Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 89: Hương chanh




Người có phản ứng đầu tiên vẫn là Lục Nan.

Thấy Lâm Dữ Hạc mãi đứng ngây ngốc ở đó, Lục Nan đứng dậy đi về phía cậu.

Anh tới cạnh cửa rồi cúi xuống lấy một đôi dép trong nhà dự phòng cho cậu, động tác rất tự nhiên.

Trông có vẻ như anh muốn trực tiếp giúp cậu đi dép.

Lúc này Lâm Dữ Hạc mới kịp phản ứng lại, sao cậu có thể làm phiền đối phương được nữa chứ, lúc này cậu cuống quýt lấy dép rồi tự đi, sau đó cậu cúi đầu nói một câu.

“Em xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi!”

Sau đó cậu vội vàng lui ra ngoài, đóng kín cửa không chừa một khe hở.

Mãi đến khi đã đứng cách xa thư phòng mười mấy mét, mặt Lâm Dữ Hạc vẫn còn đang nóng bừng.

Toang rồi.

Cậu ngồi xuống sofa trong phòng khách, xấu hổ đến mức không ngẩng nổi đầu, đầu vùi cả vào trong gối.

Nếu lúc này có trứng gà, Lâm Dữ Hạc nghĩ cậu hoàn toàn có thể dùng mặt mình để nướng chín nó.

Quá là...

Mất mặt quá đi.

Một lúc lâu sau Lâm Dữ Hạc vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cậu muốn dời lực chú ý của mình để quên đi chuyện vừa nãy, nhưng bên tai vẫn liên tục vang lên những tiếng “xin chào bà chủ” lúc nãy.

Trời ạ....

Lâm Dữ Hạc hận không thể xóa đoạn ký ức này ra khỏi đầu mình ngay lập tức.

Mãi đến khi tài xế đưa đồ ăn sáng tới, Lâm Dữ Hạc mới miễn cưỡng điều chỉnh lại cảm xúc, chuẩn bị sẵn bát và đũa lên bàn ăn.

Một lúc sau, có tiếng động từ thư phòng truyền tới.

Lục Nan đã họp xong.

Lâm Dữ Hạc không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào bát cháo trước mặt, đến khi tiếng bước chân của người đàn ông dừng lại cạnh bàn ăn, cậu mới nhỏ giọng nói:

“Ca ca... em xin lỗi.”

Người đàn ông dừng lại cạnh cậu không nói gì.

Lâm Dữ Hạc đợi một lúc cũng không thấy anh trả lời, cậu không nhịn được mà ngẩng đầu lên.

Sau đó cậu lập tức đối diện với ánh mắt của Lục Nan, trong khoảnh khắc ấy, cả người cậu bỗng cứng đờ.

Lục Nan rũ mắt im lặng nhìn cậu, tay anh vươn tới vuốt ve dái tai của cậu.

“Đỏ lên rồi.” Lục Nan hững hờ nói.

“...”

Tai Lâm Dữ Hạc lại càng đỏ hơn.

Trêu cậu xong, Lục Nan mới thản nhiên thu tay về, ngồi xuống cạnh Lâm Dữ Hạc.

“Không sao.”

Lâm Dữ Hạc còn chưa được an ủi bao nhiêu thì Lục Nan nói tiếp.

“Em vốn là bà chủ mà, bọn họ cũng đâu có gọi sai.”

Suýt chút nữa Lâm Dữ Hạc đã ụp mặt vào bát cháo.

Cậu lắc đầu: “Không phải vấn đề này, là chuyện em quấy rầy anh làm việc...”

“Không quấy rầy.” Ngữ khí Lục Nan vẫn đều đều như thế: “Tôi là ông chủ mà.”

Lâm Dữ Hạc ngây người.

Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy điều đối phương muốn nói thật ra là... “tôi là chồng em“.

Cậu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cằm đã cảm nhận được một nhiệt độ nóng ấm, người đàn ông nâng cằm cậu lên, chậm rãi nghiêng người tới gần cậu.

Lâm Dữ Hạc tròn mắt chứng kiến khoảng cách giữa hai người dần chuyển về con số 0.

Ngay giây sau, lông mi cậu run rẩy vì căng thẳng.

Một lúc sau cậu mới nhận ra.

Hôm nay ca ca dùng nước súc miệng vị chanh.

Được “an ủi” như thế, Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn cúi gằm mặt ăn cơm, lúc này tâm trạng cậu mới coi như bình ổn lại.

Trong lúc ăn sáng, cậu còn hỏi Lục Nan một câu.

“Ca ca, những tin tức đó là sao vậy?”

Lần trước xuất hiện những tin đồn nhảm công kích Lục Nan là khi Lục Anh Minh xảy ra chuyện, đã qua lâu như thế, sao bỗng nhiên lại nhắc đến?

“Có người muốn ngăn tôi nhận dự án bên Nam Loan.” Lục Nan không giấu cậu: “Muốn ra tay từ dư luận, kích động dư luận tẩy chay.”

“Tôi đang xử lý rồi, không có gì đáng lo cả.”

Lâm Dữ Hạc gật đầu.



Thật ra cậu hơi lo cho ca ca, sợ đối phương sẽ chịu thiệt thòi trên phương diện này.

Có điều Lục Nan đã nói như thế, tạm thời cậu cũng không hỏi gì thêm nữa.

Nghỉ ngơi một chút sau bữa sáng, Lục Nan phải đi làm, Lâm Dữ Hạc cũng chuẩn bị ra ngoài.

Trước đó cậu đã hẹn Thẩm Hồi Khê và Lục Anh Thuấn đi núi Hương Sơn chơi nhảy dù, sắp khai giảng, bọn họ đều muốn tranh thủ mấy ngày cuối này đi chơi nhiều một chút.

Lâm Dữ Hạc ra ngoài cùng Lục Nan, xe lái tới trạm tàu điện ngầm gần đó thì dừng lại.

Trước khi cậu xuống xe, Lục Nan đang nhìn Ipad bỗng ngẩng đầu lên nói: “Thật sự không cần tôi đưa em đi sao?”

Lâm Dữ Hạc lắc đầu: “Không cần đâu, em đi tàu điện ngầm có thể tới thẳng đó.”

Chỗ ba người hẹn nhau cách đây không xa.

Lục Nan hơi mím môi, anh im lặng chỉnh khăn quàng cổ cho Lâm Dữ Hạc.

Ngón tay người đàn ông nóng ấm, khiến mỗi chỗ bị anh chạm vào đều trở nên ngứa ngáy. Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn để anh chỉnh giúp mình, cậu nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu.

Không biết vì sao, rõ ràng biểu cảm ca ca vẫn không chút dao động như bình thường, nhưng dường như Lâm Dữ Hạc cảm nhận được anh có một chút không vui.

Bởi vì cậu không đi chơi cùng ca ca sao?

Lâm Dữ Hạc ngẫm nghĩ, đến khi Lục Nan thu tay về, cậu cất lời.

“Em tới đó xem xét trước, vậy thì lần sau chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Người đàn ông khựng lại.

Ánh mắt đang dừng trên gương mặt Lâm Dữ Hạc bỗng trở nên tối tăm, trông có chút nguy hiểm.

“Được.”

Lục Nan đè giọng xuống rất trầm, đến khi Lâm Dữ Hạc nhận ra điều gì đó, bàn tay vốn nên thu lại của anh đã nắm chặt cằm cậu.

“Ưm...!”

Trong khoảnh khắc ý thức mê man ấy, ý nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Dữ Hạc là may mắn vách ngăn giữa ghế trước và sau đã được nâng lên.

Nhưng cậu không hề biết, điều cậu thực sự nên cảm thấy may mắn là Lục Nan không trực tiếp bảo tài xế lái xe về nhà.

Mùa đông đã sắp qua, lại đến mùa động vật... khụ, mùa vạn vật sinh sôi nảy nở.

Khó khăn lắm mới an toàn đưa cậu tới trạm tàu điện ngầm, sau đó xe mới quay đầu về phía tòa nhà Thái Bình.

Công việc sau Tết vẫn rất bận rộn, nếu không Lục Nan cũng không họp online vào sáng sớm như vậy.

Trong lúc làm việc, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi anh đều sẽ nhắn tin cho Lâm Dữ Hạc, mãi đến khi gần tan làm, Lục Nan mới có thời gian gọi điện thoại cho cậu.

Anh gọi điện là muốn hỏi cậu lúc nào về để anh tới đón, nhưng không ngờ Lâm Dữ Hạc đáp.

“Bọn em đã về tới nội thành rồi, em đang trên tàu điện ngầm về nhà.”

Lục Nan hỏi: “Sớm như vậy?”

Chỉ thời gian đi Hương Sơn cũng đã mất 3 tiếng, cậu về giờ này, tức là bọn họ không ở Hương Sơn quá lâu.

“Dạ.” Lâm Dữ Hạc nói: “Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, tầm nhìn không rộng, không thích hợp để chơi dù. Bọn em nghe giải thích xong cũng về luôn.”

Lúc Lâm Dữ Hạc nói chuyện, xung quanh còn vang lên âm thanh thông báo trên tàu điện ngầm, bên cạnh đó còn có một giọng nói khác.

“Hạc Hạc, ở đây có chỗ trống.”

Là giọng của Lục Anh Thuấn.

Âm thanh ở bên kia đầu dây nhỏ lại, hẳn là Lâm Dữ Hạc giơ xa điện thoại ra để nói chuyện.

“Tôi đứng là được, cậu ngồi đi.”

“Anh vẫn nên ngồi đi.” Lục Anh Thuấn nói: “Vẫn còn mười mấy trạm nữa cơ, sắc mặc anh...”

Sau đó lại có tiếng nhắc nhở trên tàu điện ngầm khiến anh không nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.

Lục Nan gõ ngón tay lên mặt bàn, tạo ra tiếng vang “cộc” theo quy luật như đang suy nghĩ điều gì đó.

Anh híp mắt lại.

Qua một lúc sau, giọng Lâm Dữ Hạc mới lại vang lên.

“Alo, ca ca?” Lâm Dữ Hạc nói: “Anh không cần lo lắng cho em, em về thẳng nhà là được.”

“Anh làm việc chăm chỉ nhé.”

Lục Nan trầm giọng trả lời: “Ừm.”

“Chú ý an toàn.”

Cuộc gọi kết thúc, ánh mắt Lục Nan rơi trên điện thoại.

Mãi đến khi màn hình tối lại, anh mới nhìn đi chỗ khác.

Một tiếng sau, Lâm Dữ Hạc về tới Phượng Tê Loan, điều khiến cậu ngạc nhiên là Lục Nan cũng về ngay không lâu sau đó.

Cậu tò mò: “Hôm nay anh tan làm sớm vậy sao?”

Bây giờ còn chưa tới 6 giờ.

“Ừm, không bận.” Lục Nan nói.



“Ở Hương Sơn âm u sao?” Anh hỏi: “Ở đó có lạnh không?”

“Vâng, vẫn ổn, trời không mưa.” Lâm Dữ Hạc nói: “Bọn em đi xem...”

Cậu đang định kể với Lục Nan về chuyện hôm nay, điện thoại trong tay bỗng rung lên.

Lâm Dữ Hạc nhìn điện thoại một cái, vẻ mặt áy náy.

“Anh đợi chút nhé, em trả lời tin nhắn.”

“Ừ.”

Hai người đi vào phòng khách, Lâm Dữ Hạc ngồi lên sofa trả lời tin nhắn.

Cậu ngồi nhắn liên tục, đầu cứ cúi nhìn điện thoại mãi.

“Em uống nước lọc hay nước lê tuyết ép?”

Giọng Lục Nan vang lên từ phòng bếp.

Sự chú ý của Lâm Dữ Hạc đang đặt hết trên điện thoại, lát sau cậu mới trả lời: “... Dạ?”

“Nước lọc, nước lê tuyết ép, em muốn uống gì?” Người đàn ông lặp lại.

Lâm Dữ Hạc đáp: “Nước lê tuyết ép ạ, em cảm ơn.”

Nói xong, cậu lại tiếp tục trả lời tin nhắn, từ đầu đến cuối chỉ nhìn điện thoại không hề ngẩng đầu một lần.

Mãi đến khi trên má cậu có cảm giác nóng ấm, Lâm Dữ Hạc mới nhận ra, cậu giật mình ngẩng đầu lên.

Lục Nan đứng bên cạnh cậu, trong tay cầm một cốc nước ép lê tuyết đã được hâm nóng.

Vốn dĩ chiều cao hai người đã có sự khác biệt, lúc này người đàn ông đang đứng nhìn từ trên xuống khiến cậu có cảm giác áp lực rõ ràng.

Lục Nan đưa nước cho cậu, đồng thời anh liếc nhìn điện thoại của Lâm Dữ Hạc, nói.

“Đang nói chuyện?”

“Vâng.” Lâm Dữ Hạc gật đầu, nhận lấy cốc nước uống một ngụm.

Lục Nan lại hỏi: “Với ai thế?”

Lâm Dữ Hạc đáp: “Với anh Cảnh ạ.”

Không biết vì sao, nghe thấy đáp án này, biểu cảm khó dò trên gương mặt người đàn ông dường như đã dịu xuống.

Như thể đáp án này tốt hơn so với tưởng tượng của anh.

Lâm Dữ Hạc không chú ý tới điểm này, cậu chỉ tiếp tục giải thích với Lục Nan: “Không phải trước đây em có đăng vài video có xuất hiện tay của anh sao, lượng truy cập của những video ấy vẫn rất tốt, gần đây số lượng fans tăng lên khá nhiều khiến sự việc có hơi loạn.”

Lục Nan ngồi xuống bên cạnh câu.

“Cần tôi giúp không?”

“Không sao ạ.” Lâm Dữ Hạc cười: “Em có thể tự giải quyết được.”

Đoàn đội của Lục Nan chỉ riêng xử lý những tin tức bất lợi của phía Hương Giang cũng đã đủ bận rồi, loại chuyện nhỏ này cậu không cần làm phiền đến anh.

“Hot lên chắc chắn sẽ khác khi trước, đây cũng là quá trình em cần thích ứng.”

Lâm Dữ Hạc nói.

“Có điều thật ra em cũng chưa hot đến mức đó, bạn cùng phòng em là game streamer có 5 triệu fans lận.”

Fans trên nền tảng livestream game chất lượng rất tốt, cũng rất hoạt bát, khác với 90% lượng tài khoản trên Fubo là acc clone, Chúc Bác sở hữu 5 triệu fans đã là một trong những streamer hàng đầu trên nền tảng này.

Lượng fans của Lâm Dữ Hạc trên nền tảng này mới vừa vượt mốc 1 triệu, so với Chúc Bác, cậu còn kém hơn rất nhiều.

Lục Nan lại nói: “Em đã rất giỏi rồi.”

Được anh khen, Lâm Dữ Hạc cười nói: “Em là vì có ca ca xuất hiện nên mới tăng nhiều fans như thế đó.”

Cậu lại tìm lại video ngắn đó, nói: “Hình như video này đã thật sự viral, hôm nay lúc tới Hương Sơn, Tam thiếu cũng nói cậu ấy đã xem video đó.”

Lục Anh Thuấn?

Lục Nan hỏi: “Cậu ta biết tài khoản của em?”

“Trước đây cậu ấy không biết.” Lâm Dữ Hạc nói: “Tam thiếu nói cậu ấy xem video, sau đó nhận ra đó là chúng ta.”

Lục Nan khẽ cau mày, anh chậm rãi lặp lại: “Nhận ra chúng ta?”

“Vâng.”

Lâm Dữ Hạc gật đầu, cậu chỉ vào màn hình, video đang phát đến đoạn tay của Lục Nan xuất hiện.

“Video có quay cả đồng hồ của anh, có lẽ cậu ấy nhận ra nhờ chiếc đồng hồ này?”

Lục Nan không nói gì, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc đồng hồ đó, đôi đồng tử tối sầm xuống.

Chiếc đồng hồ trong video là mẫu mới anh đặt, năm trước mới gửi đến quốc nội, đến nay, Lục Nan cũng mới chỉ đeo một lần trong video đó.

Lục Anh Thuấn căn bản chưa từng thấy đồng hồ đó.