Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 88: Xin chào bà chủ




Lần này đến lượt Lục Nan ngạc nhiên: “...Tặng tôi sao?”

Lâm Dữ Hạc gật đầu.

Thấy đối phương bất động, Lâm Dữ Hạc còn thu bông hoa đang giơ trước mặt người đàn ông lại cẩn thận nhìn.

“Không đẹp sao ạ?”

Cậu tự hỏi tự trả lời: “Hình như không giống hoa hồng lắm?”

Lời còn chưa dứt, cổ tay Lâm Dữ Hạc đã bị Lục Nan nắm chặt.

Ánh mắt người đàn ông nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị lại phức tạp như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.

“Đẹp.”

Anh nhìn bông hoa hồng trên tay cậu, đưa tay ra nhẹ nhàng, cẩn thận nhận lấy nó.

“Cảm ơn em” Lục Nan nói: “Tôi rất thích.”

Người đàn ông nghiêm túc như vậy lại khiến Lâm Dữ Hạc không tự nhiên.

Cậu vuốt chóp mũi, đáp: “Em bện xong mới thấy không cần thiết... rõ ràng có thể trực tiếp hái hoa hồng ở bên ngoài.”

“Thật ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, lần sau em tìm hoa tặng anh là được.”

Lục Nan nhìn cậu nhưng không phản bác, ngược lại anh trầm giọng nói.

“Tôi thích những chuyện không có ý nghĩa.”

Lâm Dữ Hạc sững sờ.

Lời này phát ra từ miệng Lục tổng khó tránh khỏi khiến người khác bất ngờ.

Lục Nan lại rất nghiêm túc.

“Điều đó có nghĩa em sẵn sàng dành thời gian quý báu trong đời mình cho tôi không cần lý do.”

Anh hơi cúi người xuống, bông hoa hồng nở rộ trong tay anh nằm giữa hai người.

Chứng kiến nụ hôn dịu dàng của bọn họ.

“Tôi muốn dành thời gian của mình cho em.”

Có lễ gần đây ca ca đã học bổ túc lời yêu thương lên cấp mười.

Lâm Dữ Hạc nghĩ.

Nhưng thật ra chẳng ai có thể dạy được Lục Nan.

Tình yêu khiến anh không thầy tự hiểu.

Bông hoa hồng ấy được Lục Nan cất giữ một cách cẩn thận, ngày hôm sau, anh tìm người xử lí đặc biệc cho hoa hồng. Quá trình xử lý hơi phiền phức, bởi thị trấn Bạch Khê không đủ điều kiện nên anh phải gửi vào trong thành phố mới có thể làm.

Có điều sau khi xử lý xong xuôi, bông hoa có thể giữ được rất lâu, hình dáng và màu sắc vốn có cũng không bị ảnh hưởng gì.

Lâm Dữ Hạc cảm thấy chắc chắn anh đã huy động không ít người.

Hoa rồi cũng sẽ tàn, lúc đó cậu tặng anh bông khác là được.

Có điều người mang hoa hồng đi xử lý vừa vặn là vị trợ lý vài ngày trước, nhìn thấy anh ta Lâm Dữ Hạc liền nghĩ tới chuyện hòn đá kia.

Nghĩ tới chuyện ngay cả đá Lục Nan cũng muốn di dời, cuối cùng Lâm Dữ Hạc cũng không nói gì.

Có điều cậu nhớ rồi, sau khi về Yến Thành chắc chắn cậu sẽ tặng ca ca một bông hoa hồng tươi.

Bọn họ ở lại thị trấn Bạch Khê thêm một ngày, thu dọn hành lý xong xuôi thì xuất phát trở về Yến Thành.

Những đặc sản hàng xóm xung quanh tặng ban đầu cũng đã được bọn họ gửi về Yến Thành trước, ba người đi cũng coi như nhẹ nhàng. Chỉ là tin tức bọn họ sắp đi bị lan truyền ra ngoài, người trên trấn nhất quyết phái vài người tổ chức tiệc chia tay cho bọn họ.

Thêm cả Tết Nguyên Tiêu sắp đến, hai bên đường đã treo không ít đèn lồng khiến tiệc chia tay khá có không khí. Các cô gái dân tộc Di vẫn mặc những bộ trang phục truyền thống lộng lẫy, vừa múa vừa hát, còn chuẩn bị rất nhiều hoa tươi tặng Lâm Dữ Hạc.

Tặng tất cả hoa cho Lâm Dữ Hạc là bởi ngoài thân phận “ông chủ” trên danh nghĩa ra, cậu cũng là người có vẻ ngoài hòa nhã nhất, dễ gần nhất trong ba người.

Vậy nên Lâm Dữ Hạc nhận được rất nhiều hoa.

Cảnh Chi chỉ liếc mắt cũng biết trong số hoa đó có không ít hoa Soma, mấy lần anh không nhịn được bật cười. Cuối cùng mãi đến khi Lâm Dữ Hạc lên xe, Cảnh Chi mới nói.

“May là bà chủ đủ dữ.” Anh vỗ vai Lâm Dữ Hạc: “Nếu không hôm nay chúng ta không đi nổi rồi.”

Lâm Dữ Hạc vẻ mặt không hiểu gì.

Bà chủ?

Cậu đang suy nghĩ câu này có nghĩa gì, hoa ôm trong lòng bỗng bị người khác lấy hết đi.

Lâm Dữ Hạc nghiêng đầu thì thấy Lục Nan đưa hết hoa cho trợ lý, để anh ta mang sang xe còn lại.

“Có phấn hoa.” Vẻ mặt Lục Nan không dao động: “Không tốt cho khí quản của em.”

Cảnh Chi cau mày, vẻ mặt “anh đã nói rồi mà, may là bà chủ đủ dữ“.

Giống như lúc tới, ba người lên xe tới thành phố Thương Sơn trước, sau đó đi máy bay về Yến Thành.

Di chuyển cũng hết nửa ngày, khi tới Yến Thành đã là chạng vạng tối. Lâm Dữ Hạc vốn tưởng bọn họ sẽ về nhà nghỉ ngơi luôn, không ngờ Cảnh Chi gọi cậu lại.

Cảnh Chi vừa gọi điện thoại xong, anh nói: “Anh vừa lấy được chút tài liệu, có chuyện này muốn nói với em, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn tối đi, vừa ăn vừa nói.”

Lâm Dữ Hạc nhìn Lục Nan, anh cũng không phản đối. Bọn họ cùng nhau tới một nhà hàng món Thượng Hải, thức ăn khá thanh đạm, thích hợp với những người vừa đi đường dài như bọn họ.

Chỉ có điều lúc này Lâm Dữ Hạc không có tâm tình ăn uống, sự chú ý của cậu đã dành hết cho Cảnh Chi.



Thứ Cảnh Chi lấy được là một bộ bệnh án.

Bọn họ vừa ngồi xuống bàn ăn thì người của Cảnh Chi tới, khi đồ được đưa ra, Lâm Dữ Hạc còn vô thức liếc nhìn theo, không hề phát hiện có gì bất thường. Nhưng cậu không ngờ được rằng, tờ giấy a4 trông vô cùng bình thường kia lại là bản photo của một bệnh án hơn 20 năm trước.

Đến khi món đã lên hết, phục vụ đóng cửa phòng lại, Cảnh Chi mới lấy giấy ra.

“Đây là bản ghi chép chẩn đoán của dì Chúc khi mang thai.”

Lâm Dữ Hạc sững sờ, cậu ngây ngốc nhìn anh.

“Bọn anh cũng đã tìm được bác sĩ, đồng nghiệp của dì Chúc cũng như tìm hiểu được tình hình năm đó.”

Cảnh Chi cười mỉm khiến gương mặt anh tuấn càng thêm đẹp trai, nhưng trong lòng anh lại nặng trĩu nỗi lo lắng.

“Khi đó, dì Chúc không có ý định sinh con, dì ấy mang thai ngoài ý muốn.”

Những chuyện sau đó, bệnh án đã ghi chép rất rõ ràng.

“Phải biết rằng sau khi mang thai, dì Chúc không muốn bỏ em. Bác sĩ cũng đã thông báo mang thai có thể khiến bệnh hen suyễn của dì nặng hơn, nhưng cuối cùng là dì đã quyết định giữ em lại.”

Cả tập giấy a4 được ghim lại với nhau, khi lật ra đằng sau còn có bệnh án khác.

“Trước và sau khi mang thai, tình trạng khí quản và phổi của dì không có gì thay đổi rõ rệt.”

Cảnh Chi đưa tập giấy tới trước mặt Lâm Dữ Hạc.

“Tiểu Hạc, hẳn là em hiểu điều này có nghĩa gì.”

Điều này có nghĩa bệnh hen suyễn của dì Chúc Vân Dao không nặng thêm do mang thai Lâm Dữ Hạc.

Lâm Dữ Hạc không hại chết mẹ mình.

Lâm Dữ Hạc nhìn chằm chằm vào dòng chữ viết tay trong bệnh án cũ kỹ, cậu không biết bệnh án lẽ ra đã bị tiêu hủy do hết hạn này được tìm thấy từ ngăn tủ phủ đầy bụi bặm nào, cũng không biết rốt cuộc chỉ vài câu nói đơn giản này đã tiêu hao bao nhiêu công sức của những người điều tra.

Cậu chỉ biết có người đã dốc hết tâm huyết.

Chỉ để giúp cậu gỡ nút thắt trong lòng này.

“Tiểu Hạc, em là sinh viên ngành Y, có lẽ hiểu hơn về từ ngoài ý muốn này.” Cảnh Chi khẽ nói: “Thế sự vô thường, có một số bệnh nhân hôm qua vẫn còn rất khỏe, hôm sau đã đột nhiên qua đời. Đời người rồi sẽ có chuyện ngoài ý muốn không tìm ra nguyên nhân.”

“Đừng quy chuyện bệnh của dì Chúc về mình nữa.”

Lâm Dữ Hạc cúi đầu nhìn bệnh án, cậu nhìn một lúc lâu sau mới đáp lại.

“... Dạ.”

Chiếc đĩa trước mặt có hai con tôm chân trắng đã được bóc vỏ, thịt tôm chắc mẩy, màu sắc quyến rũ.

Lục Nan đang lặng lẽ ngồi cạnh bóc tôm nói với cậu: “Em mau ăn đi.”

Khúc mắc vướng trong lòng đã lâu không nhất định có thể cởi bỏ được ngay lập tức, nhưng chỉ cần có bắt đầu, chắc chắn sẽ có ngày được cởi bỏ.

Dùng bữa xong, sắc trời cũng đã tối đen. Cảnh Chi trở về nơi ở của mình, còn Lâm Dữ Hạc cùng Lục Nan quay về Phượng Tê Loan.

Vào nhà, bật đèn, khung cảnh trước mắt chỉ xa lạ trong một tích tắc, ngay sau đó cơ thể được đánh thức nhanh chóng đưa ra thông tin “nhà“.

Ấm áp bao quanh cơ thể, Lâm Dữ Hạc cởi khăn quàng ra, cậu đã im lặng rất lâu, hiện tại cuối cùng cũng cất lời.

“Ca ca.” Cậu hỏi: “Anh Cảnh nói “Bọn anh đã tìm tới bác sĩ năm ấy”, “bọn anh” có phải bao gồm cả anh không?”

Lục Nan vừa cởi áo khoác, đang cởi cà vạt. Nghe thấy thế, anh dừng động tác lại, ngón tay thon dài cầm lấy cà vạt, quay đầu lại nhìn Lâm Dữ Hạc.

“Là anh và anh Cảnh cùng nhau điều tra giúp em, đúng không?”

Lâm Dữ Hạc nhìn anh.

Lục Nan chậm rãi cởi cà vạt ra, nói: “Những bệnh án đó tìm được nhờ sự trợ giúp của bác sĩ Tạ Minh Thâm.”

Tạ Minh Thâm là đồng nghiệp của mẹ Lâm, cũng là bác sĩ có chứng minh thân phận nên việc tìm kiếm dễ dàng hơn rất nhiều.

Trước đây ông chưa từng về nước, là ai đã mời ông về nước giúp đỡ, không cần nói ai cũng biết.

Lâm Dữ Hạc rũ mắt, ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu cậu, khiến hàng lông mì dài ánh xuống một bóng râm nhạt nhòa.

Cậu khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

Trước mắt cậu bỗng tối lại, có người tới gần, sau đó trán cậu nóng lên.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

“Không có gì.”

Còn chưa cởi áo len, Lâm Dữ Hạc đã rơi vào một lồng ngực ấm áp, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống bên tai cậu. Lục Nan luôn như thế, luôn thích hôn cậu thật tỉ mỉ nhẹ nhàng, mang tới cảm giác hoàn toàn khác với những nụ hôn sâu.

Nụ hôn nhẹ nhàng của anh tới liên tục, khiến một lát sau cậu mới nghe thấy âm thanh bên tai.

“... Cái gì cơ ạ?”

Lâm Dữ Hạc mở to mắt nhìn Lục Nan.

Người đàn ông không lặp lại, anh chỉ cúi đầu hôn lên mắt cậu.

Nhưng Lâm Dữ Hạc đã nghe thấy rồi.

Lục Nan vừa nói một câu tiếng Pháp----

“Hoàng tử bé của tôi.”

Lâm Dữ Hạc nhớ tới bông hoa hồng bện từ cỏ cậu tặng anh.



Cậu hỏi nhỏ: “Vậy anh là hoa hồng của em sao?”

Khoảng cách giữa hai người quá nhỏ, dưới ánh đèn lại càng thêm mờ ám, Lâm Dữ Hạc dường như nhìn thấy người đàn ông đang cười, sau đó anh lại khẽ hôn lên cậu.

“Tôi đứng trên hành tinh B612, mãi mãi hướng về phía em.”

Lâm Dữ Hạc cảm thấy, ca ca không phải hoa hồng.

Ca ca là hoa hồng ngọt ngào.

Thật kỳ lạ.

Trong mắt những người xung quanh, Lục Nan là người nghiêm túc, lạnh lùng, là một lưỡi dao sắc nhọn không thể tiếp cận.

Nhưng trong mắt Lâm Dữ Hạc, anh lại là hoa hồng, là Lục đáng yêu, là bà chủ hơi dữ dằn nhưng chưa từng nổi giận.

Tình cảm thật sự là một filter kỳ lạ.

Tối đó Lâm Dữ Hạc lên giường rất sớm, nhưng vì vấn đề làm ấm người, lúc cậu thật sự ngủ cũng không còn sớm nữa.

Lúc tỉnh dậy trên giường chỉ còn lại một mình cậu, Lâm Dữ Hạc khàn khàn gọi vài tiếng “ca ca”, nhưng không có ai trả lời.

Ca ca đi làm rồi sao?

Nhiệt độ ấm áp đêm qua vẫn chưa tan đi, cả người Lâm Dữ Hạc như được ngâm trong suối ấm, đầu óc cậu cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cậu mơ mơ hồ hồ xuống giường ra khỏi phòng, cậu tới phòng khách cũng không thấy người đâu, có điều phát hiện trong phòng ăn vẫn chưa có đồ ăn sáng.

Vậy hẳn là ca ca vẫn chưa đi.

Nếu như Lục Nan ra ngoài, chắc chắn anh sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho cậu.

Lâm Dữ Hạc tìm khắp nhà một lượt cũng không thấy anh, cuối cùng cậu tới thư phòng.

Quả nhiên, cậu vừa mở ra một khe hở ở cửa là nghe thấy âm thanh từ trong phòng truyền ra.

Là giọng của Phương Mộc Sâm.

“Hiện tại một loạt tin tức bất lợi mới đều tập trung trên người giám đốc, bao gồm một số tin trước đó như “thiên sát cô tinh”, “khắc cha mẹ khắc vợ”,...

Lâm Dữ Hạc vừa nghe thấy thế liền tức giận.

Những tờ báo lá cải đó viết linh tinh cái gì vậy?

Cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, chưa kịp nghĩ gì đã đẩy cửa đi vào.

“Khắc vợ lúc nào vậy?” Lâm Dữ Hạc không nhịn được mà phản bác, lấy bản thân làm dẫn chứng: “Rõ ràng em vẫn đang sống rất tốt.”

Mãi đến khi bước vào trong, cậu mới phát hiện có gì đó không đúng.

Trong phòng không hề có bóng dáng của Phương Mộc Sâm.

Lâm Dữ Hạc ngây người.

Trong phòng chỉ có một mình Lục Nan, nhưng màn hình trước mặt anh đang đồng thời hiện rất nhiều hình ảnh khác.

Một trong số đó chính là hình ảnh của Phương Mộc Sâm.

Lục Nan không phải đang nghe báo cáo cá nhân của Phương Mộc Sâm.

Anh đang họp online.

Lúc này Lâm Dữ Hạc mới tỉnh táo lại.

Cậu ngây người.

Camera đang chiếu vào Lâm Dữ Hạc, cậu có thể nhìn thấy nhiều người trên màn hình, vậy nên những người đó...

Cũng có thể nhìn thấy cậu.

Lâm Dữ Hạc cứng người, chỉ thấy Lục Nan quay người lại, nhìn cậu.

Cậu đang cuống cuồng định xin lỗi anh, lại nghe thấy Lục Nan nói.

“Đừng đi chân đất linh tinh, em mau đi dép vào.”

“...?”

Hiển nhiên, Lâm Dữ Hạc hoàn toàn không ngờ phản ứng của Lục Nan khi bị quấy rầy lúc đang họp lại là như thế.

Cậu không kìm được liếc nhìn màn hình, phát hiện người mấy bóng dáng trên màn hình vẫn đang động đậy, tuy mỗi màn hình là một người khác nhau, nhưng dường như bọn họ đều đang im lặng.

Có phải ở bên đó không nghe thấy tình hình bên này không?

Lâm Dữ Hạc thầm nghĩ may quá, nhưng cậu chưa kịp thở phào thì nghe thấy giọng của Phương Mộc Sâm truyền ra từ máy tính.

“Chào buổi sáng bà chủ.”

Ngay sau đó, những hình ảnh đang “im lặng” kia cũng cất tiếng, bởi giờ đám người ấy mới kịp phản ứng lại, họ liên tục chào theo Phương Mộc Sâm.

“Bà chủ.”

“Chào bà chủ.”

Lâm Dữ Hạc đơ người.

___________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Cũng đâu có bị nhìn thấy quá trình trở thành bà chủ đâu mờ đơ người làm chi bé ưi.

Editor có lời muốn nói: Chúc mừng năm mới cả nhà mình, chúc cho tất cả độc giả của mình một năm mới an khang, thịnh vượng, sức khoẻ tràn trề, tiền vào như nước ạ️

Trong năm nay mình sẽ cố gắng hoàn truyện ạ Năm vừa rồi hiệu suất quá kém, nhưng thật sự rất cảm ơn những ai có kiên nhẫn theo dõi truyện tới tận ngày hôm nay, rất cảm ơn mọi người ạ️