Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 43: "Để tôi ôm một chút"




Lâm Dữ Hạc không hiểu.

Cậu hiểu rõ phản ứng sinh lý của cơ thể con người, biết hormone và dopamine sẽ làm mê muội đầu óc con người. Nhưng Lâm Dữ Hạc không rõ tại sao lại là lúc này, tại sao lại là cậu.

Rõ ràng lúc này Lục tiên sinh nên là bận rộn đến mức không còn tinh lực để nổi lên dục vọng, rõ ràng có nhiều bài báo giấy trắng mực đen như vậy viết rõ ràng rằng, Lục đại thiếu trước giờ đều chưa từng thay đổi biểu cảm đối với những cực phẩm tuyệt sắc dâng tới tận cửa.

Nhưng bây giờ, dưới lòng bàn tay không hề lạnh lẽo của Lâm Dữ Hạc, lại xuất hiện độ cứng rắn nóng bỏng đến kinh người, ngay cả hình dáng rõ ràng cũng to thêm ba phần so với cảm giác trước đó.

Tại sao lại bởi vì cậu mà càng trở thành hỏng bét?

Lâm Dữ Hạc không nghĩ ra.

Người như Lục tiên sinh, không phải nên là khống chế cảm xúc một cách chặt chẽ, bao gồm cả dục vọng sao?

Cảnh tượng này đã vượt qua phạm vi Lâm Dữ Hạc có thể phản ứng lại, cuối cùng cậu cũng không thể nói ra ý kiến nào khác, chỉ có thể nhìn Lục Nan đứng dậy, đi ra xa, nghe tiếng nước vang lên trong phòng tắm.

Thật ra cách âm trong phòng tổng thống rất tốt, nhưng trong trang trí cho phòng tắm, người thiết kế cố ý lựa chọn chất liệu có khả năng cách âm không quá cao, bởi vì căn phòng này ban đầu vốn là cố ý thiết kế cho cặp vợ chồng, làm tăng thêm một phần tình thú.

Chỉ có điều lúc này Lâm Dữ Hạc không có lòng nào mà hưởng thụ những tình thú này, cậu chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên. Âm thanh trong phòng tắm vẫn tiếp tục truyền tới, Lâm Dữ Hạc nghe ra được, ở trong đó chỉ có tiếng nước, cũng không có những động tĩnh khác.

Hơn nữa không bao lâu sau, Lục Nan đã thay một bộ đồ ngủ khác đi ra. Lúc này, so với ngày hôm qua làm đi làm lại Lâm Dữ Hạc đủ ba lần thì khác xa.

Đồ ngủ mới rất rộng, không nhìn ra được đường cong của cơ thể, Lâm Dữ Hạc cũng không quá dám nhìn tiếp nữa, trước khi Lục Nan hỏi tại sao vẫn chưa ngủ, Lâm Dữ Hạc vội hỏi trước: "Vậy là không có... không có phương pháp nào khác nữa sao ạ?"

Cậu nói quá là vội vội vàng vàng, hơi vấp một xíu rồi mới nói xong.

Nhưng cậu vẫn là cố gắng biểu đạt hết toàn bộ ý tứ của mình ra ngoài.

"Nước lạnh thực sự không tốt cho cơ thể."

Các mạch máu hưng phấn giãn nở đột nhiên bị nước lạnh kích thích làm cho co lại, nhiều lần như vậy, cứ cho là thân thể có cường tráng như thế nào đi chăng nữa cũng có thể sẽ để lại di chứng.

Lục Nan chậm rãi đi tới bên giường, trên người anh còn quá lạnh nên không vội vàng lên giường, cứ như vậy mà từ trên cao nhìn xuống đối phương.

Nhưng giọng điệu của anh vẫn ôn hòa nhẹ nhàng như cũ.

"Cũng có thể chờ một chút."

"Chờ nó tự bình phục lại."

Cuộc đối thoại này thực sự có chút kỳ dị một cách vi diệu, có điều Lâm Dữ Hạc vẫn là cố gắng muốn thông qua những tin tức hữu hiệu của cuộc trò chuyện này hiểu rõ hơn một chút —— thật ra nếu như vừa rồi không bị cậu tỉnh lại phát hiện ra, Lục tiên sinh có lẽ không cần đi tắm nước lạnh.

Nếu cậu không tỉnh lại thì tốt rồi.

Cái kết luận này có thể nói lên rằng trước đây có rất nhiều đêm từng xảy ra chuyện giống như vậy, chỉ là không có bị phát hiện mà thôi, Lâm Dữ Hạc đã theo bản năng trốn tránh không muốn nghĩ tiếp nữa, cậu chỉ muốn tìm một phương án có thể tạm thời ứng phó với tình huống lúc này, vì vậy cậu lập tức gật đầu: "Em hiểu rồi."

Lục Nan cũng không có hỏi cậu hiểu cái gì, chỉ nói: "Ngủ đi."

Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn nằm xuống.

Lục Nan chờ hô hấp cậu dần nhẹ xuống, mới lên lại giường.

Giấc ngủ đêm nay có hơi trắc trở.

Lâm Dữ Hạc ngủ không sâu, tỉnh dậy từ rất sớm. Khi cậu tỉnh dậy lại phát hiện mình vẫn còn đang nằm trong lồng ngực Lục Nan, mặc dù trước khi ngủ cậu đã cố gắng cách đối phương thật xa, suýt chút nữa là chạy tới bên mép giường.

Lần này Lâm Dữ Hạc là đưa lưng dựa vào trong lồng ngực người nọ, điều may mắn là cho dù cậu có mở mắt ra thì tạm thời đối phương cũng sẽ không phát hiện. Mà không may chính là, vùng tư mật còn chưa hết đau hoàn toàn lại cảm nhận được một độ cứng quen thuộc.

Lần này là thật sự rất quen thuộc, cũng đã không còn hoài nghi đây là ảo giác hay là hiểu lầm nữa.

Những tin tức thu được thông qua các phương tiện truyền thông có khác biệt quá lớn so với đích thân cảm nhận được, Lâm Dữ Hạc hoàn toàn không hiểu là tại vì sao nữa rồi. Cậu không biết này là bởi vì Lục tiên sinh đã quá lâu không giải quyết hay là vì nguyên nhân gì khác, mà điều khiến cho Lâm Dữ Hạc không hiểu nhất chính là, cho dù vật nóng kia còn đang bừng bừng nhiệt huyết, buổi sáng sau khi thức dậy, người đàn ông cũng chỉ hôn trán cậu một cái, liền đứng dậy xuống giường.

Lâm Dữ Hạc không hiểu, Lục Nan vì sao không làm.

Tuy rằng bản thân Lâm Dữ Hạc chưa từng có dự định gì về chuyện **, nhưng nếu như thật sự là cần phải quên đi hiệp nghị, vậy xảy - ra - quan - hệ sau khi kết hôn dường như cũng không phải là chuyện không hợp lí.

Cậu cảm thấy, Lục tiên sinh còn phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu.

Lâm Dữ Hạc nghĩ mãi không hiểu tại sao người đàn ông bị mọi người đánh giá là lãnh tĩnh cấm dục lại cứ một lần lại một lần nổi lên dục vọng, càng không hiểu tại sao đối phương lại phải kiềm chế dục vọng.

Cậu nghĩ mãi không hiểu, cũng không biết.

Chuyện tình cảm này rõ ràng có rất nhiều nguyên tắc phổ biến và đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, cũng có những phản ứng thân thể nhanh hơn một bước so với lý trí, chỉ là Lâm Dữ Hạc hoàn toàn không hiểu, một mực hiểu sai, vì vậy cậu cũng chỉ có thể dùng lối suy nghĩ giải quyết vấn đề phức tạp nhất để từng bước từng bước suy đoán, tính toán theo công thức, đi suy luận cái đáp án mà người thường chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.

Điều này đối với Lâm Dữ Hạc mà nói rất gian khổ.

Nhưng cũng là cách giải quyết khả thi duy nhất của cậu.

——

Sáng sớm thức dậy ăn sáng xong, Lâm Dữ Hạc đơn giản thu dọn đồ một chút, buổi chiều bọn họ sẽ lên đường quay về Yến Thành.

Hành lý của Lâm Dữ Hạc không nhiều lắm, rất nhanh sau đó liền sắp xếp xong. Mà Lục tiên sinh thì lại bận rộn hơn cậu nhiều lắm, Lâm Dữ Hạc ngồi trên ban công thật lâu, Lục Nan vẫn cứ phải gọi điện thoại liên tục, mở hội nghị online, nói chuyện với các trợ lý và khách khứa khác nhau.

Lâm Dữ Hạc nhàn rỗi không có việc gì, liền lấy Ipad ra, đọc sách và làm việc trên ban công gần biển, cũng rất an nhàn.

Tới gần buổi trưa, Lục Nan bận rộn thật lâu cuối cùng cũng mới tìm được chút thời gian rảnh rỗi, tới ban công nửa mở tìm cậu.

"Xin lỗi, cứ mãi bận rộn không ngừng." Lục Nan nói: "Vốn là muốn dẫn em đi dạo chơi ở gần đây, bây giờ có lẽ không có thời gian nữa rồi."

"Này có gì phải xin lỗi đâu ạ?"

Lâm Dữ Hạc lắc đầu, cậu đặt bút xuống đứng dậy, vươn tay ra giúp Lục Nan chỉnh lại cổ áo.

"Ca ca phải bận làm việc, hơn nữa vốn dĩ em cũng muốn đọc sách, đi dạo phố lần sau còn có cơ hội, không sao đâu ạ."

Lục Nan nhìn cậu, không nói gì.

Lâm Dữ Hạc giúp anh sửa cổ áo xong, vừa mới thu tay về, trên môi đã hơi nóng lên.

Lục Nan cúi đầu hôn cậu một cái.

Lâm Dữ Hạc đã quen với kiểu nụ hôn nhẹ lướt này rồi, có điều khi cậu tưởng rằng hôn xong là kết thúc thì lại nghe thấy Lục Nan nói: "Để tôi ôm một chút."

Giống như nụ hôn, động tác ôm này cũng rất nhẹ. Lục Nan cao hơn Lâm Dữ Hạc hơn mười cm, khi anh ôm Lâm Dữ Hạc trên đùi, vừa vặn có thể dựa cằm vào hõm cổ cậu.

Là một tư thế hợp với ôm ấp đến không thể hợp hơn.

"Ninh Ninh."

Giọng Lục Nan rất trầm, Lâm Dữ Hạc ngồi trên đùi anh, nghiêng đầu dán lên gò má của anh: "Dạ?"

Nhưng người đàn ông cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Rất nhanh sau đó Lâm Dữ Hạc phát hiện ra, Lục tiên sinh cũng không phải là có chuyện gì muốn nói cho cậu biết, chỉ đơn thuần muốn gọi tên của cậu mà thôi.

Ninh Ninh.

Yên lòng. ( an an ninh ninh)

Lâm Dữ Hạc không nhìn thấy vẻ mặt của Lục Nan, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng được những mệt mỏi bao phủ toàn thân đối phương.

Cậu giơ tay lên, giọng nói dịu dàng, khe khẽ vỗ về tấm lưng rộng lớn của đối phương.

"Ca ca vất vả rồi."

Hai tay của Lâm Dữ Hạc vòng lại trên lưng người nọ, tư thế này, tựa như là cậu chủ động ôm lấy Lục Nan.

Bầu trời không tính là trong trẻo, nhưng mặt trời đã nhảy vọt ra khỏi tầng mây. Ánh sáng trên ban công rất tốt, không khí ẩm ướt, hải âu trắng tuyết bay qua phía chân trời.

Trong tiếng sóng biển du dương ở xa xăm, bọn họ ở trên ban công, ngồi thật lâu.