viết ra cậu lại gần như không thể tin vào hai mắt của mình.

Chữ viết của người đàn ông bay bổng, tiêu sái cực đẹp viết xuống một câu——

Hạng nhất cuộc thi giữa kỳ.

Lâm Dữ Hạc ngây ngẩn cả người.

Tuy rằng đây chính là chuyện vui vẻ nhất của cậu hôm nay, nhưng cậu có thế nào cũng không ngờ tới người nọ sẽ viết cái này.

Ngay cả MC cũng sững sờ.

Anh ta là người dẫn chương trình kim bài của bữa tiệc hot nhất cả cái Yến Thành, trực thuộc công ty cưới hỏi cao cấp số 1 Yến Thành, anh ta đã dẫn chương trình qua vô số hôn lễ, trong số các khách hàng không thiếu quan to hiển quý, siêu sao hay nhân vật nổi tiếng.

Nhưng vị tân nhân viết sự kiện đáng nhớ như vậy, anh ta vẫn là lần đầu tiên thấy.

...Làm gì có người nào viết thành tích học tập trong nhật ký tình yêu?

Đổi một chút, này cũng tương đương như là viết câu "Chuyện vui nhất trong buổi đính hôn hôm nay là giá cổ phiếu của Thái Bình tăng lên n điểm —— nhưng cho dù là viết giá cổ phiếu tăng lên cũng đều hoàn toàn phù hợp với tính cách của Lục tổng.

Duy chỉ có câu "hạng nhất kỳ thi giữa kỳ" đó bị viết ra mới chân chính làm cho không ai ngờ tới.

MC không dám vội kết luận, ho khan một tiếng nói: "Ai nha, Lục tiên sinh thật có lòng, thành tích tốt như vậy, báo trước Lâm tiên sinh sau này tiền đồ vô lượng, thật đúng là phương thức ân ái đặc thù của hai vị a!"

Lâm Dữ Hạc nghe vào đều xấu hổ thay anh, này thật sự là kiên trì nói liều.

Lục Nan vẫn như trước không biểu tình, anh theo quy trình đưa cho Lâm Dữ Hạc một góc cuốn vở, cả hai cùng nhau cất cuốn "nhật ký tình yêu" vào hộp để lưu giữ.

Làm xong đây hết thảy, bọn họ liền có thể rời đi rồi.

Từ sân khấu đi xuống, lúc đi qua chỗ không có người, Lâm Dữ Hạc do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi."

Lục Nan giương mắt nhìn cậu.

Lâm Dữ Hạc hít vào một hơi, nói: "Biểu hiện của em trên tiệc đính hôn hôm nay, có lẽ không tốt lắm, còn không bằng biểu hiện vui mừng rõ ràng khi biết thành tích..."

"Không có."

Người đàn ông ngắt lời cậu.

"Không cần nói xin lỗi, " Lục Nan nói, "Tôi không có ý trách em."

Lâm Dữ Hạc có chút không biết làm sao.

Lục Nan tiếp tục nói: "Vừa rồi viết như vậy, là bởi vì đó cũng là chuyện vui nhất của tôi hôm nay."

"Hôm nay em biểu hiện rất tốt, vất vả rồi."

Lâm Dữ Hạc cẩn thận nhìn hắn, không biết đối phương là thực sự cảm thấy như thế hay là đang nói mát cậu.

Lục Nan vốn dĩ không có biểu tình với động tác gì, bị người nhìn như vậy cuối cùng vẫn không nhịn được, giơ tay lên nhéo nhéo cằm Lâm Dữ Hạc.

Trước khi đối phương bị dọa sợ, anh rất nhanh thì thu tay lại, bình tĩnh mở miệng: "Điều duy nhất tôi muốn nói là, nếu như lần sau lại viết loại nhật ký này —— "

Thanh tuyến của người đàn ông rất trầm, chấn động đến mức khiến màng nhĩ cậu có chút ngứa ngáy. Cảm giác tê dại dường như lan xuống tận cùng, tích tụ đầy ắp trong khoang ngực.

Cho tới khi phát ra câu nói mềm mại nhất.

"——Tôi hy vọng thời điểm vui vẻ nhất mà em nhớ, có thể có liên quan tới tôi."

———————

Hôm nay là Lục thả thính

P.S. 《Nhật ký tình yêu》

Việc vui nhất trong ngày đính hôn: Ninh Ninh thi giữa kỳ đạt hạng nhất.

Việc vui nhất trong ngày đính hôn:... hihi một lần đầu tiên khác trong cuộc đời Ninh Ninh.