Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 42: Song canh hợp nhất




Lâm Dữ Hạc là thật sự không ngờ rằng Lục Nan sẽ hỏi như vậy.

Lục tiên sinh cho người ta cảm giác quá mức nghiêm túc, thậm chí có chút nhiễm khói bụi trần nhân gian. Nếu như không phải đêm qua chính thân thể cậu trải nghiệm được độ cứng nóng rực đó, thì thậm chí Lâm Dữ Hạc còn rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ Lục tiên sinh có dục vọng.

Có điều Lâm Dữ Hạc lại cẩn thận suy nghĩ thêm nữa, dẫu sao là một người đàn ông, Lục tiên sinh sẽ để ý loại sự tình này thực ra cũng là điều bình thường.

Lâm Dữ Hạc trả lời một cách thận trọng: "Em không có ý đó, chỉ là vẫn luôn nghĩ tới chuyện gặp Lục gia... mới nói như vậy."

Lục Nan rũ mắt nhìn cậu, ánh mắt tối tăm không rõ, có chút phức tạp.

Không biết có phải là ảo giác hay không, thậm chí Lâm Dữ Hạc còn cảm thấy cậu nhìn ra được từ trong mắt người đàn ông có một điểm bất lực.

Nhưng rất nhanh sau đó, Lục Nan liền cúi đầu hôn hôn lên mắt Lâm Dữ Hạc, nói: "Không cần để ý như vậy."

"Ninh Ninh, ở chung không phải là làm nhiệm vụ, không có cách tối ưu, cũng không bắt buộc phải tùy thời tùy khắc đều phải tuân thủ nghiêm ngặt từng bước để giải quyết vấn đề."

Lục Nan thả dịu giọng nói xuống, bình tĩnh hòa nhã giảng giải.

"Trong khoảng thời gian ngắn chúng ta sẽ không tách ra, chúng ta vẫn còn một đoạn thời gian rất dài cần trải qua cùng nhau, chỉ có ở bên nhau một cách tự nhiên mới không bị nhìn thấu."

Anh hiếm thấy nói một lần nhiều như vậy.

"Còn nhớ lời tôi vừa nói không, quên đi hiệp nghị, mới là cách tốt nhất để hoàn thành nó."

Lục Nan ở trong lòng Lâm Dữ Hạc, vẫn luôn là kiểu hình tượng tinh anh "một câu tuyệt không nói hai lần" mạnh mẽ kiên cường, thế nhưng thời gian càng lâu, Lâm Dữ Hạc liền càng ngày càng phát hiện rõ ràng rằng bản thân cậu đã lầm.

Người đàn ông vẫn luôn cứ một lần lại một lần, thay đổi nhận thức của Lâm Dữ Hạc về anh.

Anh kiên nhẫn hơn trong tưởng tượng của Lâm Dữ Hạc nhiều lắm.

Lâm Dữ Hạc nghiêm túc gật đầu: "Em hiểu rồi."

Lục Nan lại hôn cậu một cái.

Bạn nhỏ ngoan như vậy, làm cho người ta có hôn thế nào cũng không đủ.

Hai người cùng nhau ra ngoài, bởi vì Lâm Dữ Hạc hành động còn có chút bất tiện, bọn họ cũng không có đi quá xa, trực tiếp tới tầng chót của khách sạn dùng cơm.

Mặc dù lúc ra cửa cũng đã là ba giờ chiều, trong phòng ăn lại không có mấy khách; mặc dù bồi bàn được đào tạo bài bản vẫn luôn mỉm cười hòa nhã, khiến cho người ta cảm thấy như được tiếp đón chu đáo, nhưng khi bồi bàn nghe thấy Lục Nan đặc biệt yêu cầu bọn họ lấy đệm lưng và đệm ngồi bệt tới, Lâm Dữ Hạc vẫn là cảm nhận được chút... quẫn bách không thể diễn tả bằng lời.

Có điều không thể không nói, hai tấm đệm mềm mại thật sự đã giảm rất nhiều áp lực cho eo và chân Lâm Dữ Hạc.

Món là do Lục Nan gọi, phong cách món ăn của Hương Giang vốn dĩ là hấp luộc, hơn nữa hiện tại Lâm Dữ Hạc cũng không tiện ăn thức ăn có tính kích thích, bữa cơm này ăn rất là thanh đạm.

Một chi tiết nho nhỏ duy nhất chính là, lúc ăn cơm, Lục Nan lại nhận được hai cuộc điện thoại.

Tuy rằng người đàn ông vẫn chỉ là mặt không biểu tình mà ngắn gọn đáp lại vài tiếng, nhưng kết hợp với hai ngày nay luôn liên tục nhận điện thoại, Lâm Dữ Hạc vẫn là cảm thấy, Lục tiên sinh thật vất vả.

Hôn lễ này bình tĩnh và thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng của Lâm Dữ Hạc nhiều lắm, cũng không biết sau lưng Lục tiên sinh đã bận rộn bao lâu rồi.

Dùng bữa xong sắc trời vẫn còn sớm, hai người liền ra bên ngoài đi dạo một chút.

Vốn dĩ thời gian này là phải tới Lục gia, nhưng Lục Nan nói Lục gia đang bận, một chuyến này liền không có thành.

Lâm Dữ Hạc phát hiện, Lục tiên sinh hình như cũng không mấy hứng thú với chuyện tới Lục gia.

Bọn họ không có đi xa, chỉ đi dạo trên bãi biển xung quanh khách sạn.

Thời tiết không tính là quá tốt, vẫn chưa tới chạng vạng mà mây đen trên bầu trời đã đè xuống, giống như là sắp đổ mưa.

Ngày mưa của Hương Giang dồn dập lại dài dằng dặc, đến mùa đông, ngày nắng ấm ấp lại càng là khó thấy.

Có được ánh nắng mặt trời rực rỡ xán lạn như buổi kết hôn hôm qua, thì càng là đáng quý, phá lệ quý hiếm. Hồi tưởng lại, càng làm cho người ta thấy may mắn.

Chi phí của khách sạn tương đối cao, hơn nữa bây giờ không phải là mùa du lịch, khách ở không coi như là nhiều, trên bờ biển càng là chỉ có duy nhất hai người Lâm Dữ Hạc bọn họ. Sóng biển nhẹ nhàng chậm rãi vỗ vào bờ biển, Lâm Dữ Hạc cởi giày, chân trần dẵm lên bãi cát ẩm ướt, chậm rãi đi về phía trước.

Trước mặt chính là sóng biếc mênh mông vô bờ, dường như không chỉ có mở rộng chân trời, mà cũng là mở rộng tâm trí.

Lâm Dữ Hạc dõi mắt trông về phía xa, phóng rộng tầm nhìn. Bên tai là tiếng sóng biển xa xăm, kèm thêm tiếng chim chóc hót ca, trở thành âm thanh trắng hay nhất, có thể làm thư giãn tâm tình dịu đi cảm tình nhất.

Trên vai trầm xuống, một chút lạnh mát mà gió thổi trên biển mang tới đột nhiên bị tản ra, Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu, liền thấy chiếc cằm đường nét cứng rắn cường tráng của người đàn ông.

Lục Nan choàng chiếc áo khoác gió lên vai cậu, cùng cậu, trông về nơi biển cả không bến bờ đằng xa.

Từ nhỏ đến lớn, thành tích môn khoa học tự nhiên của Lâm Dữ Hạc vẫn luôn rất tốt. Nhưng trong nháy mắt này, dường như cậu đột nhiên không thầy tự hiểu, hiểu được lời của Lục tiên sinh đã nói khi trước.

Thư giãn.

Thì ra thế gian đủ loại như vậy, bao gồm cả bãi cát dưới chân không ngừng bị sóng biển lấp qua, mây đen trên bầu trời chậm rãi tản ra, bao gồm cả hiệp nghị từng khiến cậu thời thời khắc khắc đều để ý, và nhiệm vụ cứ luôn canh cánh trong lòng kia.

Đều là cuộc sống.

Là cuộc sống thuộc riêng về Lâm Dữ Hạc, chỉ có một lần.

Gió có chút lạnh, hai người nán lại trên bờ biển một hồi, Lâm Dữ Hạc liền bị Lục Nan dẫn tới một rừng cây tránh gió bên cạnh bờ biển.

Tay của Lâm Dữ Hạc được người đàn ông nắm lấy, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay người đàn ông truyền tới, vì vậy cũng đoán được đối phương vì sao lại cau mày.

"Không lạnh." Lâm Dữ Hạc nói: "Thời tiết ở bên này vẫn là khá ấm áp ạ."

Lục Nan không nói gì nữa.

Nhưng cũng không hề buông tay cậu ra.

Hai người cứ như vậy nắm tay nhau đi tới rừng cây cạnh bờ biển, trong rừng cây cối tươi tốt, sức sống bừng bừng, nhưng cũng không có cỏ dại và nhành cây mọc lan tràn, có thể nhìn ra được là đã được trải qua chăm sóc tỉ mỉ.

Trong rừng cây còn có chòi nghỉ mát, có thể ngủ một giấc, hơn nữa chòi nghỉ mát vừa hay ở trên cao, ngồi ở bên trong, liền có thể trực tiếp nhìn về cảnh biển nơi xa.

Hai người vừa đi vào chòi nghỉ mát thì Lâm Dữ Hạc liền nhìn thấy đệm mềm đã được chuẩn bị từ trước.

... Không thể không nói, trình độ cẩn thận tỉ mỉ của Lục tiên sinh, đã hết lần này đến lần khác đổi mới nhận thức của Lâm Dữ Hạc.

Lâm Dữ Hạc ngồi trên tấm đệm mềm, nơi cậu ngồi không có hàng rào bảo vệ, có thể trực tiếp đối diện với bên ngoài chòi, Lục Nan không tiến vào, mà đứng ngay bên cạnh Lâm Dữ Hạc.

Anh chỉ chỉ vào cây cao lớn nhất bên cạnh chòi nghỉ mát.

"Đây là cây bông gạo năm đó ba mẹ tôi trồng xuống."

Lâm Dữ Hạc ngửa đầu nhìn về phía cây cành lá xum xuê to lớn vững chắc, chưa tới mùa hoa, hoa cây bông gạo chưa nở rộ, có điều chỉ nhìn tình hình sinh trưởng của nó, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tráng lệ đầy sắc đỏ rực khi nở hoa.

"Nó rất tươi tốt." Lâm Dữ Hạc nói.

Cậu quay đầu lại nhìn về phía Lục Nan: "Có vẻ tình cảm của chú và dì rất tốt."

Lục Nan nhìn cây bông gạo ấy: "Ừ."

"Ba tôi là chuyên viên thẩm định, mẹ là nhà đầu tư mạo hiểm, bọn họ ở bên nhau rất nhiều năm, ban đầu Thái Bình chính là một tay bọn họ dựng lập lên."

Thì ra hai người đều là tinh anh lĩnh vực tài chính, thảo nào Lục tiên sinh lại ưu tú như vậy.

Lâm Dữ Hạc nói: "Nghề nghiệp có thể hỗ trợ nhau, có thể làm việc cùng nhau, rất tốt nhỉ."

Lục Nan lại lắc đầu: "Không, mẹ tôi vốn là một tay đua xe công thức."

Lâm Dữ Hạc sững sờ.

Này thực sự là ngoài dự liệu của cậu.

Cậu không nhịn được hỏi: "Vậy bọn họ là thế nào mà..."

"Bọn họ là quen biết nhau trong một buổi tiệc."

Tiệc rượu chẳng hay ho gì, đám người ôm tâm tư xấu xa riêng. Ba Lục đã chán ngán phải xã giao trốn lên sân thượng vắng vẻ, vừa lúc gặp được mẹ Lục giống ông bị bắt tới tham gia tiệc rượu.

Một mở đầu rất tầm thường.

Ai cũng không biết, từ nay về sau đó là cả một đời.

Lâm Dữ Hạc nghe xong, hỏi: "Dì là sau này mới chuyển sang làm nhà đầu tư mạo hiểm hay sao ạ?"

Tay đua xe công thức, nghe cũng rất ngầu.

Thế nhưng vì yêu mà đổi nghề thì lại càng ngầu hơn.

"Ừ." Lục Nan nói: "Khác biệt giữa bọn họ không nhỏ, cho nên sau này thay đổi trong cuộc sống cũng rất lớn."

Ba Lục cũng giống vậy, vốn dĩ ông là một người mùa đông ra khỏi cửa đều sẽ chê mặt trời quá lớn, sau này vậy mà lại trở thành hội viên của câu lạc bộ dã ngoại, còn đạt được chứng chỉ nhảy dù lượn loại B*.

Bước về phía trước một bước tuyệt không hề khó như trong tưởng tượng, thích một người chính là có thể vì người đó mà trở nên tốt hơn.

Lục Nan nói: "Tất cả mọi người đều nói bọn họ là người của hai thế giới, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy như vậy."

Lâm Dữ Hạc khẽ run.

Bọn họ là người của hai thế giới —— đây là lời Lâm Dữ Hạc đã từng nói.

"Nhưng nơi chúng ta tồn tại, vốn dĩ cũng chỉ là một thế giới."

Lục Nan nhìn về phía biển rộng thăm thẳm cách đó không xa, giọng anh trầm thấp từ tính, thêm từng trận từng trận sóng biển, mê hoặc lòng người một cách lạ kỳ.

"Cùng một mảnh trời, cùng một khoảng biển."

Lồng ngực Lâm Dữ Hạc căng lên.

Sóng biển vẫn như cũ chậm rì rì vỗ vào bờ biển, một lần lại một lần, tựa như vĩnh cửu.

Lâm Dữ Hạc mất tập trung nhìn ra ngoài khơi, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Biển rất đẹp."

Lục Nan cũng đã thu hồi ánh mắt.

Anh nhìn Lâm Dữ Hạc, môi mỏng khẽ mím, đột nhiên nói: "Tôi muốn hôn em."

Lâm Dữ Hạc sững sờ: "... Dạ?"

Lục Nan đứng trước mặt Lâm Dữ Hạc, cúi đầu xuống nhìn cậu.

"Hôm nay phong cảnh tốt, biển rất đẹp."

"Tôi có thể hôn em chứ?"

Ngón tay Lâm Dữ Hạc hơi co lại, cảm giác đầu tiên là khẩn trương, nghi hoặc, mông lung, nhưng rất nhanh sau đó, như làn sóng cọ rửa bờ biển, cảm xúc này cũng đều đã bị cuốn trôi đi mất.

Chỉ còn lại một chút ấm áp khiến người ta quyến luyến.

Cũng có thể quên rằng hiệp nghị cần một sự khởi đầu.

Mà khởi đầu này thật ra cũng không hề khó khăn đến vậy.

Phong cảnh tốt, biển rất đẹp.

Bọn họ hôn nhau, dưới tiếng chim ca hát và cây bông gạo đang dần sinh trưởng.

——

Trời âm u đến là khủng khiếp, mây đen phủ kín bầu trời, đến hoàng hôn cũng đều không thể lộ ra vài phần ánh sáng.

Chạng vang bảy giờ hơn, trời đã tối hẳn xuống.

Các bạn học được mời tới chiều nay đều đã trở lại điểm xuất phát, bọn họ cất cánh trước khi mưa xuống, rất may mắn. Bởi vì tiết trời không tốt, đi đứng cũng không tính là tiện, Lâm Dữ Hạc không thể đích thân tới tiễn bọn họ, mọi người hẹn với nhau là trở về sẽ gặp lại.

Từ bờ biển trở về, Lâm Dữ Hạc và Lục Nan đi dạo ngay trong khách sạn. Thành thật mà nói, tuy rằng không thể ra ngoài, nhưng đối với Lâm Dữ Hạc mà nói dạo chơi ở đây cũng đủ phong phú, trong khách sạn không chỉ có phòng bể bơi đồ chơi, thậm chí còn có một rạp chiếu phim màn ảnh khổng lồ, hiệu quả tương đối khiến người khác chấn động.

Chờ đến khi cậu về đến phòng, thì cũng đều đã là hơn mười giờ rồi.

Lâm Dữ Hạc tắm xong đi ra, thấy Lục Nan đi qua ở bên ngoài thì liền cấp tốc quay người lại, tự thoa thuốc vào vết cắn trên môi của mình.

Thoa xong, rốt cuộc cậu mới yên tâm mà đi ra ngoài.

Kết quả vừa về phòng ngủ, Lâm Dữ Hạc đã nhìn thấy người đàn ông cầm thuốc mỡ chống viêm ngồi bên giường, hất hất cằm với cậu.

"Lại đây."

Sau gáy Lâm Dữ Hạc bỗng lạnh.

Vậy mà lại quên mất vết thương trên đùi.

"Em tự bôi là được rồi ạ." Lâm Dữ Hạc vội vội vàng vàng biểu thị, dù có nói thế nào đi chăng nữa, cậu cũng là một sinh viên ngành Y: "Vết thương đã lành khá tốt rồi ạ, ca ca đi tắm trước đi, buổi tối cũng có thể nghỉ ngơi sớm một chút."

Lục Nan không có kiên trì, đặt thuốc mỡ ở bên giường rồi liền đứng dậy tới phòng tắm.

Lâm Dữ Hạc im lặng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng đã làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng vị trí bị thương này của cậu, chung quy vẫn là có chút quá mẫn cảm.

Cậu tin tưởng Lục tiên sinh, nhưng trải qua đêm qua, cậu đã không còn quá tin vào định lực của bản thân.

Lâm Dữ Hạc cấp tốc bôi thuốc lên vết xớt da ở trên đùi, động tác của cậu quá mức nhanh lẹ, lúc bôi xong, tiếng nước trong phòng tắm còn chưa có dừng lại.

Cất xong thuốc mỡ, Lâm Dữ Hạc lấy điện thoại tới, gửi cho các bạn học vài tin nhắn

Tính toán thời gian, giờ này bọn họ có lẽ là đã đến nơi rồi.

Có điều gửi đi một loạt các tin nhắn, Lâm Dữ Hạc đều không nhận được câu trả lời, không biết các bạn có phải chưa xuống máy bay hay không.

Lâm Dữ Hạc nhìn đồng hồ, lên mạng tìm kiếm một chút, muốn xem xem có tin tức kéo dài chuyến bay hay không.

Cậu vừa mở trình duyệt ra thì các loại tin tức được đẩy nhảy ra.

Vốn dĩ Lâm Dữ Hạc không mấy hứng thú với những tin tức tiêu khiển của giới giải trí mà những blogger đó đăng lên, có điều một tin tức liên quan tới Lục gia, lại đột nhiên hấp dẫn tầm mắt của cậu.

Tin tức đó chính là vào ngày hôm qua, cũng chính là báo cáo cùng ngày với ngày tổ chức hôn lễ của Lục Nan, nhưng người bị đưa tin không phải là Lục Nan, mà là gã em trai kia của anh, Lục Anh Minh.

Tuần trước Lục Anh Minh tổ chức một buổi party làm tình tập thể, bị phóng viên của tờ báo lá cải chụp được, trực tiếp bị vạch trần.

Tuy rằng Lục Anh Minh vẫn luôn chơi rất điên, nhưng làm ra cái loại party làm tình tập thể này thì vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa thực sự rất khủng, những bức ảnh bị tung ra chừng mực tương đối lớn.

Hơn nữa trước đó Lục Anh Minh mới có xu thế hồi tâm, còn phóng ra tin tức đính hôn, kết quả lại bị chụp được loại chuyện này, thực sự nổ một trận lớn.

Thậm chí ngay cả fans của vị bạn gái trước kia cũng bắt đầu châm chọc khiêu khích, mượn cơ hội dẵm lên vị hôn thê đương nhiệm của Lục Anh Minh, nói cô ta không quản được tim gã cũng không quản được người gã.

Các phương tiện truyền thông cũng bắt đầu náo nhiệt như đón Tết, đơn giản là vui mừng khôn xiết.

Tháng này KPI* ổn rồi.

Lâm Dữ Hạc thuận theo đó nhấp vào các đường link của một số phương tiện truyền thống nhìn lướt qua, phát hiện chuyện này đã lên đầu đề của các phương tiện truyền thông khác nhau, ngược lại thì chuyện hôn lễ của Lục Nan vì tư liệu quá ít mà bị dồn xuống vị trí ngoài rìa.

Ngược lại khiến cho buổi hôn lễ này thanh tịnh hơn rất nhiều.

Có điều dù sao cũng đều là họ Lục, những báo cáo đó cũng kéo Lục Nan vào không ít, phần lớn đều là so sánh sự khác biệt giữa hai anh em, các loại từ ngữ khoa trương lộ liễu trắng trợn, rất có phong cách của truyền thông Hương Giang trước giờ.

So sánh với Lục Anh Minh, Lục Nan tuy rằng không bị chụp được tư liệu gì, nhưng là bị bịa đặt không ít. Rất nhiều đưa tin đều nói anh là Liễu Hạ Huệ* hiện thế, bất kể là nam nữ cũng đều không có chạm qua, còn có không ít phương tiện truyền thông chụp được ảnh vệ sĩ của Lục Nan đuổi những nam thanh nữ tú tới tiến cận sáp lại gần anh đi.

Bị những tờ báo lá cải gọi thành Liễu Hạ Huệ cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa Lục Nan trước nay chưa từng tiếp nhận phỏng vấn, trước nay đều chưa từng lên tiếng tỏ thái độ với các loại tin tức này, dẫn đến những lời đồn đãi suy đoán càng trở nên xôn xao náo nhiệt.

Thậm chí còn có tờ báo trực tiếp nói Lục Nan "năng lực không được", dùng từ tương đối thấp kém.

Lâm Dữ Hạc nhìn thấy những tin tức lộn xộn vớ vẩn này, điều đầu tiên nhớ tới lại chính là lời của anh ngày hôm đó.

Buổi chiều trước khi ra cửa, Lục tiên sinh hỏi cậu: "Có phải là kỹ thuật quá kém hay không". Lúc đó Lâm Dữ Hạc cảm thấy người đàn ông này rất để ý tới loại chuyện này, cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng xem xét theo lời của báo chí, lại không khỏi có chút bất ngờ.

Lục tiên sinh cho tới bây giờ đều chưa từng tỏ thái độ với những tin tức đó, vậy tại sao ở trước mặt mình... lại để ý đến chuyện kỹ thuật rồi?

Ngoại trừ phỏng đoán "không được", các tờ báo nhỏ vẫn còn một loại thái độ khác đối với Lục Nan luôn đoan chính—— tiếc hận.

Lục gia giàu mấy đời, chuyện bát quái giải trí cũng chưa từng đứt đoạn. Ông cụ Lục khi còn trẻ thì còn có tin đồn phong lưu "một đêm quất ba cô", đến tuổi sáu mươi còn có tin tức tình dục với cô gái trẻ đẹp mười tám tuổi.

Đến đồng lứa con của ông ta, ngoại trừ con cả Lục Hồng Tễ, ba người còn lại đều là tay lão làng trong tình trường, con trai út thứ tư càng là tung hoành khắp Hương Giang một thời, trở thành tình nhân trong mộng của tất cả những cô nàng xinh đẹp.

Xuống thêm một đời, thì chính là Lục Anh Minh loại công tử bột ăn chơi xa đọa, đổi bạn gái còn nhanh hơn cả thay áo.

Còn có một tờ báo lá cải liệt kê những mục tiêu tai tiếng của gia đình họ Lục qua nhiều thế hệ, hiệu quả thị giác tương đối khả quan, vô cùng có tác động.

Hơn nữa những người có dây dưa với người Lục gia, thường thường đều sẽ không biết vô ý hay cố ý mà đề cập tới chuyện giường chiếu một hai lần, đều như hờn giận, ngọt ngào oán giận. Dần dà, "danh lành tiếng tốt" của Lục gia cũng lan truyền ra ngoài.

Dưới tình huống như vậy, Lục Nan liền trở thành sự tồn tại đăc biệt chói mắt. Vì vậy liền có một vài tờ báo vô cùng đau xót, nói anh thân mang vũ khí khổng lồ nhưng lại không gieo hạt, thật sự là lãng phí đến mức đáng tiếc.

"..."

Lâm Dữ Hạc đại khái nhìn lướt qua mấy cái, đã bị cay đến trực tiếp đóng trình duyệt lại.

Cả gương mặt cậu đều viết đầy một lời khó giải thích.

... Đơn giản là đồi phong bại tục, khó coi.

Chung sống với Lục Nan một đoạn thời gian dài như vậy, Lâm Dữ Hạc rất rõ ràng, Lục tiên sinh không có những tin tức hoa hòe này tuyệt không phải như những suy đoán của các tờ báo lá cải, chỉ là bởi vì anh quá bận, căn bản không có thời gian làm ra những chuyện nhàm chán này.

Lâm Dữ Hạc đã nghe qua phong cách của phương tiện truyền thông Hương Giang, nhưng cứ như vậy mà công khai thảo luận, cũng thật sự là quá không thỏa đáng.

Đáng sợ nhất chính là, những từ ngữ này còn bởi vì quá mức khoa trương, khiến người ta không khỏi khắc sâu vào ký ức. Thế cho nên khi Lục Nan thật sự đi ra từ phòng tắm, Lâm Dữ Hạc đã đóng trình duyệt lại từ mười mấy phút trước, ngay cả lịch sử trình duyệt cũng triệt để xóa sạch khi nhìn thấy anh, trong đầu đột nhiên hiện ra bốn chữ to đoành:

"Thân mang vũ khí khổng lồ" (Thân mang cự khí).

... Không, không thể.

Lâm Dữ Hạc cố gắng ném những từ ngữ tẩy não này ra khỏi đầu mình.

Lục tiên sinh cả ngày bận rộn đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ, ngài ấy làm sao có thể có suy nghĩ có hay không với mọi người cơ chứ.

May là Lục Nan cũng không phát hiện chút dị thường này, chỉ nói: "Bôi thuốc xong chưa?"

Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn trả lời: "Bôi rồi ạ."

Xong xuôi, hai người liền chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bọn họ vẫn ở trong căn phòng tổng thống chuẩn bị cho đêm tân hôn tối qua. Bởi vì ngày hôm qua bận rộn hoàn thành nhiệm vụ, không có phân tâm, thẳng đến đêm nay Lâm Dữ Hạc mới phát hiện ra, một căn phòng xa hoa như thế này, vậy mà chỉ có một cái chăn.

Có điều phòng tân hôn, quả thực cũng không có đạo lý để đôi tân nhân tách nhau ra ngủ.

May là chăn đủ lớn đủ để trải ngập giường, khi Lâm Dữ Hạc nằm xuống, chỉ chiếm một mảnh rất nhỏ.

Không bao lâu sau, phía sau trầm xuống, Lục Nan từ phòng tắm trở về cũng đã lên giường.

Lâm Dữ Hạc bọc kỹ mình vào trong chăn xong: "Ca ca ngủ ngon."

Góc chăn được hỗ trợ dém lại, giọng người đàn ông trầm thấp.

"Ngủ ngon, mơ đẹp."

Ánh sáng biến mất, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Lâm Dữ Hạc thả lỏng đầu óc, cố gắng để cho mình mau chóng ngủ đi.

Phải ngủ sớm chút, không thể làm phiền tới Lục tiên sinh nghỉ ngơi.

Có lẽ là những cố gắng thật sự nổi lên tác dụng, rất nhanh sau đó Lâm Dữ Hạc liền chìm vào giấc ngủ.

Nhưng ban ngày thời gian cậu ngủ quả thực có hơi dài, không biết qua bao lâu, Lâm Dữ Hạc bỗng nhiên tỉnh lại.

Cậu ngủ đến mơ mơ màng màng, cũng không biết bây giờ là lúc nào, chỉ cảm thấy xung quanh thật ấm áp, ngủ cũng rất thoải mái.

Có điều rốt cuộc Lâm Dữ Hạc vẫn ngủ không tính là quá sâu, rất nhanh sau đó thì đã nhận ra có chút không thích hợp.

Sao lại ấm áp như vậy?

Lâm Dữ Hạc choàng mở mắt, xung quanh là một mảnh tối tăm, không nhìn rõ tình hình cụ thể, nhưng cậu rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ trên đỉnh đầu.

Vậy mà chẳng biết cậu đã chạy vào trong lòng Lục tiên sinh từ lúc nào.

Lâm Dữ Hạc cứng lại.

Cậu không biết mình có quấy nhiễu đến Lục tiên sinh hay không, cũng không biết nếu như lùi ra, có thể làm đối phương thức giấc hay không. Đang lúc tiến không được mà lùi cũng không xong, không dám cử động, Lâm Dữ Hạc đột nhiên cảm nhận được một cánh tay duỗi tới, nhè nhẹ vỗ vỗ lưng cậu.

Động tác kia rất nhẹ nhàng chậm rãi, giống như vỗ về trấn an, ôn nhu dỗ cậu đi vào giấc ngủ.

Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp ngẫm nghĩ động tác của đối phương vì sao lại thành thạo như vậy, thì đã bị một động tác khác của người đàn ông làm cho kinh ngạc đến mức hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.

Cùng lúc với bàn tay khẽ vỗ lưng cậu, nhiệt độ nóng rực dán trên chân Lâm Dữ Hạc lại lùi ra sau một chút, có lẽ là tự người đàn ông lùi ra.

Trước đó Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng động tác của đối phương khẽ như thế, cậu lại đột nhiên ý thức được nhiệt độ kia đến tột cùng là cái gì.

—— Hình dáng đó đối với cậu mà nói thực sự quá quen thuộc rồi.

Ngay ngày hôm qua, Lâm Dữ Hạc bị cứng rắn làm đi làm lại ba lần, đều không thể làm cho cái thứ kia mềm xuống. Cách nhau một ngày, ấn tượng quá khắc sâu khiến Lâm Dữ Hạc tức khắc nhận ra nó.

Thế nhưng tại sao lại...?

Mạch suy nghĩ của Lâm Dữ Hạc đều đã có chút lờ mờ.

Tại sao lại vô duyên vô cớ mà cứng lên?

Cậu quá mức kinh ngạc, thế cho nên không thể che giấu hô hấp và thân thể cứng đờ của mình, thẳng đến khi nghe thấy giọng nói của đối phương, Lâm Dữ Hạc mới mạnh mẽ phát hiện, Lục tiên sinh vậy mà vẫn còn tỉnh.

Lục Nan hỏi: "Ngủ không ngon sao?"

Ánh đèn nơi đầu giường sáng lên, ngọn đèn rất nhu hòa, cũng không khiến cho Lâm Dữ Hạc thấy chói mắt, cậu hơi mất tập trung, đang lúc muốn mở miệng, người đàn ông bao vây cậu đã thu cánh tay về, đứng dậy trực tiếp xuống giường.

"Ngủ đi, không có việc gì." Giọng Lục Nan rất trầm, nghe không ra là tâm trạng gì: "Tôi đi tắm một xíu."

Trước đó Lâm Dữ Hạc còn vẫn luôn sững sờ, lúc này lại đột nhiên nghe hiểu rồi.

Lục tiên sinh muốn đi tắm nước lạnh.

Ngài ấy biết mình đã phát hiện.

Lâm Dữ Hạc đột nhiên nhớ tới bàn tay to lớn dém góc chăn cho cậu trước khi ngủ, trên lòng bàn tay vẫn luôn nóng ấm lại mang theo lạnh lẽo không thể tản đi.

Không chỉ là bàn tay, trên người cũng vậy.

Ngủ trong cùng một chiếc chăn, cho dù là cách nhau một khoảng, Lâm Dữ Hạc vẫn có thể cảm nhận được trận lạnh lẽo ấy.

Trước khi lên giường, Lục tiên sinh cũng đã tắm qua một lần nước lạnh.

Lâm Dữ Hạc không biết cậu đã nghĩ những gì, lại hay là cái gì cũng chẳng nghĩ, chờ đến khi cậu phản ứng lại, thì hai tiếng "ca ca" đã thoát ra khỏi miệng.

Lục Nan đứng lại, quay đầu lại nhìn cậu.

Đèn ngủ đầu giường bị hạn chế, không thể chiếu rõ vẻ mặt của anh lúc này. Ánh đèn mông lung như tấm vải voan phảng phất như bù thêm một phần dũng khí cuối cùng, khiến Lâm Dữ Hạc thuận lợi mà đem câu nói hoàn chỉnh kia đưa ra khỏi miệng.

"Để em giúp anh, ca ca."

Cậu là sinh viên ngành Y, cũng là đàn ông, rất rõ ràng những cái này.

"Cứ mãi tắm nước lạnh... không tốt cho thân thể."

Trong phòng rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Lâm Dữ Hạc chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, thình thịch thình thịch, giống như là một đường từ lồng ngực chấn động tới cổ họng.

Tựa như là thật lâu thật lâu sau đó, cậu mới nghe thấy được tiếng động của người còn lại.

Không phải trả lời, mà là tiếng bước chân từ xa đến gần.

Rõ ràng trên mặt đất có thảm, tiếng bước chân ấy lại vẫn là giống như dẵm lên trái tim người khác, lại như là đếm ngược thời gian.

Lâm Dữ Hạc cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ vẻ mặt đối phương, nhưng ánh sáng của ngọn đèn ngủ quá mức hạn chế, Lục tiên sinh lại quá cao, thẳng đến khi người đàn ông đến gần, Lâm Dữ Hạc cũng chỉ mơ hồ ở trong một mảnh tối tăm, lờ mờ thấy được đối phương dường như có chút bất lực.

Gáy bị nắm lấy, không phải rất đau, nhưng lại giống như dòng điện lưu, trong nháy mắt khiến cậu mất đi toàn bộ sức lực.

Lâm Dữ Hạc bị ép ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, theo sau chính là một chút đau nhức gần như sắc nhọn.

Một nụ hôn giống như cắn gặm, tựa như là kiềm chế quá nhiều, lại tựa như không biết phải làm thế nào. Dục vọng mãnh liệt không thể khắc chế được xuyên qua răng và môi truyền tới, lại tựa như mới chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.

Thẳng đến khi Lâm Dữ Hạc bị hôn đến mức cằm đau xót, vành mắt ướt đẫm, rốt cuộc cậu mới được thả ra một chút, trong nụ hôn sâu gần như nghẹt thở này, tìm được một cơ hội để xoa dịu lại.

Cậu hai mắt đẫm lệ, mông lung ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, lại chỉ nghe thấy tiếng thấp giọng rủa một câu.

Cổ tay trắng ngần đột nhiên bị kẹp chặt lại, lòng bàn tay gầy yếu trực tiếp bị ấn xuống đè lên hình dáng vừa mới làm cậu thức tỉnh.

Lâm Dữ Hạc bị hôn đến có chút mê man đột ngột mở to mắt.

Chỗ đó...

Chỗ đó vậy mà rõ ràng lại lớn hơn một vòng so với lúc nãy cậu cảm nhận được.

Này, làm sao có thể...? Rõ ràng vừa rồi cũng đã rất...

Lâm Dữ Hạc bị kinh ngạc đến mức suy nghĩ gần như không cách nào động đậy.

Vì sao, chỉ là hôn một cái mà cũng sẽ...

Trong bóng tối mông lung, cậu nghe thấy Lục Nan thở dài một tiếng.

"Cảm nhận được chứ, Ninh Ninh?"

"Em giúp tôi, có thể sẽ càng hỏng bét."

________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chú ấy có một cây gậy phép thuật, biến lớn biến nhỏ biến hỏng bét.

*Chứng chỉ nhảy dù lượn loại B: môn dù lượn được phân cấp thành trình độ gồm A, B, C, D, E. Trong đó A là cấp thấp nhất và E là cấp cao nhất (những chứng chỉ về bay ngược lại so với những chứng chỉ như bằng lái xe)

*KPI: trong tiếng Anh gọi là "Key Performance Indicator" là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty. Mỗi bộ phận trong công ty sẽ có những chỉ số KPI khác nhau.

*Liễu Hạ Huệ: Câu chuyện về Liễu Hạ Huệ vào một đêm đông giá rét có một người phụ nữ vô gia cứ tới nhà ông xin trú nhờ, do tình trạng sức khỏe của cô gái ấy mà ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người cô và áp thân thể mình vào giúp cô đỡ lạnh, họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn. Giờ đây nói Liễu Hạ Huệ là chỉ người nhẫn nhịn giỏi, không bị cám dỗ bởi sắc dục.